Category Archives: Thơ

“Hoa xuân, quà của thời gian tặng người”


 

(Cảm nhận khi đọc bài thơ: “Dâng tặng thời gian” của nhà thơ Ngọc Bái)

 

DÂNG TẶNG THỜI GIAN

Tất nhiên đất đã xanh lên
Thời gian qua tựa lời nguyền lặng qua
Cái phôi pha đã phôi pha
Những gì sâu nặng cho ta giữ gìn
Cái tin thì lấy làm tin
Còn như hờ hững thì xin tránh đường
Thôi thì thô vụng nhớ thương
Từ cây thành quả nhịn nhường vì nhau
Âm dương vô lượng nhiệm mầu
Thời gian sắp đặt trước sau vẹn toàn
Để mùa đông không lụi tàn
Hoa xuân, quà của thời gian tặng người

(Ngọc Bái)

( Trích từ tập “Thơ & Trường ca”, Hội Văn học nghệ thuật Yên Bái, 2008)

 

Continue reading “Hoa xuân, quà của thời gian tặng người”

Khi tình yêu được tôn thờ

(Nhân đọc bài “Thơ tặng người về”
của nhà thơ Nguyễn Thị Mai)

THƠ TẶNG NGƯỜI VỀ

Phút ngừng ký mọi chức danh
Là khi con chữ chỉ dành cho em
Là khi tình được tô tem
Vinh danh thi tứ anh đem tặng đời
Bàn tay đã với sao trời
Thôi, về chải tóc cho người ta thương
Dắt tay đưa cháu đến trường
Bật ga nấu bữa cơm thường chiều nhau

(trích trong tập Bàn tay ấm giọt sương đông- NXB Hội Nhà văn 2010)

Continue reading Khi tình yêu được tôn thờ

Có một lãng tử thơ…

 

Nguyễn Nguyên Bảy đò đưa

Giã tên Hậu, nghệ là Thiên Ca, tuồi nhỏ thua con trai tôi một đoạn. Tôi tình cờ còn giã vẻ như cố ý mà thành duyên “thầy trò”. Ngay lần gặp nhất, khi tôi đến tòa báo T, nơi giã đang “làm”, bàn công việc với H, giã chào tôi là thầy và xưng con. Tôi hơi ngỡ, nhưng quen thói lòa xòa mới bảo Mình vừa quen nhau mà. Giã đáp: Với con, thầy đã là thầy của con tử lâu rổi. Hỏi thêm: Lâu là bao giờ? Giã thoáng bẽn lẽn: Từ ngày con lên tầu đi hoang… Tôi hết hồn: Ta dạy nhà ngươi đi hoang hồi nào? Rồi cả ba, tôi H và giã cùng cười ngất.

Giã đã ấn tượng với tôi ngay lần gặp đầu tiên ấy. Sau đó vài đôi ngày, gặp giã lần hai, tôi hoàn toàn bị choáng vì giã, giã và H. bất ngờ tổ chức tặng tôi một bữa cà phê tiệc khá tráng để tôi tự “tung hô” mình nhân ra mắt quyển thơ Nguyễn Nguyên Bảy 1, tại Quán XO trên đường Nguyễn Huệ ( Quán XO, đã từng có tiếng và nay đã buộc phải dẹp để xây building ). Bữa cà phê tiệc này khiến tôi cảm động túy lúy tình bạn xưa xưa của tôi với H. và tình bạn tân toanh của tôi với giã, hai chữ tình bạn viết hoa. Bữa đó giã ôm đàn và hát tặng tôi, giã hát không hay như ca sĩ “xịn”, nhưng thật đắm say, đắm say chân tình dìm trong đôi mắt mặc áo kính thời “Hoàng Đế Trung Hoa cuối cùng”. Tôi và có lẽ nhiều cử tọa khác đã mềm lòng trong tiếng hát. Bài hát ấy, tên, Mơ Về Hà Nội

Continue reading Có một lãng tử thơ…

Điều Ước… Ánh Sao Băng

ĐIỀU ƯỚC…
ÁNH SAO BĂNG

              Dung Thị Vân

Vì anh nên biển có em
Để bờ cát trắng về đêm thầm thì
Sóng xô như lệ vương mi
Vỡ òa nỗi nhớ bước đi ngập ngừng

Em ngồi trước biển rưng rưng
Dã tràng xe cát mấy trùng sóng xô
Nhìn đâu cũng chỉ một bờ
Mênh mang biển cả mịt mờ bóng đêm

Từ anh lời nói dịu êm
Em giờ thổn thức bên thềm đẫm trăng
Ước gì một ánh sao băng
Vớt lời thề hẹn rồi giăng mái trời

(Trích trong tập “Miền gió ngược” – NXB Thanh niên, 2010)

Lời bình của Trần Vân Hạc

Continue reading Điều Ước… Ánh Sao Băng

Niềm tin trong ánh mắt người

 

(Nhân đọc bài “Thay đổi” của Ngọc Chấn,

 Hội văn học nghệ thuật tỉnh Yên Bái)

 

THAY ĐỔI

 

Lửa có thể biến lâu đài thành tro bụi

Sấm sét rạch nát bầu trời

Lũ lụt đổi thay mặt đất

Giông bão làm ngả nghiêng núi rừng

Rượu biến ta thành người khác

Tiền bạc đưa ta tới tận cùng vinh – nhục

Trí tuệ. Sự chinh phục…

Miệng lưỡi thế gian có thể làm ta gục ngã.

Ánh mắt của con người

Có thể làm ta tin.

 

(Rút trong tập:“Nơi dòng sông gặp biển”- NXB Văn hóa Thông tin năm 2010)

 

Continue reading Niềm tin trong ánh mắt người

Bàn thêm về Hoa Nhài sau khi đọc thơ Nguyễn Nguyên Bảy

 

Là một người thơ yêu thiên nhiên, yêu hoa cỏ đến độ ” Tình có nụ cười bối rối các loài hoa”, NNB – người tự nhận là “một lãng du yêu”, trong khi nói về các loài hoa như trà mi, hoa sữa, hoa quỳnh, cả loại “hoa chân chim” – bước chân của “chim trống lặn lội đi tìm” chim cái, v.v, anh không thể không nói đến Hoa nhài. Phải chăng, “Hoa thơm ai giắt mái đầu/Mây kia bất tử một mầu nhớ thương” mà NNB ngẩn ngơ, trước hết chính là hoa nhài? Ta có thể hình dung, trong một đêm nọ, “Sân trăng tình lại ngồi kề bên nhau/ Mái đầu lại chụm mái đầu “, người thơ đã kể về một loài hoa thực đáng yêu song từng bị chịu đựng nhiều bất công hơn cả – đó là hoa nhài:

Continue reading Bàn thêm về Hoa Nhài sau khi đọc thơ Nguyễn Nguyên Bảy

Lời đối thoại tự nhiên của trái tim

 

(Ngọc Bái đọc “Tiếng Khèn” của Trần Vân Hạc)

 

Tiếng Khèn

Vút lên từ con tim
Rộn ràng như vó ngựa
Chuốt chọn từng sợi gió
Thông vi vút non ngàn
Gom muôn ánh trăng rằm
Sóng núi dâng mê mướt
Chắt bình minh chợt thức
Lửa tình đầu tinh khôi
Anh hái cả sao trời
Đợi chờ đêm thao thức
Khèn ngân rung tha thiết
Cháy bỏng lời yêu thương
Anh gửi vào mênh mông
Núi mờ sương đồng vọng
Tiếng đơn côi day dứt
Vấp lẻ loi chơi vơi
Lọc tiếng thác trào sôi
Lựa bão giông chớp giật

Continue reading Lời đối thoại tự nhiên của trái tim

Nhìn lại “Hiện tượng Lý Phương Liên” của 40 năm trước


 (Nhân Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc lần thứ VIII)

 

Em tuổi hai mươi như tất cả mọi người

Chọn số phận ở thời mình đang sống…

                                               Lý Phương Liên

Tôi sẽ không gọi Lý Phương Liên là nhà thơ – mặc dù chị xứng đáng và cần được gọi như vậy, nhất là khi danh xưng “nhà thơ” đang bị lạm dụng. Tôi cũng sẽ không dám nói nhiều tới nội dung – nghệ thuật những sáng tác thơ ca của chị, vì “Sau biết bao chìm nổi, nương dìu nhau mà sống, 40 năm sau, tập thơ “Ca bình minh” của Lý Phương Liên và tập “Thơ Nguyễn Nguyên Bảy” ra mắt bạn đọc” (Thanh niên Oline), đã có nhiều người viết làm công việc đó một cách công tâm, sòng phẳng. Với tư cách là một người yêu thơ, và là một người bạn vong niên rất lâu của chị, nhân Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc lần thứ VIII đang diễn ra, tôi chỉ muốn nhìn lại đôi chút về “Hiện tượng Lý Phương Liên” sau một quãng thời gian đủ hình thành dăm bảy thế hệ người viết…

Continue reading Nhìn lại “Hiện tượng Lý Phương Liên” của 40 năm trước