All posts by Cao Thị Lai

I am a writer in Buôn Ma Thuột.

Gieo gió thì gặp bão

 

1350791718-le-van
Đêm đã khuya lắm rồi tôi vẫn lăn xe lăn ra sân ngồi nhìn màn đêm yên tịch. Thế là vô tình tôi nhìn thoáng có một bóng người đi qua. Tôi chợt nhận ra là cô hằng xóm. Họ quay lại nói với tôi: ” Chị vào ngủ đi, thức khuya như này lỡ ốm đau nằm đó rồi có ai lo thân cho?’

Vâng, họ nói thì cũng có lý đúng, nhưng suy ra cho cùng giây thần kinh căng như sợi dây đàn, lúc này nếu tôi ngủ được mới lạ.

– Hắn với ta còn gì nữa không nhỉ?

– Ta đã ly thân hắn trên mười năm rồi còn gì! Ngày ngày hắn giống y hệt Chí Phèo. Hễ khi có chén rượu vào là hắn lại chửi mắng tục tĩu, đánh đập tôi không thương tiếc! Nhưng mà người ngoài thì hắn lại không dám chửi bới gì đến ai. Continue reading Gieo gió thì gặp bão

Người đàn bà bí mật

 

Truyện ngắn
Cao Thị Lai

nam moCái quán bán nhang đèn tôi nằm trên đường vào nghĩa trang Tp Buôn Ma Thuột, thường vào những ngày cuối tuần tôi lại thấy một người phụ nữ trạc tuổi ngoài ba mươi vào quán tôi mua đồ, và hình ảnh của người phụ nữ ấy nhìn khuôn mặt rất có duyên và phúc hậu, tuy không đẹp nhưng có một cái gì đó đã để lại cho tôi một ấn tượng khó quên.

Những lần trước mua xong là mau mau “tiền trao cháo múc” là họ đi chứ tôi cũng không hỏi những gì kĩ lượng hơn, nhưng hôm vừa rồi tôi hỏi người phụ nữ ấy. Chị đi thắp nhang cho ai?

Continue reading Người đàn bà bí mật

Trái cam của người điên

 

Truyện ngắn Cao Thị Lai

cam sànhSáng nay tôi ngồi bán quán. Lúc đang ngơ ngác nhìn đám ma đi qua, kể ra cũng có rất nhiều xe ô tô, có cả xe máy nữa, tiễn đưa người đã khuất về nơi an nghỉ cuối cùng, và tôi hiểu ‘Nghĩa tử là nghĩa tận’ và tôi cứ miên man nghĩ rồi đến một ngày nào đó mình cũng giống như thế. Ừ, việc sinh, tử là buộc theo qui luật tự nhiên.

Tôi vừa kịp nhìn xe chở quan tài chạy tốc độ vừa phải, bổng nghe thấy một người đàn ông bị điên ngồi trên xe trạc ngoài tuổi ngũ tuần đã ném về phía sau lưng tôi ‘ Bịch’. Đó là một trái cam sành thật to lăn như quả bóng, rồi đưa tay chỉ chỉ vào tôi.

Continue reading Trái cam của người điên

Điều chưa kịp nghĩ…

 

Chào các bạn,

Cách đây không lâu vào một buổi chiều hoàng hôn, mình đang ngồi bán quán bỗng dưng có một chú bé chạy bộ vào quán mình hỏi mua thuốc ba số dùm cho người chú họ, nhưnq mình bảo cô không bán loại thuốc đó. Thế là chú bé đi đến quán khác để mua, nhưng sau đó vài phút đã bị bọn con trai làng bắt nạt.

Lúc ấy, mình nghe tiếng bịch bịch… bịch tới tấp người ngã dúi vào gốc thông, miệng thì chảy máu, mình mới nhận ra chú bé ấy bị đánh, bắt đầu mình la to tiếng: “Ề, tại sao chúng mày lại xúm đánh một mình nó? Tất cả dừng tay lại, không đứa nào được đánh nó nữa nghe chưa!” Thế là cuộc chiến mới dừng ở đó. Khi mình tìm hiểu mới biết, tên em là Nguyễn Văn Năm, em kể: “Cháu bỏ học dở chừng lên Đắc Lắc làm thuê cạo mủ cao su cho chú họ. Khi cháu từ quán cô đến quán khác để mua thuốc, trên đường đi gặp bọn choai choai đang chơi đá bóng ở sân gần nghĩa trang, thế là bọn chúng nó thấy cháu rồi kết tội cháu là nhìn đểu chúng nó.”

Vào nhà mình xoa dầu cho em, mình biết em rất đau, lúc sau em điện cho người nhà lên nhà mình để dẫn em về, mình căn dặn em trước khi về phải cẩn thận, bọn con trai ở làng này mới lớn hầu như nhiều đứa bỏ học lêu lổng, hễ chúng thấy có ai bằng tuổi chúng lạ mặt vào làng là thế đấy, vì đánh nhau có đứa đã man trong mình vài tiền án rồi đấy.

Khoảng một tuần sau vào buổi sáng mình đang công việc ngồi bán nhang đèn… lại thấy em chở thêm một người bạn trai nữa đến quán mình và nói: “Chúng cháu chào cô ạ! hôm nay cháu đến thăm sức khỏe cô ạ.”

Mình rất vui lấy ghế mời hai em ngồi và uống nước. “Cô cảm ơn cháu đã ghé vào thăm cô”. Mình nhìn chiếc xe máy dựng ở trước quán. Linh tính có điều gì chẳng lành nên mình hỏi: “Trên xe của cháu có cái áo bọc thứ gì dài dài, cứng cứng đang nằm trên xe vậy?”

Em trả lời: “Thưa cô, trước hết là cháu dẫn bạn cháu đến thăm cô, thứ hai nữa cháu có việc riêng.”

“Việc riêng là việc gì vậy, có thể cho cô biết được không?”

Em trả lời: “Cháu đi trả đũa bọn chúng, nhất quyết cháu phải diệt được mấy thằng hôm nọ đánh cháu”.

Chao ôi, khi mình nghe em trả lời xong mới biết, mình mới biết bọc trong cái áo đó là hai cái kiếm, và con dao rựa bén ngót. Lúc đó, mình hít sâu một hơi thật dài và bảo: “Cháu dẫn bạn đi cùng và đã chuẩn bị vũ khí để đánh nhau như vậy cháu nhìn xem có tốt không? Rồi khi đổ máu chính cha mẹ cháu là người khổ nhất, rồi lỡ xẩy ra chuyện gì cháu hối hận thì lúc đó đã muộn mất rồi, đúng không? Các cháu, cô cũng xem như con của cô vậy mới có những lời khuyên chân thành như thế. Cũng là bạn với nhau, một điều nhịn, chín điều lành.”

Khi nghe mình nói xong một lúc Năm đã chợt nhận ra được điều chưa kịp nghĩ tới, thế là Năm đã đến lấy những vũ khí đó đến để đưa cho mình và nói. “Cháu cảm ơn cô, hôm nay nếu như không có những lời khuyên của cô thì chắc chắn không lường được điều gì sẽ xẩy ra với cháu, giờ cháu nghe lời cô, và cháu xin hứa với cô kể từ nay trở đi không bao giờ dám đánh nhau nữa!”

Em bắt tay mình ra về, lòng mình nhẹ nhàng và tin trong cuộc sống có những điều kì diệu bất ngờ đến với em, và luôn mang một màu xanh hy vọng.

Giờ đây, thỉnh thoảng em lại ghé đến thăm. Khi mình hỏi thăm tình hình em ăn ở ra sao, em bảo: “Hằng ngày cháu rất tích cực lao động để kiếm sống, và phụ giúp cho bố mẹ ở quê. Và kể từ khi được cô khuyên hễ trong bạn bè của cháu nếu có đứa nào mâu thuẫn chính cháu là người hòa giải cho chúng nó.”

Cao Thị Lai Đt- 01653819109

 

Lời xin lỗi chưa muộn

 

    TĐH: Chị Cao Thị Lai, tác giả bài này, đã được Matta Xuân Lành viết đến trong bài Tai Nạn. Bài này là bài đầu tiên chị Lai đăng trên Vườn Chuối.

    Chào mừng chị Lai đến với ĐCN.

Chào các bạn.

Thời gian cách đây khoảng sáu năm, vào một buổi sáng trời mưa tầm tả. Mình ngồi bán quán nhưng lúc này vắng khách, có chú bé chạy vào quán mình để trú mưa. Sau đó mình hỏi ra mới biết tên em là Võ minh Quyết, có hoàn cảnh đặc biệt so với những đứa trẻ khác.

Lúc ấy, em học lớp 6, trường Nguyễn Thị Minh Khai, Thành Phố Buôn Ma Thuột. Em kể, từ nhỏ em không biết mặt cha là ai, mẹ đi lấy chồng, nên em ở với bà ngoại và hai người cậu, ông ngoại đã mất từ lâu, nhà bà ngoại nghèo. Hằng ngày những lúc rảnh em phải đi lau mộ thuê để phụ đóng tiền học.

Continue reading Lời xin lỗi chưa muộn