
- Từ một bài giới thiệu ca khúc “Nghìn tay ôm một nụ cười” của Nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh trên Đọt chuối non ngày 8.3.2010. Bất ngờ khi tình cờ đọc trên Blog của bạn ThanhDalat một bài viết đầy cảm xúc với ca khúc này.
Với anh Châu, (tức nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh) có lẽ là một niềm vui rất lớn. Hạnh phúc là khi viết nhạc mà có người hiểu, đồng cảm và yêu thích. Nhất là khi ca từ của anh có thể nói là khá trừu tượng và không dễ để cảm nhận.
Xin gởi lời cảm ơn đến Thanhdalat, một người bạn chưa quen. Và, xin phép được giới thiệu bài viết rất hay của bạn như một hạnh- ngộ- duyên để chia sẻ niềm vui lạ này với riêng nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh và với mọi người…
Mọc tay dài…Mọc chân dài…
Mấy lời ca lạ lùng này trong ca khúc “Nghìn tay ôm một nụ cười” của nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh cứ đi theo tôi vào giấc ngủ, theo tôi đến những phút tĩnh lặng trong ngày. Bởi nó đi cùng với giai điệu ngọt ngào sâu lắng, da diết nên cứ tự nhiên mà thấm sâu vào tâm hồn tôi.
Nhưng mọc tay dài, mọc chân dài…để làm gì đây?
Mọc tay dài với mây cười nghiêng ngả
Kìa trăng lạnh bước ra hồn ngậm sương.

Cuốn tiểu thuyết dày 374 trang, tôi đã đọc một mạch từ 8 giờ tối cho đến quá nửa đêm thì xong, chợp mắt một lúc là sáng, tỉnh dậy, tôi gọi điện thoại cho Hoàng. Câu hỏi: Sự thật là như thế nào? Hoàng đáp: Trăm phần trăm sự thật. Tôi cúp máy và trở lại với Ngửa Mặt Kêu Trời, đọc lướt chừng một giờ. Lại nối máy với Hoàng. Ông vẫn là chính ủy đấy chứ? Hoàng đáp: Ông mất lòng tin ở tôi từ bao giờ vậy? Tôi cúp máy. Ngay từ thời chúng tôi cùng thần tượng Paven, đám bạn cùng thời với Hoàng, tất nhiên cả tôi, chúng tôi đều coi Tô Hoàng là chính ủy, chính ủy từ tâm hồn đến lời ăn tiếng nói, đến chiếc sà cột luôn khoác vai đến cái vẫy tay, cái miệng mở câu chào, cái gì cũng chính ủy cả, chính ủy toàn phần. Tôi vừa lật dở cuốn sách của Hoàng, vừa lan man nghĩ về câu hỏi của Hoàng: Ông mất lòng tin với tôi từ bao giờ vậy? Vì không đáp thoát được câu hỏi của Hoàng, tôi nối lại điện thoại, lần này chúng tôi nói với nhau bằng tiếng Nga. Hoàng cười từng cười ngắn và nói câu phương ngữ Nga “ Rứbắc rứbắcka vídít idờ đalêka “, nôm na là “Người đánh cá nhìn thấy người đánh cá từ xa”, ứng với một câu tám trong Kiều “ Phải người cùng hội cùng thuyền đâu xa”, ý rằng phải nên là Hoàng mà đồng cảm với Hoàng. Tôi từ câu nói đó của Hoàng mà viết bài đò đưa này.
Đã vào hè, dàn nhạc ve sầu tấu lên khúc ca sôi nổi, hoa phượng thắp lửa ngày đêm trên sân trường, trên đường phố. Những buổi học cuối cùng của năm học dần qua, cánh cổng trường tạm khép lại. Tuổi học trò bước vào những ngày hè lý thú. Tuổi thơ tôi có bao nhiêu mùa hè là bấy nhiêu mùa thả diều say mê, biết bao kỷ niệm ngọt ngào.
Ông Gaddafi lại xuất hiện trên truyền hình để vận động dư luận

