GẶP MẸ NGƯỜI TRỜI
( Sống ở quê nhà, tôi luôn nhìn thấy Mẹ tôi trên tầng mây hoa, những tưởng xa quê là xa Mẹ, nào ngờ, một trưa nắng ở Seattle, đang ngơ ngác tìm mây, đã nghe nhìn thấy Mẹ, vội ghi lại bằng văn vần Gặp Gỡ Kỳ Lạ này..)
MẸ NÓI VỚI BẠC ĐẦU
Chốn bồng lai không ở dưới mây trời?
Mẹ đang bận trẩy hội trời bán nắng
Tranh thủ nắng râm Mẹ ghé qua nhà
Ru tặng chắt lọt lòng bài ru cụ ngoại..
Ta đã ru con lời hoảng hơ làm Mẹ
Ta đã ru van trời đất lúc làm bà
Hời hời bạc đầu ngây thơ
Đạo thuận hòa ngọn trời gốc đất
Tử tế bốc lên thành mưa rào mưa xuân
Độc ác bốc lên thành mưa đá mưa máu
Hời hời bạc đầu mơ hồ
Cớ chi thăng hoa ta là mây nhởn nhơ(*)
Mây không chống trèo thì trời cũng sập
Sống ở trời sướng hơn hay ở đất sướng hơn?
Chăm chỉ thay ta ru chắt ta lời hoa lời cỏ
Đừng hỏi ta thời chắt sẽ thế nào
Dẫu thế nào hoa cỏ vẫn cỏ hoa..
(*) Thơ Tố Hữu
MẸ RU CHẮT NGOẠI
Cỏ hoa đã tự thành vườn chuối cam
Gạo hoa nướng lửa thơm lam cả rừng
Gói cỏ luộc vuông bánh chưng
Bánh giầy tròn dẹt nặn mừng trời cao
Hoa nào cũng sắc ca dao
Cỏ nào hôn gió (ầu ơ..)
cũng ngọt ngào ru con..
(Ầu ơ…) Ví dầu thuơ thuở đất tròn
Cỏ hoa tự chuốc khổ buồn cỏ hoa
Nào trời xung nắng khắc mưa
Nước dư thành lụt gió thừa đợi giông
Cỏ hoa xanh khắp non sông
Non sông sao bỗng mênh mông bể đời
Mặc bao dẫm đạp dập vùi
Cỏ hoa vẫn sống (ầu ơ..)
Cỏ hoa hoa cỏ là hoa cỏ người..
MẸ DẶN BẠC ĐẦU Hời hời bạc đầu tội nghiệp
Cõi trần gian chỉ ước nguyện luân hồi
Muốn luân hồi thì đừng theo Mẹ
Cõi gió mây làm gì có luân hồi
Chỉ có luân hồi ở chốn cỏ hoa thôi..
(Chưa kịp hỏi Mẹ sống thế nào để được luân hồi ở chốn cỏ hoa thì Mẹ đã bay về vùng mây nắng, bán hoa..)
.
Thơ Nguyễn Nguyên Bảy/ Seattle tháng 6/2012
nguyennguyenbay.blogspot.com

Bài thơ NN7 rất hay và mang đậm chất Tâm Linh. Đọc lên rất có cảm hứng. Cảm ơn NN6! 🙂
LikeLike