Tag Archives: trà đàm

Cư trần lạc đạo

Chào các bạn,

Trần Nhân Tông (1258-1308) là vua Đại Việt thứ ba của nhà Trần. Trước đó là Trần Thái Tông và Trần Thánh Tông.

Sau khi nhường ngôi cho con là Trần Anh Tông, vua Trần Nhân Tông, dưới sự hướng dẫn của Tuệ Trung Thượng Sĩ, lên núi Yên Tử tu thiền, và tập hợp ba dòng thiền tại Việt Nam lúc đó là dòng Tỳ Ni Đa Lưu Chi (Vinitaruci), dòng Vô Ngôn Thông, và dòng Thảo Đường, thành Thiền phái Trúc Lâm, còn tồn tại cho đến ngày nay với Trúc Lâm Thiền Viện ở Đà Lạt do thiền sư Thích Thanh Từ chủ trì.

Hôm nay chúng ta sẽ nghiên cứu một bài thiền thi ngắn nhưng rất sâu sắc của vua Trần Nhân Tông, là bài Cư trần lạc đạo, vừa đăng gần đây trong slideshow Thiền Thi.

Cư trần lạc đạo

Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xan hề khốn tắc miên
Gia trung hữu báo hưu tầm mịch
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền

    Trần Nhân Tông
    (Trần Khâm 1258-1308)


Sống đời vui đạo

Sống đời vui đạo cứ tùy duyên
Đói thì ăn no mệt ngủ liền
Trong nhà có của, đừng tìm nữa
Nhìn cảnh vô tâm, hỏi chi thiền

    TĐH dịch

Sống đời vui đạo cứ tùy duyên. Sống đời vui đạo. Không phải là “trốn đời vui đạo” theo kiểu “Lan và Điệp” như mọi người thường lầm tưởng. Đời và đạo là sống và vui.

“Đời đạo là sống vui. Đạo đời là vui sống.”

Có “sống đời” thì mới “vui đạo” được. Vì đời là đạo và đạo là đời. Ngoài đời không có đạo, ngoài đạo không có đời. Như thiền sư Vĩnh Gia Huyền Giác nói trong Chứng Đạo Ca :

Vô minh thực tính tức phật tính
Huyễn hóa không thân tức pháp thân

Giải thích:

Bản tính thực của vô minh (si mê) chính là tính phật
“Thân không thực” huyền ảo này chính là thân (thực) của tất cả mọi thứ

Đây cũng chính là “sắc bất dị không, không bất dị sắc” (sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc) của Bát Nhã Tâm Kinh.

• Muốn “sống đời vui đạo” thì phải “tùy duyên” Chữ “duyên” là chữ bao gồm toàn bộ tư tưởng Phật học.

“Duyên” là nhân quả. Những gì xảy ra bây giờ là kết quả của tất cả mọi nguyên nhân (mọi nhân duyên) trước đó—một tích tắc trước cũng như vô lượng kiếp trước—và là nguyên nhân của những gì sau đó—một tích tắc sau cũng như vô lượng kiếp sau.

(Chỉ cần hiểu hết được lý‎ lẽ của chữ duyên—thập nhị nhân duyên, mười hai bước nhân duyên của cuộc đời—là đã có thể giác ngộ thành Bích Chi Phật)

“Tùy duyên” là “theo duyên”. Nghĩa là chuyện gì xảy đến cũng có l‎ý do của nó, cứ thuận theo đó mà sống–không cần phải chống lại nó, không cần phải phàn nàn về nó, không cần phải lo âu về nó, không cần phải stress về nó, như là:

Đói thì ăn no, mệt ngủ liền.

Chẳng ai phàn nàn tại sao đói. Chẳng ai thắc mắc tại sao mệt. Chẳng ai đau khổ mỗi khi đói bụng hay buồn ngủ.

Vậy thì, bệnh thì tìm thuốc chữa, cần tiền thì đi làm kiếm tiền, cần thi đậu thì học, cần hết stress thì giải stress…

Việc gì phải làm thì làm, chẳng lý do gì phải stress, phải phàn nàn, phải trách móc, phải giận dữ, phải đau khổ, phải than thân trách phận, phải tiêu cực.

Trong nhà có của, đừng tìm nữa.

Cái gì là báu vật vậy? USD? Hột xoàn mười mấy cara?

Không. Báu vật đó là cái tất cả mọi người trong thiên hạ đi tìm: Hạnh phúc.

Hạnh phúc: Nhà Phật gọi là Niết Bàn—hoàn toàn tĩnh lặng, hoàn toàn an lạc, thành người tĩnh thức, thành Phật.

Nhưng Niết Bàn không nằm ngoài ta—Niết Bàn đã có sẵn trong tâm ta. Phật cũng không nằm ngoài ta, Phật đã nằm sẵn trong tâm. Mỗi người chúng ta là Phật đang thành, là Niết Bàn sắp hiện.

Đừng tìm Phật bên ngoài, đừng tìm Niết Bàn bên ngoài. Trong nhà có của, đừng tìm nữa.

Nhìn cảnh vô tâm, hỏi chi thiền.

Nhìn cảnh thì thấy cảnh, đừng “chú giải” thêm vào cảnh đó. Như là nhìn“mưa rơi trên mái hiên” thì thấy “mưa rơi trên mái hiên”, chứ đừng chú giải thêm là “mưa rơi trên mái hiên buồn tênh” hay “mưa rơi trên mái hiên như những bước nhảy nhót của người yêu.”

Phụ chú tình cảm chủ quan vào “cảnh” ta thấy, là có tâm ý.

Chỉ nhìn cảnh, thấy cảnh, nhưng không phụ chú, không tam quốc diễn nghĩa thêm vào, gọi là “không tâm ý”, tức là “vô tâm.”

“Nhìn cảnh vô tâm” tức là nhìn người chửi mình mà không nổi giận; nhìn bệnh tật đến với mình mà không sợ hãi; nhìn nguy hiểm trước mắt mà không kinh khiếp; nhìn đống vàng mà không hoa mắt; nhìn danh vị mà không ham hố; nhìn quyền lực mà không say mê; nhìn túi quần không một xu teng mà không mặc cảm; nhìn thân thể tật nguyền mà không tủi thân, nhìn thế lực địa vị trong tay mà không kiêu mạn…

Điều gì đến thì đến, điều gì phải làm thì làm. Đến thì đến, nhìn thì nhìn, làm thì làm, nhưng tâm luôn bình lặng, luôn thoải mái, luôn an lạc.

Đó là vô tâm.

Và đó là Hạnh phúc, là Niết Bàn, là Phật tính.

Đối cảnh vô tâm. Nhìn cuộc đời với con tim hoàn toàn tĩnh lặng.

Như thế thì không còn tham lan, sân hận, si mê, kiêu mạn, sợ hãi, làm cho tâm bị mù lòa nữa.

Lúc đó tự nhiên ta thấy được của báu đã có sẵn trong nhà—cái tâm tĩnh lặng của mình, Phật tính của mình, Niết Bàn của mình.

“Đối cảnh vô tâm” là Phật, là Niết Bàn, là an lạc, là Hạnh phúc.

Thế thì đâu cần phải hỏi chi đến thiền, hay tu, hay pháp?

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright 2009
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Nói chuyện với Thượng đế

Trong mơ tôi thấy mình được gặp Thượng Đế.
Thượng Đế hỏi tôi: “Nhà ngươi có điều gì muốn hỏi ta chăng?”
Tôi đáp:”Con rất muốn được hỏi chuyện ngài, nhưng con không biết ngài có thời gian không ạ”
Thượng Đế cười và nói: “Thời gian của ta là vĩnh hằng, ngươi muốn hỏi điều gì thì cứ hỏi đi”

“Ngài thấy điều kì quặc nhất của loài người là gì?”

Thượng Đế trả lời:

“Họ chán ngán với cuộc sống của một đứa con nít, chỉ muốn nhanh chóng được làm người lớn, nhưng khi già rồi lại hi vọng được trở lại tuổi thơ ấu.”

“Họ hy sinh sức khỏe của bản thân để đổi lấy tiền bạc, sau đó lại hy sinh tiền bạc để hồi phục sức khỏe.”

“Họ luôn lo lắng cho tương lai, mà quên mất hiện tại; điều đó có nghĩa, họ không sống với thực tại và cũng không sống với tương lai.”

“Khi sống họ sống giống như họ sẽ không bao giờ chết, nhưng khi sắp chết họ lại giống như mình chưa bao giờ được sống …”

Thượng Đế nắm lấy tay tôi rồi dừng lại trong giây lát.

Tôi lại hỏi: “Là Thượng Đế, ngài có kinh nghiệm gì truyền đạt cho chúng con không?”

Thượng Đế cười và nói:

“Họ nên biết rằng sống trên đời không thể lấy lòng hết tất cả mọi người, điều mà họ có thể làm và nên làm là sống sao cho mọi người yêu quý lấy mình.”

“Họ nên biết rằng, cái quý giá nhất của cuộc đời không phải là họ có những của cải gì mà là bên cạnh họ sẽ là những ai.”

“Họ nên biết rằng, so bì với người khác là điều không tốt.”

“Họ nên biết rằng, người giàu không có nghĩa sẽ phải có thật nhiều yêu cầu mà họ nên yêu cầu ít đi một chút.”

“Họ nên biết rằng, để tạo ra một vết thương lòng lên người mình yêu thương sẽ chỉ cần có vài giây, nhưng để làm lành vết thương đó họ phải cần đến vài năm thậm chí dài hơn thế nữa.”

“Họ nên học cách làm thế nào để có thể khoan dung, độ lượng với người khác.”

“Họ nên biết rằng, có vài người yêu họ rất nhiều, nhưng không biết cách làm thế nào để diễn đạt tình cảm của mình.”

“Họ nên biết rằng, tiền có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng tiền không thể mua được hạnh phúc.”

“Họ nên biết rằng, khi hai người cùng nhìn chung một sự vật, những điều mà họ nhìn ra được không hề giống nhau”

“Họ nên nhớ rằng, nhận được sự khoan dung của người khác thôi là không đủ, họ cũng cần phải biết khoan dung với bản thân”

“Họ nên biết rằng, ta luôn luôn tồn tại.”

Kiều tố Uyên dịch từ Trung văn

Glorify Vietnamese Teachers

Teachers’ Day has long rooted into Vietnamese mind and whenever this day comes, the atmosphere of student’s excitement and teacher’s happiness shrouds everyplace. Nov 20th is a wonderful chance for us to show respect and appreciation to our teachers, who inspire the passion of learning and lead the way for us. We have nine months to go to school but just one day to glorify our beloved teachers; therefore, this day is much more meaningful and special to Vietnamese people, and no one can forget it.


Education is one of the national policies and teaching always has a significant footing in Vietnamese society. Mentioning to this career, we can’t miss the ones who bring the letters to kids and raise their dreams high up to the sky. These teachers’ merits should be endless and nothing in the world can be preciously compared. Without the teachers we can’t become who should be today. No matter how you are rich or successful, you also can’t forget the one who taught you what’s right or wrong, nor deny their overflowing devotion to you. What they teach you will become the luggage and guide that follow you for the whole life!

Although the majority of remote areas in Vietnam still stay poor and isolated away from the centers, not quite a few of teachers, with all their love to distant kids, overcome their own difficulties and devote their life to bring education for the students. In fact the way the teachers call for kids to go to school is not easy at all; especially in Northwest region, rural places and Central Highlands, this matter gives much more challenges. All the teachers do is just satisfying the thirst for schooling and awaking the love for studiousness of their tender children.

To be honest, expensive gifts are not the best ones that your teachers would like to take. The teachers never expect that you will become this gentleman or that lady, but they would be so elated to see that you can apply what you learn at school into reality and set foot into life. It’s a priceless spiritual gift for them! Over many years Vietnam has remarkably changed, but the good tradition of Nov 20th still remains. The students are so eager to take part in their schools’ entertainment activities such as art, writing, sports, singing, party, etc… in order to welcome this special, sacred day. In the meantime, they also prepare lovely presents together with beautiful flowers for their great teachers.

To all Vietnamese people, just one day to show thank and gratitude to the teachers seems not enough because their distinguished services to many generations of students can’t be revealed. A special day for both teachers and students to sit side by side, sharing feelings and enjoying holy moments altogether. It’s just one day, but one day of meaningfulness!

Quan Jun

.

TÔN VINH NHÀ GIÁO VIỆT NAM

Ngày Nhà Giáo từ lâu đã ăn sâu vào trong tâm trí người Việt nam và bất cứ khi nào đến ngày này, không khí phấn khởi của học sinh và niềm vui của những người thầy tràn ngập khắp nơi. Ngày 20 – 11 là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta thể hiện lòng kính yêu và sự biết ơn đối với những người thầy của mình, những người đã truyền cảm hứng vào những bài học và dẫn lối cho chúng ta. Chúng ta đi học 9 tháng những chỉ có 1 ngày để tôn vinh những người thầy giáo yêu quý của mình; vì vậy, ngày này càng có nhiều ý nghĩa hơn và rất đặc biệt đối với người Việt Nam, và không ai có thể quên được.

Giáo dục là một trong những chính sách của quốc gia và việc dạy học luôn có một chỗ đứng rất quan trọng trong xã hội Việt Nam. Nhắc đến nghề này, chúng ta không thể bỏ qua được những người đã đem những con chữ đến với những đứa trẻ và nâng những giấc mơ của chúng cao lên tới bầu trời xanh. Công lao của những người thầy này là vô tận và không có gì trên thế giới này có thể quý giá bằng. Nếu không có những người thầy, chúng ta sẽ không thể nào được như hôm nay. Cho dù bạn có giàu có hay thành đạt như thế nào, bạn cũng không thể nào quên được những người đã dạy cho bạn biết phân biệt đúng sai, hay phủ nhận sự tận tâm của họ giành cho bạn. Những điều mà họ dạy sẽ trở thành hành trang và sự chỉ dẫn cho bạn trong suốt cuộc đời!

Mặc dù phần lớn vùng xa của Việt Nam vẫn còn nghèo đói và cách xa trung tâm, không ít những người thầy, cùng với tấm lòng yêu mến của họ dành cho những đứa trẻ vùng xa, đã vượt qua những khó khăn của chính họ và dành cuộc đời mình dạy dỗ học trò. Thực tế là cách những người thầy đó kêu gọi học sinh tới trường không dễ chút nào; nhất là ở vùng Tây Bắc, vùng nông thôn và Tây Nguyên , vấn đề này còn đặt ra nhiều thử thách hơn nữa. Tất cả những gì những người thầy làm được chỉ là thỏa mãn niềm khao khát được đi học và đánh thức lòng yêu thích học tập của những đứa trẻ non nớt của họ.

Thật sự là, những món quà đắt tiền không phải là những món quà tốt nhất mà thầy giáo của bạn muốn nhận. Người thầy không bao giờ trông chờ bạn sẽ trở thành quý ông này hay quý bà nọ, nhưng họ sẽ rất tự hào khi thấy rằng bạn có thể áp dụng những gì học được ở trường vào cuộc sống và bước chân vào đời. Đó mới chính là món quà tinh thần vô giá cho họ. Qua nhiều năm Việt Nam đã thay đổi rất nhiều, nhưng truyền thống tốt đẹp của ngày 20-11 vẫn còn lại. Học trò rất háo hức tham gia vào những hoạt động giả trí của trường như là mỹ thuật, viết văn, thể thao, ca hát, tiệc tùng, . . . để chào mừng ngày đặc biệt và thiêng liêng này. Trong lúc đó, chúng cũng chuẩn bị những món quà đáng yêu cùng với những đóa hoa thật đẹp cho những người thầy vĩ đại của mình.

Đối với tất cả người Việt nam, chỉ có một ngày để biểu lộ lòng biết ơn với thầy cô có vẻ như không đủ bới vì chúng ta không thể cảm nhận hết được sự giúp đỡ đặc biệt của họ đối với nhiều thế hệ học sinh . Một ngày đặc biệt cho cả giáo viên và học sinh ngồi cạnh nhau, chia sẻ những cảm xúc và tận hưởng giây phút thiêng liêng cùng nhau. Chỉ có một ngày, nhưng đó là một ngày đầy ý nghĩa.

Lưu Anh Trí dịch

Thiên đàng và Địa ngục

Vị sư già ngồi bên vệ đường. Mắt nhắm nghiền, hai chân xếp bằng, hai tay đặt trên gối, sư ngồi đó, đắm chìm trong thiền định.

Bất thình lình, cất lên một giọng cộc cằn, khe khắt của một võ sĩ samurai.

“Này lão sư, hãy giảng cho ta nghe về Thiên đàng và Địa ngục!”

Ban đầu, như thể vị sư không nghe thấy gì hết, không một chút lay động trên gương mặt người. Rồi từ từ, ngài bắt đầu mở mắt, hơi thoáng một nụ cười trên môi, trong khi chàng võ sĩ đứng đó… chờ đợi… bồn chồn… từng giây trôi qua.. mỗi lúc thêm sốt ruột.

“Ngươi mà cũng muốn biết đâu là thiên đàng, đâu là địa ngục ư!?” cuối cùng vị sư cất tiếng. “Ngươi, kẻ trông thật nhếch nhác. Ngươi, với chân tay đầy ghét bẩn! Ngươi, đầu tóc bù xù, hơi thở thối tha, thanh gươm thì rỉ sét! Ngươi mà cũng muốn hỏi ta về Thiên đàng và Địa ngục sao?!”

Chàng võ sĩ thốt ra một tiếng chửi thề khủng khiếp. Anh giật phắt thanh kiếm ra khỏi vỏ và giơ lên cao khỏi đầu. Mặt đỏ tía tai, gân máu chạy rần rật quanh cổ khi anh chuẩn bị chém đầu vị sư già.

“Đó là Địa ngục,” Vị sư già nói với vẻ khoan dung, ngay lúc thanh kiếm đã bắt đầu chém xuống.

Trong tích tắc, chàng võ sĩ bừng tỉnh, ngạc nhiên tột độ, lòng vừa kính sợ vừa ngập tràn tình yêu thương dành cho vị đạo sĩ cao quý đã dám liều chính mạng sống của mình để chỉ cho anh một bài học. Anh ngừng thanh kiếm lại, mặt tràn đầy những giọt nước mắt biết ơn.

”Và đây,” nhà sư nói tiếp, “đây là Thiên đàng.”

LÊ THỊ HỒNG VÂN dịch

……………………………………………………….

THE SECRETS OF HEAVEN AND HELL

The old monk sat by the side of the road. With his eyes closed and his legs crossed and his hand folded in his lap, he sat in deep meditation, he sat.

Suddenly his zazen was interrupted by the harsh and demanding voice of a samurai warrior.

“Old man! Teach me about Heaven and Hell!”

At first, as though he had not heard, there was no perceptible response from the monk. But gradually, he began to open his eyes, the faintest hint of a smile playing around the corners of his mouth as the samurai stood there waiting… impatient… growing more and more agitated with each passing second.

“You would know the secrets of Heaven and Hell?” replied the monk at last. “You who are so unkempt. You whose hands and feet are covered with dirt. You whose hair is uncombed, whose breath is foul, whose sword is all rusty neglected. You would ask me of Heaven and Hell?”

The samurai uttered a vile curse. He drew his sword and raised it high above his head. His face turned to crimson, the veins on his neck stood out in bold relief as he prepared to sever the monk’s head from its shoulders.

“That is Hell,” said the old monk gently, just as the sword began its descent.

In that fraction of a second, the samurai was overcome with amazement, awe, compassion and love for this gentle being who had dared to risk his very life to give him such a teaching. He stopped his sword in mid-flight and his eyes filled with grateful tears.

“And that,” said the monk, “is Heaven.”

UNKNOWN

Kiên Trì

Khi thế giới tối dần
Sự vật không rõ nữa
Khi bóng đêm luẩn quất
Chúa ơi, con kiên trì.

Khi mọi thứ rời rã
Không tìm thấy lối đi
Hãy giúp con nhớ ra
Hành trình đôi khi chậm

Con nên dừng và nghỉ
Trên con đường đang đi
Là lúc để suy nghĩ
Trò chuyện với Chúa trời

Thêm sức mạnh con đi
Không hoài nghi lo sợ
Mọi thứ sẽ ổn thôi
Và thế, con kiên trì.

Hoàng Khánh Hòa dịch

.

Perseverance

When all the world is looming dark
And things seem not so clear
When the shadows seems to hover around
Lord I may persevere

When it seems everything’s been tired
And there’s no way to go
Just keep me remembering
Sometimes the journey’s slow

I may just need to stop and rest
Along the way I trod
A time I try to understand
And have my talk with God

As I gain new strength to carry on
Without a doubt or fear
Somehow I know things will be right
And so, I persevere.

By Anne Stortz

Các từ quan trọng nhất

Sáu từ quan trọng nhất: Tôi thừa nhận lỗi của tôi.

Năm từ quan trọng nhất: Bạn đã làm rất tốt.

Bốn từ quan trọng nhất: Bạn nghĩ thế nào?

Ba từ quan trọng nhất: Bạn làm ơn.

Hai từ quan trọng nhất: Cảm ơn.

Từ quan trọng nhất: Ta.

Từ kém quan trọng nhất: Tôi.

(Hoàng Khánh Hòa dịch)

.

The six most important words: I admit I made a mistake.
The five most important words: You did a good job.
The four most important words: What is YOUR opinion?
The three most important words: If you please.
The two most important words: Thank You.
The one most important word: We.
The least important word: I.” –

(Author Unknown)

Tình Bạn

Ở mẫu giáo, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng nhường cho ta cây bút chì màu đỏ khi mà thứ duy nhất còn lại chỉ là mẫu bút chì đen xấu xí.

Vào lớp một, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng cùng
ta vào nhà tắm, cùng nắm tay ta băng qua dãy hành lang đáng sợ kia.

Vào lớp hai, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó luôn đứng bảo vệ ta trước những đứa đầu gấu chuyên bắt nạt bạn bè.

Vào lớp ba, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng chia sẽ bữa ăn trưa với ta những khi ta lỡ bỏ quên hộp cơm trưa trên xe buýt.

Vào lớp bốn, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó luôn sẵn lòng bắt cặp với ta trong điệu nhảy bốn đôi trong phòng tập để ta khỏi phải lung-ta-lúng-túng với thằng Nicky đáng ghét hoặc con bé Susan hôi hám kia.

Vào lớp năm, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó luôn giữ cho ta một chỗ ngồi trên xe buýt.

Vào lớp sáu, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó luôn đến gặp Nick hoặc Susan, người mà ta đang muốn làm quen, và đề nghị người đó ra nhảy với ta, để lỡ như người ấy có từ chối ta cũng không phải bị quê mặt.

Vào lớp bảy, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng cho ta chép bài tập về nhà môn xã hội học mà đêm trước ta đã quên khoáy không kịp làm.

Vào lớp tám, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng giúp ta đóng thùng cất đi mấy con thú cưng nhồi bông và mấy cái thẻ chơi bóng bầu dục cũ kỹ để giúp căn phòng của ta trông ra dáng “phòng của một học sinh lớp lớn”, nhưng sẽ không cười nhạo sau khi ta đã dọn xong và ngồi bật khóc.

Vào lớp chín, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn sàng cùng ta đến tham dự bữa tiệc “hoành tráng” của một học sinh lớp trên và giúp ta không bị cảm giác nhút nhát sợ sệt của kẻ mới bước chân vào trường trung học.

Vào lớp mười, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng thay đổi lịch hẹn của mình để ta có bạn cùng ngồi ăn trưa.

Vào lớp mười một, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng chở ta đi trên chiếc xe mới cáu của mình, giúp thuyết phục bố mẹ ta khỏi phải quá lo lắng về ta, an ủi khi ta chia tay với anh bạn trai Nick hoặc cô bé Susan, giúp tìm cho ta một người để hẹn hò khi ta cần đi dự một buổi tiệc khiêu vũ.

Vào lớp mười hai, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó sẵn lòng giúp ta chọn một trường đại học, giúp ta vững tin nộp đơn thi vào trường đó đồng thời giúp ta thuyết phục bố mẹ đồng ý với quyết định chọn trường của ta.

Khi tốt nghiệp, quan niệm của ta về một người bạn tốt là ai đó mặc dù đang có chuyện phải khóc thầm nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhất khi bước đến chúc mừng ta.

Giờ đây, quan niệm của ta về một người bạn tốt vẫn là ai đó luôn dành cho ta chọn phần tốt hơn, nắm tay khi ta sợ hãi, đứng bên ta trước những kẻ luôn muốn phần hơn, nghĩ về ta những khi ta không có mặt ở đó, nhắc nhở ta những việc ta lỡ quên, giúp ta rũ bỏ quá khứ lại sau lưng, nhưng cũng sẽ là người luôn hiểu ta những khi ta muốn níu kéo quá khứ lại một chút; ai đó ở bên ta để giúp ta lấy lại tự tin; ai đó sẵn sàng gác lại công việc của mình để dành chút thời gian cho ta; ai đó giúp ta sửa lại lỗi lầm, giúp ta giải quyết áp lực và căng thẳng do những kẻ khác mang lại; ai đó luôn mỉm cười nghĩ về ta những khi người ấy buồn, ai đó giúp ta thành kẻ sống tốt hơn, và quan trọng hơn hết, ai đó luôn yêu thương ta!

LÊ THỊ HỒNG VÂN dịch
……………………………………………..

THOUGHTS OF FRIENDS

In kindergarten your idea of a good friend was the person who let you have the red crayon when all that was left was the ugly black one.

In first grade your idea of a good friend was the person who went to the bathroom with you and held your hand as you walked through the scary halls.

In second grade your idea of a good friend was the person who helped you stand up to the class bully.

In third grade your idea of a good friend was the person who shared their lunch with you when you forgot yours on the bus.

In fourth grade your idea of a good friend was the person who was willing to switch square dancing partners in gym so you wouldn’t have to be stuck do-si-do-ing with Nasty Nicky or Smelly Susan.

In fifth grade your idea of a friend was the person who saved a seat on the back of the bus for you.

In sixth grade your idea of a friend was the person who went up to Nick or Susan, your new crush, and asked them to dance with you so that if they said no you wouldn’t have to be embarrassed.

In seventh grade your idea of a friend was the person who let you copy the social studies homework from the night before that you had forgotten.

In eighth grade your idea of a good friend was the person who helped you pack up your stuffed animals and old baseball cards so that your room would be a “high schooler’s” room, but didn’t laugh at you when you finished and broke out into tears.

In ninth grade your idea of a good friend was the person who went to that “cool” party thrown by a senior so you wouldn’t wind up being the only freshman there.

In tenth grade your idea of a good friend was the person who hanged their schedule so you would have someone to sit with at lunch.

In eleventh grade your idea of a good friend was the person who gave you rides in their new car, convinced your parents that you shouldn’t be grounded, consoled you when you broke up with Nick or Susan, and found you a date to the prom.

In twelfth grade your idea of a good friend was the person who helped you pick out a college, assured you that you would get into that college and helped you deal with your parents who were having a hard time adjusting to the idea of letting you go.

At graduation your idea of a good friend was the person who was crying on the inside but managed the biggest smile one could give as they congratulated you.

Now, your idea of a good friend is still the person who gives you the better of the two choices, holds your hand when you’re scared, helps you fight off those who try to take advantage of you, thinks of you at times when you are not there, reminds you of what you have forgotten, helps you put the past behind you but understands when you need to hold on to it a little longer, stays with you so that you have confidence, goes out of their way to make time for you, helps you clear up your mistakes, helps you deal with pressure from others, smiles for you when they are sad, helps you become a better person, and most importantly loves you!

Unknown

Tôi Mơ Làm Cô Giáo

Tôi mơ làm cô giáo
Bởi không có nghề nào được trao và nhận nhiều đến vậy.
Tôi trao em tình người, và nhận ở em tình yêu thương, lòng kính trọng.
Tôi trao em trái tim người thầy nồng ấm, và nhận ở em ánh mắt rực sáng niềm hi vọng.
Tôi trao em tâm huyết một đời, và hân hoan trong niềm vui chiến thắng, ấy là lúc em thành công trên bước đường đời.
Tôi mơ làm cô giáo
Để cùng em bước đi trên con đường trải thẩm đỏ.
Cha mẹ em cầu mong em tròn đầy, thì hà cớ gì tôi lại để em đi trên những con đường gấp khúc.
Tôi mơ làm cô giáo.
Tôi sẽ không đánh giá em bằng những bài kiểm tra, bằng những con điểm mà em đạt được, những kì thi mà em đã vượt qua.
Mà bằng chính ý thức, sự lạc quan, niềm vui sống, những tình cảm âu yếm mà em dành cho mọi người xung quanh và cả thế giới này.
Tôi mơ làm cô giáo.
Ước mơ là của riêng em, thành công hay không cũng là do em quyết định.
Tôi không thể cho em những gì em mơ ước, bởi tôi không có quyền năng, lại càng không thể trao em phép nhiệm màu, bởi tôi không là bà tiên trong truyện cổ tích.
Nhưng tôi có thể thắp sáng ngọn lửa niềm tin trong em.
Và đắp đầy hành trang em bằng tri thức mà tôi có được, và cả tình yêu thương.
Và tôi chỉ sẽ là chiếc cánh quạt rẽ nước mà không là bác thuyền trưởng độc đoán.
Tôi mơ làm cô giáo.

Tình yêu trong tôi sẽ hóa phép lạ để biến mặc cảm của em thành tự tin, biến khó khăn thành nghị lực, biến tuyệt vọng thành ý chí.
Một ánh mắt biết sẻ chia, một đôi tai biết lắng nghe, một trái tim chan chứa yêu thương…
Tôi mơ làm cô giáo.

Võ Thị Thanh Thủy

Thơ Không Vần

Có ai nói rằng thầy giáo là người làm vườn chăm bón cây đời. Tôi nay đã là người làm vườn, cũng tại ngôi trường Quế Sơn này, tôi không quên cái ngày tôi hãy còn là một thứ trái xanh. Không chỉ là trái, hãy còn là hoa. Không chỉ là hoa, hãy còn là một nụ mầm. Có vui vẻ gì chăng khi tôi nhắc lại cái ngày lũ chúng tôi đói áo đói cơm cố níu ghì con chữ. Cái ngày lũ học trò chúng tôi chung đèn chung sách, chung mộng đẹp, chung quần áo đến trường, chung cả những đặc điểm lẽ ra là phải riêng: Chung hắc lào, ghẻ ngứa, chung cả bệnh phù chân. Ôi cái thời vinh quang và đói khổ. Đói khổ thuộc về chúng tôi. Vinh quang cũng thuộc về chúng tôi. Có nụ mầm xưa chỉ kịp se mình làm chiếc lá xanh, thành chiếc lá vàng, lá rụng. Song cũng có nụ mầm đã kịp cho đời quả ngọt, kịp rụng xuống để mọc lên thành kĩ sư, bác sĩ, công nhân… Và tôi, từ cây đời ấy, nay lại mọc lên thành người làm vườn. Một vụ mùa bội thu của thầy cô.

Tôi nhớ về những người làm vườn năm xưa ấy. Thầy Cao Thiệp, hiệu trưởng, rất hấp dẫn chúng tôi mỗi câu chuyện dưới cờ. Đôi tay tài hoa của thầy Thu dạy toán, nét chữ cứ đều như cấy, và vòng tròn tròn hơn cả com pa. Thầy Thuyết đến lớp và ra lớp làm chuẩn mực cho bác phu trường điểm từng tiếng trống. Thầy Quang dạy văn, và chúng tôi thực sự đã được học văn… Và còn nhiều,nhiều những thầy những cô, trực tiếp hoặc chưa trực tiếp dạy chúng tôi con chữ, song mỗi ánh mắt, mỗi dáng đi cũng là một chấm, một nét vẽ nên cuộc đời chúng tôi hôm nay.

Tôi trở về trường Quế Sơn không vì trôi theo dòng khẩu hiệu “ tiếp tục sự nghiệp trồng người”. Mà tôi đã về, tự nguyện, có thể buồn, có thể vui, mà không thể dửng dưng. Nay đã hai mươi năm rồi tôi sống trong giấc mơ xưa, giấc mơ làm thầy giáo. Mộng đời thật đẹp, mà đời cũng thật gian nan. Có lúc vỗ cánh bay, có lúc đi khập khiễng. Có lúc làm người hào phóng. Cũng có lúc xót xa nhìn ánh mắt vợ con.

Ngày ấy tôi chỉ gặp thầy cô tôi vào những giờ lên lớp, những bữa cơm tập thể của thầy tôi chưa hề biết đến. Chúng tôi tưởng thầy giáo thì khỏi phải ăn. Khu tập thể giáo viên chỉ dành riêng cho những người độc thân, chúng tôi nghĩ thầy giáo thì chẳng cần có vợ. Và tôi đã chiêm ngưỡng ánh hào quang đơn độc và tinh khiết của thầy cô mình như trẻ em thích thú ngắm nhìn các vì sao xa.

Nay tôi đã về lại trường xưa mà khắc khoải làm thầy, nhớ oặn lòng về thầy cô , bè bạn. Thương và nợ những thầy, những cô, những đời thường đã cố hóa thân thành những vì sao xa xcho chúng tôi chiêm ngưỡng. Tôi thực sự hiểu cái giá để được làm thầy. Tôi hiểu, nhà văn thì có quyền chọn cửa để hóa thân- hiện thực hay lãng mạn. Nhà giáo chỉ duy nhất một độc chiêu chân truyền của bổn môn: Làm kiểu người lí tưởng.

Tôi về lại trường xưa làm một người thầy. Giữa bài giảng văn chợt nao nao nhớ về thằng bạn, thằng ấy giờ phiêu bạt phương trời để lại trong lòng tôi câu thơ nhoi nhói:

Cây phượng tương tư nối những hiên trường
Cho bên nớ bên ni cùng tâm sự


Cây phượng già năm xưa vẫn còn đó, khó nhọc với thời gian nhắc tôi nhớ lời thầy tôi thủ thỉ “chỉ cây phượng già hiểu người năm cũ, cứ âm thầm trút nhỏ một mùa thu.”

Tôi lại về trường Quế Sơn gắng gỏi làm thầy, qua đèo Le nhớ mùa sim chín muộn, nhớ con bé miệt mài cắm cúi để lưng đèo còn đọng giọt mồ hôi.

Nhớ ơi là nhớ! Thương ơi là thương!

Cậu học trò năm xưa lại về trên bục giảng. Chập chững làm thầy, khó nhọc làm thầy. Tôi đã dạy các em tôi những điều tôi chưa làm được. Tôi mời các em cùng tôi theo đuổi lí tưởng làm người. Lắm lúc rạng rỡ vui khi có những học trò vượt qua mình mà vươn vai hóa thành Phù Đổng. Thi thoảng buồn khi bạn bè xưa lối hẹn, bỏ cuộc, hoặc đành lòng làm một thứ hoa ôi!

…Rồi sau tôi , còn có cả một thế hệ học trò. Các em sẽ viết tiếp về thầy cô mình ngày ấy. Yêu toán, yêu luôn mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Yêu văn, cố nhịn ăn để có vóc dáng hao gầy. Yêu lí, yêu cả những ai thật thà gan góc… Còn yêu, sẽ yêu hơn những thầy, những cô đã khiêm nhường hóa thân cho các em có một ngày mai.

Hai mươi năm kỉ niệm, hai mươi năm làm thầy, với tôi, trường lớp đã là một thứ của riêng, vừa muốn phô phang, vừa muốn âm thầm cất giấu. Nói ra và im lặng. Một thứ ngôn ngữ dở dang. Nhưng tôi vẫn chưa đi hết một đời nhà giáo. Hãy để thời gian viết tiếp những dòng xanh về chốn sinh thành. Và những dòng tâm sự của tôi, ước ao sao hãy cứ là tiếng nói của trẻ thơ vừa rời khỏi vòng nôi- bập bẹ khuyết mòn ý tưởng. Song rất mực chân thành. Như một bài thơ không vần. Mùa tặng mình. Tôi khe khẽ xướng ngâm.


Quế Sơn, Nguyễn Tấn Ái.

Một Hành Động Đơn Giản Của Lòng Nhân Ái


Một hành động đơn giản của lòng nhân ái có thể thay đổi trọn cả ngày của một người.
Những gì đã từng là bóng tối, u sầu và buồn thảm, bạn có thể làm chúng trở nên vui vẻ.
Bạn không phải mất nhiều nỗ lực để đem lại một điều gì phi thường đâu.
Tôi phài nói với bạn rằng một từ nhân ái có nhiều sức mạnh, khác xa những điều tầm thường.

Một hành động đơn giản của lòng nhân ái có thể là sự khác biệt giữa những con đường đã đi qua,
Chẳng hạn như, đối với một người gặp khó khăn đang cần sự nâng đỡ ra khỏi vũng lầy sỏi đá..
Nếu bạn có thể cứu một mạng người hay một tâm hồn bằng cách trao tặng tấm lòng cảm thông sâu sắc, tôi biết bạn sẽ làm.
Hoặc bạn có thể dừng lại để nói : ” Bạn có sao không? ” với một tâm hồn đang cần giúp đỡ.

Một hành động đơn giản của lòng nhân ái có thể làm sáng lại một khuôn mặt đau khổ;
Đem ai đó ra khỏi sự tự hủy hoại và ghét bỏ bản thân,
Để họ có thể tìm thấy sự cứu chuộc trong tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa.
Nó không nhất thiết là công việc của cả đời bạn, nhưng nó có thể làm cho đời sống của ai đó trở nên đáng giá :
Hãy quay mặt đi với những bất hòa xung đột để đến một nơi mà hy vọng ngập tràn.

Một hành động đơn giản của lòng nhân ái có thể làm cầu nối cho những khác biệt giữa kẻ thù;
Hãy gạt bỏ lòng kiêu hãnh và tham vọng đề trẻ thơ có thể lớn lên với những kỉ niệm mến thương hơn.
Sự khác biệt của chúng ta thì rất nhỏ bé khi những sự giống nhau được gắn kết.
Việc an ủi một đứa trẻ đau ốm là quan trọng nhất, bất kể tín ngưỡng hay bệnh tật.

Một hành động đơn giản của lòng nhân ái có thể làm ngắn lại khoảng cách:
Khi gia đình xào xáo và thốt ra những lời sai quấy
Sự trớ trêu của những khiếm khuyết nơi con người chúng ta có thể giảm đi nhờ lòng nhân ái,
Kết thúc những hành động vô nghĩa tệ hại, và thô bạo theo bản năng.

Hãy nhớ và thêm vào đây : Một Hành Động Đơn Giản Của Lòng Nhân Ái

Dala dịch

A SIMPLE ACT OF KINDNESS


A simple act of kindness can change a person’s whole day.
What was once dark, dismal, and gray, you can make gay.
It doesn’t take much effort to impart something magnificent.
I must tell you that a kind word has much force, far from insignificant.

A simple act of kindness can be the difference between roads traveled,
for instance, to a troubled person needing a lift out of sinking gravel.
If you could save a life or a soul by giving a heartfelt greeting, I know you would.
Or, stop to say: “Are you okay?” to a soul that was needing.

A simple act of kindness can put color back into a grimacing face;
Move someone from self-destruction and self-hate,
So they can find redemption in God’s loving grace.
It need not be your life’s work, but it can give worth to someone else’s life:
Turn away from strife to a place where hope is rife.

A simple act of kindness can bridge the chasm between enemies;
Put aside pride and ambition so children can grow with fonder memories.
Our differences are so minute when likenesses are tallied,
That comforting a sick child is salient, no matter creed or malady.

A simple act of kindness can bring distance short;
When families are vexed and mouths speak of tort.
The irony of our Human frailties can be abated with kindness,
to put an end to senseless acts of depravity, and to visceral violence.

Remember and add to this: A simple Act of Kindness


N Andrew DaCosta

Thiếu Kinh Nghiệm Làm Việc?

Chào các bạn,

Khó khăn nhất của sinh viên mới ra trường là đi tìm việc, vì nơi nào cũng tuyển người có kinh nghiệm, mà mới ra trường thì thường không có kinh nghiệm. Vậy thì làm thế nào để bạn có được kinh nghiệm làm việc trước khi ra trường.

Dĩ nhiên cách mà mọi người thấy được ngay là tìm một công việc bán thời gian để làm trong khi còn đi học. Loại công việc này quan trọng hơn là số lương ít ỏi bạn có từ nó, vì nó cho bạn kinh nghiệm và tăng giá trị CV của bạn. Nhưng nếu bạn không tìm được việc làm tin học nào thì sao?

Có nhiều cách để chúng ta có việc làm, và cách dễ dàng nhất luôn luôn là làm việc không công. Rất nhiều đại học tại nhiều quốc gia có các chương trình cho sinh viên thực tập tại các công ty (“internhip”). Tuỳ theo mỗi công ty, các chương trình này có thể có lương hoặc không lương, nhưng điều chính là các chương trình này cho sinh viên kinh nghiệm và giá trị CV. Nếu trường của bạn không có chương trình này, thì bạn vẫn có thể xin với người quen nào đó, để vào thực tập không công cho công ty của họ.

Tại nhiều đại học, các giáo sư cần phụ tá trong việc nghiên cứu. Nếu bạn xung phong xin làm phụ tá không công cho giáo sư, thường thường là các thầy cô sẽ rất hoan nghênh. Chỉ cần xung phong làm việc vài ba tiến đồng hồ một tuần là bạn đã có thêm được một công việc hấp dẫn để ghi vào CV.

Ngoài kinh nghiệm và giá trị CV, các công việc bán thời gian, dù là có lương hay không lương, đều cho bạn thêm một lợi ích lớn lao khác là mở rông mạng lưới quan hệ, Có thể công ty bạn thực tập sẽ mời bạn ở lại làm việc sau khi ra trường. Hoặc là bạn có thể có liên hệ tốt với các khách hàng cuả công ty nơi bạn thực tập, và các liên hệ tốt đó sẽ giúp bạn tìm việc sau này.

Nói chung là bạn phải tìm cách lao đầu vào thị trường và công việc càng sớm càng tốt, trong khi còn đi học. Trừ khi bạn rất cần tiền, nên chú tâm vào công việc mà không nên quá quan tâm vào việc lương bổng. Lương hay không lương, kinh nghiệm và CV đều có giá trị như nhau. Bạn có thể là “mới ra trường” nhưng vẫn “nhiều kinh nghiệm.” Đó chính là khả năng tìm việc của bạn say này.

Chúc các bạn một ngày vui.

Hoành

Chú thích: Bài này đã đăng trên Báo Lao Động khoảng 3 năm trước.

Phải Quấy Là Đâu?

Một người có người thân chết trôi. Xác dạt vào vườn một người. Người nhặt xác đòi tiền chuộc. Người kia không chịu, bèn lên quan kiện. Quan phán: Mày cứ để đó, xác chết có bán được cho ai. Người nhặt xác thấy lâu, cũng lên quan, quan phán: Mày cứ để đó, nó không mua người thân sao được.

Câu chuyện trên tôi nhặt được trong vườn cổ học.
Đố bạn đọc của Đọt Chuối Non cuộc người kia có mấy xác chết?
Người chết thì đã chết rồi. Nhưng thử hỏi người sống có là sống không?

Luận từ cái đạo làm người, nghĩa tử là nghĩa tận. Việc hỉ có thể buông tuồng. Việc hiếu thì cần nghiêm cẩn. Đang là việc hiếu, dù là của người hay của mình thì nghiêm cẩn mới là lễ. Vậy mà cả khổ chủ lẫn lân gia đều thi nhau tranh cạnh trong cái giá tử thi, buông tuồng quá đỗi. Vậy là không biết giữ lễ. Vậy là thêm hai cái thây sống.

Luận từ đạo làm quan, dù cao đạo mà tự nhận là “ phụ mẫu chi dân” hay đĩ thỏa mà quang quác là đầy tớ nhân dân đi nữa thì cũng phải hiểu cái lẽ cầm cân nảy mực. Có đâu biến hóa phù phép để cho từ một cái thây chết thành hai cái thây sống thế kia? Người kiếm ăn từ bãi tha ma người ấy không cú diều cũng âm hồn quỉ sứ. Vậy là ba cái chết.

Giờ thử luận xem, cái hại đến bực nào.
Tử thi thì chẳng hại được ai. Cùng lắm chỉ dọa dẫm những người yếu bóng vía sợ ma nhát quỉ.
Còn cái âm hồn bất tán trong những cái xác sống không có chất người ấy thực tác hại không biết đâu mà lường. Cái mùi thối của tử thi cùng lắm ba tháng mười ngày, còn cái mùi tanh tử của cái thây sống thì bao giờ mới dứt?
Mà cái xấu thì dễ lây lan, biết chừng đâu nó thành hội thành bè, thành băng thành đảng, có tôn chỉ hẳn hoi, thì cả xã hội không có nguy cơ thành nghĩa địa sao?

Than ôi! Cái sự nào chỉ chuyện xưa, nào chỉ chuyện người.
Có bao giờ ta bạn vì tình mà lơ đi một chuyện quấy?
Có bao giờ ta bạn vì tình mà thông cảm cho cái xấu của một người thân?
Hay vì nể bậc đàn anh, người trưởng thượng mà thủ khẩu như bình?
Hay vì áo cơm mà đành lòng đổi chác?

Tôi đang lôi cái thằng tôi mà phân chất, mà tự kiểm, thật không dám cao giọng luận đời!
Giá mà kiên trì học cách cổ nhân, cứ mỗi một việc xấu lại tự kiểm mình, lại nhích cái nhà mình gần nghĩa địa hơn mười mét. Ba năm sau thấy mình sống giữa nghĩa địa với loài ma quỉ.
Trước khi nguyền rủa đời quỉ quái, hãy tự xem lại mình có đúng là người?

Nguyễn Tấn Ái

Giông Bão Sớm Qua Đi

    Tặng Leo và Minh Tâm


Sẽ có những ngày giông bão, bạn ơi.
Và với mỗi cuộc phong ba
Dường như bạn phải chống đỡ một mình
Nhưng rồi cuồng phong bão tố sớm qua đi
Và khi trời quang đãng, mây xanh thẳm trên cao
Bạn chợt nhận ra một điều
Bạn đang níu tay ai đó
Điều mà bạn không thể nhận ra
Nếu thiếu đi giông bão cuộc đời

Huỳnh Huệ

.

Có Những Ngày Như Thế !

Có những ngày buồn phiền đến đổi bạn thấy nặng nề không muốn ra khỏi giường.

Có những ngày tươi vui bạn mong ước chẳng bao giờ kết thúc.

Bạn luôn có thể làm một việc gì đó tốt đẹp và có giá trị đối với những ngày vui cũng như những ngày buồn .

Một vài người bạn mới gặp nhưng cảm thấy như đã biết người đó từ lâu lắm rồi.

Một số người khác khi gặp họ bạn chỉ muốn tránh xa ngay.

Tất cả những loại người này đều đáng được bạn tôn trọng, quan tâm và đối xử tốt và họ đều có những tặng vật quý giá của riêng mình để trao tặng. Hãy tự nhủ về điều đó.

Sẽ có những lúc bạn cảm thấy mình chẳng làm được việc gì ra hồn, và có những lúc mọi cái bạn chạm tay vào đều thành công. Đừng đi đến cực đoan vắt kiệt sức mình hay buông xuôi để đánh mất cả những chuẩn mực quý giá của bạn.

Bạn sẽ có lúc trải nghiệm những niềm hân hoan tột cùng, và những giây phút buồn chán cực độ.

Bạn sẽ khám phá những miền đất hứa tuyệt vời, và cả những nơi ô trọc kinh hoàng.

Qua tất cả những trải nghiệm ấy, luôn nhớ rằng dẫu bạn gặp điều gì đều không quan trọng nếu so với những gì bạn chọn để làm.

Hãy chọn giải pháp tốt nhất, dẫu có gì xảy ra , và mỗi ngày bạn sẽ thấy mình ” lớn ‘ hơn ngày hôm qua một chút

Huỳnh Huệ dịch

THERE WILL BE SUCH DAYS

There will be days so dreadful that you may regret ever getting out of bed, and there will be days so beautiful that you’ll wish they would never end. You can make something good and valuable out of all of them.

Some people you meet will make you instantly feel that you’ve known them for years.

Others you meet may make you want to get as far away from them as quickly as you can.

All kinds of people are equally worthy of your kindness, respect and consideration, and have their own valuable gifts to offer. Remind yourself often of that.

There will be stretches of time when you’ll feel you can’t get anything right, and there will be periods when everything you touch seems to turn to gold. Don’t allow either extreme to get the best of you or to compromise your precious integrity.

You’ll experience times of boundless joy, and moments of overwhelming frustration.

You’ll discover places of extraordinary beauty, and regions of terrifying ugliness.

Through it all, remember that whatever you may encounter is virtually insignificant when compared with what you choose to do with it.

Always choose the best response, no matter what comes your way, and each day you’ll rise a little higher than you were the day before.

Ralph Marston

Cho Hôm Nay

today
Ngày hôm nay tôi sẽ hạnh phúc
Tôi sẽ loại bỏ khỏi nhật ký đời tôi
hai ngày: hôm qua và ngày mai
Ngày hôm qua là để học
Và ngày mai là kết quả
Của những gì tôi làm được hôm nay

Hôm nay tôi sẽ đối mặt cuộc đời với sự xác tín rằng
Hôm nay sẽ không bao giờ trở lại
Hôm nay là cơ hội cuối cùng
Tôi phải sống thật mê say,
Vì không ai có thể đảm bảo với tôi
Rằng tôi sẽ nhìn thấy ánh dương của ngày mai

Hôm nay tôi sẽ thật can đảm
Không để cơ hội nào vụt khỏi tay tôi
Chọn lựa duy nhất của tôi là thành công
defy all obstacles
Hôm nay tôi sẽ đầu tư
Tài sản quý giá nhất của tôi là thời gian
Vào công việc thiêng liêng nhất:

Đời tôi

Tôi sẽ nhiệt tâm dành từng phút
biến hôm nay
thành một ngày khác biệt và độc đáo trong đời
Hôm nay tôi sẽ thách đố mọi chướng ngại
xuất hiện trên đường tôi đi
Vững tin rằng tôi sẽ thành công

Hôm nay tôi sẽ đối kháng với sự tiêu cực
Và sẽ chinh phục thế giới bằng một nụ cười

Bằng thái độ tích cực
Luôn mong mọi điều tốt lành nhất

Hôm nay tôi sẽ làm cho mỗi việc thông thường
được thể hiện tuyệt vời
Footprint
Hôm nay tôi sẽ sống với nhân sinh quan tích cực và hiểu biết
Hiểu biết thực tại

Và nhìn những ánh sao
Để tạo ra tương lai của tôi

Hôm nay tôi sẽ dành thời gian vui sướng
Và sẽ lưu dấu chân mình và sự hiện diện
của mình trong trái tim ai

Hôm nay tôi mời bạn bắt đầu một mùa mới
Mùa của ước mơ
Rằng chúng ta đều có thể làm mọi điều
Và hoàn thành nó
Bằng niềm vui và phẩm giá.
heart flower
Hãy tận hưởng một ngày đẹp
Và một ngày mai tốt đẹp hơn.
Bằng tình yêu

Huỳnh Huệ dịch

JUST FOR TODAY

– Just for today I will be happy –

Today I will delete from my diary
two days: yesterday and tomorrow
Yesterday was to learn
and tomorrow will be the consequence
of what I can do today.

Today I will face life
with the conviction that this day
will not ever return.
saying_yes_to_life
Today is the last opportunity
I have to live intensely,
as no one can assure me
that I will see tomorrow’s sunrise.

Today I will be brave enough
not to let any opportunity pass me by,
my only alternative is to succeed.

Today I will invest
my most valuable resource:my time,
in the most transcendental work:
my life;

I will spend each minute
passionately to make
of today a different
and unique day in my life.

Today I will defy every obstacle
that appears on my way trusting
I will succeed.

Today I will resist
pessimism and will conquer the world with a smile,
with the positive attitude
of expecting always the best.

Today I will make of every ordinary task
a sublime expression,

Today I will have my feet on the ground
understanding reality
and the stars’ gaze
to invent my future.
dream_big
Today I will take the time to be happy
and will leave my footprints and my
presence in the hearts of others.

Today, I invite you to begin a new season
where we can dream
that everything we undertake is possible
and we fulfill it,
with joy and dignity.

Have a good day and
a better one tomorrow!
With Love

Chuyện Về Những Dòng Sông.

Điều kì lạ là những dòng sông đều mãi miết đổ xuối về biển cả!
Tạo hóa đã giấu trong tự nhiên những mặc khải vĩnh hằng cho con người.
All_the_Rivers
Bạn đang đứng yên hay đang tiến về phía trước so với cột mốc hôm qua?

Bạn đang khao khát chuyển mình về phía vô cùng hay chỉ muốn là ông hoàng bà chúa của những vùng đất nhỏ bé? Bạn đang sống hay chỉ giản đơn là tồn tại?

Dù bạn là ai, bạn muốn tới đâu thì hãy nhớ phải mang theo bên mình ngọn lửa không bao giờ tắt của khát khao!

Trái đất phải luôn chuyển dời vận động để mang trên mình sự sống.

Những dòng sông cũng mãi miết chảy về biển cả như con người luôn vươn tới cái vô biên tuyệt đích của tình yêu, của tri thức để đóng cột mốc mang tên mình giữa bao la nhân loại.

John Bốn đã từng nói “ Bi kịch lớn nhất của con người chính là sự nghèo nàn khát vọng”. Và từ những bi kịch cá nhân đang dệt nên tấm bi kịch ám ảnh con người- bi kịch hi vọng thiếu thốn! Nếu những dòng sông không tìm được đến biển sẽ trở thành những ao tù phẳng lặng, và sự sống của nó cũng chỉ dừng lại ở loay hoay tôm tép mà không nhìn thấy không hòa được mình với thế giới muôn màu và bí ẩn khôn cùng của đại dương…Cũng như có những đời sống chỉ dừng lại ở mức tồn tại và tan biến mà chưa thực sự ghi dấu vào cuộc sống.

flames2
Có người đã nói rằng ” Quan trọng không phải là nơi ta đến mà quan trọng là ta đã đến bằng cách nào”. Những dòng sông trên đường tìm về biển cả đã trao tặng phù sa, trao tặng sự sống cho những vùng đất nó đi qua, và cũng nhận lại vô số cảnh đẹp từ những vùng đất ấy.

Con người trên đường tìm đến với những chân lí, những khôn cùng vĩnh hằng cũng đã trao và nhận những yêu thương, những tri thức mới mẻ. Để rồi những dòng sông có quyền tự hào về những gì chúng mang đến với biển cả… và con người cũng lấp lánh ánh tự hào về những gì đạt được.

Biển cả có thể là cái đích của những con sông, nhưng con người sẽ không bao giờ có cái đích cuối cùng. Con người thực sự không giới hạn khao khát mình trong những vạch đích!

Không dừng lại! Khi thực đã đến biển khơi ,bạn cũng hãy trở thành dòng biển nóng, nơi mang đến cho đời những đàn cá lớn. Như Microsoft không là cái đích cuối cùng của BillGate. Bạn không hẳn có thể là Bill Gate nhưng bạn có thể vược qua chính bản thân mình với những gì số phận dành cho bạn, Vậy có nghĩa là cột mốc của bạn đã được đóng chắc chắn giữa cuộc sống bao la này.

Ocean
Sông không chảy nghĩa là sông đang khép dần sự sống của mình.

Con người không vận động cũng đang chấp nhận là hình nộm vô nghĩa.

Vậy đừng sợ những thất bại khi lao đi. Điều đáng sợ chính là thiếu thốn hi vọng và những khát khao!

Và, tất cả những dòng sông đều chảy…

Lê Thị Ngọc Linh- lớp 12 trường THPT Quế Sơn.