Tag Archives: trà đàm

Con làm gì vậy! Thầy nói gì vậy!

Thời tân tiến này có rất nhiều lảm nhảm vô nghĩa về thầy và trò, và việc trò thừa kế giáo pháp của thầy, cho thầy quyền chuyển giáo pháp đến đệ tử tin cẩn. Dĩ nhiên là Thiền nên được chuyển tay cách này, từ tâm đến tâm, và khi xưa xảy ra như thế. Im lặng và khiêm tốn trị vì, thay vì chuyên nghiệp và đòi hỏi. Người tiếp nhận giáo pháp cách đó dấu chuyện đó trong lòng đôi khi cả 20 năm. Cho đến khi có một người khác, do chính nhu cầu của anh ta, khám phá ra là có một sư phụ ngay bên cạnh mình, lúc đó việc giáo pháp đã được thừa kế mới có người biết, và ngay cả những lúc đó, câu chuyện xảy ra một cách tự nhiên và giáo pháp toàn quyền tự định đường đi của nó. Không bao giờ một người thầy tuyên bố “Tôi là truyền nhân của vị-này-vị-nọ.” Những tuyên bố như vậy chính là bằng chứng ngược lại.

Thiền sư Mu-nan chỉ có một truyền nhân. Tên của anh ta là Shoju. Sau khi Shoju đã hoàn tất Thiền học, Mu-nan gọi Shoju vào phòng. “Thầy già rồi,” Mu-nan nói, “và theo thầy biết, Shoju, con là người duy nhất sẽ tiếp tục gánh vác giáo pháp này. Đây là một quyển sách. Nó đã được truyền tay từ sư phụ đến sư phụ cả 7 đời. Thầy cũng đã thêm nhiều điểm vào đó, theo hiểu biết của thầy. Quyến sách rất có giá trị, và thầy trao nó lại cho con làm biểu tượng cho sự thừa kế của con.”

“Nếu quyến sách quan trọng như vậy, thầy nên giữ nó,” Shoju trả lời. “Con đã nhận Thiền của thầy không từ ngữ và con hài lòng với nó như vậy.”

“Thầy biết vậy,” Mu-nan nói. “Dù vậy thì quyển cách này cũng đã được cả 7 đời sư phụ mang nó, vậy con có thể giữ nó như là một biểu tượng là con đã tiếp nhận giáo pháp. Đây nè.”

Lúc đó hai người đang nói chuyện trước một lò than. Ngay khi quyển sách vừa chạm tay, Shoju ném nó ngay vào đống than hừng hực. Shoju chẳng tha thiết gì đến việc sở hữu.

Mu-nan, người chưa bao giờ nổi giận trước đó, la: “Con làm gì vậy!”

Shoju la lại: “Thầy nói gì vậy!”
.

Bình:

• Shoju là thiền sư Shoju Rojin, thầy của thiền sư Vậy À Hakuin.

Dù Hakuin chỉ học với Shoju tám tháng, Hakuin luôn luôn xem Shoju là vị thầy chính của mình. Shoju là một vị thầy cực kỳ đòi hỏi, chưởi mắng la lối Hakuin thường xuyên để thúc Hakuin đến giác ngộ.

• Shoju nói với thầy Mu-nan: “Con đã nhận Thiền của thầy không từ ngữ”. Vậy có nghĩa là tiến trình huấn luyện của Mu-nan cho Shoju chẳng lệ thuộc vào kinh sách, và có lẽ là lệ thuộc nhiều vào thiền định để quán các công án (vì đây là cách huấn luyện chính của Hakuin cho dòng thiền Lâm Tế sau này).

• Thế có nghĩa là không cần sách.

Nhưng không cần thì cũng cứ giữ nó như là biểu tượng của kế vị, mắc gì mà phải “ném sách vào mặt thầy” và ngang nhiên xóa bỏ truyền thống của cả 7 đời tổ sư của môn phái?

Việc này có lẽ quan trọng hơn là việc cần đọc sách hay không, hoặc Shoju có nhấm một lít sakê trước đó không.

Truyền thống thừa kế chỉ truyền lại cho một người–như là người duy nhất có được giáo pháp–làm cho giáo pháp không phát triển được, cứ như là một cây mà tất cả các cành đều bị chặt bỏ và luôn luôn chỉ chừa một cành. Cây đó cũng sẽ èo uột mà chết. Đây là một cái hại cần dẹp bỏ.

Hakuin kể lại lời Shoju: “Thiền tông của chúng ta bắt đầu xuống dốc vào cuối đời Nam Tống. Đến đời Minh, việc truyền học đã rơi xuống đất, tiêu tán dần. Ngày nay, cái còn lại chỉ là thuốc độc thật ở Nhật. Nhưng vậy mà cũng chẳng được nhiều. Cứ như là tìm sao trên trời giữa ban ngày. Còn các con, mấy thằng mù thối tha trọc đầu, mấy thằng nhóc đần độn rách rưới, chúng mày chưa đạp nhằm Thiền ngay cả trong mộng.”

Có lẽ chính vì vậy mà cần cải tổ chính sách, không thể gạt bỏ nhân tài được, cần phải chấm dứt chế độ truyền giáo pháp cho chỉ một người.

Hakuin sống từ 1686 đến1769. Shoju cũng chỉ sớm hơn Hakuin vài mươi năm. Cả 1,000 năm trước đó, lục tổ Huệ Năng ( 638-713) ở Trung quốc đã bãi bỏ tục lệ truyền y bát cho truyền nhân (vì vậy mà thiền tông không có tổ nào sau tổ thứ sáu).

Sau Shoju, Hakuin dạy cả nghìn học trò, và chứng nhận cho hơn 80 học trò là truyền nhân chính thức (và tất cả mọi thiền sư Lâm Tế Nhật Bản ngày nay là từ Hakuin mà ra).

• Shoju bỏ tục lệ đó, ngay trước mặt thầy, ngay giây phút được kế vị, vì Shoju yêu thầy và thành thật với thầy, không nỡ gạt thầy là chẳng có gì xảy ra cả, đợi đến khi thầy chết mới lo cải tổ.

Và phải làm chớp nhoáng như thế, nếu không thì sẽ kẹt với tình cảm sâu đậm của thầy với quyển sách đã qua 7 đời truyền kế.

• Có lẽ là theo truyền thống, ngay giây phút truyền thừa, thầy hết việc và truyền nhân chịu trách nhiệm 100%.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

What Are You Doing! What Are You Saying!

In modern times a great deal of nonsense is talked about masters and disciples, and about the inheritance of a master’s teaching by favorite pupils, entitling them to pass the truth on to their adherents. Of course Zen should be imparted in this way, from heart to heart, and in the past it was really accomplished. Silence and humility reigned rather than profession and assertion. The one who received such a teaching kept the matter hidden even after twenty years. Not until another discovered through his own need that a real master was at hand was it learned that the teaching had been imparted, and even then the occasion arose quite naturally and the teaching made its way in its own right. Under no circumstance did the teacher even claim “I am the successor of So-and-so.” Such a claim would prove quite the contrary.

The Zen master Mu-nan had only one successor. His name was Shoju. After Shoju had completed his study of Zen, Mu-nan called him into his room. “I am getting old,” he said, “and as far as I know, Shoju, you are the only one who will carry on this teaching. Here is a book. It has been passed down from master to master for seven generations. I have also added many points according to my understanding. The book is very valuable, and I am giving it to you to represent your successorhip.”

“If the book is such an important thing, you had better keep it,” Shoju replied. “I received your Zen without writing and am satisfied with it as it is.”

“I know that,” said Mu-nan. “Even so, this work has been carried from master to master for seven generations, so you may keep it as a symbol of having received the teaching. Here.”

They happened to be talking before a brazier. The instant Shoju felt the book in his hands he thrust it into the flaming coals. He had no lust for possessions.

Mu-nan, who never had been angry before, yelled: “What are you doing!”

Shoju shouted back: “What are you saying!”

# 67

Tô xe lửa

Phở là món ăn đơn giản và phổ thông nhất cho những người Việt nước ngoài ở những vùng đông dân cư như thành phố Westminster và Garden Grove thuộc quận Orange, tiểu bang California. Nơi đây còn có một cái tên rất quen thuộc gọi là khu phố Bolsa và người ở đây cũng được gọi là dân Bolsa…

Phở Thái Bình Dương, Houston, Texas, USA

Khu vực này có trên 100 ngàn dân Việt đang sinh sống và đương nhiên là những quán phở theo nhau mọc như nấm sau cơn mưa vậy… Đi đâu cũng thấy tiệm phở, nhiều quá không nhớ hết, vậy mà tiệm phở lại tiếp tục mở thêm và lan dần qua những khu vực chung quanh, lây sang khu phố người Hàn Quốc và dể dàng trở thành món ăn khoái khẩu của dân Kim Chi, một giống dân được coi là khó tính, nhất là về ăn uống. Và người Hàn Quốc đã sản xuất phở ăn liền trước người Việt Nam hay Thái Lan?

Khi vào một tiệm phở, những bạn từ Việt Nam mới sang chắc không khỏi giật mình khi thấy những tô phở xe lửa to bằng cái thau ( đường kính của tô khoảng hơn 20cm). Làm sao ăn cho hết!

Đương nhiên rồi, mấy ai ăn hết được, thế mà rất nhiều người ăn bằng mắt, dù có bụng nhỏ hay có eo, ăn hết hay không, vẩn cứ mua. Lý do: chỉ trả thêm 1 hay 2 dollar bạn sẽ đi từ tô nhỏ đến tô trung và cuối cùng là tô xe lửa. Chỉ có thêm 2 đồng, được ăn một tô phở vĩ đại như vậy, nhiều người cảm thấy rẻ, ăn không hết thì bỏ mứa, có sao đâu? lo gì ba cái lẻ tẻ, thêm 2 dollar thôi mà, có phải không?

Thế là nhiều tô phở mà khách chỉ ăn chưa tới một phân nửa bỏ mứa vô tội vạ. vì cái tính tham rẻ và ăn bằng mắt của mình…

và bên kia bờ đại dương, trên quê hương hình cong như chữ S: rất nhiều em học sinh nghèo vẩn mòn mõi mơ về những 1 hay 2 US dollar đó để được ăn, được áo quần lành lặn và được đi học….mà thôi.

Phạm Lưu Đạt 03/25/2010

ps: theo sáng kiến của người sinh viên trẻ Phan Thế Danh ở Hà Nội, Đạt dùng chữ S: (có hai chấm bên cạnh để tượng trưng
cho Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam)

Bầy con của Thiên hoàng

Yamaoka Tesshu là thầy của Thiên hoàng. Yamaoka còn là một kiếm sư và là một thiền sư thâm hậu.

Nhà của thiền sư là nơi ở của những người lang thang. Thiền sư chỉ có một bộ đồ, vì những người này làm thiền sư nghèo mãi.

Thiên hoàng, thấy áo thiền sư đã sờn rách quá, cho thiền sư tiền để mua áo mới. Lần tới thiền sư đến, ông lại mang cái áo cũ.

“Vậy bộ áo mới đâu rồi, Yamaoka?” Thiên hoàng hỏi.

“Tôi mua áo quần cho đám con của bệ hạ rồi,” Yamaoka giải thích.
.

Bình:

• Tất cả thần dân trong nước đều được xem là con cái của Thiên hoàng.

• Thiền sư nghèo vì nuôi người nghèo là chuyện thường. Chuyện thú vị ở đây là Yamaoka là gạch nối thường trực giữa người cao nhất nước và những người nghèo nhất nước, một gạch nối rất chắc—sống với người nghèo hàng ngày, và dạy vua thường xuyên. Thế gian có bao nhiêu người làm được gạch nối đó?

• Và thế gian có bao nhiêu vua, bao nhiêu lãnh đạo, thông thái đủ để giữ được một gạch nối như vậy với mình?

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

Children of His Majesty

Yamaoka Tesshu was a tutor of the emperor. He was also a master of fencing and a profound student of Zen.

His home was the abode of vagabonds. He has but one suit of clothes, for they kept him always poor.

The emperor, observing how worn his garments were, gave Yamaoka some money to buy new ones. The next time Yamaoka appeared he wore the same old outfit.

“What became of the new clothes, Yamaoka?” asked the emperor.

“I provided clothes for the children of Your Majesty,” explained Yamaoka.

# 66

Một bài luận về Cuộc Sống

Cuộc sống thật tươi đẹp và tất nhiên cuộc sống không phải là chiếc giường trải đầy hoa hồng. Mặc dầu cuộc sống có đầy những lúc thăng trầm, nó vẫn có nhiều khía cạnh được ban phước và thành công.

Đối với một số người, cuộc sống là khó khăn, thô bạo và không có tha thứ. Những nhóm người này nhìn cuộc sống như là sự trừng phạt trong suốt cuộc đời họ. Vì thế họ để mặc mình cho số phận, tin rằng mọi thứ đã định xong. Với họ, chẳng có gì họ làm là có thể tốt cả. Họ thấy vui khi phạm tội ác và đâm chém người khác để trả thù cho số phận hẩm hiu của mình. Họ mất hết cảm giác về phương hướng và phần lớn thời gian, một số họ đi xa đến mức tự tử, chỉ để trốn thoát khỏi bất công mà cuộc đời đã gây ra cho họ.

Nhưng cũng có những người nhìn cuộc sống là một thử thách, một kênh khám phá và sáng tạo, một triển vọng thành công và một lối đi tới sự giàu có. Với họ cuộc sống thật ngọt ngào, đầy màu sắc, và tốt lành. Dù cho tình huống nào đi nữa những người này tìm thấy chính mình, họ luôn nỗ lực, tin vào một l‎ý tưởng, một lý tưởng để thành công và để lấy ra được những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời. Chẳng ngạc nhiên gì khi người xưa đã nói, “Ở đâu có cuộc sống, ở đó có hi vọng”.

Ý chí để thành công hay thất bại nằm trong thẩm quyền của mỗi cá nhân. Bạn có thể sống một cuộc sống hết mức, với sự hài lòng và hoàn thiện nhất nếu bạn quyết tâm thành công, với tất cả trí óc, cơ thể và tâm hồn. Mặt khác, cuộc sống có thể là đau khổ với bạn nếu bạn lấy mọi thứ với hờ hững và chờ đợi số phận định đoạt cho bạn.

Đặt ra những mục tiêu và các kế hoạch chiến lược để cố gắng, dù cho điều gì bất lợi đến thế nào có thể xảy với bạn, là một trong những điều cơ bản nhất để có được những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Những mục tiêu này, cần phải định hướng vào kết quả, cần phải liên tục được theo dõi thậm chí nếu như mọi thứ ban đầu có vẻ như hơi u ám hoặc thiếu hiệu quả.

Hơn nữa, tư duy là trung tâm của mọi thứ. Nó kiểm soát suy nghĩ và niềm tin của bạn. Một tâm trí có sự tập trung sẽ không bao giờ thất bại. Một tư duy tích cực giúp con người phát hiện ra những tài năng và tiềm năng của anh ta. Những người đàn ông và phụ nữ vĩ đại, cả những người còn sống lẫn người đã chết, đều có một tâm trí tập trung vào một điều gì đó và không có gì làm họ chệch ra khỏi việc thực hiện những giấc mơ của mình. Mỗi người trong số họ đều có một lòng tin, tôi có thể nói là niềm tin, mà họ bám vào, họ nuôi dưỡng lòng tin đó, chỉ để tâm đến nó và sống dựa vào nó. Và ngày nay, chúng ta được hưởng lợi bằng cách này hay cách khác từ những phát minh và tư tưởng vĩ đại của họ.

Cuộc sống là một thách thức. Và đối với bất kì ai, để thành công trong cuộc sống, anh ta phải sẵn sàng để trưng bày những gì đã tạo thành anh ta. Anh ta phải sẵn sàng hi sinh thời gian và xây dựng một khung tư duy hướng tới thành công. Những gì đang xảy ra trong môi trường sống của chúng ta không nên có ảnh hưởng hay tác động gì tới chúng ta trong sự theo đuổi thành công mỗi ngày. Thay vào đó, chúng ta cần quản lý những gì đang xảy ra xung quanh ta.

Cuộc sống thật dễ dàng, tuy nhiên nhiều người vội vã và quên mất họ muốn đạt được gì trong cuộc sống. Đừng sống vội vã. Hãy bước từng bước một. Mỗi bước cần phải được lên kế hoạch đúng mực trước khi được tiến hành. Đều đặn, cân bằng, nhắm và bắn. Và trước cả khi bạn nhận ra, bầu trời đã trở thành điểm bắt đầu cho thành công của bạn.

Tất cả những người vĩ đại ngày nay, đã nếm được mặt trái của cuộc đời cách này hay cách khác, nhưng họ không run sợ. thay vào đó, họ được đổi mới để xác định lại các mục tiêu của mình; họ cưỡi con sóng niềm tin, tin vào khả năng của họ, tập trung tâm trí vào một điều gì đó, hiểu rất rõ rằng trong mỗi đám mây đen luôn có một tia sáng.

Tôi sống đơn giản và bạn biết không? Cuộc đời là để được vui hưởng. Còn bạn thì sao?

Hoàng Khánh Hòa dịch

.

An Essay about Life

Life is beautiful and yet life is not a bed of roses. Though it is full of ups and downs it has many facets of blessings and successes.

To some people, life is hard, cruel and merciless. These set of people see life as punishment throughout their entire lives. They therefore resigned themselves to fate, believing all is finished. To them, nothing that they do can ever be good. They take delight in committing crimes and maiming others to avenge their ill-fortune. They lost every sense of direction and most times, some of them go as far as committing suicide, just to escape the injustice life has meted out to them.

But there are those who see life as a challenge, a channel of discovery and innovation, a prospect for success and a gateway to wealth. To them life is sweet, colourful and kind. No matter the situation these people find themselves, they keep pressing on, believing in a cause, a cause to succeed and get the most out of life. No wonder an adage says, “Where there is life, there is hope.”

The will to succeed or fail lies within an individual jurisdiction. You can live life to the fullest with utmost satisfaction and fulfillment if you determine with all your mind, body and soul to succeed. On the other hand, life can be miserable to you if you take everything for granted and wait on fate to play itself out.

Setting of goals and strategic plans that will strive no matter the odds which may move against you is one of the basic things needed to get the best out of life. These goals which must be result oriented, should be followed up consistently even if things seem blurred or unyielding at first.

Also, the mind is the centre of everything. It controls your thoughts and beliefs. A focused mind has never fail. A positive mind helps one to discover his talents and potentials. Great men and women, both living and dead, had their minds focused on something and nothing deterred them from achieving their dreams. Each of them had a belief, should I say faith, which they held onto, they nurture the belief, focused all their attention and live on it. And today, we have benefited in one way or the other from their inventions and great ideas.

Life is a challenge. And for anyone to succeed in life, he must be ready to show the stuff he is made of. He must be ready to sacrifice his time and build up his mind frame toward success. What is happening in our environment should not influence or affect us in our daily quest for success in life. Instead, we should control the happenings around us.

Life is so easy, yet many people rush and miss what they want to achieve in life. Don’t rush in life. Take one step at a time. Each step should be properly planned before being launched. Steady, balance, mark and shoot. And before you know it, the sky will become the beginning of your success.

All the great men of today, has one way or the other tasted the other side of life but they did not cower. Instead, they were renewed to redefine their goals; they ride on with faith, believing in their potentials, focusing their mind on something, knowing fully well that in every black cloud there is always a silver lining.

I take life to be very simple and do you know what? Life is to be enjoyed. What about you?

Unknown Author

Trừ ma

Một người vợ trẻ bị bệnh và gần chết. “Em yêu anh quá,” nàng nói với chồng, “Em không muốn rời anh. Đừng bỏ em mà theo một người đàn bà nào khác. Nếu anh theo người khác, em sẽ làm ma trở về và hành anh mãi.”

Sau đó không lâu người vợ qua đời. Anh chồng giữ lời ước cuối cùng của vợ được 3 tháng đầu, nhưng anh gặp một người phụ nữ khác và yêu cô. Họ đính hôn để chuẩn bị kết hôn.

Ngay sau khi đính hôn một con ma hiện ra hàng đêm với anh chồng, phàn nàn là anh không giữ lời hứa. Con ma này lại rất tinh khôn. Nàng ta biết nói cho anh chồng biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh chồng và cô người yêu mới. Khi nào anh ta cho hôn thê một món quà, con ma cũng tả được từng chi tiết của món quà. Con ma còn lập lại các cuộc nói chuyện, và việc này làm anh chồng bức xúc đến nỗi không ngủ được. Có người khuyên anh kể sự việc cho một thiền sư ở gần làng. Cuối cùng, tuyệt vọng quá, anh chàng tội nghiệp này đành đến gặp thiền sư nhờ giúp đở.

“Bà vợ cũ của anh thành ma và biết mọi chuyện anh biết,” thiền sư bàn luận. “Bất cứ điều gì anh làm hay nói, bất cứ cái gì anh tặng người yêu, bà ấy biết. Bà ấy phải là một con ma rất khôn ngoan. Thật là anh nên cảm phục một con ma như vậy. Lần tới khi bà ấy hiện ra, anh điều đình với bà ấy. Nói với bà ấy rằng bà ấy biết quá nhiều và anh không thể dấu bà ấy điều gì, và nếu bà ấy có thể trả lời một câu hỏi của anh, anh hứa là sẽ hủy bỏ hôn ước và sống độc thân.”

“Tôi phải hỏi câu hỏi nào?” anh chồng thắc mắc.

Thiền sư trả lời: “Bốc một nắm đậu nành và hỏi bà ấy có bao nhiêu hạt đậu nành trong tay anh. Nếu bà ấy không trả lời được, thì bà ấy chỉ là một hình ảnh của óc tưởng tượng của anh và anh sẽ không còn rắc rối nữa.”

Ngày hôm sau, khi con ma hiện ra, anh chồng nịnh và nói bà biết hết mọi sự.

“Đúng vậy,” con ma nói, “và tôi biết anh đến gặp thiền sư hôm nay.”

“Và vì bà biết quá nhiều,” anh chồng yêu cầu, “nói cho tôi biết tôi đang nắm bao nhiêu hạt đậu nành trong bàn tay này!”

Chẳng còn con ma nào nữa để trả lời.
.

Bình:

• Thần thánh ma quỷ là do tâm ta phóng ra chứ chẳng phải ở ngoài tới. Chú ý câu đầu tiên thiền sư nói: “Bà vợ cũ của anh thành ma và biết mọi chuyện anh biết”. Tức là, chuyện gì mà anh không biết có thể là bà ta không biết.

• Xin đọc Bắt ông Phật đáTrong bàn tay định mệnh.

• Thế thì, thần thánh ma quỷ là một hiện tượng tâm lý hay một hiện tượng tâm linh?

Khi hỏi câu này có nghĩa là ta đã ngầm nói rằng tâm lý và tâm linh là hai việc khác nhau. Nhưng, nếu bạn cầu nguyện cùng Phật Bà Quan Âm để được lành bệnh, và bạn được lành bệnh thì đó là tâm lý hay tâm linh?

Nếu bạn là người được chữa lành đó, có lẽ là bạn sẽ nói: “Tôi không cần biết đó là tâm lý hay tâm linh hay abcxzy. Tôi chỉ biết là tôi đã cầu nguyện và tôi đã được lành.”

Cho nên rất nhiều khi không cần thiết phải tách rời tâm lý và tâm linh. Người ta có thể nói: “Đó chỉ là tâm lý của riêng anh”. Và có thể nghe câu trả lời: “Có thể vậy, nhưng chính Phật Bà Quan Âm giúp tôi có được tâm l‎ý đó.”

Đây là cốt tủy của tôn giáo và tâm linh cả nghìn năm nay, và có lẽ là cả nghìn năm nữa.

Vì vậy, chúng ta nên theo giải pháp thực tế thì hơn: “Khi ma quỷ hành ta thì ta phải trừ ma, như trong truyện này. Khi thần thánh có thể giúp người như trong “Bắt ông Phật đá” hay “Trong bàn tay định mệnh” thì ta nên qu‎ý trọng thần thánh thì hơn.” Và giải pháp này có thể hiểu là giải pháp tâm lý, hay giải pháp tâm linh, đều đúng.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)

.

The Subjugation of a Ghost

A young wife fell sick and was about to die. “I love you so much,” she told her husband, “I do not want to leave you. Do not go from me to any other woman. If you do, I will return as a ghost and cause you endless trouble.”

Soon the wife passed away. The husband respected her last wish for the first three months, but then he met another woman and fell in love with her. They became engaged to be married.

Immediately after the engagement a ghost appeared every night to the man, blaming him for not keeping his promise. The ghost was clever too. She told him exactly what has transpired between himself and his new sweetheart. Whenever he gave his fiancee a present, the ghost would describe it in detail. She would even repeat conversations, and it so annoyed the man that he could not sleep. Someone advised him to take his problem to a Zen master who lived close to the village. At length, in despair, the poor man went to him for help.

“Your former wife became a ghost and knows everything you do,” commented the master. “Whatever you do or say, whatever you give you beloved, she knows. She must be a very wise ghost. Really you should admire such a ghost. The next time she appears, bargain with her. Tell her that she knows so much you can hide nothing from her, and that if she will answer you one question, you promise to break your engagement and remain single.”

“What is the question I must ask her?” inquired the man.

The master replied: “Take a large handful of soy beans and ask her exactly how many beans you hold in your hand. If she cannot tell you, you will know she is only a figment of your imagination and will trouble you no longer.”

The next night, when the ghost appeared the man flattered her and told her that she knew everything.

“Indeed,” replied the ghost, “and I know you went to see that Zen master today.”

“And since you know so much,” demanded the man, “tell me how many beans I hold in this hand!”

There was no longer any ghost to answer the question.

# 65

Người đã tặng tôi một nhánh sơ ri…

Mãi rất lâu, rất lâu sau này, tôi mới hiểu vì sao tối Mồng Ba năm đó, chàng trai ấy đến nhà tôi. Sau khi phải tiếp liên tục mấy lượt khách khứa đến chúc Tết suốt từ chiều, Ba tôi định ra khép cổng để ăn tối thì anh bước vào. Hơi ngạc nhiên, nhưng ông vẫn vui vẻ mời anh vào nhà. Ba tôi có biết gia đình anh nhưng không đủ thân để đến thăm nhau vào ngày Tết. Hơn nữa, anh thật là một vị khách…lỡ cỡ. Hơi quá tuổi để là bạn học của tôi, nhưng lại quá trẻ để là khách của Ba tôi.

Dù vậy, anh vẫn là một vị khách đến chúc Tết, và như thường lệ, tôi nhận nhiệm vụ mời trà trong khi cả nhà rút xuống bếp tranh thủ ăn cơm. Vị khách của tôi chẳng nói gì cả. Không một lời suốt mười lăm phút. Anh chỉ lặng yên ngắm những tấm ảnh gia đình đặt chen chúc dưới tấm kính mặt bàn. Và tôi cũng vậy. Chúng tôi chẳng có gì chung, không chung trường, không chung bạn, không chung xóm. Chúng tôi chưa từng trò chuyện và thậm chí tôi không biết tên anh. Điều duy nhất tôi biết là nhà anh nằm trên con đường tôi thường đi học, trước sân nhà có một cây sơ ri – vốn rất hiếm thấy ở quê tôi.

Tôi luôn yêu những cái cây, nhất là những loại cây lá nhỏ. Đối với tôi, chúng luôn có vẻ gì đó dịu dàng. Vì thế, tôi vẫn ngắm nghía cây sơ ri đó mỗi lần đi ngang, những nhánh cây mảnh và dài, những chiếc lá nhỏ không đều nhau nhưng có màu xanh đậm đà mạnh mẽ. Thỉnh thoảng, từ trong các nách lá, chìa ra vài chùm hoa màu hồng nhạt bé xíu, e thẹn…Và nấp kín đâu đó, là những trái sơ ri nửa xanh nửa đỏ. Dường như chẳng có ai chăm sóc cây sơ ri ấy, nên nó không bao giờ có nhiều trái, chỉ đôi chùm lấp ló như để trang trí vậy thôi. Một vài lần, khi thấy trong nhà không có ai, tôi ghé lại sát bên rào và thò tay bứt vội một chùm hoa về để trên bàn học.

Cũng có lúc tôi thấp thoáng nhìn thấy anh, nhưng không để ý đến. Vả lại, những năm học cấp hai qua rất nhanh, tôi lên cấp ba và đến trường bằng con đường khác từ hai năm trước. Cây sơ ri thậm chí chỉ còn là ký ức.

Mồng Ba Tết năm tôi học lớp Mười một, lần đầu tiên tôi thực sự đối mặt với một chàng trai lạ trong một tình cảnh thật ngượng ngùng. Tôi là chủ nhà bất đắc dĩ, anh là khách không mời. Và dường như chẳng ai có ý định bắt chuyện. Tôi len lén quan sát vị khách của mình. Tóc anh cắt ngắn để lộ vầng trán phẳng và rộng, sống mũi cao nổi bật trên gương mặt gầy, làn da xanh, mắt sáng. Những ngón dài một cách lạ lùng cứ nắm chặt lấy nhau. Đẹp trai. Nhưng nhút nhát. Tôi kết luận.

Uống hết sạch ba tách trà nhỏ, anh mới bắt đầu cất tiếng:

– Em khỏe không?

– Dạ …khỏe.

– …..

“Đầu tiên là sức khỏe” – tôi nhủ thầm trong bụng. Tôi đã đọc ở đâu đó về cuộc trò chuyện điển hình của những con người nhàm chán. Đầu tiên họ sẽ hỏi thăm sức khỏe. Và sau đó, nói chuyện thời tiết.

– Uhm, Tết năm nay tự nhiên lạnh quá…- anh ngẩng đầu lên – lạnh hơn hẳn mọi năm.

Tôi không kềm được tiếng cười.

– Đầu tiên là sức khỏe, sau đó là thời tiết.

– Em nói sao?

– Dạ không có gì, em chỉ buồn cười thôi, trong sách viết rằng khi không biết nói chuyện gì, người ta sẽ hỏi thăm sức khỏe, sau đó nói chuyện thời tiết.

Tôi trả lời, và tiếp tục cười, thậm chí hơi đắc ý tự khen mình đã ứng đối thật thông minh, đầy châm biếm. Đã tỏ ra “cao tay” trước một anh chàng lớn hơn mình vài tuổi. Trong khi đó, anh nhìn thẳng vào tôi, ngỡ ngàng một lúc lâu, cho tới khi tôi bắt gặp ánh nhìn đó và im bặt Nhưng đã muộn. Anh đứng lên chúc gia đình năm mới an khang thịnh vượng và xin phép ra về. Tôi đứng trước hiên nhà ngơ ngác nhìn anh bước ra khỏi cổng, rồi rất nhanh, quay trở lại với nhánh sơ ri trên tay:

– Thật ra, anh định nói rằng năm nay trời quá lạnh, nên những chùm hoa sơ ri mà anh dự định hái tặng em đã rụng hết rồi. Dù sao…Mừng em năm mới!

Trao cho tôi hai nhánh sơ ri xanh rì lá, anh quay lưng và bước thẳng vào bóng đêm. Còn tôi sững sờ đến nỗi không kịp thốt lên lời nào, chỉ đứng lặng trước hiên nhà một lúc lâu thật lâu… đến khi từng tế bào trong người tôi đều nhận ra rằng Tết năm ấy thực sự lạnh. Rất lạnh.

Khi tôi bước vào nhà, Ba tôi đã đứng đó, nét mặt nghiêm nghị. Từ dưới bếp, Ba đã nghe trọn câu chuyện.

– Kể cả khi con không có chút cảm tình nào với người ta, Ba cũng không chấp nhận được. Cách xử sự của con là quá sức khiếm nhã, nhất là trong ngày Tết.

“Còn hơn cả sự khiếm nhã” – tôi nghĩ thầm trong bụng và bỗng dưng muốn khóc.

Mãi rất lâu, rất lâu sau này, tôi mới hiểu vì sao tối Mồng Ba năm đó, chàng trai ấy đến nhà tôi. Sau Tết, cả gia đình anh đã đi định cư ở nước ngoài. Ngôi nhà sau đó được bán cho một người ở nơi khác đến, và người ta xây lên một căn nhà mới, sau khi đập nhà cũ đi và chặt sạch những cây nhỏ quanh vườn, cả cây sơ ri “của tôi”.

Ngày Tết, người ta thường đến thăm nhau. Ngày Tết, người ta có một cái cớ thật đẹp để đến thăm nhau. Ngày Tết, người ta thường hồ hởi chào đón cả những người lần đầu tiên gặp mặt. Và anh, anh tưởng đã có một cơ hội cuối cùng hoàn hảo để đến gặp cô gái mà anh vẫn thường bắt gặp hái trộm hoa sơ ri nhà mình. Và kể cho cô ấy nghe vài câu chuyện…Những câu chuyện có thể bắt đầu với lời nhận xét về thời tiết.

Nhưng cô ấy đã bật cười, và thậm chí, châm biếm.

….

Tôi vẫn thường bắt gặp những chiếc xe ba gác chở đầy ắp sơ ri chạy trên các đường phố Sài Gòn. Và khi ấy, tôi lại nhớ đến người con trai đã ghé lại nhà tôi vào một tối mồng Ba tết, để tặng tôi một nhánh sơ ri với những chùm hoa đã rụng.

Tôi cứ tự hỏi mình rất nhiều lần trong suốt những năm tháng sau này, hỏi mãi, nhưng không bao giờ tôi có thể biết được, rằng mình có để lỡ điều gì khác nữa hay không, ngoài những chùm hoa sơ ri lẽ ra vẫn còn ở trên cành. Một điều gì đó đã theo anh bước khỏi hiên nhà tôi vào một đêm đầu xuân.

Tết năm ấy trời rất lạnh.

Đông Vy

Mồ hôi của Kasan

Kasan được mời chủ trì tang lễ cho một vị lãnh chúa đầu tỉnh.

Kasan chưa bao giờ gặp giới lãnh chúa và quí tộc trước đó, nên thiền sư rất hồi hộp. Khi buổi lễ bắt đầu, Kasan đổ mồ hôi.

Sau đó, khi đã về, Kasan họp các đệ tử lại. Kasan thú thật là chưa đủ khả năng làm thầy bởi vì thiền sư đã không thể có được cùng một thái độ trong thế giới danh vọng cũng như trong một ngôi chùa hẻo lánh. Rồi Kasan từ chức và thành học trò của một thiền sư khác. Tám năm sau, đã giác ngộ, Kasan trở về với các đệ tử cũ.
.

Bình:

• Muốn biết nội lực mình đến đâu thì cũng không khó, nếu mình để ‎ý đến chính mình một tí, và thành thật với chính mình.

Các hiện tượng đến với mình ngoài ‎ý muốn, ngoài ‎ý thức, mình không cản được, và khi nó đã đến mình cũng không hóa giải sớm được… đó là các dấu hiệu nội lực mình còn yếu. Trong bài này thì hồi hộp đổ mồ hôi, thông thường nhất là nỗi giận, hờn giận, chua chát, ghen tương, buồn bực… hoặc quá vui sướng đến mức nhảy cởn lên, hay đến mức ăn nói kiêu căng… hoặc nói dối vì thiếu tự tin hay vì gian dối… Nội lực mình càng cao thì mình càng khó bị rơi vào các trạng thái tâm l‎ý này.

(Chú ‎ý: Các hiện tượng tâm l‎ý ta “cố tình” tạo ra thì lại khác. Ví dụ, thầy giả vờ nóng giận la lối đứa học trò).

Nếu ta ngồi yên và tự “nhìn” mình một vài giây là nhận ra ngay trạng thái tâm l‎ý của mình. Nhưng rất nhiều người hoàn toàn bị cuốn hút vào trong trạng thái tâm l‎ý của họ mà không thể ngưng vài giây để tự “nhìn” mình, cho nên họ không bao giờ nhận ra họ đang thế nào, và cả đời không bao giờ biết được nội lực của họ yếu đến mức nào. Đây là si mê số một cho đa số người trên thế giới.

• Thấy được nội lực của mình yếu rồi, mình có dám chấp nhận sự thật đó với chính mình không. Mình có đủ can đảm và thành thật với chính mình để nói với chính mình: “Đúng là nội lực mình còn yếu. Lý ra mình không nên bị nó ảnh hưởng. Bây giờ mình phải tìm cách đẩy nó ra khỏi mình.”

Đẩy nó đi được không, đẩy nhanh hay chậm, là tùy theo nội lực của mình và vấn đề mình đang gặp phải. Không phải là luôn luôn dễ. Nhưng cố gắng hoài thì cũng có kết quả từ từ. Đôi khi chỉ vài tiếng đồng hồ, đôi khi phải tốn vài năm cố gắng.

• Đó là đối với chính mình, còn đối với người ngoài, mình có can đảm thú nhận và từ chức như Kasan không? Không phải yếu kém nào cũng cần phải thú nhận công cộng và đòi từ chức, nếu thế thì thế gian chẳng còn ai để làm thầy. Thầy cũng chỉ là học trò cao cấp, cũng có những yếu kém hàng thầy.

Nhưng trong trưởng hợp này thì đúng là nội lực Kasan rất yếu—gặp người quyền quý trong khung cảnh tốt cho mình (không phải là thí sinh đi dự thi) mà đổ mồ hôi, thì đúng là nội lực quá yếu để làm thầy.

Nhưng đó chỉ là chuyện thường. Chuyện đáng nói là Kasan thấy được nội lực yếu kém của mình, từ chức, và xin làm học trò của người khác. Người làm được thế thì tiềm năng nội lực cực kỳ lớn.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

Kasan Sweat

Kasan was asked to officiate at the funeral of a provincial lord.

He had never met lords and nobles before so he was nervous. When the ceremony started, Kasan sweat.

Afterwards, when he had returned, he gathered his pupils together. Kasan confessed that he was not yet qualified to be a teacher for he lacked the sameness of bearing in the world of fame that he possessed in the secluded temple. Then Kasan resigned and became a pupil of another master. Eight years later he returned to his former pupils, enlightened.

# 64

Dạy và Học

Chào các bạn,

Bài này nghe có vẻ như dành cho các bạn làm giáo chức, nhưng thực ra thì tất cả chúng ta ai cũng làm thầy và cũng làm trò. Dù ta là ai, ta cũng phải huấn luyện ai đó—con cái, em út, thuộc cấp, đồng nghiệp—và ta cũng phải học từ ai đó—cấp chỉ huy, huấn luyện viên chuyên môn, sư phụ, sư mẫu. Cả cuộc đời là dạy và học cùng một lúc, dù muốn dù không, dù ta có thấy điều đó hay không.

Học thế nào

Học thì dễ thấy hơn. Ai trong chúng ta cũng đã thấy “càng học càng thấy bể học càng mênh mông và cái biết của mình càng nhỏ”, cho nên chúng ta ham sách, ham Internet, ham thảo luận, ham học… Học không chỉ là vì đam mê có thêm kiến thức, mà còn là vì nỗi sướng vui khi khám phá ra điều mới, như người dọ dẫm trong cánh rừng rậm âm u thỉnh thoảng lại vớ được một hòm sắt nhỏ đầy châu báu của đám hải tặc nào đó đã chôn dấu hàng trăm năm trước.

Vấn đề của ta không phải là không ham học, mà là có quá nhiều thứ để học, mà thời gian thì có hạn, làm thế nào để học được nhiều nhất trong khoảng thời gian hạn hẹp của ta. Đây là một số trực nghiệm của mình:

1. Chọn thông tin.

Thông tin tồi, sách nói bậy rất nhiều, phải chọn thông tin mà đọc.

Thông tin trên Internet từ các nguồn rác thì đừng tốn thời giờ đọc. Nguồn rác là: Các nguồn spam thông tin tuyên truyền một chiều, quảng cáo lăng nhăng, các người quen có thói quen forward rác… Delete thì tốt hơn là tốn thời giờ mở mail xem họ nói gì. Dành thời gian cho chuyện khác.

Các thông tin giật gân về y tế, chính trị, xã hội, v.v… thường là thông tin rác. Delete. Nếu là thông tin tốt đương nhiên là bạn sẽ biết sau này.

Sách thì đọc qua các tóm tắt về quyển sách trước khi quyết định nên đọc quyển nào.

2. Tâm tĩnh lặng

Nếu tâm bạn tĩnh lặng, không choi choi, nó sẽ trong sáng, bạn sẽ thấy nhiều điều trong cái bạn đọc, kể cả các điều tác giả không cố tình viết, nhưng bạn vẫn thấy trong đó.

Nếu tâm bạn có nhiều thành kiến (mê Mỹ chê Tàu, mê công giáo chê phật giáo), ghen ghét (tên ca sĩ địch thủ của ta), thù hận (sách phản động versus sách quốc doanh), mê chuộng (tên Mỹ hay Tây), kiêu căng (chỉ các sách dân Harvard đọc)… thì bạn chỉ thấy được 1 hay 2 trong cả chục mặt của một vấn đề.

Đọc một thấy mười là nhờ “đầu óc mở rộng” đến từ “tâm tĩnh lặng”.

3. Tìm tinh túy của điều mình đọc

Một quyển sách thường chỉ có một tinh tuý có thể tóm tắt trong một câu. Ví dụ: Quyển The World Is Flat có thể tóm tắt là “Thế giới như một sân bóng bằng phẳng, và các nước đang lên cũng có thể cạnh tranh ngang hàng với các đại gia của thế giới trên sân bóng phẳng đó.”

Đôi khi đọc tóm tắt quyển sách, ta thấy được tinh túy quyển sách, và không cần phải đọc quyển sách, hoặc chỉ cần đọc một hai chương đầu là xong. Đa số sách ngày nay có cả mấy trăm trang, nhưng chỉ có một chương đầu là đáng đọc. (Người ta rất phí giấy và phí thời gian).

Đọc cả mấy trăm trang mà không nắm được tinh túy thì cũng vô ích.

Hoặc, quyển sách đầu đề “12 bí quyết thành công”, bạn có thể chỉ đọc mục lục xem 12 bí quyết đó là gì cũng đủ. Đa số các chi tiết chẳng có gì mới lạ. Nếu có thời giờ, có thể đọc chi tiết sau, nhưng biết được 12 bí quyết tên gì cũng tạm xong quyển sách lúc bận rộn.

Nếu một quyển sách, một bài viết, mà bạn không thể tóm tắt tinh túy trong một câu nói, thì hoặc là bạn chưa nắm được tinh túy, hoặc là tác giả viết chẳng có gì trong đó.

4. Khi tìm thấy điều gì mình muốn đọc nghiêm chỉnh, thì đọc nghiêm chỉnh, tức là đọc chậm rãi, vừa đọc vừa suy nghĩ. Đọc nghiêm chỉnh thì không thể đọc nhanh được.

Sách là để giúp mình suy nghĩ. Nếu đọc nghiêm chỉnh, tác giả viết một, ta có thể có thêm chín điều suy nghĩ của riêng mình, thành ra đọc một hấp thụ mười.

5. Ngoài thông tin sách vở, thế giới là cả một trường học.

Nếu mở mắt quan sát, như ra đường thì quan sát người ta ngoài đường, bạn có thể biết được dân vùng đó hiền hay dữ, tác phong văn minh đến mức nào, kinh tế đang lên hay xuống, đời sống đang dễ thở hay khó…

Các triết gia và thi nhân khám phá thế giới thường chỉ bằng nhìn trời trăng mây nước chim chóc cỏ cây…

6. Cũng như thế giới, tất cả mọi người đều có thể là thầy nếu bạn chú tâm đến từng câu nói của người đối diện mà không đối thoại một cách hời hợt cho có lệ. Ví dụ: Thái độ của bà bán hàng rong với bạn có thể cho bạn nhiều dấu hiệu về nền kinh tế đang thế nào đối với đời sống dân nghèo.

Dạy thế nào

Dạy ở đây là ý nói ta biết một điều gì đó và muốn chỉ lại cho người khác để họ cũng có được kiến thức và kinh nghiệm như ta.

Dạy trong trường, có kỹ luật của trường và thi cử giúp thầy cô, cho nên ta tạm gác môi trường trường học kỹ luật đó qua một bên, và chỉ nói đến truyền tải kiến thức chung chung cho đời. Bạn biết một điều, làm sao để truyền tải nó đến cho đời?

1. Chỉ lại điều mình thực sự biết là làm cho cuộc đời này giàu có sung túc thêm một tí nhờ kiến thức và kinh nghiệm của mình.

Ngược lại, không biết mà chỉ người khác, thì có thể làm cho thế giới tăng rác rến.

Cho nên cần định trước là mình đã biết đến đâu.

2. Cách dạy duy nhất là dạy điều mình biết bằng kinh nghiệm.

Đừng đọc sách xong rồi viết lại điều mình đọc trong sách để “dạy” người khác trong khi mình chưa có kinh nghiệm gì về việc đó cả.

Dĩ nhiên là bạn có thể chuyển tải thông tin bạn thích, như đọc một bài viết hay thì forward hay dịch bài đó để chia sẻ với bạn bè. Nhưng đó không phải là dạy. Dạy là chỉ lại điều bạn đã biết.

3. Biết đến đâu thì nói mình biết đến đó. Chỗ nào chưa biết thì nói là chưa biết.

Ví dụ: Môn này tôi đã tập được năm năm và đã có những kinh nghiệm này. Còn các chuyện ABC này thì thấy sách có nói nhưng tôi chưa được trực nghiệm nên không thể kiểm chứng đúng sai.

Không nên cho học trò nghĩ là mình đã thông hết môn đó 100% nếu mình biết là mình chưa đến mức đó. (Có một vị sư ở Việt Nam, xin tạm không nêu tên, thường xuyên nói với khách khứa đạo hữu là tôi có thể xuất thần đến nơi khác vài ngàn dặm trong vòng một tích tắc. Nam mô a di đà phật. Đạo pháp suy đồi!)

4. Dùng ngôn ngữ diễn tả giản dị nhất.

Nếu nói cho một đám đông, thì nói đến mức trình độ tiểu học cũng có thể hiểu được là hay nhất. Người tiến sĩ đứng đó cũng sẽ hiểu, và sẽ hiểu sâu hơn người tiểu học rất nhiều.

Nếu bạn nói mà người tiến sĩ cũng chẳng hiểu là bạn nói gì thì có thể là bạn cũng chẳng hiểu bạn đang nói gì.

5. Nói là việc của bạn, nghe hay không và nghe được đến đâu là việc của người khác.

Khi chia sẻ kiến thức kinh nghiệm, bạn chỉ có thể nói thôi, bạn không thể làm cho người khác hấp thụ được. Hấp thụ hay không là do trái tim, thái độ, và căn cơ của họ. Có người hấp thụ ít, có người hấp thụ nhiều, có người chẳng thèm nghe một chữ, có người hiểu sai hết ‎ý của bạn vì họ “suy diễn” lời bạn nói theo công thức trong tâm họ…

Nếu người muốn hiểu, hỏi, bạn có thể giải thích thêm, theo trình độ của họ. Nếu người không muốn hiểu, thích cãi nhau với bạn, đừng tranh luận, họ sẽ không hiểu. Nếu người muốn hiểu ngày hôm nay mà không chờ kinh nghiệm, bảo họ chờ kinh nghiệm đến, kiên nhẫn thực tập cho đến khi có được kinh nghiệm…

Mọi chuyện ở đời thường như học võ. Có những chuyển động của thầy rất nhẹ nhàng uyển chuyển và có uy lực kinh hồn, nhưng nhiều học trò thấy rất vô lý‎ vì họ tập theo lời thầy dạy thì thấy lọng cọng, không phù hợp với cơ thể tự nhiên của họ, và hầu như là uy lực không đủ để đập con kiến. Nhưng học trò tập được 3 năm thì bắt đầu thấy tự nhiên, 10 năm thì uy lực kinh khủng mà nhẹ nhàng như vũ điệu, ít người hiểu được.

6. Dạy chính là học

Dạy người khác chính là ôn lại bài của mình. Cho nên thầy luôn luôn dạy và học cùng một lúc.

7. Người thầy thực sự luôn luôn thầm mong học trò sẽ khá hơn mình.

8. Người thầy đã “giác ngộ” sẽ hiểu được thầy của mình sâu đến mức nào.

9. Người thầy thực sự biết rằng thực ra chẳng ai là thầy của ai cả. Mỗi người tự là thầy của mình. Mọi người khác chỉ giúp tí tí ‎ý kiến trên đường đi mà thôi.

Chúc các bạn một ngày vui.

Hoành

© copyright 2010
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Sát sinh

Một ngày nọ Gasan giảng cho các đệ tử: “Những người khuyên không sát sinh và muốn tha mạng cho mọi sinh linh đều đúng. Bảo vệ ngay cả thú vật và côn trùng là điều thiện. Nhưng những người giết thời gian thì sao, hay những người hủy hoại tài sản, và những người phá hoại nền kinh tế chính trị? Chúng ta không bỏ qua được. Hơn nữa, người thuyết giảng mà không giác ngộ thì sao? Hắn đang giết Phật pháp.”
.

Bình:

Đây là tránh nhiệm của người Phật tử trước những vấn đề liên hệ đến xã hội mình đang sống. Đây là câu trả lời rõ ràng nhất cho những người nghĩ rằng phật pháp chỉ là để cho các bà già ngồi gõ mõ tụng kinh trong nhà, và không quan tâm gì đến mọi bất công phá hoại đang xảy ra trong xã hội của ta, và những người nghèo khổ yếu đuối và cô thế quanh ta.

Kinh Pháp Cú, đoạn 183, tóm tắt lời tất cả chư Phật đều dạy: “Không làm điều ác, làm điều lành, và giữ tâm thanh tịnh.”

Không làm các điều ác là không nhúng tay vào áp bức, bất công, tham nhũng, phá hoại Phật pháp.

Nhưng thấy áp bức, bất công, tham nhũng, phá hoại Phật pháp trước mắt, thì “làm điều thiện” không phải là chống các hành động này bằng các cách trong tầm tay mình hay sao? Ít ra cũng nói lên một câu, dạy người nhà một tiếng. Không thể sống như là “không nghe, không thấy, không biết” được.

Điều kiện duy nhất để cái ác thắng toàn thế giới là người thiện chẳng làm gì cả.

(Trần Đình Hoành bình)

.

Killing

Gasan instructed his adherents one day: “Those who speak against killing and who desire to spare the lives of all conscious beings are right. It is good to protect even animals and insects. But what about those persons who kill time, what about those who are destroying wealth, and those who destroy political economy? We should not overlook them. Furthermore, what of the one who preaches without enlightenment? He is killing Buddhism.”

# 63

Trong cuộc đời, hãy bước trên con đường của riêng bạn

Làm thế nào để chọn được con đường của riêng mình? Làm thế nào để mình là duy nhất, không phải là bản sao của một người nào đó trên Trái Đất này? Đó hẳn là những câu hỏi không dễ trả lời. Hôm nay, Hồng Hải xin giới thiệu đến các bạn một bài viết của Andrea Klee về chủ đề này.

Chúc mọi người một ngày vui vẻ!

Nguyễn Hồng Hải
.

Trong cuộc đời, hãy bước trên con đường của riêng bạn
Andrea Klee

Một chân lý cơ bản của cuộc sống là chúng ta chỉ có thể là chính chúng ta – chúng ta không thể là một người nào đó. Chúng ta có thực sự muốn trao đổi cuộc sống của mình với cuộc sống của một ai khác không? Ý tôi là thay đổi toàn bộ cuộc sống không chỉ riêng một khía cạnh. Chúng ta có sẵn sàng đánh mất tất cả thành viên trong gia đình và những người bạn thân yêu của chúng ta, tài năng và những trải nghiệm không ai có của chúng ta hay không? Chúng ta có thực sự muốn thay đổi mọi thứ?

Một số người ghen tị với những người khác; họ nghĩ rằng họ sẽ có công việc tốt hơn, hay một ngôi nhà lớn hơn hoặc một gia đình hạnh phúc hơn nhưng họ không tính xem nếu họ đổi cuộc sống của mình với một người khác thì họ phải thay đổi mọi thứ! Họ không biết về con người đó. Bên ngoài, người khác có thể trông rất tốt nhưng bên trong có thể là những nổi đau khổ hay nhiều vấn đề mà bạn không nhận thấy.

Vậy còn những người không biết họ muốn làm gì thì sao? Họ biết rằng họ không hạnh phúc và đó là lí do để họ định bắt chước những người khác. Họ đang kiếm tìm niềm hạnh phúc đó. Vì thế họ nên tìm xem họ thích làm điều gì. Họ phải hiểu rằng hạnh phúc sẽ không xảy ra nếu họ chỉ làm theo một người nào khác.

Trở thành con người của chính chúng ta tốt nhất có thể là cơ hội duy nhất chúng ta có. Vì chúng ta không thể là một ai đó nên trong cuộc sống, chúng ta cần làm tốt nhất những gì có thể . Để trở thành “phiên bản” tốt nhất của chính chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra chúng ta thực sự là ai, vì lí do độc nhất nào mà chúng ta lại xuất hiện trên trái đất này và chúng thích làm gì. Chúng ta nên có những điều tốt nhất có thể và nhìn xem cơ hội nào đang đợi chúng ta ngoài cửa và chúng ta có thể tạo ra những khả năng nào.

Tinh thần đai đen

Tôi đã học cách chọn con đường của riêng mình từ nhưng bài tập Karate. Lúc đầu khi tôi là một đai màu, tôi đã từng hỏi thầy giáo Karate của mình rằng, “Em nên làm cái này thế nào? Em nên làm cái kia thế nào? Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Cái gì là đúng? Em nên làm gì?” Cuối cùng, thầy giáo nói với tôi “Em phải chọn con đường của riêng mình, em phải làm mọi việc với lòng nhiệt tình và em phải nghĩ về nó. Vấn đề không phải đó có là điều mọi người mong chờ hay không; hãy chú ý dến việc điều em làm là một điều tốt đẹp.”

Sống với tinh thần đai đen nghĩa là đi con đường của riêng bạn, kỉ luật, đứng lên vì chính bạn khi cần thiết, tự tin trong khi nhún nhường, di chuyển vượt xa các giới hạn và chướng ngại, và ủng hộ sự tốt đẹp, thẳng thắn và công bằng. Hãy học cách tồn tại trong những điều kiện khó khăn và bạn sẽ có nhiều lựa chọn hơn trong cuộc sống. Sống với tinh thần đai đen nghĩa là có sự dũng cảm để là chính bạn và để cố gắng hết sức cho dù bạn làm gì.

Hãy đúng đắn và chính xác

Nếu bạn không đúng và chính xác, bạn sẽ không bao giờ có thể tìm ra con đường của riêng mình bởi những gì bạn tìm thấy sẽ là con đường của một người nào đó. Nó sẽ là con đường của vai mà bạn diễn. Nhiều người thán phục tính sáng tạo vì họ biết rằng việc mở toang và cho thấy phần cốt lõi bên trong con ngườI bạn là khó như thế nào. Nếu bạn cố làm theo một ai đó, bạn sẽ chỉ là một bản sao rẻ tiền của người khác và chẳng ai đánh giá cao điều đó vì một người khác đã ở đó rồi. Thế giới cần những khả năng có một không hai mà bạn phải đóng góp.

Làm thế nào để ngăn cản những người khác khuyên bạn không làm những gì có thể

Bạn không nên để mọi người làm gián đoạn những gì bạn có thể làm chỉ bởi nó không thể được thực hiện. Khi một ai đó bảo bạn không làm điều bạn thích, hãy luôn tự hỏi chính mình rằng “Người này được lợi gì từ việc bạn không theo kế hoạch? Hay người này sẽ gặp bất lợi gì khi bạn theo kế hoạch?” Nếu đó là người không thành kiến hay là người luôn muốn điều tốt nhất cho bạn thì bạn nên xem xét việc nghe theo người này. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng thậm chí ngay cả với những người bạn tốt cũng có thể không có khả năng nhìn toàn bộ bức tranh, hoặc hiểu tại xem con đường bạn đã chọn là đúng đối với bạn.

Những điều bạn làm trong cuộc sống luôn tuỳ thuộc vào bạn và bạn phải chịu trách nhiệm cho những gì bạn làm bởi không ai biết điều gì là đúng đối với bạn. Bạn có thể nghe lời khuyên có người khác nếu họ có kinh nghiệm nhưng bạn vẫn phải ra những quyết định của riêng mình vì cuộc sống của bạn là khác biệt và hoàn cảnh cũng cũng có thể hơi khác. Cho dù bạn muốn làm gì, nếu có ai đang làm điều đó hay hình như bạn có thể làm điều đó, khi đó dù sao hãy cũng thử làm bất kể người khác nghĩ và nói gì. Đừng để người khác ngăn cản bạn làm những việc yêu thích. Đừng từ bỏ. Một hơi thở dài chẳng phải đã vượt qua rất nhiều vật cản đó sao!
.

Walking on Your Own Path in Life
By Andrea Klee

The basic wisdom of life is that we can only be ourselves – we cannot be someone else. Would we really like to exchange our life with the life of someone else? I mean really changing the whole life, not just an aspect? Would we be willing to lose all our dear family members and friends, our talents and unique experiences? Do we really want to change everything?

Some people are envious about other people; they think they have a better job or a bigger house or a nicer family, but they don’t take into account that if they change their lives with the other person, then they have to take everything! They don’t know about that other person. The other person may look fine on the outside, but on the inside there may be torment or a lot of issues that you don’t see.

How about those that don’t know what they would like to do? They know that they are not happy, and that is some of the reason why they are looking to imitate others. They are looking and searching for that happiness. Therefore, they should find out what they love doing. They have to understand that happiness won’t happen if they are just copying another person.

The only chance we have is to be the best version of ourselves that is possible. Since we cannot be someone else, we need to make the best of what is possible in our lives. In order to become the best version of ourselves, our task is to find out who we really are, for what unique reason we are on earth, and what we love doing. We should get as good as we can at it and see what opportunities knock at our door and what possibilities we can create.

Black Belt Spirit

I have learned to choose my own way in my Karate lessons. At first when I was a color belt, I used to ask my Karate teacher, “How should I do this? How should I do that? What is right? What is wrong? What is correct? What should I do?” He finally told me “You have to choose your own way, you have to show what you do with enthusiasm and you have to mean it. It doesn’t matter if this is what someone else expects or not; care about that what you do is a good thing.”

Living with the black belt spirit means walking your own path, showing discipline, standing up for yourself when necessary, showing self confidence while being modest, moving beyond limitations and obstacles, and supporting the good, fair and just. Learn to endure difficult circumstances, and you’ll have more options in life. Living with the black belt spirit means to have the courage to be yourself, and to give your all to whatever you do.

Being true and authentic

If you are not true and authentic, you will never be able to find your own path, because what you find is the path of someone else. It will be the path of the role that you play. Many people worship originality, since they know how hard it is to open up and to show your inner core. If you try to copy someone else, you will just be a cheap copy of the other person and nobody will appreciate that because the other person is already there. The world needs the unique talents that you have to contribute.

How to prevent other people from dissuading you from doing what can be done

You shouldn’t let people interrupt you doing what can be done just because they believe it cannot be done. When someone tells you to not do what you would like to do, always ask yourself “How would this person benefit from you not following your plan? Or what disadvantage would this person suffer from when you followed your plan?” If it is an unbiased person and somebody who wants your best, then you should consider listening to this person. However, keep in mind that even good friends might not be able to see the whole picture, or to understand why your chosen path is right for you.

It is always up to you what you do in your life, and you have to take responsibility for what you do because nobody else knows what is right for you. You can listen to the advice of others if they have experience, but you still have to make your own decisions because your life is different and also the situation might be slightly different. Whatever you would like to do, if there is someone else who is doing it, or if it seems possible to you, then try it anyhow, no matter what others think or say. Don’t let others stop you from doing what you love to do. Don’t give up. A long breath has already overcome many obstacles.

Cầu nguyện dọn sạch quá khứ

Chúa ơi,

Hãy cầm lấy quá khứ của con và cầm lấy tương lai của con,

Chuyển đổi chúng, bằng phép lạ của quyền năng của Chúa, thành năng lượng của tình yêu và chỉ tình yêu mà thôi.

Mong sao con biết về hiện tại như cách Chúa muốn con nhìn thấy nó.

Mong con chỉ thấy Chúa trong mọi người mọi vật để con có thể bị chói mắt bởi anh sáng, nâng lên bởi ánh sáng, được vui sướng bởi ánh sáng, và được tạo mới bởi ánh sáng.

Giải thoát con khỏi quá khứ của con và đưa con vào tương lai.

Con tin vào Chúa; không nơi nào khác là thật cả.

Trong Chúa con có niềm tin; không điều gì khác có quyền năng.

Và như vậy là con ở ngay tại nơi chốn của con, và con sẽ không cố điều gì nữa.
Con ở tại nhà; mong sao con cảm xúc được điều này và được bình an.

Bởi con sẽ không còn cướp chính con qua những tưởng tượng hão huyền và những ý nghĩ đau khổ của con.

Chúa là đời con.

Chúa ở đây bây giờ.

Amen

Nguyễn Minh Hiển dịch

.

Dear God,

Please take my past and take my future,

Transform them both through the miracle of Your power into energies of love and love only.

May I know the present as You would have me see it.

May I see only You in everyone and everything that I might be dazzled by the light, lifted up by the light, given joy by the light, and made new by the light.

Release me from my past and deliver me to my future.

In You I trust; nothing else is real.

In You I have faith; nothing else has power.

And so it is that I am where I belong, and I shall strive for nothing.

I am at home; may I feel this and be at peace.

For I would rob myself no longer through my vain imaginings and tormented thoughts.

You are my life.

You are here and now.

Amen.

Hội chợ nông dân ở Mỹ

Chào các bạn,

Mùa xuân đến cũng là mùa cây cỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Nắng ấm cũng nhiều hơn và ngày dài hơn.

Bắt đầu từ tháng 3 ở những vùng lạnh trên nước Mỹ, các hội chợ nông dân (Farmer’s Market) bắt đầu rục rịch và kéo dài suốt từ đầu mùa xuân, mạnh nhất là mùa hè, và kết thúc vào mùa thu.

Hội chợ nông dân được tổ chức thường xuyên như vậy khoảng 2 tuần đến 1 tháng một lần. Mình tạm dịch là hội chợ, nhưng thực ra quy mô của chúng cũng không nhất thiết phải lớn cỡ vài trăm gian hàng. Ví dụ đầu tháng 3 vừa rồi mình có ghé qua một hội chợ nhỏ thì có khoảng 20 gian hàng thôi. Gian thì bán bánh mì, gian thì bán mật ong, gian thì bán rau, gian thì bán trứng gà và các loại bơ, pho-mát vv… Tất cả đều là do nông dân tự trồng hoặc sản xuất được và đem ra vừa bán kiếm lời và giới thiệu về nông trang của mình.

Theo Bộ Nông nghiệp Mỹ, việc tổ chức các hội chợ như thế này ở các vùng dân cư trên khắp nước Mỹ là nhằm một số mục đích:

– Đáp ứng nhu cầu tiếp cận các thực phẩm sạch, do nông dân tự trồng của người tiêu dùng

– Giúp cho người nông dân có cơ hội tiếp xúc với người tiêu dùng, tạo mối gắn kết giữa người tiêu dùng và việc tiêu thụ các sản phẩm địa phương

– Đưa các sản phẩm nông nghiệp của nông dân trên thị trường nhanh hơn

Hiện nay có khoảng 4,800 hội chợ nông dân hoạt động trên toàn nước Mỹ. Phần lớn các hội chợ này được tổ chức bởi một hiệp hội hay một tổ chức phi lợi nhuận.

Ví dụ Portland Farmers Market là một tổ chức phi lợi nhuận hoạt động tại thành phố Portland, tiểu bang Oregon (tìm hiểu thêm về cách thức hoạt động của các tổ chức phi lợi nhuận ở Mỹ trong bài Hoạt động của các NPOs ở Mỹ). Họ không nhận bất cứ một nguồn tài trợ nào từ chính quyền liên bang, bang, hay thành phố mà tiền hoạt động có được thông qua thu phí những hộ nông dân tham gia hội chợ, qua tài trợ của doanh nghiệp, qua hoạt động gây quỹ, và rất nhiều giờ làm miễn phí của các tình nguyện viên.

Một số chương trình khác đi cùng với các hội chợ do Portland Farmers Market tổ chức:

– Các đầu bếp hàng đầu được mời đến để giới thiệu về cách thức nấu ăn ngon từ các thực phẩm được trồng theo mùa

– Tổ chức lớp nấu ăn cho trẻ em. Trẻ em từ 7 đến 15 tuổi được tham gia các lớp dạy kĩ năng nấu ăn vào thứ 7 hàng tuần. Các lớp này do các đầu bếp chuyên nghiệp đảm nhiệm.

– Chương trình Hộp đựng thức ăn trưa địa phương: chương trình mời các gia đình đến thưởng thức các thực phẩm và tham gia các hoạt động khác nhau ở hội chợ ví dụ như nấu các món ăn cho trẻ em, làm thơ về rau củ quả, làm một hộp đồ ăn trưa bằng thực phẩm theo mùa của địa phương.

– Hướng dẫn người đi chợ cách thức bảo quản thực phẩm để giữa được chất dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe.

– Âm nhạc và giải trí, do nông dân tự tham gia biểu diễn.

– Vận động vì môi trường xanh: tăng cường ý thức của mọi người về việc giảm sử dụng túi nilon, tăng cường tái sử dụng vật liệu và giảm thiểu rác thải tại các hội chợ, xúc đẩy một lối sống yêu môi trường trong vùng.

Các hội chợ như thế này đã trở thành một phần không thể thiếu trong quá trình thúc đẩy nền sản xuất nông nghiệp và giúp cho người nông dân Mỹ tìm kiếm đầu ra cho sản phẩm của mình nhanh hơn.

Mặc dù nông nghiệp Việt Nam chúng ta chủ yếu là trồng lúa gạo và sản xuất quy mô nhỏ, nhưng ngày cũng càng có nhiều các nông trại trồng cây ăn trái, nuôi gia súc lấy thịt, trồng cây công nghiệp như chè, cafe vv…ở khắp mọi miền. Nếu có những hội chợ thường xuyên như vậy, chắc chắn là người tiêu dùng cũng có dịp được biết đến các sản phẩm này nhiều hơn, người nông dân thì quảng bá được sản phẩm của trang trại đến thị trường nhanh hơn và vì thế càng có động lực để nâng cao chất lượng sản phẩm nông nghiệp của mình.

Chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ 🙂

Hoàng Khánh Hòa

Củ cà-rốt và cái gậy

Carrot and stick là một thành ngữ trong tiếng Anh chỉ đến một chính sách kết hợp giữa thưởng và phạt để tạo ra định hướng các hành vi sao cho đúng đắn. Ví dụ như hồi chúng ta đi học mẫu giáo nếu ngoan thì cuối tuần được thưởng phiếu bé ngoan, nếu làm sai và học không tốt thì sẽ bị cô giáo nhắc nhở.

Ở mức độ quản lý xã hội, cái gậy có thể hiểu như là những quy định về việc vi phạm, như là nếu như một người đi xe vượt đèn đỏ thì bị phạt 200 ngàn đồng, nếu doanh nghiệp trốn thuế thì theo quy định của bộ Tài chính có thể bị phạt gấp 5 lần số thuế bị trốn. Củ cà-rốt nôm na là sự công nhận các nỗ lực của cá nhân hoặc tập thể nào đó dưới dạng bằng khen, phần thưởng hoặc ưu đãi, nhằm khuyến khích các cá nhân và tập thể đã có những hoạt động tích cực, không chỉ tuân thủ pháp luật mà còn góp phần phát triển cộng đồng.

Vì vậy một chính sách tốt cần có sự cân bằng giữa cái gậy và củ cà-rốt. Ví dụ một doanh nghiệp đóng thuế đầy đủ mỗi năm, tạo ra hàng ngàn công ăn việc làm cho thành phố, đóng góp vào các hoạt động tài trợ cho giáo dục và bảo vệ môi trường. Vậy ngoài việc không bị cái gậy “rờ” tới, thành phố cũng nên có chính sách hoặc các chương trình cụ thể để tôn vinh doanh nghiệp.

Việc trao củ cà-rốt sẽ ít nhiều có tạo nên một hình ảnh tốt trong cộng đồng các doanh nghiệp của khu vực đó, và tạo nên một môi trường thi đua lành mạnh để ai cũng có được củ cà-rốt. Tuy vậy nhiều chương trình tôn vinh doanh nghiệp hay cá nhân ở Việt Nam hiện nay đang bị dùng làm công cụ PR theo nhiều nghĩa. Chắc chắn đó không phải là một củ cà-rốt mà chúng ta mong muốn. Việc xem xét trao củ cà-rốt phải thật khách quan và dân chủ, như vậy mới có thể khuyến khích cộng đồng tiếp tục có những cố gắng tuân thủ luật pháp và phát triển xã hội.

Tương tự như vậy trong một nhóm nhỏ, khen thưởng cần rõ ràng và cụ thể. Chúng ta nên tạo ra nhiều giải thưởng khác nhau để công nhận những cố gắng của mỗi cá nhân, chứ không chỉ có 3 giải truyền thống Nhất, Nhì, Ba nữa. Ví dụ chúng ta có thể trao các giải sau sau khi các nhóm làm việc hoàn thành xong một dự án:

– Trưởng nhóm xuất sắc nhất
– Thành viên sáng tạo nhất
– Thành viên năng nổ nhất
– Thành viên thân thiện nhất
– Thành viên vui tính nhất
– Nhóm hiệu quả nhất
– Nhóm tiết kiệm nhất
vv…

Vì sao ư? Vì tất cả những yếu tố này đều quan trọng cả, sáng tạo, thân thiện, vui vẻ, tiết kiệm, hiệu quả….là những đức tính mà chúng ta hướng tới để tạo thành một nhóm hoàn hảo. Và chúng ta hiểu rằng mỗi cá nhân có một tài năng nhất định, mỗi một tài năng đó sẽ đóng góp tạo thành một khối vững chắc. Và điều quan trọng là, một sự công nhận nhỏ thôi cũng giúp cho các thành viên thấy hạnh phúc vì nỗ lực của mình, dù mang lại kết quả to hay nhỏ, đã được mọi người hiểu, vì thế mà họ càng cố gắng hơn những lần sau.

Vậy nếu muốn nhóm của mình ngày càng làm việc hiệu quả và tích cực, bạn hãy nhớ trao thêm nhiều củ cà-rốt nữa nhé.

Chúc các bạn một ngày nhiều cà-rốt 🙂

Hoàng Khánh Hòa

Đường hầm

Zenkai, con trai của một người hiệp sĩ đạo, đến Edo và được nhận vào làm hầu cận cho một quan chức lớn. Zenkai yêu vợ viên quan này và bị khám phá. Để tự bảo vệ, Zenkai giết viên quan. Rồi bỏ trốn cùng với vợ ông ta.

Cả hai sau đó trở thành ăn trộm. Nhưng người đàn bà quá tham lam đến nỗi Zenkai dần dần ghê tởm bà ta. Cuối cùng, Zenkai rời bà ta và đi thật xa, đến thành phố Buzen, nơi Zenkai trở thành một vị sư khất thực.

Để chuộc lại tội lỗi quá khứ, Zenkai quyết định làm một việc thiện nào đó trong đời. Biết có một con đường nguy hiểm băng qua đỉnh núi làm nhiều người chết và mang thương tật, Zenkai quyết định đào một đường hầm xuyên núi tại đó.

Ban ngày khất thực, ban đêm Zenkai đào đường hầm. Sau 30 năm, đường hầm dài 2280 feet (695 m), cao 20 feet (6,1m), và rộng 30 feet (9,15m).

Hai năm trước ngày hoàn thành, người con trai của vị quan Zenkai đã giết, nay là một kiếm sĩ tài giỏi, tìm ra được Zenkai và đến để giết thiền sư trả thù cha.

“Tôi sẽ tình nguyện trao mạng cho cậu,” Zenkai nói. “Chỉ để tôi làm xong việc này đã. Ngày nào xong, cậu có thể giết tôi.”

Vậy cậu con đợi ngày đó đến. Vài tháng trôi qua và Zendai vẫn tiếp tục đào. Cậu con chán ngồi không chẳng làm gì và bắt đầu phụ Zenkai đào. Khi đã giúp Zenkai được một năm, cậu con bắt đầu ngưỡng mộ ý‎ chí và tính cách của Zendai.

Cuối cùng đường hầm hoàn thành và mọi người có thể dùng nó và đi lại an toàn.

“Bây giờ chặt đầu tôi đi,” Zendai nói. “Việc của tôi đã xong.”

“Làm sao tôi chặt đầu của thầy của tôi được?” cậu trai trẻ hỏi với đôi mắt đẫm lệ.
.

Bình:

• Đồ tể buông đao thành Phật.

Nếu bạn chưa cướp vợ giết chồng, thì bạn vẫn còn nhiều hy vọng. Hãy vững tin vào Phật tánh tiềm tàng trong mình.

Nếu bạn đã “xóa sổ” một người vì xấu xa tội lỗi gì đó, hãy nghĩ đến Phật tánh tiềm tàng trong người đó. Nếu bạn nghĩ là người đó không có Phật tánh, thì bạn cũng không có Phật tánh.

• Tâm Phật tự nhiên chuyển hóa tâm sân.

• Trong khi đào đường hầm để giúp người đi từ bên này núi qua bên kia núi, Zenkai cũng giúp độ chàng kiếm sĩ trẻ đi từ bên này bờ đến bên kia bờ của giòng sông sân hận đau khổ

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

The Tunnel

Zenkai, the son of a samurai, journeyed to Edo and there became the retainer of a high official. He fell in love with the official’s wife and was discovered. In self-defence, he slew the official. Then he ran away with the wife.

Both of them later became thieves. But the woman was so greedy that Zenkai grew disgusted. Finally, leaving her, he journeyed far away to the province of Buzen, where he became a wandering mendicant.

To atone for his past, Zenkai resolved to accomplish some good deed in his lifetime. Knowing of a dangerous road over a cliff that had caused death and injury to many persons, he resolved to cut a tunnel through the mountain there.

Begging food in the daytime, Zenkai worked at night digging his tunnel. When thirty years had gone by, the tunnel was 2,280 feet long, 20 feet high, and 30 feet wide.

Two years before the work was completed, the son of the official he had slain, who was a skillful swordsman, found Zenkai out and came to kill him in revenge.

“I will gived you my life willingly,” said Zenkai. “Only let me finish this work. On the day it is completed, then you may kill me.”

So the son awaited the day. Several months passed and Zenkai kept digging. The son grew tired of doing nothing and began to help with the digging. After he had helped for more than a year, he came to admire Zenkai’s strong will and character.

At last the tunnel was completed and the people could use it and travel safely.

“Now cut off my head,” said Zenkai. “My work is done.”

“How can I cut off my own teacher’s head?” asked the younger man with tears in his eyes.

# 60

Tâm Sự Nhỏ Của Tôi

Tôi không định viết nên những dòng này, nhưng tôi chợt nghĩ có thể việc chia sẻ với mọi người sẽ giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn, sau một chuyện tưởng chừng thật khó đối diện đã xảy ra với mình.

Tôi có một niềm đam mê được hình thành từ hồi còn là cô học sinh lớp 6, và nó được nuôi lớn từng ngày cho đến tận bây giờ, với biết bao kỉ niệm vui buồn mà tôi vẫn luôn nhớ. Niềm đam mê ấy chính là sưu tập sách, báo thành một thư viện mini của riêng tôi. Không những chỉ là do sở thích đã khiến niềm đam mê đó được ấp ủ, mà tôi còn có khát khao rằng một ngày nào đó, chính bản thân mình sẽ sở hữu một thư viện sách khổng lồ để làm giàu vốn tri thức cho tôi và tất cả mọi người xung quanh. Điều đó, nghe có vẻ thật xa vời, bạn nhỉ, nhưng nhờ một câu nói: “Đừng bao giờ để người khác lấy đi ước mơ của mình. Hãy làm theo những gì trái tim mách bảo!”, tôi tự nhủ phải luôn tin tưởng vào sức mạnh và lòng quyết tâm hiện thực hoá ước mơ ấy của bản thân. Và tôi mong một ngày nào đó, ước mơ ấy sẽ trở thành sự thật…

Những dòng kí ức ùa về, không theo bất cứ một trật tự lô-gic nào, có một cô bé thích đọc truyện chữ từ rất nhỏ. Ngoài những cuốn truyện tranh hiếm hoi được ba mua cho vì hồi đó gia đình còn rất khó khăn, em vẫn thường chờ đến những dịp đặc biệt trong năm để được ba mua cho những cuốn truyện cổ tích nổi tiếng thế giới như Andersen, Grim, Nghìn lẻ một đêm,…hoặc chờ bạn bè đọc xong lại mượn về nghiền ngẫm. Cô học sinh lớp ba ấy, vẫn có lúc trốn mẹ nhịn quà sáng để mua sách truyện về đọc và cất giữ, nâng niu như những báu vật. Rồi khi lên lớp 6, khi lần đầu tiên được lật mở những trang báo Hoa Học Trò còn mùi mực thơm và mùi giấy mới tinh, cô bé đã say mê ngay lập tức và ước mơ sau này lớn lên trở thành nhà văn, nhà báo xuất sắc cũng được nhen nhóm từ đó. Ngày ngày sau khi tan học, em lại hớn hở chạy ngay ra sạp báo, tìm mua những cuốn báo thật hay và phù hợp với lứa tuổi để trau dồi thêm khả năng viết lách và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Em có một người bạn gái thân cũng đồng sở thích ấy, đôi bạn chung lớp cùng giúp nhau học tập và chia sẻ những vui buồn, những cảm nhận qua mỗi tờ báo, cuốn sách mình sở hữu. Tủ sách báo của hai cô bé cũng ngày càng phong phú, đa dạng cả về số lượng lẫn thể loại, và tình bạn cũng lớn dần lên như thế!

Ba mẹ em nhận ra niềm đam mê có ích của em nên rất ủng hộ, sắm hẳn cho em một tủ kính khá lớn để em lưu giữ những “báu vật” ấy của mình, có cả khoá để sách báo không bị bụi bẩn dính vào hay bị thất lạc. Những cuốn truyện, sau khi đọc xong, em đều sắp xếp theo từng mục rõ ràng với cơ man là truyện tranh Cô tiên xanh, Thần đồng đất Việt, Đoremon, Harry Porter…Truyện cổ tích, truyện ngắn thiếu nhi dù đã đọc xong từ lâu nhưng em vẫn dành một góc trang trọng cho chúng trong thư viện của mình, tự nhủ sau này các em của mình lớn lên sẽ được thừa hưởng “gia tài” tí hon từ chị gái mình.

Thời gian trôi qua, em càng lớn và sở thích, nhu cầu đọc sách báo vẫn không hề giảm đi, mà ngược lại còn phục vụ thiết thực hơn cho việc học tập của mình. Em tự tiết kiệm tiền, đôi lúc còn được ba mẹ “tài trợ kinh tế” để tiếp tục làm giàu thư viện của mình. Mỗi tờ báo, cuốn sách mua về, em lật mở từng trang nhẹ nhàng và đọc thật kĩ, suy ngẫm thật lâu. Gấp chúng lại, em miết thật khéo léo để giữ mới được lâu, và đặc biệt em không cho mượn một cách tuỳ tiện, bừa bãi, nên đôi khi bị tụi bạn bảo là kĩ tính, nhưng em chỉ cười trừ mà không thanh minh. Bởi trong thâm tâm em rõ nhất một điều, những cuốn sách, những tờ báo kia, không phải là em dễ dàng mua được, mà em phải chọn lọc và sưu tập chúng phù hợp với túi tiền và điều kiện của gia đình mình. Em thậm chí đôi khi còn phải hi sinh những sở thích khác của một cô bé mới lớn như chuyện quần áo, kẹp tóc, giày dép hay thậm chí cả những buổi đi chơi để theo đuổi một cách trọn vẹn nhất thứ mà mình đam mê. Em biết rằng ba mẹ đã dành hết tất cả sự quan tâm, yêu thương để ủng hộ con gái mình hình thành những thói quen, những sở thích đúng đắn. Em cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn khi tuổi thơ mình được gắn bó với những tri thức, những vốn hiểu biết do chính mình thu thập được, chứ không phải là hoàn toàn đi vay mượn từ người khác. Đó chính là những tinh hoa văn hoá mà cả nhân loại đã góp công sức để đem lại cho mỗi con người, để giáo dục tính cách và tâm hồn họ từ ngày hôm qua, đến ngày hôm nay và mãi mãi mai sau…

Cô bé ngày nào trong những mảnh kí ức rời rạc nhưng vẫn rõ nét ấy, giờ đã là một nữ sinh năm cuối thời trung học. Phút giây nhớ lại những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ khiến tôi mỉm cười một mình, nhưng chính chúng cũng làm nỗi buồn trong tôi dai dẳng. Có một chuyện không may xảy ra với tôi cách đây gần một tuần làm tôi áy náy, trăn trở mãi. Vì một số lí do, thư viện mini của tôi giờ đã bị mất đi hơn một nửa số lượng sách báo mà chúng đã gắn bó với tôi suốt thời gian qua, như một người bạn tinh thần thân thiết nhất. Chúng dường như là một phần của con người tôi, và khi chúng biến mất, tôi có lẽ cũng mất đi một nửa tâm hồn mình. Tôi đã thất vọng, rất nhiều, và nhận ra dòng thời gian trôi đi đôi lúc khiến con người ta mất đi nhiều thứ. Sẽ không đáng nói nếu chúng chỉ là những vật chất bình thường, vì quy luật tất yếu là không có thứ vật chất nào có khả năng tồn tại mãi mãi. Nhưng khi ta là con người, thì bằng mọi cách, có những giá trị tinh thần mà ta không thể nào đánh mất. Thế nhưng tôi đã đánh mất, những điều thật sự quan trọng với bản thân mà dường như lại không hề hay biết. Đến khi một điều gì đó xảy ra, tôi mới trở về với thực tại phũ phàng ấy. Tôi biết trong tôi chưa bao giờ đánh mất niềm đam mê của mình, nhưng tôi đã không còn toàn tâm toàn ý với nó như trước nữa. Tôi tự hỏi có phải vì guồng quay chóng mặt của một xã hội đang ngày càng đổi thay, nên dù không muốn, mình vẫn phải thay đổi! Tôi vẫn sưu tầm báo, nhưng số lượng ngày càng giảm rõ rệt, chỉ còn duy trì những ấn phẩm quen thuộc. Thậm chí khi chúng được mua về, tôi không còn háo hức muốn khám phá như trước, mà chỉ mua như một thói quen khó bỏ, để rồi chúng nằm khuất lấp trong một góc nào đó của giá sách, hay bị đứa em trai nghịch ngợm của tôi phá tan tành, và tôi vẫn phải chấp nhận vì nó là trẻ con. Phải chăng vì là học sinh lớp 12, quá bận rộn với chuyện học hành, với những áp lực khác của cuộc sống đến mức đôi lúc còn bị thiếu ngủ, nên tôi bỏ quên chúng sao? Tôi nhận ra mình dường như đã sai, và nhận thấy ngọn lửa đam mê ấy vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Hàng ngày tôi vẫn dành khoảng 15 phút để đọc sách, báo, để nhìn ngắm lại gia tài quý giá nhất của mình. Tôi thực sự hụt hẫng và thấy thật có lỗi, giá như tôi quan tâm đến chúng hơn, thì giờ đây không phải chứng kiến cảnh tủ sách chỉ còn một nửa, và bị xáo trộn lung tung, sách báo bị hư hại nhiều mà không rõ nguyên nhân. Tôi lặng lẽ thu dọn lại chúng, sắp xếp gọn gàng và nhìn thấy những giọt nước mắt khẽ rơi xuống những tờ bìa báo, phản chiếu qua tấm gương chiếc tủ kính.

Nhưng tôi quyết tâm không từ bỏ! Qua giai đoạn gấp rút ôn thi này cho những bước ngoặt sắp tới của cuộc đời, tôi sẽ trở lại là chính mình. Tôi sẽ tiếp tục cuộc hành trình kiếm tìm tri thức hay qua những cuốn sách ở những cửa tiệm, sạp báo thân thuộc. Và dẫu cuộc đời có đưa tôi đến một ngã rẽ nào đi chăng nữa, thì chắc chắn những cuốn sách, những tờ báo ấy vẫn sẽ mãi là người bạn đồng hành tin cậy và tâm lý nhất của tôi-những người bạn chưa bao giờ cất tiếng nói, nhưng lại không ngừng tiếp cho tôi sức mạnh tinh thần và nguồn dưỡng chất để tâm hồn tôi lớn lên, để tôi có thể trưởng thành. Tôi nhận ra rằng, bản thân mình đừng quên đi những khó khăn trước mắt, mà hãy nhìn thẳng vào chúng, và tôi sẽ biết rằng đơn giản, mọi điều tồi tệ rồi sẽ đi qua, và cuộc sống vẫn tiếp tục.

Tôi tin rằng có những thứ trong tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ là vì mình sống quá nhanh, quá gấp gáp cho kịp nhịp đập của cuộc sống, nên chúng chỉ ngủ quên ở đâu đó trong miền tâm tưởng của mình mà thôi. Niềm đam mê và ước mơ ngày nào của tôi, tôi biết nó vẫn chảy trong từng mạch máu của mình, không có chúng, tôi có thể sẽ chết vì hao kiệt tâm hồn. Bởi vậy, tôi sẽ cứ để cho chúng tạm thời cháy âm ỉ và hoà quyện chung với những niềm riêng khác. Biết đâu nhờ những phút giây đượm nỗi buồn và đầy suy tư về cuộc sống này, ngọn lửa đam mê lại bùng cháy mạnh mẽ, và đem lại cho tôi nhiều gấp ngàn lần những thứ mà tôi đã đánh mất!
Dù sớm hay muộn, hãy tạo nên một sự thay đổi. Bởi cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi! Tôi lắng nghe thấy những lời thì thầm đó từ trái tim mình…

Thảo Vi