Chào các bạn,

Mình được biết em Sùng Phong Lan khi em học lớp 5 Trường Tiểu Học Nguyễn Đức Cảnh – Tp. Buôn Ma Thuột.
Em là người dân tộc H’mông, gia đình em rất nghèo, nhà có hai chị em gái, mẹ em mất sớm, khi em mới được 2 tháng tuổi, mẹ mất rồi, chị của em ở với Bố ngoài Cao Bằng Lạng Sơn, còn em được người dì ruột ở Krông Năng – Tỉnh Đăklăk đem về nuôi.
Năm em học lớp hai thì được vào nhà Lưu Trú sắc tộc ở và học tại Trường Tiểu Học Nguyễn Đức Cảnh – Buôn Ma Thuột.
Trong quá trình học tập, năm nào em cũng đạt học sinh giỏi.
Tuy nhiên vì là dân tộc thiểu số nên tiếng kinh của em cũng như của các em trong nhà Lưu Trú, từ Cấp I đến Cấp III đều rất hạn chế, vì vây, việc học của các em gặp nhiều khó khăn, và để khắc phục điểm này, ngoài việc dạy kèm ra, mình còn ra giải thưởng cho em nào được từ điểm 8 đến điểm 10 môn văn (môn tiếng Việt) và quà thưởng là các em được tự chọn.
Một buổi chiều các em nhỏ đi học về và nói cô ơi hôm nay bạn Phong Lan được điểm 10 môn văn.
Mấy phút sau, em Phong Lan đến và đưa bài làm có điểm 10 môn văn, mình cầm và hỏi giờ em muốn món quà gì nào? em cho biết, em muốn một con gấu nhồi bông thật lớn, mình nói với em giờ em đi tắm, và đợi cô sắp xếp xong ít công việc rồi cô sẽ dẫn em đi.
Trước khi đi, mình đưa cho em 150.000 đồng và nói với em: em cầm lấy để được tự do lựa con gấu nào mà em thích.
Và trên đường, đi ngược chiều có một em gái khoảng 14 – 15 tuổi, em bị khiếm thị, em đi bán chổi dạo, trên vai em vác một bó chổi quyét nhà, và một tay cầm cây gậy dò dẫm đường đi, nhìn em thật quá tội.
Khi hai bên gần gặp nhau thì em Phong Lan nói với mình: cô cho em mua một cây chổi, mình ngạc nhiên và nói nhà còn nhiều chổi lắm mà! Nhưng ngập ngừng một tí rồi em nói với mình là em muốn chia sẻ cho bạn một phần quà nhỏ em có hôm nay. Nghe em nói vậy mình hiểu ra và đồng ý.
Em đến bên em bán chổi và nói: “Bạn cho mình xin một cây chổi”, và em đã đưa cho bạn tờ giấy bạc 50.000 đồng và nói: “Mình ủng hộ bạn, mong bạn được hạnh phúc”. Một cây chổi vào lúc đó giá khoảng 14.000 đồng.
Giờ em đã học lớp 9 rồi, vậy mà mỗi khi nghĩ về em, mình vẫn thấy dâng tràn niềm vui…
Matta Xuân Lành
Cảm ơn Matta Xuân Lành. Những câu chuyện của chị thật dung dị và ấm áp tình người. Mỗi năm thêm một tuổi em chỉ sợ nhất là mình “già đời” đi theo năm tháng….thật khó để giữ được tâm hồn mình luôn trong trẻo như một đứa trẻ. Cuộc sống cơm áo gạo tiền dễ khiến tâm hồn chúng ta trở nên khô cằn và thờ ơ hơn với đồng loại. Những câu chuyện như thế này khiến em nhớ lại những ngày tháng thơ ấu của mình và hi vọng vẫn giữ được phần nào sự trong trẻo của những ngày tháng ấy..Chúc chị nhiều an lạc và sức khỏe!
LikeLike