Tag Archives: trà đàm

Câu Chuyện Của Đá

Bạn có phải là thành trì? Bạn có phải là “đá “? Tôi không nói về biệt danh hay tên lóng đâu nhé. Cũng không phải lạnh lùng như đá. Nếu bạn đã từng được gọi là “đá”, có nghĩa là một cái gì đó cứng rắn , một sức mạnh vững chải, một người mà những người khác có thể tìm đến để được an ủi, cho lời khuyên…
Rocks
Thật ngộ nghĩnh và cũng thấy vui vui khi có ai đó gọi mình là “đá“? Lần đầu tiên được một người bạn gọi mình là “thành trì”, là “đá”, tôi không hiểu hết ý nghĩa của cách gọi ấy. Khi đề nghị một lời giải thích, bạn bảo tôi rằng tôi là người mà bạn có thể tựa vào để thấy mạnh mẽ hơn, để được lắng nghe và được đưa ra giải pháp cho những vấn đề mà chỉ một mình bạn không giải quyết được, và hơn hết trên thành trì tôi, bạn có thể đặt lên một phần gánh nặng của cuộc đời, những thất vọng, những muộn phiền khốn khó…

Tôi chắc chắn rằng nhiều người trong các bạn đều là đá hay thành trì của một ai đó mà không biết đấy thôi. Cũng có thể chưa có ai gọi bạn như thế,
nhưng chắc chắn bạn đã từng được nghĩ đến như thế trong lòng một ai đó. Tuy nhiên phải lưu ý dẫu bạn là một người được những người khác tìm đến xin giúp đỡ, một chốn dung thân trước những phong ba của cuộc đời, điều này không có nghĩa rằng bạn không bao giờ cần một bờ vai nghiêng của ai đó để tựa vào.

Dẫu bạn vững vàng, mạnh mẽ về mặt cảm xúc, bạn có khả năng đương đầu với những nghịch cảnh của cuộc đời, mỗi chúng ta sẽ có một lúc nào đó trong đời, cần tìm một thành trì “đá” cho chính ta. Bạn biết đấy mọi tảng đá, dầu rắn thế nào, cũng có những khe nhỏ li ti bên trong lòng đá. big-embrace Nếu không có hổ trợ, những khe nứt này có thể càng lúc càng lớn do tác dụng của áp lực không ngừng. Trong khi vẫn là “đá “ là chỗ dựa cho ai đó, bạn vẫn có thể lặng lẽ đi tìm “đá” của chính bạn. Nếu bạn tin rằng bạn không bao giờ cần đến một ai khác để giúp đỡ, khuyên giải, để lắng nghe bạn mà không phán xét, hay ít nhất một cái chạm và ôm, có lẽ bạn là nhân vật “ kim cương bất hoại” hoặc giả thực sự không đủ xúc cảm theo đúng nghĩa con người.

Cũng giống như những giếng kia cần được tiếp thêm một nguồn chảy mới, giếng của bạn cũng cần được làm đầy nước kẻo nó khô cạn đi, và bạn cũng cần được tiếp thêm sức cho từng mùa. Áy chính là những yêu thương ôm ấp lấy đá. Hãy là “đá“cho ai khác, cho những ai thân thiết và gần gũi, cho những ai có hạnh ngộ trong đời, cho một hay những người xứng đáng để nghiêng đời và nghiêng vai xuống thành trì “đá” của bạn.
Nhưng chớ bao giờ phủ nhận rằng bạn cũng cần tìm nguồn sức mạnh để tiếp thêm nội lực bị tiêu hao của bạn, vì dẫu là đá rắn đến đâu bạn vẫn chịu hao mòn khi chống đỡ với nắng gió, cát bụi, mưa sa và bão táp dữ dội.

Hãy là “đá” cho những người khác trong hoạn nạn, khó khăn, trong phong ba của cuộc đời nhiều trầm luân, là thành trì “đá” cho những ai đang đối mặt với những cung đường sinh tử, hãy là một thành trì” đá” đầy yêu thương nhân ái, nhưng trước hết hãy thừa nhận rằng một lúc nào trong cuộc đời của “đá”, bạn cũng cần một thành trì “đá” cho riêng mình được xây bằng những yêu thương – để có thể che chở và nâng đỡ chính mình –như thế là yêu chính mình, và yêu người trong sự hoà hợp của “đá”. rocks_state_park

Câu chuyện của “Đá” trên đây là chuyện đời tôi và cũng là của bạn. Chúng ta đã và đang là thành trì “Đá” của một số người ta yêu mến.

Nhưng như giếng kia luôn cần mưa làm đầy mạch nước, trong và sau bão táp sấm giông, đá có nguy cơ trôi dạt hoặc hao mòn, hãy nghiêng vai nhìn lại tìm một thành trì cho mình ẩn náu và được nghỉ ngơi.

Mỗi chúng ta hãy làm tròn sứ mạng và thực hiện hành trình của “đá”: hãy tình nguyện làm “đá“ của yêu thương, che chắn cho những ngày giông bão rớt xuống đời ai.

Huỳnh Huệ

Bộ Đôi Nghệ Sĩ Ba Lê Khuyết Tật Tài Năng

Năm 1996 một tai nạn ô tô thảm khốc đến như một định mệnh trong cuộc đời Lima đã lấy đi cánh tay phải của cô. Khi đó cô 19 tuổi và là một vũ công ba lê chuyên nghiệp người Trung quốc xinh đẹp đầy hứa hẹn. Người bạn trai khôi ngô từ bỏ cô khiến cô tuyệt vọng và đã tìm cách kết liễu cuộc đời, nhưng may nhờ cha mẹ cứu được. Tình yêu đối với cha mẹ đã cho cô nghị lực để tiếp tục sống. Cô đã học cách sống độc lập. Cô học và viết chữ Hoa thật đẹp bằng tay trái, và làm được nhiều việc khác như chải mái tóc đến ngang bờ vai, học nấu ăn và giặt quần áo….

Vài tháng sau cô mở một hiệu sách nhỏ. Năm năm sau, Lima được mời tham dự cuộc thi Biểu Diễn Nghệ Thuật Đặc Biệt cho người khuyết tật và đoạt huy chương vàng.
Lima & Xiaowei Zhai

Năm 2002, một thanh niên đẹp trai, Tao Li, đem lòng yêu cô say đắm, nhưng cô tránh mặt anh ta vì sợ bị tổn thương lần nữa.
Sau khi cô biến mất ở Bắc Kinh, Tao tìm kiếm cô khắp nơi bất chấp sự phản đối và nhạo báng của cha mẹ cô. Sau cùng anh tìm được cô đang múa tại một quán bar. Từ đó họ không xa nhau nữa. Khi bệnh Sars hoành hoành họ túng quẫn vì các nhà hát đóng cửa. Năm 2004, anh xin được giấy phép làm người đại diện hợp pháp cho cô và cố gắng giúp cô phát triển nghệ thuật biểu diễn độc đáo của cô. Vào một đêm tuyết rơi giá buốt, khi cả hai đang co ro trong một đường hầm chờ sáng để đón xe buýt sau một ngày dài phụ diễn tại một điểm chiếu phim, cô đột nhiên muốn múa trong tuyết với anh.

Trước đây cô đã dùng điệu múa của mình để kể cho anh câu chuyện của đời cô, và lần này, anh chợt nhận ra đây chính là tài năng độc đáo của cô. Tháng 9 / 2005, Li gặp một người thanh niên – Xiaowei Zhai, đang được huấn luyện để dự thi đua xe đạp tại Thế Vận Hội Đặc Biệt cho người khuyết tật. Xiaowei chưa từng múa trước đó. Năm 4 tuổi, anh trèo lên một chiếc xe máy cày ngã xuống và mất một cẳng chân trái . Khi đó bố anh hỏi anh có sợ không vì bác sĩ sẽ cưa chân anh. Cậu bé Xiaowei Zhai không thể hiểu được cuộc đời mình sẽ khác biệt thế nào nên trả lời không. Khi người cha hỏi cậu có sợ những trở ngại và khó khăn trong đời, cậu hỏi lại: Trở ngại và khó khăn là gì? Chúng có ngon không? Người cha cười mà ứa lệ: “Có, chúng giống như những cây kẹo con ưa thích” rồi lau nước mắt trả lời tiếp:

“Con chỉ cần ăn những thứ ấy một lần một miếng.” Lớn lên Xiaowei Zhai rất lạc quan, giỏi điền kinh và có tính hài hước. Anh tập nhảy cao, nhảy xa, bơi, lặn và sau cùng quyết định thi xe đạp. Huấn luyện viên tin rằng anh sẽ dành được 2, 3 huy chương tại Thế Vận Hội Đặc Biệt này.
Thoạt đầu Xiaowei Zhai không hiểu là thế nào anh có thể “múa” khi anh chỉ còn một chân, vì thế Li mời anh đến xem cô biểu diễn điệu “Tay Trong Tay “ với một nam nghệ sĩ khác. Khi xem cô biểu diễn, anh cảm thấy rằng mình đang được xem một tâm hồn mạnh mẽ và thuần khiết, biểu diễn tuyệt vời trên sân khấu, và đồng ý thử. Li và Tao đối xử với anh như với người em trai và họ sống chung một nhà trong hơn một năm khổ luỵện.

lima2
Không ai có thể tưởng tượng được những khó khăn và chướng ngại họ phải đương đầu. Anh chưa từng biết gì về múa, trong khi cô lại là người cầu toàn. Có thật nhiều câu chuyện đáng khâm phục và làm mọi trái tim cảm động rơi lệ. Với người lành lặn bình thường, cũng cần rất nhiều quyết tâm và kiên trì mới có thể luyện tập và biểu diễn vũ ba lê. Huống chi đây là một bộ đôi khuyết tật ở những bộ phận mà không ai tin họ có thể vũ ba lê. Thế nên chúng ta có thể hình dung được những vất vả, gian khó, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống sàn tập của họ. Chỉ một động tác buông cô xuống, thật đáng kinh ngạc và ngưỡng mộ, anh đã làm cô ngã trên sàn cứng hơn 1000 lần.

Để có một bước chuyển qua phải, họ bắt đầu tập lúc 8 giờ sáng và đến hơn 8 giờ tối chỉ tập được một điệu duy nhất.
Tất cả những gì họ làm là luyện tập ngày đêm, từ sáng đến tối từ 8 giờ sáng đến 11 giờ khuya mỗi ngày, dưới mọi thời tiết cho đến khi họ hết sạch tiền vào đầu năm 2007. Tháng tư năm đó, họ đã bước vào vòng chung kết cuộc thi, đã thắng được 7000 đối thủ trong cuộc thi Vũ Ba Lê Truyền Hình Cáp Trung quốc.

Đấy là lần đầu tiên cặp nghệ sĩ khuyết tật này dự thi biểu diễn. Họ đoạt huy chuơng bạc với số điểm là 99, 17, chưa nói đến điểm bình chọn cao nhất của khán giả.

Mời các bạn xem phần biểu diễn độc nhất vô nhị của căp nghệ sĩ khuyết tật có nghị lực phi thường này với khúc ba lê Tay Trong Tay (Hand in Hand)

Chúc các bạn luôn tràn đầy nghị lực sống có ích và quyết tâm đi đến đích thành công.

– BALLET – HAND IN HAND, do Xiaowei Zhai (mất một cẳng chân) và Lima (mất một cánh tay) biểu diễn

Bí Quyết Thương Yêu

There is only one happiness in life, to love and be loved.

~ George Sand~

Chỉ có một hạnh phúc trên đời, là yêu và được yêu.

Life is to be fortified by many friendships. To love and to be loved is the greatest happiness of existence.

~ Sydney Smith~

Nhiều tình bạn làm mạnh mẽ cho đời. Yêu và được yêu là hạnh phúc lớn nhất trên đời.

love-2
Một trong những cuốn sách rất tuyệt mình được đọc năm 18 tuổi: Nói Với Tuổi 20 của Thích Nhất Hạnh, có một phần rất hay về Thương Yêu. Mình đã chép nhiều đoạn vào sổ tay và còn thuộc. Xin ghi ra đây mấy câu trong một đoạn như thế để mở đầu cho một bài dịch về chủ đề thương yêu:

Hạnh phúc, về phương diện tình cảm, là yêu thương và được yêu thương. Được thương yêu là ngọt ngào, nhưng yêu thương không phải chỉ là ngọt ngào. Yêu thương là chịu trách nhiệm, là che chở, là lo lắng, là hy sinh; tất cả những thứ đó đều là những yếu tố cần thiết để thương yêu, nghĩa là để thỏa mãn nhu yếu thương yêu, nhu yếu vươn tới đồng nhất với đối tượng

Thương yêu trong tác phẩm này có nghĩa rộng bao trùm và gồm nhiều thứ tình: tình yêu dân tộc, tình yêu mẹ con, tình yêu con cái với cha mẹ, tình yêu nam nữ…

Vì thế các bạn có thể hiểu từ Love trong bài dịch sau về mười bí quyết thương yêu theo nghĩa tình yêu đôi lứa hay nghĩa rộng của thương yêu có lẽ đều phù hợp.

Bí Quyết 1 : NĂNG LỰC TƯ DUY

THOUGHT2Tình yêu bắt đầu bằng nhận thức của chúng ta. Chúng ta thể hiện mình qua suy nghĩ .
Những ý nghĩ yêu thương tạo ra những trải nghiệm về tình yêu và những mối quan hệ yêu thương.
Yêu thương có thể làm thay đổi niềm tin và suy nghĩ của chúng ta về người khác và về chính mình.
Nếu chúng ta yêu thương ai đó, chúng ta cần quan tâm đến nhu cầu và mong ước của người ấy.
Nghĩ về người yêu lí tưởng sẽ giúp ta nhận ra người ấy khi gặp mặt.

Bí Quyết 2 : BIẾT TÔN TRỌNG

Ban không thể yêu ai hay yêu cái gì trừ phi bạn biết tôn trọng người khác.
Người đầu tiên bạn cần tôn trọng là chính bạn.
Bắt đầu lòng tự trọng hãy tự hỏi “Mình cần tôn trọng điều gì ở bản thân mình?”
Đối với những người khác kể cả những người bạn không thích cũng tự hỏi câu: ” Mình cần tôn trọng điều gì ở người này?”

Bí Quyết 3 : BIẾT TRAO TẶNG

Muốn đón nhận yêu thương phải biết trao tặng thương yêu!
Bạn càng cho nhiều thương yêu, bạn càng nhận được nhiều yêu thương.
Giving2Yêu thương là cho đi chính bản thân mình không vụ lợi và vô điều kiện.
Hãy thực hành từ tâm. Trước khi bắt đầu một mối quan hệ đừng hỏi xem người ấy có thể cho bạn những gì, mà là bạn sẽ có thể trao tặng gì cho người ấy. Bí quyết của mối quan hệ yêu thương hạnh phúc và bền vững là luôn chú tâm đến những gì bạn cho đi chứ không phải những gì bạn có thể nhận.

Bí Quyết 4 : SỨC MẠNH CỦA TÌNH BẠN

Để có được một tình yêu chân chính, bạn phải tìm được một người bạn đích thực.
Yêu không phải là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng.
Để yêu thương một người trọn vẹn, bạn phải yêu tính cách của người ấy chứ không phải vẻ bề ngoài.

Bí Quyết 5: SỨC MẠNH CỦA CÁI CHẠM
touch
Một cái chạm, siết tay là một trong những biểu hiện mạnh mẽ nhất của tình yêu, phá bỏ mọi rào cản và gắn kết quan hệ. Chạm vào nhau làm thay đổi trạng thái thể lý và tình cảm của chúng ta và làm ta dễ chấp nhận tình yêu.

Bí Quyết 6:. BIẾT BUÔNG BỎ

Nếu bạn yêu cái gì đó, hãy biết buông bỏ.
Nếu nó trở lại với bạn, nó là của bạn.
Nếu không thì nó chẳng bao giờ là của bạn.
Ngay cả trong mối quan hệ yêu thương, mỗi người đều cần khoảng cách riêng.

Bí Quyết 7 : SỨC MẠNH CỦA GIAO TIẾP
communication
Khi chúng ta biết giao tiếp chân thực và cởi mở, cuộc sống thay đổi.
Yêu một người là giao tiếp với người đó. Hãy để cho những người bạn yêu biết bạn yêu quý họ.
Đừng bao giờ ngại ngần nói ra 3 từ kỳ diệu này: ” Anh yêu Em / Em yêu Anh / Tôi yêu Bạn “.
Chớ bao giờ bỏ qua một cơ hội ngợi khen ai đó.
Luôn nói với người mình yêu một lời yêu thương. Biết đâu đó lại là lần cuối bạn có thể nhìn thấy họ.
Nếu bạn sắp từ giã cuộc đời, nhưng còn có thể gọi điện thoại cho những người mình yêu, bạn sẽ gọi ai, bạn sẽ nói gì.
Vậy tại sao bạn còn chờ đợi?

Bí Quyết 8 : SỨC MẠNH CỦA LÒNG TẬN TỤY

Nếu bạn muốn có nhiều yêu thương, bạn phải thương yêu nhiều và những yêu thương đó phải thể hiện qua suy nghĩ và hành động của bạn.
Sự tận tụy trong tình yêu là thử thách xác thực nhất về tình yêu.
Nếu bạn muốn có những mối quan hệ yêu thương, bạn phải gắn bó với những mối yêu thương ấy.
Khi đó không bao giờ có sự từ bỏ yêu thương.
Sự tận tụy đó làm phân biệt một tình cảm sâu sắc mãnh liệt với một tình cảm mong manh và thoáng qua.

Bí Quyết 9 : SỨC MẠNH CỦA ĐAM MÊ
romantic

Đam mê thổi bùng ngọn lửa yêu và giữ cho nó cháy mãi.
Đam mê bền lâu không đến từ những hấp dẫn về mặt thể lý, nhan sắc, mà từ sự tận tình, đồng điệu và say mê.
Đam mê có thể hâm nóng lại bằng cách tái tạo lại những kỷ niệm đã qua.
Sự tự nhiên và ngạc nhiên cũng tạo ra đam mê.
Tinh tuý của tình yêu và hạnh phúc giống nhau: Điều ta phải làm là sống mỗi ngày với sự đam mê.

Bí Quyết 10: SỨC MẠNH CỦA LÒNG TIN

Niềm tin là cốt yếu trong mọi mối quan hệ yêu thương.
Nếu không có lòng tin, ta sẽ ngờ vực, âu lo, sợ hãi và người ta yêu sẽ thấy bị trói buộc, ngột ngạt trong tình yêu.
Bạn chẳng thể yêu ai trọn vẹn nếu không có lòng tin tuyệt đối.
Hãy hành xử như thể mối quan hệ yêu thương của bạn không bao giờ kết thúc.
Một trong những cách để xem người ấy có phù hợp với bạn không là tự hỏi: ” Mình có tin họ hoàn toàn và chân thành không?”

trust2
Nếu câu trả lời là không, thì hãy suy nghĩ kỹ trước khi mở lòng ra với yêu thương.

Huỳnh Huệ dịch

SECRETS OF LOVE

The First Secret – The Power Of Thought
****************************************

Love begins with our thoughts.
We become what we think about.
Loving thoughts create loving experiences and loving relationships.
Affirmations can change our beliefs and thoughts about others and ourselves.
If we want to love someone, we need to consider their needs and desires.
Thinking about your ideal partner will help you recognize her when you meet her.

The Second Secret – The Power Of Respect
******************************************
RESPECT
You cannot love anyone or anything unless you first respect them.
The first person you need to respect is yourself.
To begin to gain self-respect asks yourself, “What do I respect about myself?”
To gain respect for others, even those you may dislike, ask yourself “What do I respect about them?”

The Third Secret – The Power Of Giving
***************************************

If you want to receive love, all you have to do is give it!
The more love you give, the more you will receive.
To love is to give of yourself freely and unconditionally.
Practice random acts of kindness.
Before committing to a relationship ask not what the other person will be able to give to you, but rather what will you be able to give them.
The secret formula of a happy, lifelong, loving relationship is to always focus on what you can give instead of what you can take

The Fourth Secret – The Power Of Friendship
********************************************
forever_friends

To find a true love, you must first find a true friend.
Love does not consist of gazing into each other’s eyes, but rather looking outward together in the same direction.
To love someone completely you must love them for who they are, not what they look like.
Friendship is the soil through which love’s seeds grow.
If you want to bring love into a relationship, you must first bring friendship.

The Fifth Secret – The Power Of Touch
***************************************

Touch is one of the most powerful expressions of love, breaking down barriers and bonding relationships.
Touch changes our physical and emotional states and makes us more receptive to love.

The Sixth Secret – The Power Of Letting Go
*************************************
letting_go

If you love something, let it free. If it comes back to you it’s yours, if it doesn’t, it never was.
Even in a loving relationship, people need their own space.
If we want to learn to love, we must first learn to forgive and let go of past hurts and grievances.
Love means letting go of our fears, prejudices, egos and conditions.
“Today I let go of all my fears, the past has no power over me – today is the beginning of a new life

The Seventh Secret – The Power Of Communication
**************************************************

When we learn to communicate openly and honestly, life changes.
To love someone is to communicate with them.
Let the people you love know that you love them and appreciate them.
Never be afraid to say those three magic words: “I Love you.”
Never let an opportunity pass to praise someone.
Always leave someone you love with a loving word – it could be the last time you see them.
If you were about to die but could make telephone calls to the people you loved, who would you call, what would you say and..why are you waiting

The Eighth Secret – The Power Of Commitment
****************************************************
committment

I you want to have love in abundance, you must be committed to it, and that commitment will be reflected in your thoughts and actions.
Commitment is the true test of love.
If you want to have loving relationships, you must be committed to loving relationships.
When you are committed to someone or something, quitting is never an option.
Commitment distinguishes a fragile relationship from a strong one.

The Ninth Secret – The Power Of Passion
*********************************************

Passion ignites love and keeps it alive.
Lasting passion does not come through physical attraction alone; it comes from deep commitment, enthusiasm, interest and excitement.
Passion can be recreated by recreating past experiences when you felt passionate.
Spontaneity and surprises produce passion.
The essence of love and happiness are the same; all we need to do is to live each day with passion.
Sarsberella

The Tenth Secret – The Power Of Trust
*******************************

Trust is essential in all loving relationships.
Without it one person becomes suspicious, anxious and fearful and the other person feels wrapped and emotionally suffocated.
You cannot love someone completely unless you trust them completely.
Act as if your relationship with the person you love will never end.
One of the ways you can tell whether a person is right for you is to ask yourself, “Do I trust them completely
and unreservedly?”
If the answer is “no”, think carefully before making a commitment.

Unknown

Có một thời cho mỗi mục đích dưới bầu trời

Chào các bạn,

Tương lai luôn luôn là một cái “không biết” lớn. Ta có thể phỏng đoán và làm kế hoach cho tương lai một tí–như tháng nào làm đám cưới, tiền lời tam cá nguyệt tới là bao nhiêu–nhưng bản chất thực sự của tương lai là “không biết.” Dù ta có tính tháng tới làm đám cưới thì rất có thể ngày mai ta sẽ bị bệnh nằm liệt giường một năm. Hoặc ta tính lời tam cá nguyệt tới, nhưng có thể tuần tới có chiến tranh Nam Bắc Triều Tiên làm kinh tế trong vùng đảo lộn và ta sẽ lỗ thay vì lời.
unknownfuture
Khi ta nóng lòng chờ đợi điều gì đó trong tương lai và yếu tố “không biết” khá cao, như chờ một công việc mới cho hết thật nghiệp, hay chờ thương mãi của ta khá lên để thu vào được tí tiền trang trải chi phí…, thì độ stress sẽ gia tăng tỉ lệ thuận với mong đợi của ta—càng nóng lòng trông đợi nhiều ta càng stress nhiều.

Nhưng yếu tố “không biết” của tương lai–yếu tố tạo ra stress—cho chúng ta, thực ra nên là yếu tố để ta không stress. Đã nói là “không biết” tức là ta hoàn toàn chẳng có quyền lực nào trên cái “không biết” đó cả, ta chẳng có cách nào thay đổi cái “không biết” đó cả, thế thì stress làm gì? Stress cũng vậy , không stress cũng vậy, tại sao lại stress cho mất sức khỏe? Cứ phè đi có phải là hơn không?

Yếu tố “không biết” này có rất nhiều tên gọi: Thời tính (timing), ý Chúa, nhân duyên (có thể từ tiền kiếp ta không hề biết), số phận, định mệnh, may rủi… Nhưng dù là tên gì đi nữa, nó cũng đều ám chỉ “Ta chẳng có quyền lực gì trên nó cả.”

Peter Seeger và ban nhạc The Byrds viết bản nhạc rất nổi tiếng “Turn! Turn! Turn!” (Quay,Quay, Quay):

Cho mỗi thứ
Đều có một mùa
Và có một thời cho mỗi mục đích dưới bầu trời.
Một thời để sinh, một thời để chết
Một thời để gieo, một thời để gặt
Một thời để giết, một thời để làm lành
Một thời để cười, một thời để khóc
Một thời để xây, một thời để phá
Một thời để múa hát, một thời để thở than…

Các lời này là lấy nguyên văn trong sách Ecclesiastes của Thánh kinh. Mỗi thứ có một thời, nghĩa là ta có muốn làm khác đi cũng không được. Khi đã là thời chiến tranh thì ta có muốn hòa bình cũng không được. Sở dĩ thế, vì cuộc đời có nhiều yếu tố không biết, nhiều yếu tố ngoài sự kiểm soát của ta.
for-everything-there-is-a-season
Như vậy nghĩa là khi ta đến lúc làm ăn xuống, cũng đừng stress, vì đến lúc nó phải xuống, nó phải xuống. Và đến lúc ta làm ăn lên, cũng đừng kiêu, đến lúc nó phải lên,nó phải lên.

Mình có chị bạn rất thông minh, có đến 2 bằng tiến sĩ—tiến sĩ toán và tiến sĩ kinh tế. Một ngày nọ chị ấy tâm sự với mình: Anh biết không, hồi trước em tưởng là em rất giỏi, tính đâu đúng đó. Em chơi stock, đánh là trúng, đánh là trúng, thắng lên đến cả triệu. Rồi đùng một cái thị trường chứng khoán sụp đổ, em tiêu tùng hết chẳng còn đồng nào. Em mới nghiệm ra rằng em chẳng thông minh hơn mọi người tí nào như em tưởng. Thực ra, lúc chứng khoán đang lên, ai đánh cũng trúng, nhắm mắt đánh bừa bãi cũng trúng, vì mọi chứng khoán đều lên và mọi người đều trúng. Làm em có ảo tưởng là em giỏi. Đến lúc nó xuống, ai tính cũng trật. Vậy thôi.

Cuộc đời cá nhân chúng ta bị ảnh hưởng bởi 2 nhóm lực chính: (1) tư duy tích cực và nỗ lực tích cực của riêng ta, và (2) các yếu tố “không biết”—như thời tiết, thiên tai, may rủi, nhân quả, Chúa định….

Ta không nên tiêu cực, nằm há miệng chờ sung, vì nếu thời kinh tế khá tìm việc rất dễ, nhưng ta không chịu đi tìm việc thì cũng không thể có việc được. Dù chuyện gì xảy ra, nhiệm vụ của ta là tích cực làm những việc ta nên làm—như là đi tìm việc, như là quản lý công ty cách tốt nhất mà ta có thể làm, như là tập thể thao thể dục và ra ngoài một chút để chống lại cơn stress…

Nhưng khi ta đã làm xong những việc ta nên làm trong ngày—tức là hoàn thành nhiệm vụ của ta về cái ta biết, cái ta có thể kiểm soát được—thì hãy nằm ngủ yên, mặc điều gì sẽ xảy ra ngày mai, vì những yếu tố ta không biết, không kiểm soát được, có thể mang đến những chuyện mà ta không thể biết được hôm nay.
Want Day
Làm cái mình có thể làm hôm nay, và vui vẻ đón nhận ngày mai, dù ngày mai sẽ đem đến cái mình thích hay cái không thích.

Điều quan trọng là: “Tôi đã làm tốt nhất những điều tôi có thể làm hôm nay.”

Và nếu ta đã làm tốt nhất những điều ta có thể làm hôm nay, ta cũng biết rằng kết quả ngày mai, dù tồi hay tốt, thì vẫn là kết quả tốt nhất có thể có, vì nó là hậu qủa của “Không biết” + “Cố gắng tốt nhất của tôi”, thay vì chỉ là “Không biết” + “Cố gắng loàng xoàng của tôi.”

Xong rồi vui vẻ kiên nhẫn đợi mùa đông qua và mùa xuân đến. Dù thấy hơi lâu, bạn có thể tin rằng, “Tôi sẽ không chết” và nếu bạn không chết, thì chắc chắn bạn sẽ thấy mùa xuân đến. Không sai được.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright 2009
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Chỉ Là Một Chút

Một chút, không nhiều, chỉ là một chút ?

Hôm nay mình có đọc được một bài tản văn có tựa đề “Một chút”, thoạt đầu mình cứ nghĩ rằng đó là một câu chuyện tình nên kích vào để dịch cho chuyên mục teen talk, đọc rồi mới biết mình đã lầm. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy đây cũng là một bài viết rất hợp cho chuyên mục “Tư duy tích cực” của vườn chuối, nên mình đã quyết định dịch ra để các bạn cùng thưởng thức.

Giờ thì hãy cùng mình tìm hiểu xem “một chút” bao gồm những gì nhé:
motchut
Học cách làm người:

Nên nghĩ nhiều hơn một chút, làm nhiều hơn một chút, chuẩn bị nhiều hơn một chút, nhỏ mồ hôi nhiều hơn một chút, nếm sự cô đơn nhiều hơn một chút, kiên quyết hơn một chút… Khi bạn bỏ công sức nhiều hơn một chút, bạn sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn; sẽ cho người khác thấy được những mặt mạnh của bạn; Làm nổi bật những đức tính tốt của mình nhiều hơn một chút, con đường dẫn đến thành công của bạn sẽ gần hơn một chút.

Mẹo thành công
:

Lí do ít đi một chút, độ lượng nhiều hơn một chút, nói năng khéo léo hơn một chút, cáu kỉnh ít đi một chút, hiệu quả công việc cao hơn một chút, năng động hơn một chút, làm nhiều hơn một chút.

Con đường sự nghiệp:
em 2
Đặt ra yêu cầu với bản thân đơn giản một chút, thì tâm linh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút;
Làm cho ngoại hình đơn giản một chút, sẽ tao sự tiếp cận với những người xung quanh dễ hơn một chút;
Nói năng đơn giản và nội hàm phong phú một chút, cuộc nói chuyện sẽ dễ hòa hợp và quá trình tiếp xúc sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Nâng cao hiệu suất công việc lên một chút, khả năng thành công sẽ cao hơn một chút.

Về cuộc sống:

Yêu nhiều một chút, hận ít một chút.
Cười nhiều một chút, ưu sầu ít một chút.
Vận động nhiều một chút, điệu đà ít đi một chút.
Tĩnh lặng một chút, dửng dưng một chút, chín chắn một chút, thoải mái một chút, nhưng không có nghĩa là bất lực và không có cách nào.

Một chút thì thường không khó thực hiện phải không các bạn. Và bây giờ chúng ta hãy cùng nhau thực hiện đi nào….mỗi ngày tập thay đổi bản thân một chút nhé .

Một chút, không nhiều, chỉ là một chút

Kiều Tố Uyên

Cái Chén Gỗ

Câu chuyện này thân thuộc với tất cả chúng ta. Có lẽ các bạn đã từng được nghe câu chuyện này, chí ít là một lần trong đời. Truyện của mỗi dân tộc có một chút dị biệt, nhưng tựu chung, chúng chỉ là dị bản của nhau thôi. Dù vậy, hôm nay mình vẫn muốn giới thiệu đến các bạn bài dịch này. Như một lời nhắc, cho mình và cho mọi người, về sự thương yêu và thông cảm với cha mẹ, hơn là vì sợ qui luật nhân quả. Chúc cả nhà mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc trong yêu thương và chia sẻ.

CÁI CHÉN GỖ

woodenbowl3Một ông già hom hem đến sống cùng con trai, con dâu và cháu gái bốn tuổi. Tay ông đã run, mắt ông đã mờ, chân đi loạng choạng. Cả gia đình quây quần bên bàn ăn hàng đêm. Nhưng tay run và mắt mờ làm người ông già nua ăn uống khó khăn. Đậu rơi vãi từ muỗng xuống sàn nhà. Khi ông bấu chặt ly, sữa thường đổ vấy xuống khăn bàn. Con trai và con dâu bực bội với mớ bừa bộn. Người con trai nói.: “Ta phải làm cái gì đó với ông thôi. Ta đã chịu đựng quá đủ với việc ông làm đổ sữa, ăn uống ồn ào, và vãi thức ăn trên sàn”. Rồi hai vợ chồng đặt một cái bàn nhỏ trong góc, nơi ông già ngồi ăn một mình trong lúc cả nhà thưởng thức bữa tối bên bàn ăn. Từ khi ông làm rơi vỡ một hai cái dĩa, ông phải ăn bằng một cái chén gỗ. Thỉnh thoảng khi cả nhà liếc về phía ông, họ thấy lệ ông tràn mi khi ông ăn trong cô độc. Thậm chí, lời duy nhất cặp vợ chồng này thốt ra với ông chỉ là những lời quở trách gay gắt khi ông rơi thìa hay đổ thức ăn. Đứa con bốn tuổi chứng kiến toàn bộ trong im lặng.

Một buổi tối trước bữa ăn khuya, người cha phát hiện đứa con đang chơi với những mảnh gỗ nhỏ trên sàn. Anh ta ngọt ngào hỏi con, “con đang làm gì thế?” Cũng ngọt ngào như thế, đứa con trả lời “Dạ, con đang làm một cái chén gỗ nhỏ cho cha mẹ ăn khi con lớn.” Đứa con bốn tuổi nhoẻn cười và quay lại làm tiếp. Những lời này làm người cha sững sờ đến nỗi wooden-bowlanh ta câm lặng. Rồi nước mắt bắt đầu ràn rụa trên má. Dù không thốt một lời, anh ta biết mình phải làm gì. Tối đó người chồng cầm tay cha già, ân cần đưa ông trở về chỗ ngồi bên bàn ăn chung của cả gia đình. Trong quãng đời còn lại, ông già đều dùng cơm với cả nhà. Và vì lý do nào đó, cả hai vợ chồng có vẻ không còn quan tâm đến việc thìa rơi, sữa đổ, hay khăn ăn vấy bẩn nữa.

Con trẻ có nhận thức rõ ràng. Mắt chúng từng quan sát, tai chúng từng lắng nghe, và trí óc chúng từng xử lý thông điệp chúng đã tiếp thu. Nếu chúng thấy ta kiên nhẫn tạo không khí gia đình vui vẻ cho mọi thành viên, chúng sẽ bắt chước thái độ đó trong suốt cuộc đời chúng. Cha mẹ sáng suốt hiểu rõ rằng xây khuôn mẫu mỗi ngày là để tạo dựng tương lai cho con trẻ.

Tất cả chúng ta hãy là những nhà xây dựng khôn ngoan và người mẫu đúng cách. Hãy quan tâm chính mình, … và đến người mình yêu thương, … hôm nay và mỗi ngày!

Phạm Kiêm Yến dịch

.


THE WOODEN BOWL

old-man A frail old man went to live with his son, daughter-in-law, and a four-year old grandson. The old man’s hands trembled, his eyesight was blurred, and his step faltered. The family ate together nightly at the dinner table. But the elderly grandfather’s shaky hands and failing sight made eating rather difficult. Peas rolled off his spoon onto the floor. When he grasped the glass often milk spilled on the tablecloth. The son and daughter-in-law became irritated with the mess. “We must do something about grandfather,” said the son. I’ve had enough of his spilled milk, noisy eating, and food on the floor. So the husband and wife set a small table in the corner. There, grandfather ate alone while the rest of the family enjoyed dinner at the dinner table. Since grandfather had broken a dish or two, his food was served in a wooden bowl. Sometimes when the family glanced in grandfather’s direction, he had a tear in his eye as he ate alone. Still, the only words the couple had for him were sharp admonitions when he dropped a fork or spilled food. The four-year-old watched it all in silence.

whole-familyOne evening before supper, the father noticed his son playing with wood scraps on the floor. He asked the child sweetly, “What are you making?” Just as sweetly, the boy responded, “Oh, I am making a little bowl for you and mama to eat your food from when I grow up.” The four-year-old smiled and went back to work. The words so struck the parents that they were speechless. Then tears started to stream down their cheeks. Though no word was spoken, he knew what must be done. That evening the husband took grandfather’s hand and gently led him back to the family table. For the remainder of his days he ate every meal with the family. And for some reason, neither husband nor wife seemed to care any longer when a fork was dropped, milk spilled, or the tablecloth soiled.

Children are remarkably perceptive. Their eyes ever observe, their ears ever listen, and their minds ever process the messages they absorb. If they see us patiently provide a happy home atmosphere for family members, they will imitate that attitude for the rest of their lives. The wise parent realizes that every day that building blocks are being laid for the child’s future.

Let us all be wise builders and role models. Take care of yourself, … and those you love, … today, and everyday!

Unknown author

Tình Yêu Là Gì?

Tay bạn đổ mồ hôi,
tim bạn đập nhanh,
và tiếng của bạn
nghẹn ngào trong ngực?
what is loveĐó chẳng phải tình yêu !
Chỉ là ưa thích mà thôi
Bạn không thể rời bàn tay hay ánh mắt khỏi người ta ?
Đó chẳng phải tình yêu
Mà là ham muốn
Bạn tự hào háo hức muốn phô trương với họ?
Đó chẳng phải tình yêu
Mà là may mắn
Bạn khao khát họ vì biết họ ở đó ?
Đó chẳng phải tình yêu
Mà là nỗi cô đơn
Bạn ở đó vì mọi người muốn th ế?
Đó chẳng phải tình yêu
Chỉ là sự trung thành
Bạn ở đó vì họ ôm hôn và cầm tay bạn
Đó chẳng phải tình yêu
Là sự thiếu tự tin
Bạn ở lại vì lời thú nhận tình yêu,
Vì bạn sợ làm tổn thương họ?
Đó chẳng phải tình yêu
love is
Chỉ là lòng thương hại
Bạn thuộc về họ
Chỉ vì nhìn thấy họ tim bạn đập loạn nhịp?
Đó chẳng phải tình yêu
Chỉ là si mê đắm đuối
Bạn thứ tha mọi lỗi lầm của họ
Vì bạn quan tâm đến họ?
Đó chẳng phải tình yêu
Đó là tình bằng hữu
Bạn nói họ là người duy nhất bạn nghĩ đến mỗi ngày ?
Đó chẳng phải tình yêu
Mà là một lời nói dối
Bạn sẵn lòng cho đi mọi thứ bạn yêu thích vì họ
Đó chẳng phải tình yêu
Đó là lòng nhân ái
Tim bạn nhói đau khi họ buồn rầu?
Ấy là tình yêu
Bạn khóc vì nỗi đau của họ dẫu biết họ mạnh mẽ
Ấy là tình yêu
Mắt họ nhìn thấu cả con tim và lay động tâm hồn bạn mãnh liệt
Ấy là tình yêu
Bạn ở lại vì một sợi dây vô hình khó hiểu
buộc chân bạn ?
Ấy là tình yêu
Bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ
Vì đó là một phần của chính họ
Ấy là tình yêu
Bạn sẽ trao tặng họ cả con tim, sự sống và cái chết của bạn?
Ấy là tình yêu
Tình yêu đớn đau, dày vò ta thế?
Vậy tạisao ta lại yêu?
Tại sao ta lại tìm kiếm tình yêu trong suốt cuộc đời?
Tình yêu – có lắm khi là niềm đau và nỗi khổ!
Tại sao ta lại khao khát hoài mong?
Câu trả lời thật giản đơn
Vì đó là tình yêu

eternal
Đó là khi những yêu thương là điều cuối cùng bạn nghĩ đến trước khi đi vào giấc ngủ và khi họ là điều đầu tiên bạn nghĩ đến lúc thức giấc, cảm giác này sưởi ấm tim bạn và để lại cho bạn sự an bình. Tình yêu bao gồm ước muốn được bày tỏ yêu thương và hi sinh cho nhau.
Đó là nụ cười trên khuôn mặt khi bạn đang nghĩ đến họ và nhớ họ.

Huỳnh Huệ dịch

WHAT IS LOVE

Are your palms sweaty, is your heart racing and is your voice caught within
your chest?
It isn’t love, it’s like.
You can’t keep your eyes or hands off of them, am I right??
It isn’t love, it’s lust.
Are you proud, and eager to show them off??
It isn’t love, it’s luck.
Do you want them because you know they’re there??
It isn’t love, it’s loneliness.
Are you there because it’s what everyone wants??
It isn’t love, it’s loyalty.
Are you there because they kissed you, or held your hand??
It isn’t love, it’s low confidence.
Do you stay for their confessions of love, because you don’t
want to hurt them??
It isn’t love, it’s pity.
Do you belong to them because their sight makes your heart
skip a beat?
It isn’t love, its infatuation.
I-Love-You-Flower
Do you pardon their faults because you care about them?
It isn’t love, it’s friendship.
Do you tell them every day they are the only one you think of?
It isn’t love, it’s a lie.
Are you willing to give all of your favorite things for their sake??
It isn’t love, it’s charity.
Does your heart ache and break when they’re sad??
Then it’s love.
Do you cry for their pain, even when they’re strong??
Then it’s love.
Do their eyes see your true heart, and touch your soul so deeply it hurts??
Then it’s love.
Do you stay because a blinding, incomprehensible mix of pain
and relation pulls you close and holds you there??
Then it’s love.
Do you accept their faults because they’re a part of who they are??
Then it’s love.
Would you give them your heart, your life, your death??
Then it’s love.
handsheart
Now, if love is painful, and tortures us so, why do we love?
Why is it all we search for in life? This pain, this agony? Why is it all we long for?
This torture, this powerful death of self? Why?The answer is so simple cause it’s…LOVE.

It’s when they’re the last thing you think about before you go to sleep and when they’re the first thing you think of when you wake up, the feeling that warms your heart and leaves you overcome by a feeling of serenity. Love involves wanting to show your affection and/or devotion to each other. It’s the smile on your face you get when you’re thinking about them and miss them.

Unknown

Thông Điệp Của Bạn

Hãy thể hiện niềm vui của bạn, trong mỗi âm tiết của cuộc đời
Cuộc đời tôi là thông điệp của tôi
Gandhi
Joys-of-Spring-Posters

Với mẹ Teresa cuộc đời có nhiều ý nghĩa mà mẹ tóm gọn lại:
Đời là ước mơ- hãy thực hiện
Đời là may mắn- hãy tạo ra.
Đời là TÌNH YÊU- hãy yêu thương
Đời là HẠNH PHÚC- hãy nếm trải
Đời là VĨNH CỬU – hãy tin đời

– Mother Teresa

Mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, một ước mơ lớn để mơ, một tình yêu đời, một cách tư duy.
Cuộc đời của chúng ta thể hiện chúng ta là ai qua cách ta phản ứng lại thế giới xung quanh, cách hành động, bộc lộ các đam mê, phản ánh dòng chảy sâu thẳm, mãnh liệt, hay êm đềm, lặng lờ của những xúc cảm và trạng thái hiện hữu của chúng ta.

Mỗi chúng ta khác nhau. Mỗi người đều có một số những khả năng độc đáo riêng, những phong cách hành vi, những đam mê và khao khát riêng, mức độ chịu đựng và khả năng thay đổi, cũng như thích nghi với những thay đổi trong cuộc đời và thế giới xung quanh.
Mỗi người, do đó, có một thông điệp để trao, một hành trình để thực hiện. Thông điệp ấy là gì, và hành trình ấy dẫn về đâu? Câu trả lời nằm ở cách tư duy của bạn. Hệ tư duy ấy quyết định niềm tin, ước mơ, phong cách, mục tiêu và thành công trong cuộc đời.
Chúng ta có thể hét vang khi vui sướng, bằng lời, bằng hành động và cách biểu hiện khác nhau của mình. Chúng ta có thể trốn núp trong nỗi sợ và niềm đau. Chúng ta có thể mắng nhiếc trong cơn giận. Mọi điều chúng ta làm, mọi trạng thái của chúng ta, đều thể hiện mình.
small things
Cuộc đời của Gandhi là thông điệp của người, và cuộc đời bạn là thông điệp của bạn. Cuộc đời của Mẹ Teresa là đức hi sinh. Mẹ đã hiến dâng cả đời mình cho hoạt động nhân đạo cứu giúp người nghèo và những người sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Bạn không phải là vĩ nhân, hay anh hùng. Nhưng bạn vẫn có một cuộc đời rất có ích và tốt đẹp cho bạn, người thân yêu và cho người xung quanh bạn, bằng những điều nho nhỏ bạn làm thường xuyên.

Qua cách sống, cách đối xử với người khác, những điều thực hiện, việc chọn mình là ai, cho từng giây phút của mỗi ngày trong đời bạn, bạn đang trao thông điệp gì cho thế giới ?
Bạn là một cái loa đang giận dữ? Một khúc hát ru? Một điệu ballad? Hay một thiên anh hùng ca?

Có thể bạn là một bài sonnet trữ tình của Shakespeare, hay một bài thơ trào phúng như của Tú Xương. Mà cũng có thể bạn là một bài thơ haiku? Hoặc giả bạn thích là một bài thơ Đường.
joysNếu cuộc đời bạn là do bạn chọn để trở thành “cái bạn là”, bạn sẽ trở thành gì đây?
Nếu cuộc đời bạn là một bài thơ, bạn muốn bài thơ ấy diễn tả điều gì? Bạn sẽ thích bỏ đi điều gì ? Cái tinh túy của bạn sẽ là gì?
Hãy tận hưởng từng giây phút của vần điệu tuyệt vời nhất, nhận ra cái trữ tình trong từng ngày, và hãy nhẹ răng cắn vào quả ngon tươi ngọt của từng mùa bạn nhé.

Riêng cho hôm nay bạn hãy bắt đầu ngày của bạn bằng một bài ca vui và một nụ cười cho bất kì ai bạn gặp. Bạn sẽ nhận được lại những điều nho nhỏ rất thú vị,

Quyết Tâm

henri-brooklyn-bridge-
Vào năm 1883, một kĩ sư đầy sáng tạo tên John Roebling nảy ra ý tường xây một cây cầu hùng vĩ nối liền thành phố New York với đảo Long. Nhưng các chuyên gia xây cầu trên thế giới nghĩ rằng đó là một việc làm không tưởng và bảo Roebling quên ý nghĩ đó đi vì không thực tế và chưa ai làm được điều đó.
Roebling không thể quên được ước mơ xây cây cầu này. Khi nào ông cũng nghĩ đến nó và trong sâu thẳm ông biết rằng chắc chắn sẽ thực hiện được. Ông chỉ phải chia sẻ giấc mơ với ai đó. Ông đã bàn bạc với con trai mình, Washington- một kĩ sư đang thăng tiến và thuyết phục cậu ta rằng cây cầu này có thể được xây.

Lần đầu tiên làm việc cùng nhau, hai cha con đã tạo dựng cơ sở cho việc xây cầu và việc khắc phục các vật cản. Với sự phấn khích và niềm đam mê, và với một thử thách đầy khó khăn trước mắt, họ thuê thợ và bắt đầu xây cây cầu mơ ước.
Dự án khởi đầu tốt đẹp, nhưng sau vài tháng thực hiện thì một tai nạn cướp đi sinh mạng của John Roebling còn Washington thì bị tổn thương não một phần làm cho anh không đi, nói và thậm chí là không cử động được.
-happiness-is-shared
“Nói mà không nghe.”
“Những tên điên mơ mộng hão huyền.”
“Thật là ngu khi theo đuổi những ước mơ xa vời.”
Mọi người đều có lời nhận xét tiêu cực và nghĩ dự án nên bị bỏ đi vì chỉ có mình Roeblings biết cách xây cầu. Mặc dù bị tàn tật nhưng Washington vẫn không nản chí và vẫn có ước mơ cháy bỏng xây cầu và anh vẫn thông minh như ngày nào.
Anh cố truyền cảm hứng và nhiệt huyết cho vài người bạn nhưng họ e ngại và từ chối. Khi nằm trên giường với vợ ở bệnh viện, với những tia nắng bên cửa sổ, một ngọn gió thổi qua tấm màn cửa mỏng manh màu trắng và anh có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh và những ngọn cây ở ngoài được một lúc.

Dường như có một thông điệp thôi thúc anh tiếp tục. Anh chợt nảy ra một ý tưởng.Tất cả những gì anh có thể làm là cử động một ngón tay và anh quyết định tận dụng điều ấy. Bằng cách cử động ngón tay, anh từ từ phát triển một hệ thống mã giao tiếp với vợ anh.
Anh chạm vào cánh tay vợ bằng ngón tay đó, ra dấu rằng anh muốn cô gọi những kĩ sư lại. Sau đó anh ấy sử dụng cách tương tự là vỗ lên cánh tay cô ấy để cho những kĩ sư biết cái phải làm. Việc này có vẻ ngu ngốc nhưng dự án lại được tiếp tục thực hiện

Washington đã dùng ngón tay vỗ lên cánh tay của vợ mình những lời chỉ dẫn trong suốt 13 năm, cho đến khi cây cầu được hoàn thành. Ngày nay deter3cầu Brooklyn hùng vĩ là thành quả của chiến thắng của một con người bất khuất và quyết tâm như Wasington-một người không bị khuất phục bởi hoàn cảnh. Nó cũng là thành quả cho những kĩ sư và nỗ lực chung của họ, và cho sự tin tưởng của họ vào người mà bị nửa thế giới cho là điên. Nó cũng có giá trị như là một công trình kỉ niệm cho tình yêu và những cống hiến của vợ anh ấy, người mà suốt 13 năm ròng rã đã kiên trì giải mã những tin nhắn của người chồng và cho những kĩ sư biết cái phải làm.

Có lẽ đây là một trong những tấm gương hay nhất về một thái độ không bao giờ nói đầu hàng đã vượt qua được khuyết tật thể xác rất lớn và đạt được một mục tiêu tưởng như bất khả thi.
Thường khi chúng ta đối mặt với các chướng ngại trong cuộc sống hàng ngày, các chướng ngại của ta dường như rất bé nhỏ so với nhiều trở ngại mà nhiều người khác phải đương đầu. Cây cầu Brooklyn cho ta thấy những ước mơ tưởng chừng không thể vẫn có thể thực hiện được bằng quyết tâm và kiên trì dù cho hoàn cảnh ra sao.

Vĩnh Thanh & Thùy Trang

DETERMINATON

In 1883, a creative engineer named John Roebling was inspired by an idea to build a spectacular bridge connecting New York with the Long Island. However bridge building experts throughout the world thought that this was an impossible feat and told Roebling to forget the idea. It just could not be done. It was not practical. It had never been done before.

Roebling could not ignore the vision he had in his mind of this bridge. He thought about it all the time and he knew deep in his heart that it could be done. He just had to share the dream with someone else. After much discussion and persuasion he managed to convince his son Washington, an up and coming engineer, that the bridge in fact could be built.
bright

Working together for the first time, the father and son developed concepts of how it could be accomplished and how the obstacles could be overcome. With great excitement and inspiration, and the headiness of a wild challenge before them, they hired their crew and began to build their dream bridge.
The project started well, but when it was only a few months underway a tragic accident on the site took the life of John Roebling. Washington was injured and left with a certain amount of brain damage, which resulted in him not being able to walk or talk or even move.

“We told them so.”
“Crazy men and their crazy dreams.”
“It`s foolish to chase wild visions.”
Everyone had a negative comment to make and felt that the project should be scrapped since the Roeblings were the only ones who knew how the bridge could be built. In spite of his handicap Washington was never discouraged and still had a burning desire to complete the bridge and his mind was still as sharp as ever.
He tried to inspire and pass on his enthusiasm to some of his friends, but they were too daunted by the task. As he lay on his bed in his hospital room, with the sunlight streaming through the windows, a gentle breeze blew the flimsy white curtains apart and he was able to see the sky and the tops of the trees outside for just a moment.

It seemed that there was a message for him not to give up. Suddenly an idea hit him. All he could do was move one finger and he decided to make the best use of it. By moving this, he slowly developed a code of communication with his wife.
He touched his wife’s arm with that finger, indicating to her that he wanted her to call the engineers again. Then he used the same method of tapping her arm to tell the engineers what to do. It seemed foolish but the project was under way again.
brooklyn
For 13 years Washington tapped out his instructions with his finger on his wife’s arm, until the bridge was finally completed. Today the spectacular Brooklyn Bridge stands in all its glory as a tribute to the triumph of one man’s indomitable spirit and his determination not to be defeated by circumstances. It is also a tribute to the engineers and their team work, and to their faith in a man who was considered mad by half the world. It stands too as a tangible monument to the love and devotion of his wife who for 13 long years patiently decoded the messages of her husband and told the engineers what to do.

Perhaps this is one of the best examples of a never-say-die attitude that overcomes a terrible physical handicap and achieves an impossible goal.
Often when we face obstacles in our day-to-day life, our hurdles seem very small in comparison to what many others have to face. The Brooklyn Bridge shows us that dreams that seem impossible can be realised with determination and persistence, no matter what the odds are.
Even the most distant dream can be realized with determination and persistence.

Unknown author

Bạn Có Thể Thay Đổi Được Gì?

Bạn không thay đổi được môi trường, nhưng bạn có thể thay đổi được bản thân.

Paint_Your_LoveBạn còn trẻ, do đó sẽ trải nghiệm qua rất nhiều sự việc, ví dụ như tình yêu, tình bạn hữu.
Không ai có thể sống vui vẻ, hạnh phúc vĩnh viễn mỗi ngày.
Cũng không ai có thể thản nhiên đối mặt với những mặt mạnh, mặt yếu của chính bản thân.
Có thể làm cho chúng ta trưởng thành được, là kinh nghiệm và sự cọ sát.
Có thể làm cho chúng ta hạnh phúc được, là khoan dung và tình yêu.
Có thể làm cho chúng ta an tâm được, là sự thông cảm và sự tin tưởng.

Bạn không thay đổi được sự thật, nhưng bạn có thể thay đổi được thái độ của bản thân.

Không biết vì lý do gì, mà có những thứ rất khó có thể thay đổi.
soinuocCó thể, vì bạn vẫn chưa tìm ra được ước mơ thật sự của bản thân.
Có thể, vì bạn vẫn đang theo đuổi những điều tốt đẹp mà nó vĩnh viễn không bao giờ có.
Một lúc nào đó, bạn đã từng hư vinh, đã từng ảo tưởng, hay vì một mục tiêu nào đó mà phấn đấu một cách hẹp hòi.
Nhưng đợi đến khi mọi việc đã qua và khi ngoảnh lại nhìn, bạn sẽ thấy tất cả mọi việc chỉ còn là một kí ức.

Bạn không thay đổi được quá khứ, nhưng bạn có thể thay đổi được hiện tại.

Những gì đã qua xin bạn đừng tiếc, và mong bạn hãy bước những bước dài trên đoạn đường tiếp theo.
Vì một khi đã vứt bỏ rồi thì không nên coi đó là gánh nặng trong lòng nữa, có vậy cuộc sống của bạn mới tốt đẹp hơn.
Cuộc đời mỗi con người thật ra rất ngắn, vậy thì bạn có lý do gì mà không sống cho tốt.
Có rất nhiều việc đang cần bạn làm, có rất nhiều người quan trọng đang cần sự quan tâm giúp đỡ của bạn.
Không nên để những điều đã qua ảnh hưởng đến bạn, có vậy thế giới trước mắt bạn mới là một thế giới đa màu sắc.

Không đoán trước được ngày mai, nhưng bạn có thể nắm chắc hôm nay.
“Nếu trong rừng có một lối rẽ, tôi tình nguyện chọn con đường có dấu chân người ít để đi, có vậy cuộc sống của tôi mới có điểm khác với moi người”
Con đường nào mà có nhiều người đi, thường sẽ là một con đường lầy lội và có nhiều bụi bặm.
your road2Vậy thì tại sao bạn lại không thử chọn một con đường khác để đi, có thể con đường mới sẽ là một con đường hoàn toàn khác.
Khi bạn nắm chắc ngày hôm nay của bạn, vậy thì ngày mai sẽ là một ngày mới tươi đẹp hơn.

Khi bạn mỉm cười với cuộc sống, bạn sẽ nhận thấy cuộc sống cũng mỉm cười với bạn.

Đừng làm cho bản thân phải tiếp tục chiu áp lực, hãy tự giải thoát nó.
Hãy để cho tâm hồn của bạn được tự do bay lượn và tiếp nhận những ánh nắng ấm áp!
Hãy để nó được xòe cánh bay lượn giữa trời xanh và những đám mây trắng….

Kiều Tố Uyên
(dịch từ Trung Văn)

Đố Kị – Tránh Né hay Hóa Giải

Kẻ đố kỵ nghĩ rằng nếu người hàng xóm của anh ta bị gãy chân, anh ta sẽ có thể đi bộ giỏi hơn.
Helmut Schoeck

Một trái tim an hòa là sự sống của xác thịt nhưng đố kị là sự mục ruỗng của xương
(Thánh kinh)

envyTrong bối cảnh cơ chế thị trường, chuẩn bị cho hội nhập với kinh tế thế giới, và thương mại quốc tế, hơn bao giờ cuộc sống và môi trường làm việc của chúng ta đang dần mang tính cạnh tranh rất cao. Cạnh tranh diễn ra từng ngày, từng giờ dưới nhiều hình thức nhất là ở các đô thị lớn và các môi trường làm việc nhiều áp lực, được trả lương tương đối khá, hay trong công sở…

Có cạnh tranh thì sẽ có đố kỵ. Cho dù bạn có muốn hay không muốn thì nó vẫn tồn tại trong công việc và trong cuộc sống thường ngày của bạn. Và cho dù bạn có là ai, thì bạn cũng giống tôi, cũng đã từng đố kỵ với một ai đó, cũng đã từng bị ai đó đố kỵ lại.

Bạn giỏi giang, có đố kỵ, bạn thành đạt, có đố kỵ, bạn giầu có và xinh đẹp, cũng có đố kỵ.

Bạn không có được một trong những điều đó, sẽ có sự đố kỵ trong suy nghĩ của bạn. Nó tồn tại song hành cùng mọi hoạt động của bạn. Nó gây cho bạn sự khó chịu, tức tối, nó có thể điều khiển suy nghĩ của bạn, điều khiển hành vi của bạn, dẫn tới những hành động ngớ ngẩn của bạn.

Có loại đố kỵ chỉ ở bên trên tiềm thức của bạn, loại này không mấy nguy hiểm.

Có loại nguy hiểm hơn, đó là loại đã ăn sâu vào tâm trí bạn, nhìn ai cũng thấy đố kỵ với họ, loại này sẽ làm cho trái tim bạn luôn có một màu đen che phủ, suốt ngày bạn phải lo tìm cách đối phó, tìm cách hạ bệ người mà bạn đố kỵ, điều đó sẽ khiến cho tâm hồn của bạn không có được sự bình an và bạn cũng sẽ chẳng có nổi lấy một phút thảnh thơi không mưu tính, bạn sẽ chẳng có được sự vui vẻ, niềm hạnh phúc trong cuộc sống.

Còn trong trường hợp bạn bị đố kỵ? Bạn sẽ làm gì? Chấp nhận nó hay tìm cách để đố kỵ lại? Liệu chúng ta có thể sống chung và điều khiển nó được không? Bản thân tôi có thể là một ví dụ như là minh chứng cho điều này. Và qua những trải nghiệm xương máu đó, tôi rút ra được khá nhiều điều thú vị.

Chúng ta có thể điều khiển được sự đố kỵ theo mấy cách thức sau:

1.Hãy nhận sự đố kỵ của người khác là vinh hạnh của mình.
doki2
Chúng ta không chỉ phải nhẫn nại và kiềm chế lòng đố kỵ mà còn phải chịu đựng sự đố kỵ của người khác đối với mình. Khi người khác đố kỵ với những thành tích nhất định mà mình đạt được, bạn không nên vì thế mà thay đổi cuộc sống và hành vi bình thường, tự nhiên của mình, bạn nên nhận thức nó như một phần tất yếu của cuộc sống, có như thế mới có thể chịu đựng được sự đố kỵ. Nhưng việc phải chịu đựng và sống chung với sự đố kỵ là một điều hết sức khó chịu, sẽ gây ra cho người bị đố kỵ sự tủi thân và nỗi bất bình rất lớn. Đặc biệt là những hành động hạ thấp và chụp mũ có lúc khiến bạn không thể chịu đựng nổi.

Dưới tác động của sự đố kỵ, hoặc bạn sẽ vứt bỏ những hoài bão ấp ủ của mình khiến mình trở nên tầm thường, thậm chí lạc hậu, bạn sẽ co rúm mình lại vì khiếp sợ khiến cho bạn chẳng còn là chính bạn nữa. Hoặc bạn vinh hạnh và kiêu ngạo trước sự đố kỵ của người khác với mình. Nếu bạn ghi nhớ điều này và nhìn nhận sự đố kỵ chính là thể hiện sự bất lực, sự yếu kém và là một cách thức cực đoan mà người đố kỵ thực hiện để che giấu đi những khuyết điểm hạn chế của mình, bạn sẽ thấy được đó là sự khẳng định những thành tích của bạn theo hình thức phản diện, nó hoàn toàn không phải là sự đánh giá đúng đắn và khách quan. Nên bạn cũng không cần thiết phải để ý và canh cánh bên lòng về những điều đố kỵ này, hãy chung sống thản nhiên và tự hào với chúng. Bởi đơn giản, chúng không thể chứng minh bạn không có năng lực, trái lại chúng còn làm nổi bật những thành tích của bạn. Vì thế hãy lấy làm vinh hạnh và tự hào khi có người đố kỵ với bạn.

2. Xem đố kỵ của người khác là động lực của mình.
Envy3

Trong sự đố kỵ của người khác đối với mình còn có sự soi mói và bới lông tìm vết cay nghiệt. Bởi có một số người mượn cách soi mói để hạ thấp những thành tích và giá trị mà mình có được, nhằm đi đến phủ định kết quả của những việc bạn làm được. Bạn hãy lấy điều đó làm động lực và áp lực của mình, làm bậc thang để tiến cao thêm. Tư tưởng này là cách thức đúng đắn, tích cực để lý giải sự soi mói giả dối tiêu cực của người khác. Dụng ý của đối phương là đố kỵ, phủ định, công kích, còn thái độ của mình là tiếp thu, học tập và chuyển hóa thành động lực. Do vậy, bạn nên cảm ơn sự soi mói của người khác vì chính những sự soi mói đó có thể khiến bạn không bị lú lẫn đầu óc bởi niềm vui thành công, không đắm chìm trong sự kiêu hãnh nhất thời, giúp bạn giữ được đầu óc minh mẫn, sáng suốt để nhìn thấy được những khuyết điểm của mình, nhận rõ được phương hướng và mục tiêu phía trước.

3. Không nên kích động lòng đố kỵ của người khác.
envy2
Người bị đố kỵ sẽ cần thận đề phòng và rất dễ khoác cho mình vẻ ngoài cao ngạo tự kiêu. Điều đó cũng là một phản ứng không tốt vì có thể gây ra ngộ nhận ở những người khác không đố kị với bạn. Tính cách thực sự của bạn khả ái hơn nhiều nào phải bạn ngã mạn bất cần như thế.

Lòng đố kỵ chỉ có thể tránh né chứ không nên kích động. Nó giống như một tổ ong, bạn nên tránh xa chứ đừng chọc vào, nó sẽ đốt bạn. Đố kỵ là thứ tình cảm ở tầng thấp, không thể lý giải và khó chuyển đổi. Vậy nên , bạn không cần phải so bì làm chi, cũng không nên đối đầu với những người đố kỵ với mình. Bạn cũng không nên chọn thái độ cao ngạo và xa lánh mọi người vì nhìn quanh lúc nào cũng tưởng mọi người đang nghĩ không đúng và nghĩ xấu về bạn hay tìm cách “ phá” bạn. Bạn chỉ tiếp tục bước đi con đường bạn phải đi và nếu có thể tránh xa những người ghen ghét bạn.

Một giáo chủ tôn giáo đã dạy : “Nên giữ mình tránh xa đố kỵ, nó sẽ ăn tươi, nuốt sống, xóa sạch mọi hành vi tốt hệt như lửa thiêu đốt gỗ và hủy hoại tất cả” (Muhammad)

4. Không nên bẻ cong nhuệ khí của mình.

Sự đố kỵ giống như một con ruồi bay qua những bộ phận lành mạnh và bâu lại trên những chỗ đau.”(Arthur Chapman)
do  kí
Người đố kỵ là người tự nhận thấy mình có những khiếm khuyết về năng lực hoặc tự cảm thấy thiếu khả năng trước mặt đối thủ và so sánh với những người có năng lực về sự nghiệp và thành tựu. Cho nên về bản chất hành vi đố kỵ là hành vi che giấu sự yếu kém, thiếu năng lực, là sự phản ánh những yếu kém và ích kỷ bên trong. Nói khác đi đây là một trong những hạt giống xấu, tiêu cực, có thể làm cho bản thân người đố kị mất đi sự an bình và luôn suy tính cách hạ bệ người khác. Suy cho cùng họ thật bất hạnh! Chính vì thế chúng ta hà tất phải vất bỏ những mục tiêu, mong muốn của bản thân để thích ứng với những phản ứng tiêu cực, nhất thời này. Hãy để mọi người nói, đó là việc của họ, chúng ta vẫn cứ đi theo con đường riêng của mình.

5. Nên tìm cách làm giảm sự đố kỵ

Cần có tâm buông xả, là chớ nên chấp.

Đố kỵ là một loại tâm lý không lành mạnh. Đố kỵ và ảnh hưởng tiêu cực của nó không thể tiêu diệt một cách triệt để nhưng có thể làm yếu đi. Sự cố gắng của mọi người có thể làm cho nó suy yếu để nó không cản trở sự thành công trong sự nghiệp. Nếu bạn gắng hòa hợp và có lòng cảm thông với người đố kỵ, không thù hận thì bạn sẽ làm được điều đó.

Nếu như bạn và tôi, chúng ta cùng sáng suốt nhận thức được điều này có thể chúng ta sẽ tìm ra được con đường đúng đắn để bỏ sự đố kỵ trong cuộc sống, trong giao tiếp, trong công việc. Tìm điểm chung, bỏ điểm khác biệt, lấy điểm tương đồng hóa giải điều bất đồng. Nên xem đương sự có hành vì đố kỵ là đối tượng giao tiếp bình thường, tạo cho họ chút lòng tin nơi mình, tạo cho họ có được sự độ lượng từ sự độ lượng của mình, thành tâm giúp đỡ họ…sẽ khiến họ tự nhận ra yếu điểm của mình, nhận ra những sai trái của mình, từ đó sẽ hạn chế được sự đố kỵ. Điều quan trọng là bạn phải có lòng độ lượng, và không vì cái ngã mạn của mình.
generosity
Tại sao thế?

Vì nếu bạn không có tấm lòng độ lượng cũng đồng nghĩa với việc đang tồn tại trong bạn trạng thái tâm lý sợ người khác vượt qua mình, sẽ dẫn tới hành vì đố kỵ của bạn với những người khác.

Các bạn và tôi, chúng mình cùng tránh đi đố kị, nhưng nếu không còn cách nào, chúng ta sẽ đối mặt với thói tật này và hóa giải nó với tâm buông xả, theo cách độ lượng nhất của mình nhé.

Nguyễn Thanh Mai
Leo_pretty

Xây Dựng Ngôi Nhà Của Bạn

old_carpenterMột người thợ mộc già sắp về hưu. Ông ấy đã nói với ông chủ của mình về việc sẽ thôi nghề xây dựng để về sống ở một nơi yên tĩnh hơn và vui cuộc sống gia đình cùng vợ. Ông ấy sẽ tiếc khoảng tiền lương được trả vào mỗi tuần , nhưng ông ấy đã thực sự muốn nghỉ ngơi. Họ có thể sống được.
Ông chủ thấy buồn khi để một công nhân giỏi ra đi như vậy và ông chủ hỏi liệu người thợ có thể xây dựng thêm 1 căn nhà nữa theo yêu cầu riêng của ông ta không? Người thợ mộc đồng ý, nhưng trong suốt thời gian xây ngôi nhà, ai cũng thấy người thợ mộc không nhiệt tình làm việc.Ông ấy sử dụng vật liệu tệ và không muốn vận dụng tài nghệ làm mộc của mình. Thật đáng tiếc khi đó là công trình cuối cùng để một người thợ giỏi để kết thúc nghề nghiệp của mình.
build your own house 2
Khi người thợ mộc hoàn tất công việc, ông chủ đến kiểm tra căn nhà. Rồi ông chủ đưa chìa khóa căn nhà cho người thợ và nói rằng “Đây là nhà của anh …. Món quà này tôi dành tặng anh”

Người thợ mộc bàng hoàng khi nghe điều đó.
Ông thấy hổ thẹn vì nếu biết mình đang xây dựng căn nhà của mình thì ông hẳn đã làm khác rồi .

Đối với chúng ta cũng vậy. Chúng ta xây dựng cuôc sống của mình từng ngày và không cố gắng hết sức để xây dựng nó. Rồi sau đó thật là sốc khi nhận ra rằng chúng ta phải sống trong căn nhà mà chúng ta đã xây.
Nếu có thể sửa lại thì chúng ta sẽ làm khác đi rất nhiều.
build your own house
Tuy nhiên, bạn không thể quay lại. Bạn là người thợ mộc, và mỗi ngày đóng một cây đinh, lắp một tấm ván hay dựng một bức tường. Có người từng nói rằng : “Cuộc sống là 1 dự án tự thực hiện.” Thái độ, và các lựa chọn của bạn ngày hôm nay, giúp xây dựng “ngôi nhà” bạn sẽ sống ngày mai. Vì vậy, hãy xây dựng một cách khôn ngoan!

Zen dịch

BUILDING YOUR HOUSE

An elderly carpenter was ready to retire. He told his employer-contractor of his plans to leave the house-building business to live a more leisurely life with his wife and enjoy his extended family. He would miss the paycheck each week, but he wanted to retire. They could get by.

The contractor was sorry to see his good worker go & asked if he could build just one more house as a personal favor. The carpenter said yes, but over time it was easy to see that his heart was not in his work. He resorted to shoddy workmanship and used inferior materials. It was an unfortunate way to end a dedicated career.

When the carpenter finished his work, his employer came to inspect the house. Then he handed the front-door key to the carpenter and said, “This is your house… my gift to you.”

The carpenter was shocked!
build your house1
What a shame! If he had only known he was building his own house, he would have done it all so differently.

So it is with us. We build our lives, a day at a time, often putting less than our best into the building. Then, with a shock, we realize we have to live in the house we have built. If we could do it over, we would do it much differently.

But, you cannot go back. You are the carpenter, and every day you hammer a nail, place a board, or erect a wall. Someone once said, “Life is a do-it-yourself project.” Your attitude, and the choices you make today, help build the “house” you will live in tomorrow. Therefore, Build wisely!

Unknown author

Biết Chấp Nhận

Hãy an hòa với mọi việc đến

Không có gì tốt hay xấu, nghĩ thế nào sự vic thế ấy.”

William Shakespeare, Hamlet.
accept
Một trong cội nguồn lớn nhất của những nỗi bất hạnh là do chúng ta khó khăn không chấp nhận sự việc.

Không phán xét, cũng đừng ao ước mọi sự khác đi.

Khi chúng ta thấy một điều gì đó chúng ta không thích, chúng ta thường ước ao nó khác đi- chúng ta cầu ước điều gì đó tốt đẹp hơn.

Tuy vậy, cội nguồn của những bất hạnh không phải ở chỗ ta muốn sự việc khác đi, mà do ta cứ nhất định không thích nó ngay từ đầu. Chúng ta cứ cho rằng nó xấu, thay vì thế hãy nói: “Điều đó chẳng tốt cũng chẳng xấu.”

Có người cho rằng rất tiêu cực khi ta chấp nhân sự việc không tốt, vấn đề xảy ra khác hẳn như ta dự kiến. Nhưng thực ra, chỉ là tiêu cực khi bạn nhìn sự việc tiêu cực và nếu bạn cho nó là xấu.

Thay vào đó bạn có thể chấp nhận sự việc theo cách của thế gian- như  sự việc vẫn diễn ra, và cố gắng hiểu tại sao sự việc lại diễn ra như thế, và ôm vào lòng những gì đang có đúng cách của nó.
don't judge
Điều này có thể áp dụng cho mọi việc: hoặc là cách người ta hành xử ở cơ quan, cách các sếp hành động, và kể cả tin trên báo đài sao mà tệ thế. Hãy chấp nhận những điều này như chúng đang diễn ra, và cố gắng hiểu tại sao như thế.
Điều này sẽ bớt cho bạn nhiều nỗi buồn, tiếc nuối vì bạn sẽ không còn phải nói, “Tôi ước chi sự việc không tồi tệ đến vậy!”

Điều này phải chăng có nghĩa là bạn không bao giờ có thể làm thay đổi sự việc?
Không phải thế. Nhưng thay đổi sự việc chớ vì bạn không thể chấp nhận sự việc, mà vì bạn thích quá trình thay đổi, hiểu biết và phát triển.

Chúng ta có thể làm cho thế giới này trở thành một nơi chốn tốt đẹp hơn?
Lại trở về với giả định rằng hiện tai thế giới là một nơi chốn tệ hại.
Nhưng thay vì vậy, bạn có thể nói thế giới này là chính nó- không tốt cũng chẳng xấu.
accept2
Bạn có thể nói bạn sẽ tiếp tục cố gắng để hành động giúp đỡ người khác, phát triển mình với tư  cách một con người, để tạo ra một sự khác biệt trên thế giới này- không phải vì hiện tại bạn là một người xấu, hay tại vì thế giới xấu xa, nhưng bởi vì đó là con đường bạn đã chọn để đi, bởi vì bạn thích con đường đó.
Khi bạn bắt gặp chính mình đang phán xét, và ao ước một điều gì khác biệt- tất cả chúng ta đều như  vậy- hãy thử nhìn bằng một quan điểm khác: chấp nhận và hiểu biết. Điều này có thể đem lại một vài kết quả thú vị.

“ Hãy bằng lòng với những gì bạn có, hân hoan với cách thế mà sự việc diễn ra. Khi bạn nhận ra không thiếu thốn điều chi, cả thế giới thuộc về bạn đó.” Lão Tử

Nguồn: Accept What Is- Don’t Judge Good or Bad

Bàn tay cầu nguyện

village 3Vào thế kỷ thứ 15, có một gia đình với 18 đứa con sống trong một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg . Mười tám! Chỉ lo đủ thức ăn cho đám trẻ này, ông bố – chủ gia đình, một thợ kim hoàn chuyên nghiệp, phải làm việc gần 18 giờ mỗi ngày ở cửa hàng và làm thêm bất cứ việc vặt nào ông kiếm được trong làng. Mặc dù điều kiện sống của họ có vẻ khó khăn, hai cậu con lớn nhà Albrecht Durer lại có một ước mơ. Cả hai muốn theo đuổi tài năng nghệ thuật, nhưng chúng hiểu rất rõ rằng cha chúng sẽ không bao giờ có khả năng tài chính gửi chúng đến học tại học viện Nuremberg.

Sau rất nhiều cuộc trao đổi dài trong đêm trên chiếc giường chật cứng, cuối cùng cả hai cậu vạch ra một thoả thuận. Chúng sẽ tung đồng xu. Người thua sẽ đi làm gần khu hầm mỏ, và với số tiền kiếm được, sẽ giúp đỡ người kia đi học tại học viện. Rồi sau đó, khi người thắng cuộc đã hoàn tất chương trình học 4 năm của mình, sẽ giúp đỡ người còn lại vào học ở học viện, bằng cách bán các tác phẩm nghệ thuật hoặc nếu cần thiết, cũng có thể làm việc tại khu mỏ. Họ tung đồng xu sau buổi lễ sáng chủ nhật. Albrecht Durer thắng và đi Nuremberg.

Albert làm việc trong một khu hầm mỏ nguy hiểm và, trong bốn năm tiếp theo, đã giúp đỡ tiền bạc cho cậu em trai, người có những tác phẩm gần như thành công nhanh chóng. Những bản chạm khắc kim loại, tranh khắc gỗ, và tranh sơn dầu của anh vượt xa những tác phẩm của hầu hết các giáo sư. Và vào lúc tốt nghiệp, anh bắt đầu kiếm được khá nhiều tiền nhờ các tác phẩm của mình.

Durer_self_portarit_28Khi chàng nghệ sĩ trẻ trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc tối trên bãi cỏ để mừng Albrecht vinh quy. Sau bữa ăn dài và đáng nhớ, đầy tiếng cười vui và âm nhạc, Albrecht đứng lên từ chỗ ngồi danh dự ở đầu bàn, nâng cốc rượu chúc mừng người anh trai đã hi sinh ngần ấy năm để Albrecht hoàn thành tâm nguyện. Anh kết thúc bằng lời hứa: “Và giờ đây, Alberd, người anh trai thánh thiện, giờ đã đến lượt anh! Anh hãy đến Nuremberg để theo đuổi giấc mơ, và em sẽ ủng hộ anh.”

Mọi cái đầu háo hức chờ đợi quay về tận cuối bàn, nơi Alberd ngồi, lệ tràn trên gương mặt tái xanh, lắc mái đầu thấp bé trong tiếng nức nở lặp đi lặp lại: “Không… không… không… không.”

Cuối cùng, Alberd đứng lên và lau sạch nước mắt trên má. Anh nhìn vội dọc theo chiếc bàn dài vào những gương mặt anh yêu thương, và rồi, đặt bàn tay trên má phải, anh nói nhẹ nhàng, “Không, em trai. Anh không thể đến Nuremberg được. Đã quá trễ với anh. Nhìn này… Nhìn xem bốn năm trong hầm mỏ đã làm gì đôi bàn tay anh! Từng ngón tay đã bị vỡ xương ít nhất một lần, và gần đây anh đã phải chịu đựng chứng viêm khớp rất tệ ở tay mặt, đến nỗi thậm chí anh không thể cầm nỗi ly rượu uống chúc mừng em, càng không thể vẽ những nét mảnh mai trên giấy da hay trên vải với cây bút chì hoặc chiếc bàn chải. Không, em à… đối với anh, đã quá muộn rồi.”

Đã hơn 450 năm trôi qua. Giờ đây, hàng trăm bức chân dung tài hoa, bức phác họa bằng chì và nhũ bạc, màu nước, chì than, gỗ khắc và đồng đỏ của Albrecht Durer treo trong từng viện bảo tàng lừng danh thế giới, nhưng rất có thể bạn, cũng giống như mọi người, thấy thân thuộc với chỉ duy nhất một tác phẩm của Albrecht Durer. Còn hơn là chỉ cảm thấy thân thuộc, rất có thể bạn có một bản tranh chép treo trong nhà hay trong văn phòng.

praying hands

Một ngày, lâu lắm rồi, để tỏ lòng tôn kính Albert về đức hi sinh của anh, Albrecht Durer đã cẩn trọng vẽ đôi bàn tay lam lũ của anh trai với lòng bàn tay áp vào nhau và những ngón tay gầy guộc duỗi thẳng hướng lên trời. Ông gọi bức tranh tài nghệ của mình một cách đơn giản là “Đôi tay”, nhưng toàn thế giới gần như ngay lập tức đón nhận kiệt tác này và đặt lại tên cho tặng vật của tình yêu là “Bàn tay cầu nguyện.”

Khi bạn thấy bản sao của bức tranh gây xúc động này, xin bạn hãy ngắm lại lần nữa. Hãy để bức tranh nhắc bạn, nếu bạn cần một lời nhắc nhở, rằng không chỉ một người, không bao giờ chỉ có một người, đã một mình tạo nên bức tranh này!

Phạm Kiêm Yến dịch
(Trích từ “A Better Way To Live” của Og Mandino).

.

The Praying Hands

toss a coinBack in the fifteenth century, in a tiny village near Nuremberg, lived a family with eighteen children. Eighteen! In order merely to keep food on the table for this mob, the father and head of the household, a goldsmith by profession, worked almost eighteen hours a day at his trade and any other paying chore he could find in the neighborhood. Despite their seemingly hopeless condition, two of Albrecht Durer the Elder’s children had a dream. They both wanted to pursue their talent for art, but they knew full well that their father would never be financially able to send either of them to Nuremberg to study at the Academy.

After many long discussions at night in their crowded bed, the two boys finally worked out a pact. They would toss a coin. The loser would go down into the nearby mines and, with his earnings, support his brother while he attended the academy. Then, when that brother who won the toss completed his studies, in four years, he would support the other brother at the academy, either with sales of his artwork or, if necessary, also by laboring in the mines. They tossed a coin on a Sunday morning after church. Albrecht Durer won the toss and went off to Nuremberg.

hand worker 2Albert went down into the dangerous mines and, for the next four years, financed his brother, whose work at the academy was almost an immediate sensation. Albrecht’s etchings, his woodcuts, and his oils were far better than those of most of his professors, and by the time he graduated, he was beginning to earn considerable fees for his commissioned works.

When the young artist returned to his village, the Durer family held a festive dinner on their lawn to celebrate Albrecht’s triumphant homecoming. After a long and memorable meal, punctuated with music and laughter, Albrecht rose from his honored position at the head of the table to drink a toast to his beloved brother for the years of sacrifice that had enabled Albrecht to fulfill his ambition. His closing words were, “And now, Albert, blessed brother of mine, now it is your turn. Now you can go to Nuremberg to pursue your dream, and I will support you.”

All heads turned in eager expectation to the far end of the table where Albert sat, tears streaming down his pale face, shaking his lowered head from side to side while he sobbed and repeated over and over, “No … no … no … no.”

Finally, Albert rose and wiped the tears from his cheeks. He glanced down the long table at the faces he loved, and then, holding his hands close to his right cheek, he said softly, “No, brother. I cannot go to Nuremberg. It is too late for me. Look … look what four years in the mines have done to my hands! The bones in every finger have been smashed at least once, and lately I have been suffering from arthritis so badly in my right hand that I cannot even hold a glass to return your toast, much less make delicate lines on parchment or canvas with a pen or a brush. No, brother … for me it is too late.”

praying hands 1More than 450 years have passed. By now, Albrecht Durer’s hundreds of masterful portraits, pen and silver-point sketches, watercolors, charcoals, woodcuts, and copper engravings hang in every great museum in the world, but the odds are great that you, like most people, are familiar with only one of Albrecht Durer’s works. More than merely being familiar with it, you very well may have a reproduction hanging in your home or office.

One day, long ago, to pay homage to Albert for all that he had sacrificed, Albrecht Durer painstakingly drew his brother’s abused hands with palms together and thin fingers stretched skyward. He called his powerful drawing simply “Hands,” but the entire world almost immediately opened their hearts to his great masterpiece and renamed his tribute of love “The Praying Hands.”

The next time you see a copy of that touching creation, take a second look. Let it be your reminder, if you still need one, that no one–no one–ever makes it alone!

Quoted from: “A Better Way To Live” by Og Mandino

Chậm Rãi: Bí Quyết Gìn Giữ Các Thay Đổi Bền Vững

Trong cuộc sống, bạn là người nhanh hay chậm trong các hoạt động và sinh hoạt?

slow down smile Bạn nói nhanh, đi nhanh, nghĩ nhanh và hành động nhanh, hay ngược lại.
Câu trả lời có thể tùy vào tính cách và thói quen từng người. Dù sao thì điều dễ hiểu là người ta có khuynh hướng thiên về tốc độ và thường cho rằng nhanh thì tốt hơn chậm.

Thế nhưng tác giả Leo Babauta lại khuyên chúng ta một điều thoạt nghe có phần hơi lạ, nhưng thực ra có lý trong nhịp sống quá gấp gáp của chúng ta hôm nay:

Hãy chậm lại. Đó là bí quyết sống để chúng ta có thể gìn giữ các thay đổi bền vững

Khôn ngoan, và chậm rãi. Người chạy nhanh hay vấp ngã.
( William Shakespeare)

Bao nhiêu lần bạn đã hăm hở lao vào thực hiện những thay đổi trong cuộc đời bạn: chẳng hạn thay đổi một thói quen, học một kỹ năng mới, chỉ để thấy mình thất bại?
Điều này không phải là “Hội Chứng Quyết Tâm Cho Năm Mới” mà với kế hoạch năm mới, chúng ta có thể dần mất hết hăng hái, hoặc chán nản và bỏ cuộc. Thực hiện những thay đổi này xảy ra thường xuyên vào mọi thời điểm trong năm.

Đây là bí quyết, và bạn chẳng tốn đồng tiền nào vì bí kíp này đâu: hãy chậm lại.

Thay đổi nho nhỏ này có nhiều quyền năng hơn đa số chúng ta biết. Nó sẽ giúp ta học được bất kỳ kĩ năng nào, từ võ thuật đến các hoạt động cho vi tính. Nó sẽ giúp hình thành thói quen bền vững lâu dài. Chậm lại sẽ giúp bạn trở nên hiệu quả hơn, và khôi hài thay, giúp bạn đạt mục tiêu nhanh hơn.
taichi
Nếu bạn từng tập môn võ T’ai Chi (Taijiquan), nổi tiếng về hàng loạt những thế và chuyển động thật chậm, bạn đã cảm nhận được sức mạnh của chậm rãi. Càng chậm trong môn T’ai Chi càng tốt, vì nhiều lí do.Một kết quả của chậm như thế là bạn hoàn thiện được các chuyển động. Và cơ thể của bạn thích nghi được, tạo nên những ghi nhớ về các cơ bắp kéo dài đến khi nào và khi bạn có quyết định tăng tốc các chuyển động.

Như thể cơ thể và tâm trí bạn đang hình thành thói quen qua việc lặp lại các chuyển động liên tục. Nếu bạn chuyển đông nhanh, bạn sẽ động, và thói quen này sẽ khó tạo ra. Nếu bạn chuyển động chậm, bạn có thể học cách chuyển động theo cùng một cách, chính xác hơn, và tạo ra thói quen. Khi đó mọi việc sẽ dễ hơn. Bấy giờ nó trở thành thói quen, ghi nhớ máy móc, và tự động.

Đây là sự hình thành thói quen, và thường thì nó được làm mà không suy nghĩ. Khi chúng ta lái xe về nhà mà tâm trí ta đang tập trung vào một việc gì khác, chúng ta vẫn có những thao tác đúng để về được tới nhà. Điều này là thói quen, tức là tâm trí và thân xác ta đang hành động theo thói quen mà chúng ta tạo ra do ta thực hiện những hành động này quá nhiều lần trước đó.
Thói quen được hình thành tốt nhất bằng việc châm lại, ngay từ đầu.
Điều này áp dụng cho bất cứ việc gì: thể dục, ăn, dưỡng sinh, sáng tạo nghệ thuật, làm ông bố bà mẹ nhẫn nại, thợ mộc, hay đọc sách. Chậm lại là bí quyết để kéo dài.

Cón có một số lí do khác mà chậm rãi có hiệu quả, ngoài viêc tạo thành thói quen là:

1. Chú tâm
mindful
Khi làm gì chậm rãi, bạn có thể chú ý hơn đến những gì mình đang làm. Khi bạn có những thay đổi, bạn nên thực hiện những điều đó có chú tâm với sự tập trung cao. Tăng cường ý thức như thế rất cần thiết lúc bắt đầu khi bạn đang hình thành thói quen. Về sau, nó sẽ trở nên tự động. Nhưng bước đầu bạn cần chú ý, và bạn có thể làm tốt hơn khi bạn làm chậm hơn.

2. Bạn kiềm giữ mình lại

Kiềm giữ mình lại thường bị xem là một điều xấu, nhưng không phải thế. Đây là điều tốt nhất chúng ta có thể làm, nếu muốn những thay đổi này bền vững. Khi chúng ta bắt đầu một thay đổi, ta thường tràn đầy nhiệt tình hăng hái. Nhưng khi chúng ta vào cuộc, chúng ta dùng cạn sự hăng hái ấy, và hết dần động lực, tiêu hao năng lượng, hay bị chi phối bởi một điều gì khác. Nhưng khi bạn kiềm giữ  mìnhlại, bạn làm tăng nhiệt tình và giữ  cho nó dài lâu hơn- thường người ta dễ từ bỏ sau 2-3 tuần chướng ngại khiến họ lo sợ. Vì thế nếu ban đầu bạn muốn chạy 3 dặm, hãy khởi sự bằng việc đi bộ, rồi tiếp đó vừa đi vừa chạy (xen kẻ), và chỉ trong khoảng chừng 1 dặm. Bạn có thể muốn chạy xa hơn, nhưng từng đó thôi, tự  dừng lại. Hãy để dành năng lượng và sự hăng hái cho lần sau.

3. Học cách làm cho đúng

Làm một việc gì chậm rãi có nghĩa là bạn có thể học làm nó cho đúng, mà không thay đổi quá đột ngột, và sau đó khi nó trở thành một thói quen tự động, bạn sẽ làm nó thực chính xác. Điều này hiển nhiên quan trọng trong những lĩnh vực như võ thuật, nhưng cũng đúng cho mọi hoạt động thể chất, và cả tinh thần.

4. Độ tập trung tăng lên

Khi bạn làm gì chậm rãi, bạn thường chỉ làm một việc thôi. Khó để làm một lúc nhiều việc, và các việc không chạy. Khi bạn làm một việc, bạn có thể tập trung, mà khôg bị phân tán. Như thế bạn có thể tăng mức độ hiệu quả.
Hurry Up and Slow Down

5. Bình tĩnh

Chậm thì bình tĩnh hơn. Nhanh thì dễ rối loạn. Bước chậm để loại trừ những rối loạn, và tìm thấy an bình.

“ Mọi người ơi, chậm lại. Các bạn đang bước nhanh quá.”
(Jack Johnson)

Xin luôn nhớ chậm lại trong cuộc đời: sống, thở, nhìn quanh mình bất cứ khi nào bạn có thời gian và đừng bao giờ quên rằng mọi việc và mọi người đều có chỗ nhất định trong trái tim của bạn.

Theo The Slow Secret: How to Make Lasting Changes in Your Life
Leo Babauta