Tag Archives: trà đàm

Ai là bạn của anh?

Câu hỏi đầu tiên mà thầy tế lễ và người Levite hỏi là: “Nếu tôi dừng lại để giúp đỡ người đàn ông này, điều gì sẽ xảy đến với tôi?” Nhưng… người Samaritan tốt lật ngược lại câu hỏi: “Nếu tôi không dừng lại để giúp người đàn ông này, điều gì sẽ xảy đến với anh ta?” Continue reading Ai là bạn của anh?

Cầu nguyện cho Hạnh phúc

Chúa ơi,

Hãy biến con thành một lực Thiện.
Lấy ra khỏi nhận thức của con những suy nghĩ khiến con bị bó buộc ở đây.
Mọi mục tiêu, con dâng lên Người.
Mọi lịch trình, con dâng lên Người.
Tất cả những gì con có và tất cả những gì con là, con trao cho Người.
Con chỉ cầu xin được ôm ấp trong vòng tay của Người để con có thể biết được niềm vui của hiến dâng trọn vẹn.
Mong con không bị cám dỗ để nghĩ về những điều vô nghĩa để quan tâm tới chúng và đau khổ sau đó.
Hãy gửi thánh linh của Người đến nâng con lên, vượt qua đau khổ và sự rối loạn của thế giới này.
Hãy cho con tuổi trẻ mới, và một tinh thần tự do và an lạc.
Chỉ cho con hạnh phúc của sự tha thứ trọn vẹn.
Bất kì người nào con không tha thứ, thưa Chúa, hãy chỉ cho con làm sao để tha thứ, vì con cầu được thoát khỏi tội lỗi của thế giới này.
Chúa ơi,
Hãy làm con hạnh phúc.
Con đã sẵn sàng để thoát ra khỏi nỗi đau con trẻ.

Amen.

(Hoàng Khánh Hòa dịch)

Dear God,

Please make me a force for Good.
Remove from my awareness all thoughts that keep me bound here.
Every goal I surrender to You.
All agendas I surrender to You.
All I have and all I am I give to You.
I ask only to be carried in Your arms that I might know the joy of full surrender.
May I not be tempted to think about meaningless things and give them weight and suffer thereby.
Please send Your spirit to lift me up, above the pain and turmoil of this world.
Please give me new youth, and a free and joyful spirit.
Show me the happiness of full forgiveness.
Whomever I do not forgive, dear Lord, please show me how, for I wish to be free of the guilt of this world.
Dear God,
Please make me happy.
I am ready to outgrow my childish pain.
Amen.

Marianne Williamson

Lá thư cho người sắp chết

Bassui viết lá thơ sau đây cho một đệ tử sắp chết”

“Thể tính của tâm của con không hề được sinh ra, nên nó không bao giờ chết. Nó không phải là hiện hữu–hiện hữu có thế hư mất. Nó không phải là hư không—hư không chỉ là một khoảng trống. Nó không có sắc màu và hình thái. Nó không hưởng thụ khoái lạc và không đau đớn với khổ nạn.

“Thầy biết con bệnh nặng. Là một thiền sinh sinh giỏi, con đang đối diện bệnh tật thẳng mặt. Con không biết chính xác là ai đang đau khổ, nhưng hãy tự hỏi mình: Cái gì là thế tính của tâm này? Quán chiếu điều này thôi. Con chẳng cần gì hơn nữa. Đừng ham muốn gì. Tận cùng của con là vô tận, là một hoa tuyết tan trong không khí trong lành.”
.

Bình:

“Tôi từ đâu đến, và sau khi chết thì tôi đi đâu?” Đây là câu hỏi cốt yếu nhất, câu hỏi khởi đầu và là câu hỏi cuối cùng, của tất cả mọi truyền thống triết l‎ý hay tâm linh.

Một câu hỏi khác, cùng ‎ nghĩa như câu trên nhưng chỉ khác từ, là: “Cái tinh yếu của tôi là gì? Thể tính của tôi là gì?”

Phật gia trả lời:

    Hoa tuyết tan trong không khí, vì hoa tuyết từ không khí mà đến—hơi nước trong không khí gặp lạnh đông thành hoa tuyết, tuyết tan thành nước lại bốc hơi vào không khí. Hoa tuyết là không khí tạm xuất hiện khi gặp lạnh, biến mất vào không khí khi hết lạnh.

    Ta là Không, tạm xuất hiện là người khi gặp đủ điều kiện thành người, và biến mất vào Không khi gặp đủ điều kiện để tan rã.

Thể tính của tâm ta, cũng như thể tính của tất cả mọi thứ trong vũ trụ là “Không”.

“Không” bất sinh bất diệt bất cấu bất tịnh bất tăng bất giảm—“Không” chẳng sinh chẳng diệt chẳng dơ chẳng sạch chẳng tăng chẳng giảm (Bát Nhã Tâm Kinh), chẳng là có, cũng chẳng là không có…

“Không” là tuyệt đối.

Tất cả mọi “tính cách” mà ta gán cho một vật –sáng, dài, tối, lớn, nhỏ, đẹp, xấu, hiện hữu, chẳng hiện hữu, màu sắc, hình thế, hưởng thụ khoái lạc, đau đớn với khổ nạn, có giới hạn, có tuổi tác…–đều không dùng được với “Không”, vì “tính cách” là tương đối, mà “Không” là tuyệt đối.

“Không” vượt ra ngoài mọi giới hạn của tính cách, nên ta không thể mô tả “Không” cách nào cho đúng, ngoài cách gọi “Không” là “Không”, và chẳng nói thêm gì cả.

Từ “Không” mọi sự sinh ra, kể cả tâm ta và thân ta. “Không” là thể tính của tâm ta và thân ta.

Nếu ta biết là ta từ “Không” mà đến và lại trở về “Không” thì ta biết rằng ta chẳng có khởi đầu, chẳng có kết thúc, chẳng có sinh chẳng có tử, chỉ thỉnh thoảng hiện ra trong thân thể này hay hình thể khác, như những con sóng lên xuống của đại dương, thế thôi. Sóng không có sinh và tử, vì thực ra sóng là đại dương, luôn ở đó.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

A Letter to a Dying Man

Bassui wrote the following letter to one of his disciples who was about to die:

“The essence of your mind is not born, so it will never die. It is not an existence, which is perishable. It is not an emptiness, which is a mere void. It has neither color nor form. It enjoys no pleasures and suffers no pains.

“I know you are very ill. Like a good Zen student, you are facing that sickness squarely. You may not know exactly who is suffering, but question yourself: What is the essence of this mind? Think only of this. You will need no more. Covet nothing. Your end which is endless is as a snowflake dissolving in the pure air.”

# 95

Khỉ bonobo chia sẻ thức ăn

Chào các bạn,

Trong bản tin sau đây của BBC, nhân viên đặt một số đồ ăn trong phòng thí nghiệm. Chú khỉ bonobo nhảy vào phòng. Chú có thể ăn hết một mình. Nhưng chú lại mở khóa cửa của căn phòng bên cạnh, mời chú khỉ bonobo khác ra ăn cùng.

Loài vật còn biết chia sẻ, huống chi người.

Chúc các bạn một ngày vui.

Hoành

Click vào đây để xem video: http://news.bbc.co.uk/2/hi/science/nature/8548478.stm

Đi chơi đêm

Nhiều thiền sinh đang học thiền với thiền sư Sengai. Có một cậu thường thức dậy nửa đêm, leo tường ra ngoài, và vào thành phố du hí.

Sengai, kiểm tra phòng ngủ, khám phá cậu này vắng mặt đêm nọ và còn khám phá ra cái ghế cao cậu dùng để leo qua tường. Sengai chuyển cái ghế đi nơi khác và đứng vào thế cái ghế.

Khi chàng lãng tử trở về, không biết Sengai là cái ghế, đạp chân ngay trên đầu của thầy và nhảy xuống đất. Khám phá ra mình vừa mới làm gì, cậu thất kinh.

Sengai nói: “Sáng sớm trời rất lạnh. Coi chừng bị cảm.

Cậu thiền sinh không bao giờ lẻn đi chơi đêm nữa.
.

bình:

• Đi chơi đêm bị thầy bắt gặp cho mấy gậy là chuyện thường. Đi chơi về đạp trên đầu thầy để vào nhà, nếu bị ăn mấy hèo và bị đuổi vĩnh viễn, cũng là chuyện thường, vì mọi người đều có thể chờ đợi hình phạt như vậy xảy ra.

Nhưng nói nhẹ nhàng như chẳng xảy ra việc gì, lại còn lo lắng học trò đi chơi đêm bị cảm, thì chẳng ai chờ đợi cả, nhất là chàng lãng tử nhà ta. Đây là điều hoàn toàn ngạc nhiên. Bởi vì quá ngạc nhiên nên nó làm cho lãng tử nhà ta sốc dữ dội, sốc mạnh đến nỗi đánh tiêu luôn tật ham đi chơi đêm của cậu.

• Không cần phải bom nguyên tử mới tạo ra sốc. Im lặng cũng có thể tạo ra sốc cực mạnh. Sốc đến vì không chờ đợi, chứ không phải vì phải có bom nổ.

Sự khác biệt giữa sốc im lặng và sốc bom là ở chỗ sốc bom thường tàn phá kinh khủng dù là nó đạt được mục đích hay không, nhưng sốc im lặng thì thường chẳng hại gì cả và thường hiệu quả hơn.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

Midnight Excursion

Many pupils were studying meditation under the Zen master Sengai. One of them used to arise at night, climb over the temple wall, and go to town on a pleasure jaunt.

Sengai, inspecting the dormitory quarters, found this pupil missing one night and also discovered the high stool he had used to scale the wall. Sengai removed the stool and stood there in its place.

When the wanderer returned, not knowing that Sengai was the stool, he put his feet on the master’s head and jumped down into the grounds. Discovering what he had done, he was aghast.

Sengai said: “It is very chilly in the early morning. Do be careful not to catch cold yourself.”

The pupil never went out at night again.

# 94

Mỗi ngày một việc thiện

Chào các bạn,

Tất cả mọi vị thầy của tất cả mọi môn học trên thế giới đều xác nhận với bạn là muốn nhuần nhuyễn môn học của họ, bạn phải luyện tập hàng ngày. “Thường xuyên” là yếu tố quan trọng nhất cho tinh tấn, dù đó là toán, hội họa, khiêu vũ, võ thuật, tư duy tích cực, thiền…

Một trong những cách giản dị và dễ nhất để luyện tập tư duy tích cực, thiền tâm, và tâm nhân ái là “Mỗi ngày một việc thiện.”

Thực ra chúng ta đã thường làm mỗi ngày hơn một việc thiện rồi. Ta chỉ không nghĩ đến mà thôi. “Mỗi ngày một việc thiện”, hoặc cho chính mình hoặc cho người khác, chẳng làm ta nặng gánh thêm tí nào, ngoại trừ nó nhắc ta ‎ý thức đến điều ta làm mỗi ngày mà thôi.

Có rất nhiều việc thiện lớn nhỏ ta có thể làm mỗi ngày trong cuộc sống thường nhật:

1. Việc thiện cho mình:

• Nhịn hút một điếu thuốc lúc đang lên cơn thèm.
• Đang muốn nằm nướng, nhưng đứng dậy đi bơi.
• Đang lừ nhừ, làm một ly cà phê, mở của đứng uống cà phê nhìn mặt trời lên trên ngọn cây.
• Đi bộ một quãng sau khi ăn tối.
• Đang tức giận việc gì đó, mở nhạc nhẹ nghe và ngủ một giấc cho quên giận.

2. Việc thiện cho người khác:

• Nhường chỗ cho một phụ nữ trên xe bus.
• Đưa một cụ già qua đường.
• Cho một người ăn xin một tí tiền.
• Cho người hàng xóm mượn một đồ vật cần dùng.
• Tính mắng ai đó một câu, nhưng nuốt nước bọt rồi mỉm cười.
• Tính làm gì đó để đì ai đó cho hả giận, nhưng niệm (phật hay chúa) một câu rồi quyết định không làm.
• Nhặt một mảnh rác và bỏ vào thùng rác gần đó.
• Ai đó sửa soạn đánh nhau, nói vài lời can ngăn.

Đại loại là như thế. Việc thiện đầy dẫy quanh ta, chỉ cần mở mắt một tí thì thấy bao nhiêu là cơ hội để làm, mà lại chẳng tốn tí công sức gì của ta cả.

“Mỗi ngày một việc thiện” có ảnh hưởng rất lớn đối với chính ta và xã hội của ta. Việc thiện của ta có ảnh hưởng trực tiếp đến 3 nhóm người:

1. Người được ta giúp: Hoặc là họ nhận một điều thiện từ ta, hoặc là không nhận một điều ác từ ta, đó đều là điều tốt cho họ. Và họ sẽ nghĩ: “Ờ, thế giới này vẫn còn người tử tế.” Suy nghĩ như vậy là một năng lượng tích cực trong tâm của một người. Có cơ hội nó sẽ được nhân lên thành nhiều người.

2. Chính ta: Ý thức và hành động của “Mỗi ngày một việc thiện” là cách luyện tư duy tích cực và thiền rất hiệu quả. Có lẽ là ít có gì hiệu quả bằng, vì đây là luyện tập bằng hành động sống.

3. Những người nghe/thấy được việc thiện của ta: Như những người qua đường, nhìn thấy ta giúp một lão bà, họ sẽ nghĩ: “Ờ, thế giới này vẫn còn người tử tế”. Và năng lượng tích cực này trong họ sẽ được nhân lên khi có cơ hội.

Các bạn có thể thấy được sức mạnh của năng lượng tích cực này trên thế giới của ta nếu bạn chỉ làm một việc thiện một ngày, và cứ như thế cả đời không?

Mong các bạn nồng nhiệt tham dự vào “dự án cá nhân” này cho chính bạn, đồng thời chuyển message này đến bạn bè, mời gọi mọi người tham dự vào “dự án cá nhân” cho riêng họ; và như thế các “dự án cá nhân” của chúng ta đã là một “dự án xã hội”, cho thành phố, quốc gia, và thế giới chúng ta đang sống.

Chẳng có gì lớn lao. Nhưng ta chẳng nên quên là “Tiếng động của một cái khảy móng tay có thể rung động đến vô lượng thế giới.”

Các bạn thỉnh thoảng hãy đến ghi vào phản hồi của bài này một việc thiện nhỏ bạn đã làm, để chia sẻ ‎ý tưởng với các bạn khác. Đây là sống. Đây không phải là phong trào kéo dài một vài tháng. Đây là dự án sống cả đời. Và bạn đã thường làm rồi, chẳng có gì mới, chỉ là suy nghĩ có hệ thống hơn. Thế thôi.

Chúc các bạn một ngày vui. Đừng quên chuyển message này đi. Chúng ta đã có một link thường trực trên ĐCN về “Mỗi Ngày Một Việc Thiện”.

Mến,

Hoành

Chính thống

Thầy không bao giờ ấn tượng bởi bằng cấp hay cấp bậc. Thầy kiểm tra con người, chứ không phải chứng chỉ.

Thầy đã từng nói rằng, “Khi bạn có tai để nghe chim hát, bạn không cần nhìn vào bằng cấp của con chim đó”.

(Nguyễn Minh Hiển dịch)

.

Authenticity

The Master was never impressed by diplomas or degrees. He scrutinized the person, not the certificate.

He was once heard to say, “When you have ears to hear a bird in song, you don’t need to look at its credentials.

(Anthony de Mello)

Hãy tin vào chính bạn

Chào mọi người,

Ngày nay, có rất nhiều người tràn đầy tự tin, họ luôn nghĩ mình có đủ khả năng làm bất cứ việc gì nhưng bên cạnh đó vẫn có nhiều người tự nhốt mình trong những chiếc hộp nhỏ bé, chật hẹp.

Một học sinh cấp 3 đã từng có ước mơ du học nhưng dưới sự tác động của nhiều người đã tin rằng mình không đủ khả năng và đã để giấc mơ đi vào quên lãng. Một sinh viên ra trường chỉ muốn tìm một công việc ổn định, lương thấp, để rồi cả cuộc đời trôi qua trong văn phòng nhỏ một cách thầm lặng.

Nếu chúng ta làm như họ có phải đã để phí một cơ hội duy nhất để sống. Thực ra trên thế gian này không có nhà tù nào cả, chỉ có những chiếc song sắt do con người tự tạo ra để nhốt mình vào trong đó.

Hôm nay mình sẽ giới thiệu đến các bạn một bài về “Tôi có thể làm bất kì điều gì”

Nguyễn Hồng Hải

Hãy tin vào chính bạn – Hãy giữ thái độ “Tôi có thể làm bất kì điều gì”

Donna Graham

Có phải hàng ngày, bạn đều nói với chính mình phải suy nghĩ tích cực? Bất kể bạn cố gắng suy nghĩ tích cực đến thế nào, có phải bạn vẫn không cảm thấy cuộc sống của mình tốt đẹp hơn chút nào? Có phải bạn cảm thấy như mình chẳng có ý kiến nào về những thứ bạn muốn làm trong cuộc đời, thậm chí cả những thứ làm bạn cảm thấy tương lai của mình đen tối hơn?

Đây là “một thái độ tồi” và cách duy nhất để thay đổi là điều chỉnh thái độ. Hãy quên những thứ về suy nghĩ tích cực đi. Nó có thể hữu ích với một số người chứ không phải cho tất cả mọi người. Và quá nhiều suy nghĩ tích cực chỉ có thể làm bạn ngã đau hơn khi một điều gì đó đi chệch hướng. Thật khó hiểu khi bạn dành cả ngày để suy nghĩ tích cực và phát triển bản thân chỉ để khi một điều gì đó xảy ra, bạn có thể ngã đau hơn.

Đó là vấn để của việc luôn cố suy nghĩ tích cực. Nếu bạn không tin vào chính mình thì thật khó để suy nghĩ tích cực. Bạn bè và gia đình bạn có thể nói bạn vĩ đại đến thế nào, thông minh đến thế nào cả ngày nhưng điều này chẳng có nghĩa lý gì cho đến khi BẠN tin mình vĩ đại, BẠN tin mình thông minh. Niềm tin vào bản thân là chiếc chìa khóa vàng dẫn tới thành công. Niềm tin chính là thứ cho bạn thái độ tích cực “Tôi có thể làm”. Nó cũng cho bạn sự cố gắng thành công. Niềm tin vào bản thân cho phép bạn làm hai công việc nghề nghiệp cùng một lúc, trong khi tiết kiệm tiền, để làm điều đó bạn muốn làm. Nó cho phép bạn chấp nhận một tình huống tồi tệ tại sở làm cho đến khi bạn có thể làm điều bạn muốn.

Vậy thì, làm thể nào để bạn quyết định điều gì tốt nhất để làm? Bạn không biết. Thay vì nhìn vào những sở thích của mình, hãy liệt kê chúng ra và nghĩ về từng cái một. Sau đó, hãy xem xét những sở thích này, và liệt kê những kinh nghiệm tích cực và tiêu cực với mỗi cái. Hãy nghe này, mơ ước cả đời của bạn là mở một của hàng mô tô. Trải nghiệm tích cực: bạn đã đi mô tô từ khi 4 tuổi, bạn có thể xây dựng một chiếc mô tô trong khi bị bịt mắt, hiện tại bạn đang làm việc trong một cửa hàng mô tô, bạn có thể nói chuyện về mô tô cả ngày trời. Trải nghiệm tiêu cực: bạn mới 22 tuổi, bạn vẫn còn mượn tiền từ bố mẹ và bạn chưa có ý tưởng về việc cần có thứ gì để điều hành kinh doanh.

Như vậy, bạn có thể làm gì? Thế còn tạo nên những chiếc xe máy độc đáo vào thời gian rảnh rỗi, xây dựng một trang web về mô tô hay bán đồ trang trí dành cho mô tô ở chợ đồ cũ, ở các triển lãm, thậm chí cả ở eBay. Hoặc bạn có thể tìm một công việc thứ hai, tiết kiệm tiền để khởi đầu cửa hàng mô tô của mình. Nếu sáng tạo, bạn có thể thiết những chiếc áo phông đặc biệt, giá in áo chẳng đắt đỏ gì và bán chúng trong những cuộc đua mô tô địa hình. Có hàng tá việc có thể làm xung quanh những chiếc mô tô.

Ý tưởng là để chính bạn cảm thấy cuộc sống thú vị. Quá nhiều người trong chúng ta đi bộ vòng quanh như những kẻ vật vờ. Chúng ta làm những việc giống hệt nhau từ ngày này qua ngày khác. Nói một cách văn hoa, cuộc sống của chúng ta thật nhàm chán. Chúng ta dừng việc sử dụng bộ não của mình vì chúng ta đã làm mọi thứ hàng tỉ lần và không còn cần đến bộ não của chúng ta nữa. Chúng ta cần sôi nổi với cuộc sống hàng ngày. Một khi bạn quyết định làm gì, thái độ của bạn sẽ thay đổi bởi bạn cảm thấy hứng thú hơn với những việc làm hàng ngày của mình. Bạn sẽ tràn đầy sinh lực khi thức dậy vào mỗi buổi sáng, sẽ lo lắng về một ngày làm việc bận rộn đến mức khó có thể ngủ vào buổi tối.

Điều ngày sẽ tạo nên một “định hướng” vô thức ở bên trong bạn, dẫn bạn đến thành công. Đó là khi bạn tin vào mình và nắm giữ thái độ “Tôi có thể làm”. Bạn đạt được thái độ “Tôi có thể làm” từ việc tin tưởng vào những gì bạn đang làm. Bạn đã biết những kinh nghiệm trước đây của mình và bạn đã biết bạn giỏi trong những việc bạn đang làm. Bây giờ, bạn chỉ đang làm điều đó. Chỉ cần nhớ rằng không có điều gì xảy ra chỉ sau một đêm. Rome không được xây dựng trong một ngày. Nhưng, một khi bạn tin tưởng vào mình, bạn sẽ chứng kiến thái độ của mình thay đổi, và trở thành một người hạnh phúc hơn nhiều. Bạn sẽ có thể chấp nhận công việc hiện tại của mình dễ dàng hơn nhiều cho đến khi tìm ra hướng đi mà bạn muốn. Quan trọng nhất là bạn sẽ biết rằng mình đang bước đi trên con đường dẫn tới thành công.

Sau đây là một số câu nói của tác giả Deanna Beisser nói về “Tin vào bản thân”

Hãy không ngừng tin vào chính bạn và những ước mơ của riêng bạn

Có thể có những ngày bạn tỉnh dậy vào buổi sáng và mọi việc chẳng xảy ra như bạn đã hi vọng.
Đó là lúc bạn phải nói với mình rằng mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn

Có những khoảng thời gian mọi người làm bạn thất vọng và để bạn rơi xuống.
Nhưng đó chính là khoảng thời gian bạn phải nhắc nhở bản thân tin vào những quyết định và ý kiến của riêng mình và giữ cuộc sống bạn tập trung vào tin tưởng chính bạn.

Trong cuộc đời mình, bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách và tạo ra những thay đổi, và việc chấp nhận chúng tùy thuộc vào bạn.

Hãy luôn giữ chính bạn đi theo đúng hướng dành cho bạn. Đôi khi điều đó không dễ dàng nhưng chính trong những khoảng thời gian đấu tranh đó, bạn sẽ cảm nhận mạnh mẽ: mình là ai?

Cuộc sống là một hành trình qua thời gian, đầy những lựa chọn có thể, mỗi người trong chúng ta sẽ trải nghiệm cuộc sống theo cách của riêng minh.

Vì thế khi những ngày tràn đầy những thất vọng và trách nhiệm bất ngờ đến, hãy nhớ tin tưởng vào chính bạn và tất cả những điều bạn mong muốn trong cuộc đời mình

Bởi thử thách và thay đổi sẽ chỉ giúp bạn tìm thấy những giấc mơ mà bạn biết sẽ trở thành sự thật với bạn.

Chúc các bạn một ngày tốt lành và tin vào mình, không từ bỏ những giấc mơ!

(Nguyễn Hồng Hải)
.

Believe in Yourself – Catch the “I Can Do Anything” Attitude

By Donna Graham

Do you tell yourself, day in and day out, to think positive? No matter how hard you try to think positive, do you still not feel any better about your life? Do you feel like you have no idea what you want to do with your life, which makes you feel even worse about your future? This is called “a bad attitude” and the only way to fix it is with an attitude adjustment. Forget the positive thinking thing. It may work for some people, but not for everyone. And too much positive thinking only makes you fall harder when something does go wrong. It does not make sense to spend all day thinking positive and building yourself up, just so that when something happens, you can fall harder.

That’s the problem with always trying to think positive. If you don’t believe in yourself, it’s hard to think positive. Your friends and family can tell you all day how great you are or how smart you are, but it won’t matter until YOU believe how great you are and YOU believe how smart you are. Your belief in yourself is the golden key to success. Your belief is what gives you that “I can do” positive attitude. It also gives you that “drive for success.” Your belief in yourself is what allows you to work two jobs while you save to do whatever it is that you want to do. It allows you to put up with a bad situation at work until you can do what you want to do.

So how do you decide what is best for you to do? You don’t. You look at your interests instead. List them and think about each one. Then, take these interests and list your positive and negative experiences with each interest. Say, your life dream is to open a motorcycle shop. Positive: you have ridden motorcycles since you were 4 years old, you can build bikes blindfolded, you currently work at a motorcycle shop, and you can talk about bikes all day long. Negative: you are only 22 years old, you still borrow money from mom and dad, and you have no idea what it takes to run a business.

So what can you do? How about building custom motorcycles in your spare time, or building a website around motorcycles, or selling motorcycle accessories at flea markets, shows, or even eBay. Or, you can get a second job and save that money to start your motorcycle shop. If you are creative, you can have custom designed tee-shirts printed very inexpensively on the internet and sell them at motocross races. There are dozens of things that can be done around motorcycles.

The idea is to get yourself excited about life. Too many of us walk around like zombies. We do the same exact thing day after day. Our life is, literally, boring. We stop using our brain because we have done everything a trillion times and no longer need our brain. We need to get excited about daily life. Once you decide what you want to do, your attitude will change because you will be more excited about your daily actions. You will be excited to wake up each morning and be so hyper from your busy day that you will have a hard time going to sleep at night.
This will create an unconscious “drive” within you to succeed. This is when you start believing in yourself and catch that “I can do” attitude. You get the “I can do” attitude from believing in what you are doing. You already know your previous experience and you already know you are good at what you are doing. Now, you are just doing it. Just remember, none of this is going to happen overnight. Rome was not built in a day. But, once you begin to believe in yourself, you will see your attitude change and become a much happier person. You will be able to tolerate the current job you have much easier until you can go the direction you want to go. Most importantly, YOU will know you are on the road to success.

Keep Believing in Yourself and Your Special Dreams


There may be days when you get up in the morning and things aren’t the way you had hoped they would be.
That’s when you have to tell yourself that things will get better.

There are times when people disappoint you and let you down.
But those are the times when you must remind yourself to trust your own judgments and opinions, to keep your life focused on believing in yourself.

There will be challenges to face and changes to make in your life, and it is up to you to accept them.

Constantly keep yourself headed in the right direction for you. It may not be easy at times, but in those times of struggle you will find a stronger sense of who you are.

Life is a journey through time, filled with may choices; each of us will experience life in our own special way.

So when the days come that are filled with frustration and unexpected responsibilities, remember to believe in yourself and all you want your life to be.

Because the challenges and changes will only help you to find the dreams that you know are meant to come true for you.

Deanna Beisser

Thiền của người kể truyện

Encho là người kể truyện rất nổi tiếng. Những truyện tình anh kể làm rung động con tim của người nghe. Khi anh kể truyện chiến tranh, người nghe có cảm tưởng như là họ đang ở trên bãi chiến trường.

Ngày nọ Encho gặp Yamaoka Tesshu, một người thường sắp đạt đỉnh cao của Thiền. “Tôi hiểu,” Yamaoka nói “anh là người kể truyện hay nhất trong nước ta và anh làm người ta khóc hay cười khi anh muốn. Vậy hãy kể cho tôi nghe truyện Cậu Đào mà tôi yêu thích. Hồi còn bé tôi hay nằm ngủ bên cạnh mẹ, và mẹ hay kể cho tôi huyền thoại đó. Vào khoảng giữa truyện tôi hay thiếp ngủ. Hãy kể cho tôi như là mẹ tôi kể.”

Encho không dám thử. Anh xin một tí thời gian để nghiên cứu. Vài tháng sau anh đến gặp Yamaoka và nói: “Cho tôi cơ hội để kể truyện cho anh.”

“Để khi khác đi,” Yamaoka trả lời.

Encho rất thất vọng. Anh nghiên cứu thêm và thử lại lần nữa. Yamaoka từ chối anh nhiều lần. Khi Encho bắt đầu nói Yamaoka liền chận lại và nói: “Anh chưa giống mẹ tôi.”

Encho tốn mất 5 năm để có thể kể cho Yamaoka chuyện huyền thoại như mẹ Yamaoka đã kể cho anh.

Bằng cách này, Yamaoka đã truyền Thiền cho Encho.
.

Bình:

• Yamaoka là kiếm sĩ, sau này thành thiền sư, và là thầy của Thiên hoàng.

• Muốn kể truyện được như mẹ của Yamaoka, Encho phải làm vài chuyện:

1. Làm cho tâm của mình hoàn toàn trống rỗng, không con một tí tư tưởng và cảm xúc gì của mình trong đó.

2. Hiểu được tình cảm và xúc cảm của hai mẹ con Yamaoka đối với nhau.

3. Nói được với Yamaoka với mọi tình cảm và xúc cảm như mẹ Yamaoka, và phải thật đến độ Yamaoka tưởng là mình đang nghe mẹ.

Tức là Encho phải làm được tâm trống rỗng hoàn toàn, hiểu được tâm của người khác rất sâu sắc, và hành động như người khác hành động.

Chỉ cần đạt được bước số một, để tâm trống rỗng hoàn toàn, là đã đạt được Thiền rồi.

* Thiền là sống ở đây lúc này với tâm rỗng lặng. Có nhiều cách để đạt Thiền, không nhất thiết là phải ngồi Thiền và tụng kinh.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

Storyteller’s Zen

Encho was a famous storyteller. His tales of love stirred the hearts of his listeners. When he narrated a story of war, it was as if the listeners themselves were in the field of battle.

One day Encho met Yamaoka Tesshu, a layman who had almost embraced masterhood of Zen. “I understand,” said Yamaoka, “you are the best storyteller in our land and that you make people cry or laugh at will. Tell me my favorite story of the Peach Boy. When I was a little tot I used to sleep beside my mother, and she often related this legend. In the middle of the story I would fall asleep. Tell it to me just as my mother did.”

Encho dared not attempt this. He requested time to study. Several months later he went to Yamaoka and said: “Please give me the opportunity to tell you the story.”

“Some other day,” answered Yamaoka.

Encho was keenly disappointed. He studied further and tried again. Yamaoka rejected him many times. When Encho would start to talk Yamaoka would stop him, saying: “You are not yet like my mother.”

It took Encho five years to be able to tell Yamaoka the legend as his mother had told it to him.

In this way, Yamaoka imparted Zen to Encho.

# 93

Goodwill – thiện ý nhỏ, thành công lớn

Chào các bạn,

Mỗi người dân dù là người Mỹ hay ngoại quốc, giàu hay nghèo, không ai là không biết đến Goodwill.

Bạn sinh viên du học mới sang Mỹ cần mua một chiếc microwave. Đến Goodwill.

Đôi vợ chồng dọn về nhà mới, cần một số đồ trang trí lặt vặt. Đến Goodwill.

Một anh chàng nhạc sĩ sắp chuyển đến nơi khác, không thể mang hết mấy bộ đồ điện tử, đàn guitar cũ. Đến Goodwill.

Một cô gái con nhà khá giả mới mua thêm mấy bộ đồ mới nên muốn dọn bớt đống quần áo cũ cho rộng tủ. Đến Goodwill.

Goodwill là cái gì vậy mà ai ai cũng nhắc đến thế nhỉ?

Good will có nghĩa là thiện tâm, thiện ý. Goodwill là một thương hiệu cửa hàng bán đồ cũ giá rẻ nổi tiếng và lớn nhất nước Mỹ. Goodwill được sáng lập từ những năm 1890 bởi mục sư Reverend Edgar J. Helms. Là người sáng lập một nhà thờ ở Boston, mục sư Helms tổ chức các hoạt động giúp đào tạo kĩ năng để giúp mọi người xin việc dễ dàng hơn. Trong giai đoạn chiến tranh Mỹ – Tây Ban Nha, mục sự Helms đi đến các gia đình giàu có gõ cửa từng nhà để xin quần áo cũ và các đồ thừa khác. Sau đó ông thuê những người đàn ông và phụ nữ nghèo đến sửa lại các vật dụng này để bán chúng lấy tiền. Số tiền đó dùng để trả công cho chính những người nghèo này. Và ý tưởng ban đầu hình thành Goodwill Industries như một công ty kiểu self-help đã hình thành từ đó.

Cho đến nay nguyên lý hoạt động của Goodwill vẫn thật đơn giản: lấy của người giàu cho người nghèo. Nói chính xác hơn, lấy của người “không cần” cho người “cần”.

Đôi khi bạn có một số đồ cũ nhưng vẫn còn dùng tốt. Vứt đi thì không đành mà cho thì chẳng biết cho ai. Vậy thì bạn có thể mang chúng đến các thùng nhận đồ ủng hộ của Goodwill hoặc mang chúng trực tiếp đến cửa hàng của Goodwill.

Những đồ đạc này dù ít có giá trị với bạn nhưng với những người đang cần chúng hay nhất là những người nghèo khổ, vô gia cư, sống dựa vào trợ cấp xã hội, thì lại vẫn hữu dụng vô cùng. Goodwill cung cấp dịch vụ sửa chữa lại những đồ đạc này và bán chúng trong cửa hàng do những người nghèo, người khuyết tật quản lý.

Đi mua đồ ở Goodwill đôi khi trở thành thú vui của nhiều người Mỹ, vì họ có thể tìm được nhiều đồ tốt mà giá rất rẻ so với mua đồ mới 100%. Không hẳn chỉ có người nghèo mới tìm đến Goodwill, những người có thu nhập khá khi có nhu cầu mua sắm đồ đạc vẫn đến Goodwill để tiết kiệm ngân sách.

Một điểm nữa giúp Goodwill khá phát triển ở Mỹ có lẽ một phần là do nước Mỹ rất rộng. Chuyện di chuyển chỗ ở từ bang này sang bang khác đi hàng trăm dặm khiến nhiều người có nhu cầu cho đồ đạc mỗi khi chuyển nhà cửa. Goodwill trở thành một thị trường giúp cho người muốn cho (cung) và người muốn nhận (cầu) gặp nhau.

Điểm đặc biệt ở đây là Goodwill chỉ nhận đồ tài trợ, cho không (donate) chứ không mua lại. Và Goodwill là một tổ chức phi lợi nhuận, vì thế mà doanh thu và lãi từ hoạt động bán hàng của Goodwill không dùng để chia cổ phần mà chỉ dùng để trả lương và cho các hoạt động phát triển của Goodwill.

Cho đến những năm 1930, hoạt động của Goodwill tập trung vào đáp ứng nhu cầu của những người khuyết tật, vốn trước đó bị xã hội Mỹ lãng quên. Ngày nay Goodwill đã có mạng lưới bao gồm 205 tổ chức phi lợi nhuận độc lập tại địa phương và là tổ chức phi lợi nhuận lớn nhất bắc Mỹ về số lượng tạo công ăn việc làm và dịch vụ đào tạo nghề. Giá trị thương hiệu Goodwill hiện nay là 3.2 tỉ USD.

Ngoài Mỹ, Canada, Goodwill còn hoạt động ở 22 quốc gia khác và tạo việc làm cho những người khuyết tật bằng cách tạo việc làm cho họ cũng như hỗ trợ sau tuyển dụng. Qua đó Goodwill góp phần giúp mọi người vượt qua rào cản khi xin việc làm và trở thành những thành viên độc lập, đóng thuế cho cộng đồng của mình.

Từ một “goodwill” thật giản dị ban đầu mà ngày nay đã phát triển thành một tổ chức Goodwill lớn mạnh, thật là tuyệt vời phải không các bạn.

Chúc các bạn có nhiều goodwill cho ngày hôm nay nhé.

Hoàng Khánh Hòa

Thiền khơi lửa

Hakuin thường kể cho các đệ tử chuyện về một lão bà chủ một tiệm trà, ca ngợi sức thông hiểu Thiền của bà. Các đệ tử không tin lời thầy và đến tiệm trà để xem thực hư.

Mỗi khi thấy họ đến, lão bà biết ngay là họ đến để uống trà hay tò mò về hiểu biết Thiền của bà. Nếu đến để uống trà, bà sẽ phục vụ tử tế. Nếu đến vì tò mò, bà sẽ gọi họ ra sau bức bình phong. Ngay lúc họ bước vào, bà sẽ dùng cây khơi lửa đánh họ.

9 phần 10 số đệ tử không thoát khỏi ăn đòn của bà.
.

Bình:

• Điều ta suy nghĩ bên trong, thường bộc lộ ra ngoài, kể cả khi ta muốn che dấu. Đây là thân ngữ (body language). Thân ngữ thường bộc lộ tự nhiên, và người nhậy bén về thân ngữ có thể đọc được y’ ‎ tưởng của người khác qua thân ngữ.

Các điều tra viên giỏi thường rất nhậy cảm với thân ngữ. Các thiền sư rất tĩnh lặng thường nhậy cảm về mọi sự, kể cả thân ngữ. Tuy nhiên, giỏi đọc thân ngữ hay không cũng tùy người.

• Đối với thiền sinh, tò mò về sức hiều biết thiền của người khác là một tội, vì nó chẳng giúp được gì cho thiền sinh cả, ngoại trừ làm cho thiền sinh đi lạc đường–so sánh cạnh tranh mình với người khác.

• Thiền không thể thấy, không thể so sánh. Thiền là sống ở đây lúc này, với tâm không vướng mắc. Thế thì làm sao nhìn một người để thấy Thiền của người đó được?

• Ai cũng có thể đạt được Thiền. Lão bà bán trà có thể đạt Thiền, trong khi nhiều thiền sư không thể. Thiền đến từ tâm tĩnh lặng, không vướng mắc. Có gì lạ đâu mà tò mò?

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

Fire-Poker Zen

Hakuin used to tell his pupils about an old woman who had a teashop, praising her understanding of Zen. The pupils refused to believe what he told them and would go to the teashop to find out for themselves.

Whenever the woman saw them coming she could tell at once whether they had come for tea or to look into her grasp of Zen. In the former case, she would serve them graciously. In the latter, she would beckon the pupils to come behind her screen. The instant they obeyed, she would strike them with a fire-poker.

Nine out of ten of them could not escape her beating.

# 92

Mùi vị của thanh kiếm của Banzo

Matajuro Yagyu là con của một kiếm sĩ nổi tiếng. Cha của Matajuro tin rằng con mình quá tầm thường để có thể thành đại kiếm sĩ, nên từ con.

Vì vậy Matajuro lên núi Mount Furata và tìm gặp kiếm sĩ lừng danh Banzo. Nhưng Banzo xác nhận sự định giá của người cha. “Cậu muốn học kiếm đạo của tôi?” Banzo hỏi. “Cậu không thể làm tròn các yêu cầu được đâu.”

“Nhưng nếu con tập luyện chăm chỉ thì cần bao nhiêu năm để thành cao thủ?” cậu nhỏ kiên trì.

“Cả đời cậu,” Banzo trả lời.

“Con không đợi lâu thế được,” Matajuro giải thích. “Con sẵn sàng chịu đựng mọi cực khổ, nếu thầy bằng lòng dạy con. Nếu con trở thành người đầy tớ trung tín của thầy, thì sẽ tốn bao lâu?”

“Ô, có thể là 10 năm.” Banzo lùi bước.

“Cha của con đã già rồi, và con sẽ phải lo cho cha sớm thôi,” Matajuro tiếp tục. “Nếu con làm việc cực nhọc hơn rất nhiều, thì sẽ tốn bao lâu?”

“Ô, có thể là 30 năm,” Banzo nói.

“Sao vậy?” Matajuro hỏi. “Lúc đầu thầy nói 10 năm và bây giờ lên 30 năm. Con sẽ chịu bất kì cực khổ nào để thuần thục kiếm thuật trong thời gian ngắn nhất!”

“À,” Banzo nói, ‘trong trường hợp đó cậu sẽ phải ở với tôi đến 70 năm. Một người hấp tấp đòi kết quả như cậu ít khi học nhanh được.”

“Vâng được,” cậu nhỏ tuyên bố, cuối cùng cậu cũng hiểu là cậu đang bị mắng vì thiếu kiên nhẫn, “con đồng ý.”

Matajuro được ra lệnh không bao giờ được nhắc đến kiếm thuật và không bao giờ được sờ đến thanh kiếm. Cậu nấu ăn cho sư phụ, rửa chén, dọn giường, dọn dẹp sân, chăm sóc vườn, làm tất cả mà không nói một lời về kiếm thuật.

Ba năm trôi qua. Matajuro vẫn tiếp tục lao động. Nghĩ đến tương lai, cậu buồn. Cậu chưa được ngay cả bắt đầu để tập môn nghệ thuật mà cậu đã hiến dâng cả đời mình.

Nhưng một ngày nọ Banzo lén bò đến sau lưng Matajuro và cho cậu một đập dữ dội với thanh kiếm gỗ.

Ngày hôm sau, khi Matajuro đang nấu cơm, Banzo lại nhảy đến tấn công bất ngờ.

Từ ngày đó, ngày cũng như đêm, Matajuro phải lo chống đỡ các cú tấn công bất ngờ. Chẳng có lúc nào Matajuro lại không nghĩ đến mùi vị của thanh kiếm của Banzo.

Cậu học nhanh đến nỗi cậu mang nụ cười đến trên mặt của sư phụ. Matajuro trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất trong nước Nhật.
.

Bình:

• Tĩnh lặng là căn bản của võ học. Khi tĩnh lặng thì cả ngũ quan lẫn tư tưởng của ta nhạy bén hơn để chiến đấu.

• Kiên nhẫn là căn bản của luyện tập. Tất cả mọi môn học trên thế gian đều cần kiên nhẫn, vì sự tiến hóa cần thời gian, và người ta chỉ có thể tăng tiến từ từ theo thời gian. Không ai có thể đi từ 1 đến 10 trong một bước. Những người thiếu kiên nhẫn thường bỏ học nữa chừng, hoặc thường tìm cách đi đường tắt, là đường dở hơn.

• Các công việc của đầy tớ–nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp—là các công việc tốt nhất để tập chúng ta kiên nhẫn và khiêm tốn—càng khiêm tốn ta càng kiên nhẫn và càng tĩnh lặng. Cái tôi lớn thường làm cho tâm ta ồn ào xung động và không kiên nhẫn.

• Trong “cuộc chiến” với đời sống, chúng ta cũng cần tĩnh lặng để chiến thắng, và cần kiên nhẫn để học nghệ thuật chiến thắng.

Và làm các việc đầy tớ hàng ngày là cách huấn luyện ta rất tốt. Các bạn, nhất là các bạn nam, có nấu ăn, rửa bát, quét sân, giặt đồ, chùi toilette thường không?

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

The Taste of Banzo’s Sword

Matajuro Yagyu was the son of a famous swordsman. His father, believing that his son’s work was too mediocre to anticipate mastership, disowned him.

So Matajuro went to Mount Futara and there found the famous swordsman Banzo. But Banzo confirmed the father’s judgment. “You wish to learn swordsmanship under my guidance?” asked Banzo. “You cannot fulfill the requirements.”

“But if I work hard, how many years will it take to become a master?” persisted the youth.

“The rest of your life,” replied Banzo.

“I cannot wait that long,” explained Matajuro. “I am willing to pass through any hardship if only you will teach me. If I become your devoted servant, how long might it be?”

“Oh, maybe ten years,” Banzo relented.

“My father is getting old, and soon I must take care of him,” continued Matajuro. “If I work far more intensively, how long would it take me?”

“Oh, maybe thirty years,” said Banzo.

“Why is that?” asked Matajuro. “First you say ten and now thirty years. I will undergo any hardship to master this art in the shortest time!”

“Well,” said Banzo, “in that case you will have to remain with me for seventy years. A man in such a hurry as you are to get results seldom learns quickly.”

“Very well,” declared the youth, understanding at last that he was being rebuked for impatience, “I agree.”

Matajuro was told never to speak of fencing and never to touch a sword. He cooked for his master, washed the dishes, made his bed, cleaned the yard, cared for the garden, all without a word of swordmanship.

Three years passed. Still Matajuro labored on. Thinking of his future, he was sad. He had not even begun to learn the art to which he had devoted his life.

But one day Banzo crept up behind him and gave him a terrific blow with a wooden sword.

The following day, when Matajuro was cooking rice, Banzo again sprang upon him unexpectedly.

After that, day and night, Matajuro had to defend himself from unexpected thrusts. Not a moment passed in any day that he did not have to think of the taste of Banzo’s sword.

He learned so rapidly he brought smiles to the face of his master. Matajuro became the greatest swordsman in the land.

# 91

Tu luyện tư duy tích cực

Chào các bạn,

Nếu bạn muốn giỏi đàn, giỏi đá bóng, giỏi toán, giỏi văn… giỏi bất kì môn nào trên đời, thì bạn phải làm gì? Bạn có thể đọc sách về các môn đó lâu năm để giỏi được không? Hay là bạn phải bỏ mỗi ngày ít ra là 1 tiếng đồng hồ để tập luyện về môn đó?

Tự duy tích cực cũng vậy. Tư duy tích cực đòi hỏi tu luyện hàng ngày. Chúng ta không thể đọc các bài tư duy tích cực trong một quyển sách nào đó, hay trên Internet, và có thể tư duy tích cực. Rất tiếc là đa số chúng ta sống như thế. Cứ đọc ngấu đọc nghiến điều gì ta thấy hấp dẫn, và tự bảo là như thế là ta biết môn đó, mà không hề bỏ ta công sức để tập tành một phút nào cả.

Nhiều người còn có thói quen, dùng tư duy tích cực như một đề tài để nói và viết, đọc ở đâu đó vài bài rồi góp nhặt viết lại thành bài của mình, nghe rất kêu, nhưng chẳng nghĩa lý‎ gì cho chính mình hay cho ai cả, vì chính mình cũng chưa hề tập luyện một giờ nào.

Tư duy tích cực đến từ công phu tu luyện. Nếu bạn không tập võ một ngày nào, đừng tưởng tượng công phu mình đã đến lúc tung mình lên trời đá song phi.

Chuỗi bài tư duy tích cực trên Đọt Chuối Non có hơn 600 bài. Đó là quá quá quá nhiều. Thực ra tất cả tư duy tích cực chỉ nên dưới 100 chữ. Thật ra, dưới 20 chữ là tốt nhất. Người tu tập, thường chẳng cần một chữ nào. Các thiền sư thường vô ngôn. Viết nhiều đọc nhiều là bệnh của chúng ta trong thời Internet, và nó làm cho chúng ta dễ lạc đường, cứ nghĩ rằng viết và đọc là mục tiêu chính.

Tư duy tích cực có hai bước chính:

1. Khi bạn hoàn toàn bi quan và thiếu tự trọng, không xem mình ra gì cả, thì bạn phải tập luyện suy tư và hành động để làm vững chính mình và cái nhìn của mình: Tôi vững mạnh, tôi quyết định vận mệnh của tôi, tôi có thể thành công nếu tôi muốn.

Đó là giai đoạn của nửa ly nước: Nửa ly nước, có thể nói là đầy nửa ly hay cạn nửa ly. Đàng nào cũng đúng. Chỉ là vấn đề lựa chọn của bạn.

Cái nhìn của ta về chính mình, về mọi người chung quanh mình, về thế giới của mình là cái nhìn “đầy nửa ly” hay “cạn của ly” do ta lựa chọn. Và mỗi lựa chọn là một con đường sống khác nhau.

2. Khi cái tôi đã vững, chúng ta phải thoát ra khỏi cái tôi, vì cái tôi là đầu mối của mọi tội lỗi—tự cao, tự kiêu, ngã mạn, vô cảm, thành kiến, hẹp hòi, tham lam, dữ dằn…

Lúc này là lúc ta phải đi vào “không tôi”, vào vô ngã, vào khiêm tốn thật sự, vào “giao phó cuộc đời trong tay chúa” (total submission, total surrender).

Đây là cái học của người đã có bằng tiến sĩ và bắt đầu quên mất là mình có bằng, bắt đầu khám phá những bí quyết của môn học bằng cái nhìn bỡ ngỡ của trẻ thơ, hỏi mọi điều, mần mò mọi điều, khám phá sự thật bí ẩn của mọi điều.

Đây là mức độ của các trường phái tâm linh của con người. Các trường phái suy tư không tâm linh không thể đến được mức này, và chỉ nằm ở mức con người tranh đấu lẫn nhau với những ham muốn, ước vọng và cuồng vọng của mình.

• Nếu là Phật giáo thì ta tự quán mình đến lúc thấm nhuần toàn tâm toàn trí là “ngũ uẩn giai không” (con người ta là không—Bát Nhã Tâm Kinh), lúc đó ta đạt được “vô ngã”, được “không tôi”, ta không còn bị “cái tôi” chi phối trong tư duy và hành động của mình.

• Nếu là dòng tâm linh Moses (Do thái giáo, Thiên chúa giáo—công giáo, chính thống giáo, các nhánh tin lành—và Hồi giáo), thì ta “giao phó” mình hoàn toàn cho Thượng đế–total surrender to God. Suy tư và sống hoàn toàn do thượng đế chi phối và điều khiển. Cái tôi hoàn toàn biến mất vào tay thượng đế, chỉ có thượng đế sống trong tôi. Tôi và ý chí của tôi biến mất, chỉ có thượng đế và ý muốn của thượng đế trong tôi.

Cả hai mức “vô ngã” cùa Phật gia và “hoàn toàn giao phó” của dòng Moses (Môi Sen hay Mai Sen) đều rất khó đạt và phải được tu tập công phu nhiều năm tháng. Có người sẽ không bao giờ đạt dược cả đời.

Ngược lại, vẫn có người đạt được mức này rất nhanh, như Lục tổ Huệ Năng của Thiền tông, Thánh Têrêsa Hài Đồng… Đó là những người có căn cơ, hoặc có lòng yêu thương Thượng đế cực mạnh.

Cho đa số chúng ta, mức này chỉ có thể đạt được bằng tu luyện mỗi ngày, hoặc bằng thiền quán, hoặc bằng kiên tâm cầu nguyện đối thoại với Thượng đế (với Christ), rất nhiều tháng nhiều năm.

Cả hai phương thức, dù có tên khác nhau đều có vài điểm căn bản chung:

(1) Tĩnh lặng,
(2) quán sát tư duy và hành động của chính mình,
(3) để “cái tôi” của mình hoàn toàn không còn ảnh hưởng gì đến tư duy của mình nữa–một tâm hoàn toàn trống rỗng, và
(4) tâm trống rỗng đó

    (a) trong truyền thống Phật gia, tự nó Đi Như Thế Đến Như Thế–tức là “tâm Như Lai”, hay

    (b) trong truyền thống Moses, được chuyển động bởi quyền lực siêu nhiên tối hậu—mà ta gọi là Thượng đế, Chúa, hay Christ.

Dù là trường phái nào đi nữa thì chúng ta cũng không cần thêm lý thuyết và giải bày, mà chỉ cần kiên tâm thực hành, tu luyện—ít nhất là nửa tiếng tĩnh lặng để thiền quán hay cầu nguyện mỗi ngày; lý tưởng nhất là thiền quán hay cầu nguyện mỗi giây trong ngày dù bất kì ta đang làm gì.

Và cứ như thế cả đời mình.

Chúng ta hãy thực tập đi, và đừng nói nhiều.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,
Hoành

© copyright 2010
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Cú đầu lần cuối

Tangen đã học với Sengai từ hồi còn bé. Lúc lên 20 Tangen muốn rời thầy và thăm viếng các thầy khác để học đối chiếu. Nhưng Sengai không cho phép. Mỗi lần tangent nhắc đến chuyện đó, Sengai lại cho Tangen một cái cú đầu.

Cuối cùng Tangen hỏi một sư huynh xin thầy hộ. Sư huỵnh làm được và cho tangent biết: “Xong rồi. Anh đã sắp xếp để em bắt đầu cuộc hành hương ngay lập tức.”

Tangen đến găp Sengai để cám ơn thầy đã cho phép. Sư phụ trả lời Tangen bằng một cái cú đầu.

Khi Tangen kể lại chuyện cho sư huynh, sư huynh nói: “Chuyện gì vậy? Thầy không thể cho phép xong rồi thay đổi ‎ý kiến. Anh sẽ nói với thầy như vậy.” Và sư huynh đến gặp thầy.

“Thầy đâu có hủy phép,” Sengai nói. “Thầy chỉ muốn cho nó cái cú đầu cuối cùng, vì khi nó trở về nó sẽ giác ngộ và thầy không thể la mắng nó nữa.”
.

Bình:

• Bài này tóm tắt triết lý giáo dục thiền tông mà ta đã quen thuộc trong những bài trước. Thầy dùng đủ hình thức giáo dục để giúp học trò tỉnh thức, từ dịu dàng nhẹ nhàng, đến la mắng, đập bàn, gõ nền nhà, đôi khi cho cái tát tai, cái cú đầu, hay một gậy. Nhưng các hình thức “giáo dục nặng” không vì thầy giân dữ, mà chỉ là một phương cách để đánh động tâm trí học trò tỉnh thức.

• Khi học trò đã tỉnh thức, tức là đã đạt ngộ, người học trò trở thành thầy, và mọi hình thức giáo dục cũ chấm dứt. Bây giờ thầy trò đều là thầy cả, đều đã đạt ngộ, không cần và không thể giáo dục nặng nữa. Cùng lắm là bàn với nhau vài ba câu.

• Ngày nay chúng ta cũng có các câu hỏi trong hệ thống giáo dục: Giáo viên có nên sử dụng hình phạt thể chất (physical punishment—quỳ gối, khẻ mông, v.v..) với học sinh? Nếu có thì trong những trường hợp nào, và những hình phạt nào có thể chấp nhận được? Giáo viên có được huấn luyện để biết rằng hình phạt là giáo dục, chứ không phải là cách để làm cho mình hả giận không?

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

The Last Rap

Tangen had studied with Sengai since childhood. When he was twenty he wanted to leave his teacher and visit others for comparative study, but Sengai would not permit this. Every time Tangen suggested it, Sengai would give him a rap on the head.

Finally Tangen asked an elder brother to coax permission from Sengai. This the brother did and then reported to Tangen: “It is arranged. I have fixed it for you to start your pilgrimage at once.”

Tangen went to Sengai to thank him for his permission. The master answered by giving him another rap.

When Tangen related this to his elder brother the other said: “What is the matter? Sengai has no business giving permission and then changing his mind. I will tell him so.” And off he went to see the teacher.

“I did not cancel my permission,” said Sengai. “I just wished to give him one last smack over the head, for when he returns he will be enlightened and I will not be able to reprimand him again.”

# 90