Category Archives: Chuyện Uyên Ương

Yêu không phân đúng sai, Yêu không có quy tắc…

love 4Nếu yêu vì có lý do, thì không nên yêu; nếu yêu vì mục đích nào đó thì cũng không nên yêu; nếu yêu mà có thể dùng lời nói để giải thích, yêu mà hợp tình hợp lý, vậy thì sự phức tạp của tình yêu cũng không còn tồn tại nữa.
Yêu không phải vì được yêu, mà chỉ vì yêu. Bạn không thể vì không được yêu mà đánh mất quyền yêu của mình, vì tình yêu nằm trong trái tim của người đang yêu , chứ không nằm trong mắt của người được yêu.
Tình yêu không có một khuôn mẫu nhất định nào cả. Nhiều người khác nhau vì bạn mà cùng làm một việc, nhưng bạn sẽ cảm thấy sự khác biệt rất lớn. Vì những điều mà chúng ta thường để ý đến là ai làm việc đó cho mình chứ  ít khi để ý đến người đó làm việc gì cho mình.
Yêu là phải để trong lòng, chứ không phải để trên miệng. Càng tránh nhắc đến câu “Tôi yêu bạn rất nhiều” càng tốt, như thế không có nghĩa là bạn không yêu người ta, mà vì bạn yêu quá nhiều, yêu thật lòng nên mới vậy.
Yêu nhiều, nên sợ làm tổn thương đến người mình yêu. Yêu nhiều, nên tự nguyện chịu đựng bị tổn thương. Yêu nhiều, nên mới dễ mắc sai lầm trong khi yêu.
Yêu là không có mục đích. Trong khi yêu , chúng ta thường không nhìn thấy khuyết điểm của đối phương, ưu điểm là ưu điểm và khuyết điểm cũng biến thành ưu điểm. Nhưng khi muốn vứt bỏ, thì tất cả mọi thứ đều biến đổi, sai là sai và đúng cũng biến thành sai 😀
love 8Tình yêu không bị kìm hãm bởi nước mắt, nhưng có thể bị kìm hãm bởi sự cảm động và thương xót.
Nền móng của tình yêu là sự tin tưởng lẫn nhau, yêu mà ghen ghét đố kị tức là bản thân đang nghi ngờ và không hài lòng .
Tình yêu không thể giảng giải bởi sự công bằng, nếu có thể tìm được sự công bằng thì đó không còn là tình yêu nữa. Bạn có thể tình nguyện vì người đó mà làm tất cả mọi điều, nhưng ngược lại bạn không thể yêu cầu người đó vì bạn mà làm bất kì điều gì. Bạn có thể không lỡ lòng rời bỏ người đó, nhưng khi bạn bị người đó bỏ rơi, bạn lại không thể trách rằng tình yêu không có tình.
Tình yêu không phải là một sự ép buộc, không phải là sự sở hữu, tình yêu thật ra rất mềm mại và nhẹ nhàng. Nếu bạn muốn có được người đó, vậy thì bạn nên để cho người đó được tự do: Nếu người đó quay trở lại bên bạn thì người đó là của bạn; Nếu người đó không muốn quay trở lại, thì bạn cũng nên vì tình yêu mà chúc phúc cho người đó được hạnh phúc.
Cuộc tình nào vụt đi một cách vội vàng cũng là cuộc tình đẹp nhưng cuộc tình nào làm cho bạn bị tổn thương càng nhiều thì đó lại là cuộc tình mà bạn đã gửi gắm những tình cảm sâu đậm và thật nhất vào trong đó.
Chúng ta có thể vượt qua được trăm nghìn nỗi đau, có thể chấp nhận sự đổ vỡ, sứt mẻ trong tình cảm nhưng không can tâm quên đi người mà mình đã từng yêu.
love 10Cãi lộn và làm phiền lẫn nhau không phải là cách để duy trì tình yêu. Có những lúc, sự nhẫn nại, âm thầm chịu đựng, giả như không còn yêu nữa…lại là cách tốt để giải quyết vấn đề.
Tình yêu là sự kết nối giữa yêu với yêu và sự phối hợp chặt chẽ giữa tình với tình, không cần lúc nào cũng như hình với bóng bên nhau.

Tình yêu không có nhân quả, tình yêu không có quy tắc, tình yêu không có đúng sai, tình yêu không bao giờ nhạt màu…..:D

Chúc các bạn một ngày nắng đẹp nhá.
Kiều Tố Uyên

Áo Xanh

blue

Ngỡ gặp lại mình ngày xinh xắn hai mươi

Khi em mặc áo xanh anh chọn

Chỉ với gương mà em bẽn lẽn

Như đang soi ấm áp mắt anh.

Qua lâu lắm rồi

Thuở nao nức giảng đường

Chiều tan trường ngóng em góc phố

Người đẹp người xinh

Người quen người lạ

Anh dõi tìm áo xanh dáng nhỏ tóc dài

Qua lâu lắm rồi

Thuở hồi hộp hẹn hò

Chuyện bâng quơ mà vui như hội

Vòng xe chậm

Tưởng không thể nào chậm hơn được nữa

Vẫn thấy đường về ngắn quá dưới hoàng hôn

Qua lâu lắm rồi…

Màu tóc đã phai

Ngọt đắng vị đời

Bao lần nếm trải

em xanh

Con chúng mình tuổi nhiều hơn em, anh ngày ấy

Hẳn sẽ cười trêu áo mẹ thiên thanh

Nhưng lẽ nào có thể trách anh

Nỡ hờn anh chọn nhầm tuổi áo

Khi khúc khích sắc xanh mách nhỏ

Trong lòng anh

Em mãi thuở hai mươi.

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Hãy Thể Hiện Tình Yêu

“Người ta không yêu kẻ chẳng thể hiện tình yêu” (William Shakespeare)

Bạn đang yêu? Có lẽ bạn có một người yêu dấu, đã đính hôn hay đã cưới. Thế thì bạn thể hiện tình yêu của mình như thế nào? Ở nước Mỹ, những đôi lứa chẳng ngại ngần nói: ‘ Anh yêu em” hay “Em yêu anh”. Trao đổi những lời yêu này hàng ngày chẳng những bình thường mà lắm khi còn được thốt ra nhiều lần trong ngày. Ấy thế mà tỉ lệ ly hôn vẫn cao? Tại sao? Có lẽ chỉ vì những lời yêu thốt ra ấy sáo rỗng và cạn cợt.

love

Thực sự thì tình yêu cần được bày tỏ, nhưng ngôn từ là hình thức thể hiện dở nhất. Nói cho cùng, những lời YÊU ấy chỉ là biểu hiện thiếu đi cái chất, cái hồn. Chính HÀNH ĐỘNG mới quan trọng. Kịch tác gia vĩ đại W. Shakespeare (1564-1616) đâu có nói ”Người ta không yêu kẻ chẳng NÓI lời yêu”. Chính xác Shakespeare nói: “Người ta không yêu kẻ chẳng thể hiện tình yêu

Quả vậy, chúng ta bày tỏ tình yêu bằng cách thể hiện hay chứng tỏ tình yêu ấy. Có nghĩa là ta để cho hành động của ta nói lên lời yêu. Có chút giá trị bé mọn nào ở câu nói “Anh yêu em” của một anh chồng khi mà phần lớn thời gian anh ta cau có và cư xử thiếu tôn trọng vợ? Nhưng một người chồng tế nhị, tốt bụng, khoan dung và đồng cảm khiến vợ mình tràn ngập trong biển tình mà không cần nói lời nào.

Nếu bạn phải bày tỏ tình yêu bằng lời, đừng chỉ nói” Anh yêu em/ Em yêu anh” mà hãy giải thích ý nghĩa “Tình Yêu” đối với bạn. Chẳng hạn, hãy thử so sánh hai câu sau:

1. “Anh yêu em/ Em yêu anh”

2. “Anh/Em tôn trọng, ngưỡng mộ, và tin tưởng ở em/anh. Anh/Em vui thích có em/ anh bên mình, tự hào và hạnh phúc được kết hôn với em/ anh.

flower_heart_

Bạn thích nghe câu nào hơn? Bạn đang sử dụng câu yêu nào?
Nhưng dẫu cho từ ngữ trong 2 câu nói trên tha thiết, mãnh liệt đến dường nào, chúng rồi cũng sẽ phai nhạt, rơi vào lãng quên và tan biến nếu không được hổ trợ bằng hành động để chứng minh lời bạn nói.

Ngoài ra, nếu bạn đang bày tỏ những lời yêu thương rất hay với người mình yêu, nhưng nếu những lời ấy nói ra không đúng cách cũng thành vô nghĩa. Vì khi thông đạt lời bạn nói, người yêu của bạn sẽ tính chỉ 7% mức độ quan trọng của từ ngữ bạn dùng. Quan trọng hơn là giọng nói của bạn (38%) và ngôn ngữ cử chỉ của bạn (55%). Tỉ lệ này lấy từ nghiên cứu nổi tiếng của tiến sĩ Albert Mehrabian, Giáo sư Emeritus ngành Tâm Lý, ULCA.

Như thế, điều mà GS Mehrabian muốn nói là khi có sự chênh lệch giữa lời nói ra, giọng nói và ngôn ngữ cử chỉ của chúng ta, thì lời nói là kém quan trọng nhất, ít được chú ý, hay không đáng tin tưởng. Làm thế nào ta có thể đảm bảo ngôn từ, giọng nói, ngôn ngữ cử chỉ của ta cân xứng với nhau? Dễ thôi! Câu trả lời là hãy chân thực! Nếu bạn chân thành, thông điệp yêu thương của bạn sẽ vang to và rõ ràng.

Có khi nào trong đời và trong ngày, bạn dừng lại để nghĩ xem tại sao bạn yêu người ấy không? Một lý do phải chăng là cách mà người ấy khiến bạn cảm nhận về chính bản thân mình khi hai người bên nhau? Với sự hiểu biết này làm hành trang, bạn hãy bắt đầu cuộc hành trình và ứng dụng vào mối quan hệ của bạn nhé. Có nghĩa là bằng sự khuyến khích động viên, thừa nhận, tôn trọng và ngợi khen người yêu, bạn sẽ làm cho người ấy thoải mái với sự hiện diện của bạn, và thêm năng lượng cho ngọn lửa yêu thương, duy trì và phát triển mối quan hệ. Có người đã diễn giải nguyên lý này chỉ giản đơn như thế này: “Anh yêu em không phải vì em là ai mà chỉ vì anh là ai khi có em bên anh.”

Còn một nguyên do nữa là ta yêu người ấy vì cái mà ta thiếu, cái ta chưa có.
Mặc dù tôi đã thay đổi nhiều qua năm tháng, nhưng khi tôi gặp người vợ yêu dấu của tôi thì tôi là một người hướng nội, nhút nhát trong khi cô ấy rất quảng giao và tự tin. Vì cô ấy có những tính cách lý tưởng mà tôi ao ước, tôi dã bị cuốn hút. Và tôi đã có được rất nhiều từ mối quan hệ của chúng tôi, với sức mạnh cô ấy trao cho tôi.
Bạn đã có được những gì từ mối quan hệ của bạn? Và lần trước bạn nói lời cám ơn người yêu là khi nào thế?

mothuong

Nhưng đừng chỉ nghĩ đến những điều khác biệt nhé. Hãy nghĩ xem bạn và người ấy giống nhau thế nào. Ví dụ như bạn cảm nhận ra sao khi bạn bị quên lãng, bị coi nhẹ, bị làm tổn thương, hay không được yêu quý. Đó đích thực là cách mà người yêu của bạn cảm nhận. Hãy nhớ đến nỗi đớn đau và nhất quyết không gây ra nỗi đau ấy cho người mình yêu (đúng hơn là cho bất kỳ ai trên đường đời ta gặp).

Cũng cần nhớ rằng người mình yêu là tấm gương phản chiếu chính mình. Nói cách khác, chàng hay nàng chỉ phản chiếu cách người ấy được đối đãi. Nếu người ta buồn rầu, đau khổ há chẳng phải là đang phản ứng lại cách ta cư xử hay sao? Do đó, nếu bạn không thích những biểu hiện ấy, chỉ cần thay đổi cách cư xử CỦA CHÍNH BẠN.
Ken Keyes, Jr giải thích hiệu ứng phản chiếu như sau: “Một người đang yêu sống trong một thế giới tràn đầy tình yêu. Một kẻ thù hận sống trong thế giới đâu đâu cũng là thù địch”

Vì người mình yêu phàn ánh những gì ta trao tặng, vậy tại sao không trao tặng yêu thương? Đây là một quyết định sáng suốt, vì theo Elbert Hubbard (1856 -1915) “Tình yêu cho đi là tình yêu duy nhất chúng ta gìn giữ.” Vì chúng ta cho đi tình yêu bằng hành động, ta hãy thử xem cách những người yêu nhau thể hiện tình yêu.

Người chồng của một người phụ nữ tôi quen, đã chết cách đây nhiều năm. Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ trong nước mắt, bà ấy còn nhớ lại lời của chồng mình nói từng ngày: “Anh yêu em nhiều hơn hôm qua, nhưng vẫn ít hơn ngày mai”. Câu nói giản đơn này chỉ mất vài giây để thốt ra, nhưng mỗi ngày nó thổi vào ngọn lửa tình yêu và để lại một vết tích không bao giờ xóa được.

roses

Một trường hợp khác, vợ của một người sống ở Toronto qua đời trong một tai nạn đã kể lại rằng sau khi cưới nhau, người chồng đều tặng vợ một chục đóa hồng mỗi thứ sáu. Trong 20 năm của cuộc hôn nhân, ông ta không hề quên chỉ một lần. Bạn có thể tưởng tưỡng được niềm hạnh phúc của người vợ ấy? Bạn đã và sẽ làm điều gì để khiến người mình yêu cảm thấy vị trí đặc biệt và tình yêu bạn dành cho người ấy?

Một cách dễ dàng để người yêu cảm thấy được yêu quý là hãy chấp nhận người ấy vô điều kiện. Sam Keen giải thích như sau: Chúng ta yêu không phải khi tìm được một người hoàn hảo, mà bằng việc học cách nhìn thấy trọn vẹn một người yêu chưa hoàn hảo.

Còn đây là ý tưởng của Michal Webb: Hãy mua cho người yêu 11 đóa hồng thực và 1 đóa hổng nhân tạo. Đặt đóa hổng nhân tạo kia vào giữa bó hoa và viết trên tấm thiệp kèm theo: “Anh sẽ yêu em đến khi đóa hoa cuối cùng phai tàn.

DSCN8489
Rabindranath Tagore (1861-1941 nói gì ? “Kẻ đến gõ cửa tình yêu với trái tim yêu thấy cửa mở”. Vâng, hãy mở cửa và mở lòng ra cho cuộc phiêu lưu duy nhất đích thực của cuộc đời.

Hai tác giả Arthur Gordon và Leon de Seblo cũng cho ta lý do để vun xới cho tình yêu.

Tình yêu khiến gánh nặng nhẹ đi vì bạn chia bớt. Nó khiến niềm vui lớn thêm vì bạn chia sẻ. Nó khiến bạn mạnh mẽ hơn để bạn có thể bước vào đời và đối mặt với những tình huống mà nếu một mình bạn chẳng dám phiêu lưu (Arthur Gordon)

Không tình yêu, người ta thiếu đi sự ấm áp và xúc cảm tạo ra cuộc sống, trẻ trung và cái đẹp. Người không yêu giống một ao tù đem so với một con suối không ngừng chảy, róc rách, reo vui. Người ấy làm hỏng lòng yêu đời của những người xung quanh thay vì rọi ánh dương lên những ai lân cận. (Leon de Seblo)

From Personal Development Articles by Chuck Gallozzi


Huỳnh Huệ dịch

Thân tặng bài này cho tất cả những người yêu nhau: những đôi lứa và cả những tình yêu khác không nhất thiết phải có những bông hồng thứ sáu

😛 😀 😛

Dòng sông Tóc

Anh có cho phép em tới thắp nén nhang viếng ngoại?

– Cảm ơn em. Ngoại mất ở quê, vợ anh là con thứ, không lập bàn thờ ở đây

Em ước được chia xẻ đôi chút cùng anh.

Anh ấp nốt bàn tay kia lên tay chị mà anh vẫn giữ lâu hơn cái bắt tay xã giao từ khi nãy. Ánh mắt và bàn tay anh nồng ấm, nói nhiều hơn những gì không thành lời giữa họ. Mắt mờ đi, trái tim nhói đau, chị cố giữ bàn tay thoắt lạnh toát của mình trong tay anh đừng run rẩy.

Thành phố của họ không lớn, vài chục con phố nhỏ rợp bóng cây xanh. Một dãy phố cổ đẫm hương ngọc lan. Một con phố rực màu bằng lăng tím. Một đại lộ mát rượi rải đầy những cánh hoa phượng vàng. Tháng giêng, hai, gió từ rừng đại ngàn chở đầy hương hoa cà phê, len lỏi trong mọi ngõ phố. Tháng tư, hàng vạn cánh bướm vàng, bướm trắng như những vầng mây dập dìu trên đường. Những con phố ngắn dài đều đổ về một bùng binh ken dày những khóm hoa mặt trời vàng rực. Những tia nước từ chiếc hồ tròn lung linh trong ánh nắng mặt trời, tạo nên muôn màu hư ảo giữa trung tâm thành phố.Vậy mà có khi cả năm trời họ không gặp nhau. Thỉnh thoảng trên chiếc xe hơi đời mới bóng loáng, anh nhìn thấy chị với chiếc xe máy cà tàng trên đường. Một nụ cười âu yếm cùng bừng nở trên môi họ. Hai người, như hai con sông chảy cạnh nhau, không có điểm hội tụ. Sông Krông H’Năng chảy chậm hơn Krông Buk.

Anh, với cương vị Tổng giám đốc một công ty lớn nhất miền Trung, ngập đầu trong công việc, trong những cuộc gặp gỡ, tiếp xúc từ bàn làm việc tới bàn nhậu. Các con anh,có khi vài ngày ba không đi công tác xa mà chẳng được thấy mặt. Vốn là một kiến trúc sư yêu thơ, nhưng anh say mê và thực sự có tài trong hoạt động chính trị và kinh tế. Quyền lực và chất xám trong anh biến hoá thành những dòng đola chảy vào ngân quỹ, làm mọc lên như trong huyền thoại Alibaba những toà nhà kính màu lấp lánh, nở bừng những gian hàng sặc sỡ sắc màu, nảy mầm những hàng cây xanh rì rào gọi gió. Với anh, tưởng chừng chỉ có công việc. Nhưng không phải thế, trái tim nhạy cảm của một người yêu thơ trong anh, nhắc mọi điều nhỏ nhặt trong quan hệ với gia đình, xã hội. Và dường như trong một góc sâu thẳm nhất, là hình bóng chị.

Chị, với chiếc máy ghi âm nhỏ xíu, tranh thủ được chuyến xe nào đến vùng đất chị cần là đi liền. Luôn đột xuất và không kỳ hạn, đôi khi chỉ kịp nhắn chồng một câu qua điện thoại, hoặc một mảnh giấy nhỏ đặt trên gối. Chị đam mê những câu hát, những lời nói vần, các chuyện cổ lung linh sắc màu huyền thoại. Vẻ đẹp tìm được trong ký ức của các nghệ nhân già không còn nhớ đã qua bao nhiêu mùa rẫy, dường như tiếp thêm sức lực cho chị.

Đêm đêm, bên một bếp lửa bập bùng mờ tỏ, ở một góc rừng nào xa lắc, chị đắm mình trong những điệu khan, những câu hát và quên hết. Lúc ấy, anh như ẩn hiện bên những Y Rít, Dam Phu, H’Nhi, H’Bia …quanh chị, ngồi xuống bên bếp lửa, kề vai…

*

dongsongtoc

Chàng trai luống cuống rẽ đám cỏ kmrâo. Chiều nào chàng cũng nấp ở đó, ngẩn ngơ ngó trộm hai cô gái lạ từ đâu đến tắm ở bến nước buôn chàng.Yàng ạ ! Con cái nhà ai ? Cha mẹ ăn gì mà sinh con đẹp thế ! Da ngăm ngăm hồng như bình minh mới rạng, hoa nở thua miệng xinh. Con mắt chim k’trâo cũng chỉ sáng đẹp như mắt hai nàng là cùng. Mái tóc thì…úi chao! Trôi trong nước cứ như có thêm một dòng suối xanh, chảy ở giữa làn nước trong vắt vậy. Đó, coi kìa! Chị đang khoát tay bơi sải, em vượt lên trước rồi quay lại tạt nước chị. Thoáng thấy mái đầu chị nhấp nhô, rồi biến mất trong nước. Tiếng cô em vụt ré lên, thân hình chợt sáng loáng trong làn nước trong suốt. Thì ra cô chị đã lặn xuống, túm lấy váy em kéo mạnh. Tiếng cười lanh lảnh như tiếng ching Kur pha bạc ngân khắp mặt sông vắng. Chàng trai cũng đờ đẫn ngẩn ngơ.

Sáng nào thức dậy, lúc mặt trời tươi cười chào đón mặt đất, chàng cũng tự nhủ :

– Hôm nay phải ra bắt quen, tỏ lời với hai nàng mới được.

Nhưng chiều xuống nắng rồi mà chàng lại bối rối, ngần ngừ. Càng ngẩn ngơ lại càng như say trầu, say thuốc. Mải nghĩ, lúc nhìn ra hai chị em đã mặc xong váy áo, đang khoác gùi lên vai. Chàng trai vụt đứng dậy H’Rinh, H’Rao sững sờ. Ơ Yang! Con trai bến nước nào mà đẹp như bắp chuối rừng mới ló vậy nè? Mắt sáng như sao, môi đỏ như con gái ăn trầu. Dải khăn đỏ chàng buộc ngang trán, cho thấy không phải con nhà nghèo khó. Khuôn mặt người trai lạ cứ hồng dần lên dưới mắt nhìn tò mò của hai nàng.

– Ơ hai cô! Cho hỏi thăm đường đi buôn Ea Nai, có được không vậy?

– Ơ này người trai bến nước lạ. Chúng tôi đâu có họ hàng mà anh kêu cô. Nhiều tuổi hơn sao anh không gọi bằng chị? Ít tuổi hơn anh xưng bằng em, thế mới dễ đường nói chuyện này chuyện kia chớ!

H’Rao láu lỉnh trêu chọc. Chàng trai lúng túng, nước da trắng càng đỏ lựng như đã uống mấy cữ rượu ché :

– Thế hai…em ở bến nước nào mà tới tắm ở đây?

– Anh này lạ quá! Rừng nhiều cây, suối nhiều nước. Con chim khôn muốn chọn đậu bến nước nào, làm sao ai cấm được?

Lời cứ tiếp lời, chuyện cứ nối tiếp chuyện. Tới lúc ông mặt trời gom hết ánh sáng, chỉ còn thả lửng lơ vài sợi mây hồng hồng đầu ngọn rừng, ba người mới lưu luyến chia tay.

Ba bốn lần trăng tròn treo đỉnh ngọn cây blang đầu bến nước nghe lóm chuyện của ba người hẹn hò gặp gỡ. Chàng trai đã biết hai nàng là gái đảm, bàn tay vuốt nhẹ trên khung dệt là hoa nở trên áo, trên chăn. Cầm cuốc lên rẫy, trái bắp đầy hạt, ngọn lúa nặng bông, cây bí cây dưa cũng đầy hoa, lớn trái. Vỗ tay vô gùi thóc, gà ríu rít đầy sân, heo bóng mượt ụt ịt đầy vườn. Ngày hồng, đêm đen, tiếng nói cười như chim buổi sớm của Ring Rao khiến amí ấm bụng, ama vui lòng, âe, aduôn (*) yên tuổi già bên bếp lửa.

Hai nàng cũng biết cha chàng là một mtao giàu có và hùng mạnh nhất của một vùng đất con chim bay mỏi cánh chưa ra khỏi. Nhà chàng có hàng trăm bộ ching Kur, ching Lao pha bạc; Ché Tuk, ché Tang đếm không xuể nhiều lần hai bàn tay. Nhưng buôn làng ở chỗ nào hai nàng còn chưa biết. Có sao đâu, họ chỉ cần gặp nhau trò chuyện là đủ rồi. Con mắt người nào cũng lóng lánh sáng rỡ như ngôi sao. Thân thể nào cũng bừng bừng như có lửa đốt bên trong.

*

sôngtâynguyên

Thi thoảng có tình cờ được ngồi bên nhau, câu chuyện của anh, chị vẫn chỉ là công việc.Nhiều nhất là luận bàn về một nền văn hóa đã bị lãng quên nào đó, về nhân cách con người, về những tác phẩm, tác giả họ cùng yêu thích hay vừa được đọc. Chưa bao giờ có một lời, dù là bóng gió, được thốt lên giữa họ. Chỉ có sự cảm nhận của đôi trái tim run rẩy. Nhịp tim họ đổ hồi giải mã những lời lặng câm của ánh mắt :

– Em có nhớ anh không?

– Dạ nhớ.

– Nhiều không?

– Nhiều như…………

Anh, cứ bận rộn với những vòng quay của chính trường và thị trường. Chị, vẫn lang thang dọc bờ những con sông chảy ngược về phía Tây bấm máy, ghi chép, lặng lẽ lắng nghe, ngắm nhìn.

*

Mặt trời hồng tròn xoe nhảy vụt lên đỉnh Cư Pông. Một cột lửa lớn sáng lòa rạng ngời trên mặt nước. Núi rừng, sông suối bừng tỉnh chan hòa trong ánh nắng vàng ấm áp hào phóng của mặt trời. Dân các buôn dọc hai bờ sông đổ ra xem chuyện lạ, xưa nay chưa từng có .

Con sông rộng đen đặc, lúc nhúc đầy những cá. Dẫn đầu là một con thuồng luồng khổng lồ, có chiếc mào đỏ chót. Theo sau là hàng trăm loài cá, mỗi loài bám theo một con đồi mồi lưng to như chiếc nong phơi lúa, cõng một chiếc hòm lớn khảm xà cừ lóng lánh. Cá bé bơi trong, cá lớn hộ tống dọc hai bên ngoài. Hàng ngàn cành san hô đỏ vàng và những nhánh tảo xanh, dương lên che rợp mặt nước. Muôn ngàn sắc màu lộng lẫy được ánh nắng mặt trời nâng niu tỏa thành vầng hào quang suốt dọc con sông lớn. Đàn cá ngược về đầu nguồn sông Srêpôk. Tiếng quẫy đuôi ầm ầm vang động cả rừng đại ngàn. Chim chóc nháo nhác chao cánh rợp trời.

Chiều ấy, Ring Rao chờ hoài nơi bến tắm không thấy người yêu. Hôm sau, rồi hôm sau nữa chàng cũng không đến. Ánh mắt hai nàng không còn long lanh, màu hồng trên má không còn chín đỏ. Đêm đêm họ nằm xuống, ngồi lên không biết mấy lần. Lửa bếp run rẩy sáng rồi lại tắt. Nhện đan áo chăng đầy xa quay, chỉ đứt cuối chiếc kpin (**) đỏ đen rực rỡ đang dệt dở trên khung cửi. Cha không nghe tiếng H’Rao cười. Mẹ chẳng nghe thấy lời H’Ring hát. Căn nhà dài im lặng buồn thiu như có ai mới đi về bến nước ông bà, chỉ có lửa đốt bừng bừng trong ngực và một con vật nào cắn xé trái tim hai người con gái xinh đẹp. Chuyện gì đã xảy đến với chàng vậy?

*

Có lúc chị muốn vứt bỏ tất cả, nhào đến với anh. Tới cơ quan, nhắc máy điện thoại lên quay số, rồi lại ngừng tay, bỏ máy. Chị sợ. Mà sợ cái gì nhỉ? Phá vỡ sự yên ấm của gia đình cả anh lẫn chị ư? Hay vì cái ghế Tổng giám đốc của anh? Không phải! Chị sợ cái ảo ảnh có một tình yêu trong sáng và đích thực tan biến. Mà có thực không chứ, một tình yêu giữa anh và chị? Hay đó chỉ là sự tưởng tượng của tâm hồn quá đa cảm trong chị mà thôi?

Con bạn thân nhất, phóng viên một tờ báo lớn thường trú ở thành phố, lên giọng khuyên bảo chị :

– Những người đàn bà dương nữ như tao với mi, số là tâm hồn phải cô đơn suốt đời.

– Thế nên mi mới định không lấy chồng chứ gì?

– Chứ sao nữa. Đang không đi rước cái của ở đâu xa lạ về hầu hạ, chăm bẵm. Được cái đứa nó giỏi giang, nuôi được mình với con còn đỡ. Vớ phải cái của vưà đụt vừa lười, vừa kiêu ngạo nữa thì hết hơi. Ta cứ tung tẩy đã, lúc nào về già kiếm lấy đứa con nuôi, con ngoài giá thú cũng được. mẹ con hú hí cần đến ai?

– Đừng có nói thánh tướng nhé! Phụ nữ dù có cương nghị, năng nổ đến đâu cũng vẫn có lúc yếu đuổi, cần một bờ vai nương tựa ngả đầu. Mà có người đàn bà nào lại không thích được yêu thương , chiều chuộng chứ?

– Nhưng mi có thấy không? Loại đàn ông èo uột như tàu chuối hơ lửa, hoặc sàm sỡ yêu đương bằng cả mồm mép lẫn chân tay, đâu phải gu tụi mình. Những người đàn ông mình ngưỡng mộ, hy sinh hết mình, thì cũng là những người đam mê công việc, dù chính trị, kinh doanh hay nghệ thuật. Trong đầu họ có chỗ nào dành cho mình không? Khi chỉ cần vẫy tay một cái là có cả chục em nõn nà nhào vô, để xả stree chỉ cần “ ăn bánh trả tiền” là xong? Thần tượng của mày cũng vậy thôi. Típ đàn ông đầy nam tính lẫn quyền lực và tiền tài ấy, có khi lại chỉ ưa loại đàn bà đẹp, dốt dốt một chút nhưng dịu dàng, dễ bảo. Làm sao hợp được với thứ ương ngạnh như mi mà dằn vặt , mơ tưởng.

– Biết thế! Nhưng có một đối tượng để trái tim mình đổi nhịp, vui buồn, hồi hộp…rồi tưởng tượng ai đó cũng nhớ về mình tương tự…có lý lắm chứ, phải không?

– Ôi giời! Ai dám bảo rằng mày đàn ông? Cũng lãng mạn lắm đấy chứ. Nhưng tin tao đi! Tình yêu đích thực chỉ có trong những câu chuyện cổ tích hoang đường mà mi đi sưu tầm đó thôi.

Mẹ chị, suốt đời quanh quẩn với khung dệt, rẫy nương, với chia bôi lương thực cho hàng chục bếp lửa trong căn nhà sàn dài của gia đình. Thương con cứ ngồi lặng khuya hàng đêm bên bếp lửa, ghi ghi, chép chép, mẹ thủ thỉ :

– Con gái ơi! Chim khôn lo giữ tổ cho mình. Nai khôn không lạc bước sang rừng lạ đâu con ạ.

Chị thở dài. Trong ngực như có vật gì lớn lắm, nặng lắm đè trĩu.

*

hoasentrensong

Trời đã tắt nắng từ lâu mà Ring rao vẫn ủ rũ ngồi bên bờ nước.

Chợt một làn gió dữ dội ào qua, mặt sông trào sóng. Một cột nước từ xa dồn tới, cuồn cuộn dâng cao, sầm sập như sắp đổ ập lên bờ. Từ trên đỉnh ngọn sóng cao ngất, người yêu của hai nàng như lướt tới. Con sóng tan, chàng đã đứng trước mặt họ :

– Ring Rao ơi! Mình không giữ vẹn được tiếng thề, không trọn được lời hẹn với hai em rồi. Con gái vua Hải Long ngoài biển nước muối lớn đã sai các loài thủy tộc đem lễ vật xin cưới mình làm chồng. Amí ưng chịu, ama bằng lòng. Anh sắp phải theo xe nước về hải cung xa xôi rồi.

Giọng nghẹn ngào, nắm chặt tay Ring Rao, nước mắt chàng trai như mưa tuôn trời mùa hạ. Ring Rao sững sờ đứng lặng, họ có ngờ đâu người yêu mình lại là con trai thần sông Srê pôk. Sao ông Gỗn chẳng thương trai ngoan gái đảm. Cho họ biết nhau làm gì, rồi bây giờ cắt chia đau đớn thế này. Ring Rao có xinh đẹp nhất vùng cũng chẳng bằng con gái vua biển, huống chi vua Hải Long còn giàu nhất mặt đất, ama, amí Ring rao làm sao so bì nổi. Ba người ôm nhau khóc nức nở. Gió lốc lại một lần nữa nổi lên ầm ầm. Một luồng gió xoáy đen ngòm, từ trên trời cao thăm thẳm thò xuống nhấc bổng con trai thần nước mang đi. Tiếng thét gọi của hai người con gái chìm trong gió gào, sấm nổ.

Trời quang, mây xanh trở lại nhởn nhơ trên bầu trời. Chẳng ai còn nhìn thấy Ring Rao ở đâu. Trên mặt sông từ từ nổi lên hai cây hoa lạ : thân thon dài mảnh mai, đầy những chấm gai nhỏ, nâng trên đầu hai búp hoa màu hồng và màu trắng. Những cánh hoa mỏng mảnh xếp lớp, chở che cho chiếc đài hoa vàng, tròn mịn màng như gương mặt của người con gái đẹp. Đôi ba chiếc lá xanh tròn to xoà ra trên mặt sông, rung rinh những giọt nước hệt như nước mắt. Chẳng đẹp rực rỡ như những loài hoa khác, nhưng hương thơm ấp ủ trong búp hoa, theo gió lan tỏa đi bốn phương, dịu dàng kiếm tìm, nhắn gọi. Buôn làng gọi đó là mnga krih ( hoa sen). Dòng sông từ ngày đó mang tên Krông Buk – sông Tóc. Con sông Tóc xanh đậm hơn thuở trước. Dòng nước màu lá rừng hối hả, bươn bả lao về phía biển, vượt qua bao nhiêu cánh rừng, ngọn núi. Vắng dần những con suối nhỏ. Bóng đại ngàn cứ xa dần, mờ dần rồi mất hẳn. Tiếng hú gọi của gió ngàn cố đuổi theo mãi rồi cũng yếu đi, mơ hồ, mờ nhạt. Bbăng qua những miền hoang vu, khô cằn, trơ đầy sỏi đá, dòng sông mỗi lúc một chạy chậm dần, hẹp lại. Con sông Tóc chỉ còn thoi thóp thở. Mặt trời ái ngại vén mây cúi xuống :

– Không thể giành giật lại những gì đã mất đâu. Về với nguồn thôi các con gái ạ.

– Làm sao mà trở về mặt trời ơi. Không còn rừng, không còn tình yêu chúng con ở với ai?

– Thì về với bầu trời ta vậy.

Ring Rao rùng mình bay lên, hòa cùng với các nàng mây áo trắng, áo xanh, tự do bay lượn trên vòm cao thăm thẳm. Dòng sông chỉ còn là một dải bùn hẹp, đen thẫm, như một mớ tóc dài khô đét, xơ xác. Những cây sen gục xuống chết khô trên vệt bùn nứt nẻ.

*

hoasen

Anh chị không bao giờ đủ cản đảm vứt bỏ tất cả để đến với nhau, dù chỉ một lần. Ngàn sợi dây vô hình ràng buộc, níu kéo họ. Sống trên đời này, làm người tốt cũng khổ lắm thay. Thi thoảng có tình cờ gặp nhau, vẫn chỉ những ánh mắt đằm thắm và những câu chuyện vu vơ. Câu thơ anh đọc chị nghe một lần nào đó, đè trĩu lên trái tim họ :

“ Em là bài thơ không chép được

Mà đành lòng anh phải thuộc từng câu” (***)

*

Những kẻ đang yêu bao giờ cũng mù quáng. Vài năm một lần, nhớ người yêu, con sông Tóc lại ào ạt chở theo bao nhiêu cây cối ầm ầm lao về phía biển. Biển ngạo nghễ nuốt chửng mọi vũ khí của Ring rao, đưa cây về xây những lâu đài nguy nga giam cầm con trai thần sông Srê Pôk. Chưa đủ, để vỗ về an ủi chồng, công chúa Hải Long còn dâng sóng cuốn đi bao nhiêu con người và của cải về đặt dưới chân chàng. Ring Rao lại tan tác, tả tơi, bay lên trở về với núi. Cha Rừng, mẹ Đất đốc kiệt cả tài sản cho những cuộc tranh giành tình yêu giữa sông và biển.

Có bao giờ hết không, những chuyện tình của mọi kiếp người ?

Linh Nga Niê Kdăm

(*) ama, ami, âe, aduôn : cha, mẹ, ông, bà

(**) kpin : khố

(***) : Thơ Chu Hoạch

Điệu Quê

Tặng gã nhà quê

Trong tiềm thức tôi thỉnh thoảng lại vẳng lên câu hỏi: “ Em có về làm vợ của anh không?”
demtrang
Cái lời tỏ tình nôm na ấy dường như tôi nghe từ lâu lắm, không chỉ nghe, nó đã chảy vào huyết quản tôi từ những ngày xưa.

Tôi đã gặp ở một đêm trăng sáng:

Đêm trăng thanh anh mới hỏi nàng
Tre non đủ lá đan sàng nên chăng?
Tôi đã đón nó từ giếng nước sân đình:
Hỡi cô cắt cỏ đầu đình
Cho anh cắt với chung tình làm đôi
Cô còn cắt nữa hay thôi
Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng.

Và bao giờ cũng thế, một cộng hưởng vô hình làm nên bồi hồi xao xuyến.

Cũng có khi giản dị hơn, ở một con hẻm dài có bờ tre bụi trúc, và xào xạc lá khô, hay một bậc đá dắt lên thềm nhà hữu ý thành một lối quanh…nơi trú ngụ muôn đời của những đôi lứa nhà quê, lại vẳng lên lời thật thà da diết: Em có về làm vợ của anh không?
demtrang1
Mẹ tôi ngày xưa đã bỏ dốc Miếu, đồng Chùa, bỏ vườn cau quê ngoại, bỏ đồi sim trái chín… mà men lối bờ đê hun hút theo cha về một miền quê nghèo những lách cùng lau cũng từ lời nôm na ấy.

Và tôi, thuở mười chín đôi mươi, bỏ hết hoa ngôn xảo ngữ học đòi ở chốn phù hoa để chân thành tặng nàng cũng câu chí tình ấy.

Và chính lời tình không một dấu hoa mĩ kia lại là khởi đầu cho hạnh phúc nấp mình sau bao mái nhà tranh.

Một giai điệu đồng quê êm ái!
Cái điệu cái tông ấy không phù hợp với những chàng thư sinh, những nàng áo trắng. Tuổi hoa niên bây giờ thích những trang giấy ướp hoa có in hình con bướm với những lời có cánh, đại loại: “ Cô bé ơi, cô bé ơi, lỡ gặp làm chi rồi vấn vương…”

Hay uyên bác mĩ miều hơn:

Mai rồi em có còn tin
Phút giây ở lại trăm nghìn thì qua
Tim mình trong ngực người ta
Tim người ta da rung da thịt mình.

Mĩ miều được, cộc cằn thô lỗ cũng được thôi, miễn là phải hiện đại. Một câu thơ của Hoàng Lộc đã từng cứu bao chàng tân thời thoát cảnh trắng tay với nàng ưa kênh kiệu:
demtrang2

Em đi thử đất trời nào
Ai yêu ráo máng cạn tàu như anh.

Ừ thì cuộc sống giàu biến tấu. Ngay cả tình yêu cũng cần sang hơn, tinh tế hơn, nghệ sĩ hơn. Và nhất thiết phải phun lên một thứ màu hiện đại.

Song dường như tôi chậm với đời nên cứ như con cù lần thò thụt mãi ở góc nhà quê nơi có bầu rượu trắng với con cá rô dầm nước mắm gừng, nơi có cỏ dại tự nhiên chen chân trong tường đất, nơi có chàng nhà quê áo bà ba cộc với cô nhà quê thắt đáy lưng ong, nơi có lời chân chấc kết tinh cả một trời ao ước: Em có về làm vợ của anh không!

Lời mộc mạc chứng minh cho một lẽ tình yêu bất diệt: Ai yêu chân thật thì ít lời!

Nhói lòng , tôi nhắc em, nhớ không, ngày xưa bao lần anh tặng em cũng lời quê kiểng ấy!

Và cũng một đêm trăng!

Nguyễn Tấn Ái.

P.


Ngày xưa khi mới gặp nhauonerose1
Tôi nghe như đã biết lâu lắm rồi
Ngày nay đã quá nửa đời
Tôi nghe như chỉ mới thời gặp nhau

Tha phương nghìn nẻo bể dâu
Đã bao giông bão đã bao nghĩa tình

Bóng tên vèo khung cửa
Trăm năm cuộc tử sinh

Cảm ơn mình đã quên mình
Một đời gá nghĩa bóng hình cùng tôi

    To my wife Túy-Phượng

    TDH
    Lake of the Woods
    September 21, 2009

Tình Yêu Quý Giá Dường Nào

Ngày xửa ngày xưa tại một hòn đảo nọ có tất cả các loại cảm xúc và giá trị cư ngụ như: Hạnh Phúc, Buồn Rầu, Tri Thức, và mọi thứ khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một hôm nọ, các cư dân trên được thông báo rằng hòn đảo sẽ chìm, vì vậy tất cả lên thuyền rời đảo. Ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn ở lại đến giây phút cuối có thể được.

thirst_for_knowledge

Khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu quyết định cầu cứu. Giàu Có lướt ngang Tình Yêu trên chiếc thuyền lớn. Tình yêu hỏi:
“ Giàu Có bạn ơi, bạn đưa tôi đi với nhé?”
Giàu Có trả lời: Không được đâu. Trên thuyền tôi nhiều vàng bạc rồi, chẳng còn chỗ cho bạn.”
Tình Yêu quyết định nhờ đến Phù Hoa đang đi qua trên một chiếc thuyền đẹp. “ Phù Hoa ơi, làm ơn giúp tôi đi!”

“Tôi không thể giúp được, Tình Yêu à. Người bạn ướt sũng có thể làm hỏng thuyền tôi đấy.”, Phù Hoa lạnh lùng lướt nhanh

Thấy Buồn Rầu đến gần, Tình Yêu gọi ” Buồn Rầu ơi, cho tôi đi với.”
Ôi, Tình Yêu, tôi buồn quá nên cần được ở một mình

Hạnh Phúc trôi ngang qua Tình Yêu, nhưng cô nàng quá hạnh phúc đến nỗi không nghe thấy cả tiếng Tình Yêu gọi .

knowledge

Thình lình, có một giọng nói cất lên: Lại đây, Tình Yêu, Ta sẽ đưa cháu đi.”. Giọng của người có tuổi. Quá vui mừng, Tình Yêu quên hỏi người có tuổi ấy từ đâu đến. Khi họ đến nơi khô ráo, người có tuổi lại đi tiếp. Cảm kích ơn người đã cứu mình, Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người cao tuổi khác :

“ Ai đã giúp cháu vậy?”
Tri Thức trả lời : “ Thời Gian đấy”

Tình Yêu hỏi , “ Tại sao Thời Gian giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười trả lời với sự uyên bác: “Vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu được Tình Yêu quý giá dường nào”

Tình Yêu là gì?


Tình yêu là kiên nhẫn. Tình yêu là dịu dàng
Tình yêu không đố kị, không khoe khoang, không kiêu hãnh
Tình yêu không khiếm nhã, không vị kỷ
Tình yêu không dễ hằn học, tình yêu không lưu giữ những điều sai
Tình yêu không hân hoan vì những việc xấu
mà vui mừng với sự thực.
Tình yêu luôn luôn bảo vệ, luôn luôn tin tưởng, luôn luôn hi vọng,
luôn luôn giữ gìn
Tình yêu không bao giờ thất bại

1 Corinthians 13:4-7

love

Once upon a time, there was an island where all the feelings and values lived: Happiness, Sadness, Knowledge, and all of the others, including Love. One day it was announced to the feelings that the island would sink, so all constructed boats and left. Except for Love.
Love was the only one who stayed. Love wanted to hold out until the last possible moment.

When the island had almost sunk, Love decided to ask for help.

Richness was passing by Love in a grand boat. Love said,
“Richness, can you take me with you?”
Richness answered, “No, I can’t. There is a lot of gold and silver in my boat. There is no place here for you.”

Love decided to ask Vanity who was also passing by in a beautiful vessel. “Vanity, please help me!”
“I can’t help you, Love. You are all wet and might damage my boat,” Vanity coldly answered, shooting.

Sadness was close by so Love asked, “Sadness, let me go with you.”
“Oh . . . Love, I am so sad that I need to be by myself!”

Happiness passed by Love, too, but she was so happy that she did not even hear when Love called her.

time-love

Suddenly, there was a voice, “Come, Love, I will take you.” It was an elder. So blessed and overjoyed, Love even forgot to ask the elder where they were going. When they arrived at dry land, the elder went her own way. Realizing how much was owed the elder,

Love asked Knowledge, another elder, “Who Helped me?”
“It was Time,” Knowledge answered.
“Time?” asked Love. “But why did Time help me?”

Knowledge smiled with deep wisdom and answered, “Because only Time is capable of understanding how valuable Love is.”

(Unknown author)

What is Love?

Love is patient, love is kind
It does not envy, it does not boast, it is not proud
It is not rude, it is not self-seeking
it is not easily angered, it keeps no record of wrongs.
Love does not delight in evil
but rejoices with the truth. It always protects, always trusts,
always hopes, always preserves.
Love never fails


1 Corinthians 13:4-7

Tặng Vật của Tình Yêu

a blind woman

Những người khách trên xe buýt nhìn với vẻ thương cảm khi người phụ nữ trẻ xinh đẹp lần dò lên chiếc xe buýt bằng cây gậy màu trắng. Cô trả tiền cho bác tài, và dùng tay dò dẫm từng chiếc ghế ngồi, từ từ đi xuống theo lối đi giữa xe và tìm được ghế trống bác tài đã nói. Rồi cô ngồi vào chỗ, đặt chiếc cặp lên lòng và chiếc gậy dựa vào chân.

Đã một năm rồi từ ngày Susan, khi ấy mới 30 tuổi, bị mù. Do một chẩn đoán y khoa sai lầm khiến cô thành khiếm thị. Cô đột nhiên rơi vào một thế giới tối đen, phẫn nộ, tuyệt vọng, chỉ còn biết thương thân trách phận. Và cô phải bám chặt vào chồng cô, Mark. Mark là một sĩ quan không lực và anh yêu vợ với cả trái tim bằng lòng chung thủy: một tình yêu mãnh liệt như 5 năm trước mới yêu nhau. Khi vợ bị mất thị lực, thấy cô chìm sâu trong tuyệt vọng, anh xót thương và quyết định giúp vợ lấy lại sức mạnh cũng như sự tự tin – những gì cô ấy cần để có thể tìm lại sự độc lập cho bản thân.

air force

Cuối cùng, Susan cảm thấy cô đã sẵn sàng trở lại làm việc, nhưng cô sẽ đi đến đó bằng cách nào? Trước đó cô vẫn thường đi xe buýt, nhưng bây giờ cô quá sợ nên không thể đi lại trong thành phố một mình. Mark tự nguyện lái xe đưa cô đi làm hàng ngày mặc dù nơi làm việc của họ ở hai đầu thành phố.Thoạt đầu, điều này an ủi Susan, và khiến cho Mark thấy dễ chịu vì đã làm được việc bảo vệ người vợ khiếm thị của anh hiện giờ cảm thấy bất an trong mọi chuyện.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu Mark nhận ra cách sắp xếp như thế không ổn, không giúp được cho Susan tự hòa nhập với hoàn cảnh mới. Anh tự nhủ: Susan cần phải đi xe buýt trở lại. Nhưng cô còn quá yếu đuối, quá bi quan- cô sẽ phản ứng như thế nào với những tình huống trên xe? Đúng như Mark dự đoán, Susan kinh hoàng trước ý kiến đi xe búyt như trước.

“ Cô cay đắng nói: “ Em mù lòa! Lam sao em biết em đang đi đâu? Em có cảm giác anh muốn bỏ em.”
Trái tim Mark như vỡ ra khi nghe những lời này, nhưng anh biết mình phải làm gì. Anh hứa với Susan rằng anh sẽ đi xe buýt với cô mỗi sáng và mỗi chiều bao lâu cũng được cho đến khi cô đã quen và tự lo liệu được.

Quả đúng như vậy. Trong suốt 2 tuần, Mark, mặc bộ quân phục, đi cùng vợ trên xe buýt đi về mỗi ngày. Anh dạy cô cách dựa vào các giác quan khác, nhất là thính giác, để xác định xem mình đang ở đâu và làm thế nào để thích nghi được với hoàn cảnh mới. Anh giúp cô kết bạn với các tài xế xe buýt, những người có thể để mắt trông chừng cô và dành cho cô một chỗ ngồi.

with her cane

Cuối cùng, Susan quyết định cô đã sẵn sàng để tự mình đi xe buýt. Buổi sáng thứ sáu đó, trước khi đi làm, cô vòng tay ôm Mark, người bạn đồng hành xe buýt, người chồng, người bạn tốt nhất đời cô. Mắt cô đẫm lệ, những giọt lệ biết ơn về lòng chung thủy, sự kiên nhẫn của chồng cô. Và biết ơn tình yêu của anh nữa. Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm …. Mỗi ngày qua đi với những chuyến xe buýt cô tự lên xuống thành công, và Susan cảm thấy như chưa bao giờ cuộc đời chìm trong bóng tối của cô có thể tốt hơn. Cô đang làm được việc đó. Cô sẽ tự đi làm một mình.

Sáng thứ sáu, Susan đón xe buýt đi làm như thường lệ. Khi cô trả tiền vé để xuống xe, bác tài nói: “ Này cháu, bác ghen với cháu đó!”. Susan không chắc là bác tài đang nói với mình. Xét cho cùng, còn ai trên đời này lại đem lòng ganh tị với một phụ nữ bị mù phải vật vã tìm hi vọng sống trong một năm qua? Ngạc nhiên, cô hỏi bác tài : ” Tại sao bác nói bác ghen với cháu?”
Bác tài đáp: “ Cháu biết đấy, suốt tuần rồi sáng nào một người đàn ông đẹp trai mặc quân phục cũng đứng ở góc đường nhìn cháu xuống xe. Anh ấy chờ đợi cháu băng qua đường an toàn rồi nhìn cháu đi vào tòa nhà văn phòng.
Anh chàng gửi cho cháu một nụ hôn gió, vẫy tay chào rồi quay đi. Cháu là một phụ nữ thực may mắn! ”

gift of love

Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn trào trên má Susan. Dù cô không thể nhìn thấy Mark, cô vẫn cảm nhận sự có mặt của anh. Cô thực may mắn, may mắn vô cùng. Vì anh đã tặng cho cô tặng vật quý giá hơn cả thị giác của cô, tặng vật mà cô chẳng cần nhìn thấy mới tin. Tặng vật của tình yêu đã đem ánh sáng đến soi sáng cho nơi chỉ có bóng tối bủa vây.

Nguồn : A Gift of Love

Lời Yêu

Khi em hạnh phúc
Anh yêu em bằng trái tim ca hát
Khi em đau khổ
Anh yêu em bằng trái tim nặng trĩu
bởi nước mắt của em
Words OF LOVE

Khi em đúng
Anh yêu em bằng trái tim tự hào
Khi em sai
Anh yêu em bằng trái tim tha thứ

Khi em thành công
Anh yêu em bằng trái tim thừa nhận
Khi em thất bại
Anh yêu em bằng trái tim an ủi

Khi em ước mơ
Anh yêu em bằng trái tim khích lệ

Khi em bỏ cuộc
Anh yêu em bằng trái tim dũng mãnh
cho cả đôi ta

Khi em chỉ là em
Trong bất cứ tâm trạng và cảnh ngộ nào
Thì anh vẫn cứ yêu em bằng cả trái tim anh
Nhiều hơn em biết đấy!

WORDS OF LOVE

When you are happy,
I’ll love you with a joyful heart
When you are sad,
I’ll love you with a heart
made a little heavier by your tears

YÊU

When you are right
I’ll love you with a heart
filled with pride
When you are wrong
I’ll love you with a heart
that has learned acceptance

When you succeed
I’ll love you with a cheering heart
When you fail
I’ll love you with a heart
that rewards the efforts you’ve made

When you dream
I’ll love you with an encouraging heart
When you give up
I’ll love you with a heart
that is strong enough for both of us

When you are simply you
in whatever mood or phase of your life
I’ll love you with all my heart
and more than you’ll ever know!

~Linda Sackett-Morrison~

Nàng Dây Leo và chàng Bạch Dương

Trong một khu vườn nhỏ có rất nhiều loài cây và hoa khác nhau. Nằm dưới lớp đất của khu vườn đó là một nàng hạt giống bé nhỏ sống thu mình trong chiếc vỏ đã khá lâu.
seed_germination
Vào một ngày xuân nọ, có một âm thanh rạn nứt từ đâu đó phát ra. Âm thanh này lúc đầu thật nhẹ nhàng rồi vụt tắt rất nhanh, nhưng bỗng dưng lại trội lên và mạnh hơn lần trước, như tiếng trống thúc giục nàng hạt giống hãy nhanh chân theo mình… Từ đó nàng hạt giống ngày đêm nỗ lực vận động để phá vỡ chiếc vỏ dầy và cứng của mình.

Sự chăm chỉ của nàng hạt giống không hề vô ích tẹo nào. Khi mùa xuân đã gần kết thúc, nàng đã kịp cắn rạn chiếc vỏ
để nhô lên một lá mầm.

Giờ nàng hạt giống đã trở thành một nàng dây leo bé nhỏ, nàng dây leo không chờ cho đến khi rễ của mình cắm sâu xuống dưới lòng đất, mà ngay lập tức đi tìm anh chàng hạt giống đã phát ra âm thanh khiến cho nàng phải vội vã đến vậy. Nàng phát hiện ra anh chàng đó cũng nằm trong khu vườn cùng với mình và cách không xa là mấy, nhưng giờ chàng hạt giống đó đã là một anh chàng Bạch Dương đẹp trai, cao lớn hơn mình đến nửa mét rồi, mà chân nàng lúc này lại bị mắc kẹt dưới một bức tường cao lớn.
birch-cutleaf-weeping
Vì để mình có thể lớn nhanh giống chàng, nàng dây leo đã ra sức vươn mình đón nắng và mưa. Mặc cho mưa gió, mặc cho các vết nứt của vỏ cứa vào bàn chân, mặc cho mặt tường chà trầy xước da và thân mình… nàng dây leo không hề than vãn đến một lời mà vẫn ngậm ngùi chịu đựng để mong mình nhanh chóng được cao bằng chàng.

Nàng vốn nổi tiếng là xinh đẹp và ít nói, nên gây được sự chú ý của rất nhiều anh chàng cùng khu vườn, nhưng dù là những lời nịnh hót của hoa hướng dương, hay những lời tỏ tình của cây kiếm lan thì nàng cũng không hề để tâm, thậm chí nàng còn cự tuyêt với họ…

Mùa đông đến, nàng dây leo đã cao được nửa mét, nhưng lúc này chàng Bạch Dương đã cao hơn bức tường mất rồi. Mùa đông này thật là dài và khắc nhiệt, nàng dây leo cố vươn những chiếc rễ gầy yếu của mình về phía Bạch Dương, nhưng vì nàng quá nhỏ bé nên chàng vẫn không hề biết gì về những nỗ lực và sự quan tâm mà nàng giành cho chàng. Không vì thế mà nàng dây leo nản lòng, thậm chí nàng còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, trong mắt nàng lúc này không còn hình ành của một bức tường to lớn, không còn những cảm giác đau đớn của khe nứt sắc nhọn đang đâm vào thân hình bé nhỏ từ nhiều phía của mình nữa. Nàng cố dồn sức lực của mình vào những chiếc rễ để bò về hướng của chàng.
birch and ivy
Mùa xuân đến, cuối cùng những chiếc rễ gầy guộc của nàng cũng kịp chạm vào chàng, nàng quấn quanh chàng và lúc này Bạch Dương mới phát hiện ra trên thân nàng đầy những vết thương. Cảm động trước tình cảm mà nàng dành cho mình Bạch Dương đã dùng những chiếc rễ của mình một cách nhẹ nhàng và cẩn thận để che những vết thương trên thân nàng, rồi ôm trọn lấy nàng vào trong lòng mình.

Xuân đến rồi xuân đi, những tán lá do chàng phát ra đã che kín nửa khu vườn, chàng Bạch Dương bây giờ đã có thể xem thường tất cả các cây cối, hoa cỏ trong vườn. Nhìn vào thân hình cường tráng của chàng, rồi nhìn lại mình, nàng thấy nản lòng, buồn chán vì nghĩ rằng mình vĩnh viễn không thể cao lớn để sánh vai cùng chàng.

Bạch Dương ý thức được những tâm tư buồn chán của nàng, vì vậy chàng càng dồn tình thương yêu của mình vào những chiếc rễ để ôm lấy nàng chặt hơn. Được chàng tiếp sức và che chở, birchandivy3nàng mỗi ngày một cao hơn và to hơn, giờ nàng đã cao hơn chiếc tường và đã có thể cùng chàng lắng nghe tiếng líu ríu cười nói của làn gió, có thể cùng chàng ngồi đếm những đám mây trên bầu trời…

Vào một đêm nọ, cuồng phong bỗng nổi lên, những đợt cười dữ tợn của gió hướng về tấm thân gầy guộc của nàng, khiến cho nàng phải lắc lư và da thịt của nàng không ngừng cọ xát với bức tường, toàn thân nàng lại đầy những vết trầy xước. Sót xa khi thấy người mình thương yêu phải chịu đau đớn, chàng Bạch Dương đã cố làm giảm những đau đớn ấy bằng cách nghiêng hẳn người về phía của nàng, tập chung hết sức của mình vào những chiếc rễ để cuốn lấy nàng, để tiếp sức và cùng nàng chống chọi với những cơn gió lốc.

Những chiếc rễ của chàng giờ đây cuốn chi chít trên thân nàng, đến nỗi không thể phân biệt được đâu là rễ của chàng và đâu là rễ của nàng, chàng và nàng đã nhập làm một để cùng nhau chống lại cơn cuồng phong.

Cũng trong chính cái đêm mưa bão ấy, trong cái giây phút mà chàng và nàng đang phải đấu tranh từng giờ từng phút để chống trọi lại với sự giận giữ của gió, thì toàn bộ khu vườn bỗng tràn ngập một mùi hương thơm lạ lùng. Mùi hương này đã làm chàng thức tỉnh, chàng vội vàng đánh thức nàng để hai người cùng có thể tận hưởng giây phút lãng mạn này. Nhưng, Bạch Dương đã đứng lặng người khi trước mắt chàng lúc này là nụ cười đầy âu yếm của nàng, và tấm thân gầy guộc của nàng lại là vô số những nụ hoa bé bằng hạt gạo đang chứa đầy những mùi hương kỳ lạ đó.
IvyFlowers
Chàng lặng lẽ nhìn nàng, cảm động trước sắc đẹp của nàng, trước những vết nứt trên thân thể của nàng. Chỉ có chàng mới hiểu được rằng, nàng đã phải trả một cái giá đắt như thế nào cho ngày hôm nay, cho cái giờ phút thiêng liêng này. Và chàng thấy yêu những vết sẹo trên người nàng hơn bao giờ hết, chính những vết sẹo ấy là bằng chứng cho tình yêu mà nàng giành cho chàng.

Khi trời rạng sáng, người chủ nhà bước vào khu vườn của mình và đứng trước hai cái cây kỳ lạ này, họ nói với nhau: “cái cây dây leo này hoa của nó thật là thơm, chúng ta để lại đi, chỉ chặt cây Bạch Dương này thôi.”

Khi người chủ nhà dùng chiếc cuốc để rỡ bỏ rễ của hai cái cây, họ cảm thấy rất kì quặc vì làm thế nào cũng không thể tách chúng ra khỏi nhau.birchandivy2 Người chủ nhà đã không hiểu được rằng, đó chính là kết quả mà chàng Bạch Dương và nàng dây leo đã cố gắng vun đắp gây dựng. Trong tích tắc Bạch Dương đã bị người chủ nhà dùng chiếc quốc chặt ngang thân, khi chàng ngã đổ xuống toàn bộ cánh hoa của nàng dây leo đã trút xuống như một cơn mưa rào.

Qua vài ngày sau, người chủ nhà phát hiện nàng dây leo cũng chết theo, toàn thân nàng ngã nghiêng về phía gốc cây Bạch Dương còn sót lại trên mặt đất. Nhưng điều đó cũng không làm cho người chủ nhà hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong khu vườn của mình, chỉ bạn và tôi là hiểu vì sao mà nàng dây leo lại chết phải không?

Chúc các bạn một ngày được yêu nhé,

Kiều Tố Uyên
(dịch từ Trung văn)