Category Archives: Thơ

Chùm thơ vui 8/3

 
Chào cả nhà,

Thân gửi đến các bạn Vườn Chuối vài nụ cười ngày 8/3.

Chúc các bạn phụ nữ một ngày trọn vẹn niềm vui và hạnh phúc bên gia đình yêu thương với các đức ông chồng đáng yêu qua những tâm sự não nuột của các đấng mày râu sau, qua 3 bài: Thân phận đàn ông, Gia tài của vợ, Vợ là…, Sợ vợ, Phụ nữ vùng lên.

 

Bài 1: THÂN PHẬN ĐÀN ÔNG

Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi
Nhất vợ nhì trời là chuyện tự nhiên

Đàn ông sợ vợ thì sang
Đàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà

Đàn ông không biết thờ bà
Nghe lời vợ dạy là hàng trượng phu
Đàn ông đánh vợ là ngu
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi

Lấy nàng từ thuở mười năm
Đến khi mười chín tôi đà năm con
Nàng thì trong hãy còn son
Tôi thì đinh ốc bù lon rã rời

Nắng mưa là chuyện của trời
Tề gia nội trợ tôi đây bao thầu
Suốt ngày cày cấy như trâu
Chiều về rửa chén cũng ngầu như ai

 
Continue reading Chùm thơ vui 8/3

Vẻ đẹp người con gái Thái qua một bài dân ca

 

Người con gái Thái thắt đáy lưng ong, dịu dàng đảm đang hiền thục, người con gái Thái

khâu vó thành hình chim công
Vá chài thành uốn lượn hình rồng
Đưa nhát kéo thành sao tua rua mọc

Ngồi xổm thêu thành hình chim phượng hoàng
Ngồi nghiêng quay sợi thành chùm hoa so se

Người con gái Thái mỗi bước xòe lúa giục trổ bông, nhen lửa mỗi bếp nhà sàn ấm áp. Người con gái Thái đằm thằm trong điệu khắp… Nhưng mỗi khi quân giặc hung hăng cướp phá bản mường, người con gái Thái dũng cảm đứng lên đánh giặc, được khắc họa đậm nét trong bài dân ca “Em là con gái Châu Yên” do Cầm Giang sưu tầm và dịch, như một biểu tượng về vẻ đẹp trong sáng rất đáng tự hào, rất dân tộc nhưng không kém phần hiện đại.

Continue reading Vẻ đẹp người con gái Thái qua một bài dân ca

Thủng thẳng với thơ… (Phần 1)

     

    Tôi đã tin vào một ngày kia, mà hiện thực là bây giờ (những dòng này viết năm 1975), đất nước liền một giải Việt Nam, chiến tranh vĩnh hết, mọi nhân danh chiến tranh nhường chỗ cho nhân danh hòa bình, đen trắng lại sẽ phân minh. Tất sẽ không còn những vu khống yêu nước và bán nước, không còn những ngộ nhận giữa thơ và ngụy tạo thơ. Niềm tin ấy son sắt lòng tôi và tôi đi theo niềm tin ấy, không sợ cam go, không vướng muộn phiền.

 

 

Sáng,14/12/2010 bỗng tìm thấy trong thư viện gia đình cuốn chép tay viết năm 1975, có tựa đề Luận Văn Thứ Nhất, bèn lôi ra lau bụi,đọc và chép lại dưới đây, trước là lưu giữ, sau là một chia sẻ tham khảo với bạn đọc có nhu cầu…
 
1. Thơ sinh ra như thế nào ?

Với thơ, không thể có những lời dậy dỗ, những lời khuyên bảo và ngay cả những trò nhảm của kinh nghiệm lộng ngôn là rút ra từ gan ruột. Bởi thơ như có lại như không. hư hư thực thực, vừa là ngũ cung lại vửa là bẩy nốt, mới là lập đông hoa cải vửa là chớm xuân mai vàng, vừa là tiếng hát mẹ, vửa là tiếng khóc em, vừa là mặt trời,lại đã mặt trăng, vừa là mây bay đã là gió thổi, vửa là hợp đã tan, tan rồi lại hợp…Chẳng biết hư thưc thơ này cư ngụ trong óc hay trong tim? Theo lẽ tự nhiên, khi cấn thai, trái tim có trước, nên có lẽ thơ ngụ trong tim, đập cùng tim cho đến khi ngừng đập, thơ theo hồn về trời.

Continue reading Thủng thẳng với thơ… (Phần 1)

Anh không bước nổi qua tà áo em!

 
“Anh và em” là một trong nhiều bài lục bát hay của nhà thơ Nguyễn Thị Mai – (Hội phụ nữ Việt Nam, Hội nhà văn Việt Nam). Đây là bài thơ mà người đọc muốn đọc nhiều lần, không chỉ vì những nét đẹp phải chiêm ngưỡng dưới nhiều góc độ mới thấy, để rồi phải suy ngẫm về vị trí của mình trong gia đình và xã hội, mà còn bởi nhà thơ đã rất tài tình trong việc khai thác cái mệnh đề tưởng chừng như muôn thuở: Anh – Em; ước mơ và thực tại; vị trí, tính cách của Anh và Em, cùng sự cảm nhận tinh tế của Em về Anh qua trải nghiệm cuộc sống, cũng như sự tự khẳng định giá trị về giới của Em.

 

Anh và em

Anh là một chấm buồm xa
Nhỏ như nắm được mà ra vô cùng
Anh là cỏ biếc một vùng
Non xanh đến nỗi ngập ngừng bước chân
Anh là lãng đãng phù vân
Mải mê với những xa gần, thấp cao

Em là vệt sóng trong ao
Nhỏ nhoi với những khát khao riêng mình
Là viên ngói cũ đầu đình
Vô tư mưa xối, vô tình mây qua

Dù anh biển rộng trời xa
Cũng không bước nổi qua tà áo em

 
Continue reading Anh không bước nổi qua tà áo em!

Tình Ru

Ngủ đi anh, giấc ngủ hiền
Tay em năm ngón gãy miền phù vân

Ngủ đi anh, giấc trong ngần
Mặc trăng sao cứ xoay vần đêm thâu

Rưng rưng em hát lời ru
Thu mưa, gói gió, buộc sầu cho anh!

À ơi! Anh ngủ nha anh…
Tóc buông chạm tóc trắng xanh trộn đời

Bao nhiêu là kiếp luân hồi
Chỉ xin có được một đời của nhau

Ngủ ngoan, đừng nhớ niềm đau!
Bên anh nâng giấc ngọt ngào tình ru…

Lâm Thị Thanh Trúc
Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm
Châu Thành – An Giang

Người Việt từ khi còn trong bụng mẹ đã quen thuộc với những lời ru của bà, của mẹ… Những lời ru thấm đượm tình người, thấm nhuần đạo sống, chuyên chở bao mơ ước về một ngày mai tươi sáng của một mầm sống nhỏ, của những đối tượng được ru. Đối tượng được ru không chỉ có riêng đứa con thơ, mà còn có thể cả người chồng, người em… Những lời ru ấy không chỉ dừng lại ở việc dạy con mà rộng hơn nó còn đề cập tới cả việc dạy chồng, dạy đời… cách khuyên giải của người phụ nữ vừa khiêm nhường, vừa sâu sắc nhưng cũng rất mực kín kẽ và tế nhị…

Continue reading Tình Ru

Những cành mai xa xứ

Nguyễn Hữu Vinh, mùa đông Tân Trúc, Ðài Loan

Trong cuộc đời phiêu lãng của mình, tôi đã ấp ủ nhiều kỹ niệm về loài hoa mai. Dù bây giờ quê hương ở đó…muốn về về cũng được, sông Hương còn đó có ai giành…(1), nhưng… mỗi năm trong những lúc trời xuân sắp trở lại, thì cứ văng vẳng nghe trong lòng tiếng cười vui của cha mẹ, anh em, quây quần dưới ngôi nhà vườn đầy nụ xanh non, có cội mai già mảnh khảnh, lốm đốm điểm những nụ mai vàng vừa hé. Hình ảnh cô bạn gái nhỏ áo trắng năm xưa cũng hiện về trước mắt, đạp chiếc xe đạp đến chơi dựng kề dưới gốc cây mai trước hiên nhà. Cũng vậy, chiếc thiệp chúc tết của nàng năm xưa nay vẫn còn trong cặp, cành hoa mai trên thiệp lụa đã phai màu cũng còn cười bên hàng chữ…năm năm rồi cũng sẽ không lâu đâu…! Mỗi lần nhìn lại cánh thiệp xuân in hình đóa mai vàng đó, trong lòng lại cảm xúc đến rưng rưng. Không có gì mang đến cho tôi ý niệm mùa xuân trọn vẹn hơn khi nâng trên tay một đóa mai vàng.

Đành rằng mỗi loài hoa có một vẻ đẹp, một màu sắc và ý nghĩa riêng, nhưng sao giữa thế giới hoa xuân muôn hồng nghìn tía, tôi vẫn yêu hoa mai, nhất là loài mai vàng. Có lẽ hình ảnh đóa mai vàng đã hằn sâu vào ký ức tôi, vượt ra ngoài khuôn khổ cách đánh giá về cái đẹp thường tình để nghiễm nhiên trở thành biểu tượng của những gì thương yêu, thanh cao, giản dị và thân thiết.

Continue reading Những cành mai xa xứ

Thử mở một cánh cửa vào thế giới thơ Nguyễn Nguyên Bảy

THỬ MỞ MỘT CÁNH CỬA VÀO THẾ GIỚI THƠ
NGUYỄN NGUYÊN BẢY *

Đạo diễn điện ảnh Nguyễn Anh Tuấn

Trong một bài thơ, NNB hé lộ cho người đọc thơ biết lai lịch đời anh cùng xuất xứ những vần thơ đầu tiên của anh:

Nơi ấy, các cô gái đều là tiên nữ
Áo quần mớ bẩy, mớ ba
Yêu nhau bắc cầu giải yếm

…Nơi ấy các bà tiên dạy tôi biết khóc
Các bà tiên dạy tôi biết cười

…Nơi ấy là kinh thành cổ tích
Nơi ấy là đời tôi…

Và trong một bài viết ở trang mạng Nguyennguyenbay.com, chúng ta đọc được những dòng sau:

“Tôi là một nghiệp dư thơ. Một nghiệp dư say mê thơ điên cuồng, chép chép ghi ghi và chôn ghi ghi chép chép ấy vào mộ huyệt của im lặng, chỉ thỉnh thoảng, không cưỡng nổi điên khùng, nửa đêm thức giấc, ngửa mặt nhìn trời đọc thơ gửi mây, tặng gió.”

Nhưng, những dòng tự bạch bằng thơ đầy thi vị lẫn trần trụi văn xuôi trên chỉ giúp ta có thêm mối đồng cảm ban đầu khi đọc thơ NNB, chứ tuyệt nhiên không giúp ta mở thêm một cánh cửa để dễ dàng bước vào thế giới thơ anh! ( Xin được dùng lại khái niệm ”Thế giới thơ” mà GS Hoàng Như Mai đã viết về thơ NNB).

Continue reading Thử mở một cánh cửa vào thế giới thơ Nguyễn Nguyên Bảy

Ca Bình Minh (Thơ Lý Phương Liên)

[TVH: Kể từ những chùm thơ đăng báo Nhân Dân, Văn Nghệ và hầu khắp các báo, tạp chí miền Bắc những năm đầu 1970, đến nay, đầu năm 2011, là trên 40 năm, thơ Lý Phương Liên mới được xuất bản. Nguyennguyenbay.com giới thiệu dưới đây, trọn tập Ca Bình Minh, thơ Lý Phương Liên.]

LÝ PHƯƠNG LIÊN, MỞ LÒNG

NĂM 1971 CHÚNG TÔI SINH CHÁU LỚN. NĂM ẤY THUYỀN THƠ XUÔI SÔNG THƠ BỖNG DƯNG GẶP THÁC THƠ, THÁC DỮ QUÁ, VỢ ÔM CON, CHỒNG ÔM VỢ, KHÓC NHÌN TRĂNG MÀ VÙNG QUẪY, MÀ CHIẾN TRANH CÙNG SÓNG GIÓ, MÀ THỀ RẰNG: CHẾT THÌ CẢ NHÀ CÙNG CHẾT, BẰNG SỐNG THÌ NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐỂ ĐẮM THUYỀN THƠ.

CHÚNG TÔI, LÝ PHƯƠNG LIÊN VÀ NGUYỄN NGUYÊN BẢY LẠI BỒNG CON XUỐNG THUYỀN THƠ, XUÔI SÔNG TRẨY HỘI ĐỜI.

Continue reading Ca Bình Minh (Thơ Lý Phương Liên)

Ca bình minh

Đấy là tên tập thơ của chị Lý Phương Liên tặng gia đình tôi đúng vào ngày 28 tết. Anh Nguyễn Nguyên Bảy cùng chị Lý Phương Liên và cô con gái út Nguyễn Lý Phương Ngọc, một họa sĩ trẻ đầy tài năng ra Hà Nội ăn tết, nơi mà trước đây anh chị đã nhiều năm công tác tại Đài phát thanh tiếng nói Việt Nam và đã từng nổi đình đám với những vần thơ lạ. Cuốn sách được in rất trang trọng và đẹp mắt, ngoài 46 bài thơ trong trẻo, thấm đẫm tình người và tình đời chị sáng tác từ khi còn rất trẻ, là các bức tranh đầy chất sáng tạo và trẻ trung của họa sĩ Nguyễn Lý Phương Ngọc. Cầm cuốn sách dầy dặn in trên giấy tốt và bìa cứng, đã biết tác giả trân trọng công sức sáng tạo của mình và tôn trọng bạn đọc đến nhường nào.

Continue reading Ca bình minh

Khúc giao mùa


Mùa xuân luôn là đề tài và cảm hứng sáng tạo cho các loại hình nghệ thuật. Với Bùi Thị Bình – một người yêu thơ đang sống tại Thị xã Tam Điệp tỉnh Ninh Bình, mùa xuân trong thơ chị mang một nét riêng, trong trẻo, đầy sức sống, vui tươi và đằm lắng. Bài thơ như bước đi trẻ trung của nàng xuân, rộn ràng rạo rực của vạn vật, như một khúc giao mùa!
 

MÙA XUÂN !

Bụi mưa
nhẹ nhàng âu yếm
Bay bay
vương tà áo em
Bồng bềnh
long lanh chồi biếc
Ngập ngừng
mấy giọt sương đêm …

Continue reading Khúc giao mùa

Bối rối xuân

Bối rối xuân

Sáng nay ưng ửng xuân hồng
Khung cảnh ấy nỡ nhốt lòng được sao?
Tiếc mình qua mất tuổi đào
Chẳng dám nhận những ngọt ngào đêm qua
Cứ đổ tại chén la đà
Vòng tay ghì chặt ấy là rượu thôi
Nồng nàn tựa cửa say rồi
Cỏ non biêng biếc dụ môi tự tình
Lộc bung con mắt rất xinh
Đa tình nhún nhảy rập rình trêu ngươi
Đam mê nhoẻn một nụ cười
Làm mình bối rối như thời ngày xưa
Chung chiêng như thể giấc mơ
Bỗng dưng lòng thấy dại khờ giữa Xuân…

Tôi bất ngờ trước ý thơ: “ưng ửng xuân hồng”. Trời ơi, sao không hồng tươi, hay tươi rói… mà lại: “ưng ửng” thôi, xuân chưa chín hay lòng người thơ cảm nhận như vậy vì một lý do tế nhị. Cái chính là nhà thơ tự bạch, không hề dấu diếm:

Continue reading Bối rối xuân

Nỗi niềm mùa đông


Tôi đọc bài thơ “Nỗi niềm” của Nguyễn Thị Thúy Ngoan, một nhà thơ của thành phố hoa phượng đỏ trong một chiều Hà Nội mưa rét căm căm. Song tôi như quên đi những cơn gió mùa đông bắc rít ngoài hiên vắng, bởi cái lạnh trong bài thơ tỏa ra thấm vào lòng cái “lạnh” của một con người, một cuộc đời ba chìm bẩy nổi, đã từng: “Đời em lạnh giá mùa đông/ Cây trơ trụi lá, ngô đồng gió bay/ Bao năm, bao tháng, bao ngày/ Bồ hòn làm ngọt – đắng cay thì cười”! – (Nguyễn Thị Thúy Ngoan).

NỖI NIỀM  

Mưa đông đâu phải lạnh trời
Em đi ướt áo vì người nhớ mong
Tình yêu trắc trở long đong
Đón nhau bến lẻ  – lối vòng chia tay.

Chia tay… vẫn quãng đường này
Quãng đường này với những ngày buồn vui
Nhớ thương, hạnh phúc, ngậm ngùi
Sông Hồng mặt sóng nói lời đáy sâu.

Em về trời đổ mưa mau
Gió mưa sấp ngửa, buồn đau nổi chìm
Em như hoa dậu bìm bìm
Thương mình phận mỏng im lìm vậy thôi!

Anh gần mà quá xa xôi…
Câu thơ xiêu vẹo đầy vơi nỗi niềm!…

Nguyễn Thị Thúy Ngoan

Continue reading Nỗi niềm mùa đông

Có một sắc cờ và trời thu Hà Nội trong thơ Nguyễn Sĩ Đại

Dưới sắc cờ và trời thu Hà Nội” là tập thơ mới của Nguyễn Sĩ Đại ( Nhà xuất bản Hà Nội-2010)  ra mắt đúng vào dịp Đại lễ nghìn năm Thăng Long – Hà Nội. Cái tên của tập thơ đã nói lên cái cốt lõi của tập thơ và đó chính là nguồn cảm hứng sáng tạo khơi gợi những cảm xúc, thể hiện những cảm nhận tinh tế, đa chiều về Hà Nội nghìn năm lịch sử.

Tập thơ 51 bài nhưng có tới  gần 20 bài viết về Hà Nội. Còn hình ảnh Hà Nội thấp thoáng, lung linh  trong mỗi bài như bóng Tháp Rùa ẩn hiện trong sóng biếc Hồ Gươm thì nhiều lắm. Thế mới biết tình yêu Hà Nội trong Nguyễn Sĩ Đại sâu sắc đến nhường nào. Dẫu rằng như anh tâm sự: “Hà Nội không phải là nơi tôi sinh ra. Không phải ai cũng có may mắn đó. Nhưng Hà Nội là nơi tôi có những năm tháng tuổi thơ học tập sơ tán ở trường Xuân La bên Hồ Tây mênh mông sương khói; Hà Nội là nơi tôi bước chân vào Đại học; nơi tôi có được tình yêu; nơi tôi “Giã trang sách trước mùa hoa phượng cháy” để lên đường vào Nam đánh giặc; nơi tôi về bên Hồ Gươm làm báo suốt cả cuộc đời ở báo Nhân dân”.

Continue reading Có một sắc cờ và trời thu Hà Nội trong thơ Nguyễn Sĩ Đại