Mình tình cờ thấy bài thơ này của một bạn tên là Thanh Huyền, dễ thương và cảm động quá, nên chép lại giới thiệu tới các bạn. Lần nào mình cũng xúc động dữ dội khi đọc bài thơ này.
Có một đoạn trong bài:
Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
Tan học về, biết mẹ không đi vắng
Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
Dấu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.
Mình nhớ một lần có lẽ lần đầu tiên mình nhận thấy sự có mặt của mẹ giản dị và quan trọng như thế nào trong đời mình.
Từ hồi đi học, nhất là đến cấp 3 và đại học, lúc nào mình đi học, đi chơi, đi đâu về buổi tối sớm hay muộn thì mẹ luôn luôn ngồi ở phòng khách chờ, đúng chỗ đó, vị trí đó. Thường thì chờ các con về rồi mẹ mới đi ngủ.
Có một bận, trời mưa to buổi tối đó mình đi về nhà không thấy mẹ ngồi ở chỗ đó. Rồi mình cũng không thấy con cún ra đón mình. Mình cảm thấy cái gì đó thiếu thốn, bất an. Mình mới chạy khắp nhà đi tìm cún thì thấy nó trốn trong gầm giường vì sợ mưa. Lúc nào nó cũng vậy sợ mưa và sấm sét. Một lúc sau, thấy mẹ đi đâu về cũng, mẹ cũng bị ướt hết.
Mình nói chuyện với bạn về việc này khi có cảm giác thiếu thốn đó lúc đi về nhà. Và bạn bảo mình: Oh mày bám mẹ nhiều vậy ah. Mình nói “oh, tao cũng mới nhận ra đấy.”
Rồi có lần khi mình đang đi làm, mải đi công chuyện vài ngày, điện thoại lại hết pin, không gọi điện báo về muộn được. Khi về đến nhà thì thấy cả nhà đứng ở ngoài cổng, đã chuẩn bị xe cộ đi tìm. Vì ở nhà không gọi hỏi ai được, bạn bè cũng không biết đi đâu. Mình về đến nơi, chẳng ai mắng mỏ gì chỉ nói lần sau đi đâu báo một câu cho bố mẹ. Mình vẫn cứ bơ bơ, thấy áy náy một hồi lại thôi.
Như thế là còn may đúng hơn là cũng bình thường. Hồi mình còn đi học mình có vài đứa bạn, thi thoảng có đứa crazy khùng lên vì vài chuyện trong đó có chuyện tình cảm và tự nhiên đi đâu không ai biết. Đến tối đêm không thấy đâu bố mẹ lo lắng, bạn bè bổ đi tìm. Vào cả bệnh viện tìm con, tìm bạn. Đến gần sáng thì thấy tự vác mặt về nhà. Bố mẹ và bạn bè rất giận nhưng không nói gì.
Không biết nói sao nữa. Mình là bạn nhưng cũng không biết nói gì hơn vì mình đôi khi cũng… crazy chẳng kém bạn…Con cái cứ thật là muôn đời bất hiếu. Mấy đứa con thật là… rất giỏi làm cho bố mẹ lo lắng. Nuôi được 1 đứa con vất vả và tốn thật nhiều nước mắt bố mẹ.
Nên các bạn nhớ nhé, đi đâu làm gì nhớ báo cho bố mẹ, đừng để bố mẹ lo. Đi lại luôn luôn là một điều cần cẩn trọng. Bố mẹ lúc nào cũng lo lắng đủ thứ dù các con có làm gì ở đâu. Và nhớ cầu nguyện bình an cho ba mẹ thường ngày 🙂
Thu Hằng
—
MẸ ƠI !
Bùi Thanh Huyền
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,
Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,
Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,
Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa !
Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,
Mùa đông Nga, tuyết bay dữ dội,
Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới
Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao
Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,
Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,
Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa….
Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,
Hoa súng nở lung linh mùa Hạ,
Hương thiên lý hôn lên đôi má,
Hương đi lẫn vào ánh trăng.
Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
Tan học về, biết mẹ không đi vắng
Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
Dấu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.
Con muốn trở về bỏng dại, ngây thơ,
Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,
Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi
Con bận viết tiếp bài thơ.
Bây giờ con đi xa mẹ hơn,
Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,
Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi
Riêng phù sa đọng lại bến bờ…
– Nhưng, mẹ ơi !
Nếu có một chàng trai nào đến với con ?…
– Con gái yêu, dòng sông của mẹ,
Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,
Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu
Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ.
Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy
Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư !
Nhật ký của mẹ – Hiền Thục
Reblogged this on VỚ VẨN LẮM and commented:
“Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
Tan học về, biết mẹ không đi vắng
Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
Dấu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.”
LikeLike