Tôi không định viết nên những dòng này, nhưng tôi chợt nghĩ có thể việc chia sẻ với mọi người sẽ giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn, sau một chuyện tưởng chừng thật khó đối diện đã xảy ra với mình.

Tôi có một niềm đam mê được hình thành từ hồi còn là cô học sinh lớp 6, và nó được nuôi lớn từng ngày cho đến tận bây giờ, với biết bao kỉ niệm vui buồn mà tôi vẫn luôn nhớ. Niềm đam mê ấy chính là sưu tập sách, báo thành một thư viện mini của riêng tôi. Không những chỉ là do sở thích đã khiến niềm đam mê đó được ấp ủ, mà tôi còn có khát khao rằng một ngày nào đó, chính bản thân mình sẽ sở hữu một thư viện sách khổng lồ để làm giàu vốn tri thức cho tôi và tất cả mọi người xung quanh. Điều đó, nghe có vẻ thật xa vời, bạn nhỉ, nhưng nhờ một câu nói: “Đừng bao giờ để người khác lấy đi ước mơ của mình. Hãy làm theo những gì trái tim mách bảo!”, tôi tự nhủ phải luôn tin tưởng vào sức mạnh và lòng quyết tâm hiện thực hoá ước mơ ấy của bản thân. Và tôi mong một ngày nào đó, ước mơ ấy sẽ trở thành sự thật…

Những dòng kí ức ùa về, không theo bất cứ một trật tự lô-gic nào, có một cô bé thích đọc truyện chữ từ rất nhỏ. Ngoài những cuốn truyện tranh hiếm hoi được ba mua cho vì hồi đó gia đình còn rất khó khăn, em vẫn thường chờ đến những dịp đặc biệt trong năm để được ba mua cho những cuốn truyện cổ tích nổi tiếng thế giới như Andersen, Grim, Nghìn lẻ một đêm,…hoặc chờ bạn bè đọc xong lại mượn về nghiền ngẫm. Cô học sinh lớp ba ấy, vẫn có lúc trốn mẹ nhịn quà sáng để mua sách truyện về đọc và cất giữ, nâng niu như những báu vật. Rồi khi lên lớp 6, khi lần đầu tiên được lật mở những trang báo Hoa Học Trò còn mùi mực thơm và mùi giấy mới tinh, cô bé đã say mê ngay lập tức và ước mơ sau này lớn lên trở thành nhà văn, nhà báo xuất sắc cũng được nhen nhóm từ đó. Ngày ngày sau khi tan học, em lại hớn hở chạy ngay ra sạp báo, tìm mua những cuốn báo thật hay và phù hợp với lứa tuổi để trau dồi thêm khả năng viết lách và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Em có một người bạn gái thân cũng đồng sở thích ấy, đôi bạn chung lớp cùng giúp nhau học tập và chia sẻ những vui buồn, những cảm nhận qua mỗi tờ báo, cuốn sách mình sở hữu. Tủ sách báo của hai cô bé cũng ngày càng phong phú, đa dạng cả về số lượng lẫn thể loại, và tình bạn cũng lớn dần lên như thế!

Ba mẹ em nhận ra niềm đam mê có ích của em nên rất ủng hộ, sắm hẳn cho em một tủ kính khá lớn để em lưu giữ những “báu vật” ấy của mình, có cả khoá để sách báo không bị bụi bẩn dính vào hay bị thất lạc. Những cuốn truyện, sau khi đọc xong, em đều sắp xếp theo từng mục rõ ràng với cơ man là truyện tranh Cô tiên xanh, Thần đồng đất Việt, Đoremon, Harry Porter…Truyện cổ tích, truyện ngắn thiếu nhi dù đã đọc xong từ lâu nhưng em vẫn dành một góc trang trọng cho chúng trong thư viện của mình, tự nhủ sau này các em của mình lớn lên sẽ được thừa hưởng “gia tài” tí hon từ chị gái mình.
Thời gian trôi qua, em càng lớn và sở thích, nhu cầu đọc sách báo vẫn không hề giảm đi, mà ngược lại còn phục vụ thiết thực hơn cho việc học tập của mình. Em tự tiết kiệm tiền, đôi lúc còn được ba mẹ “tài trợ kinh tế” để tiếp tục làm giàu thư viện của mình. Mỗi tờ báo, cuốn sách mua về, em lật
mở từng trang nhẹ nhàng và đọc thật kĩ, suy ngẫm thật lâu. Gấp chúng lại, em miết thật khéo léo để giữ mới được lâu, và đặc biệt em không cho mượn một cách tuỳ tiện, bừa bãi, nên đôi khi bị tụi bạn bảo là kĩ tính, nhưng em chỉ cười trừ mà không thanh minh. Bởi trong thâm tâm em rõ nhất một điều, những cuốn sách, những tờ báo kia, không phải là em dễ dàng mua được, mà em phải chọn lọc và sưu tập chúng phù hợp với túi tiền và điều kiện của gia đình mình. Em thậm chí đôi khi còn phải hi sinh những sở thích khác của một cô bé mới lớn như chuyện quần áo, kẹp tóc, giày dép hay thậm chí cả những buổi đi chơi để theo đuổi một cách trọn vẹn nhất thứ mà mình đam mê. Em biết rằng ba mẹ đã dành hết tất cả sự quan tâm, yêu thương để ủng hộ con gái mình hình thành những thói quen, những sở thích đúng đắn. Em cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn khi tuổi thơ mình được gắn bó với những tri thức, những vốn hiểu biết do chính mình thu thập được, chứ không phải là hoàn toàn đi vay mượn từ người khác. Đó chính là những tinh hoa văn hoá mà cả nhân loại đã góp công sức để đem lại cho mỗi con người, để giáo dục tính cách và tâm hồn họ từ ngày hôm qua, đến ngày hôm nay và mãi mãi mai sau…

Cô bé ngày nào trong những mảnh kí ức rời rạc nhưng vẫn rõ nét ấy, giờ đã là một nữ sinh năm cuối thời trung học. Phút giây nhớ lại những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ khiến tôi mỉm cười một mình, nhưng chính chúng cũng làm nỗi buồn trong tôi dai dẳng. Có một chuyện không may xảy ra với tôi cách đây gần một tuần làm tôi áy náy, trăn trở mãi. Vì một số lí do, thư viện mini của tôi giờ đã bị mất đi hơn một nửa số lượng sách báo mà chúng đã gắn bó với tôi suốt thời gian qua, như một người bạn tinh thần thân thiết nhất. Chúng dường như là một phần của con người tôi, và khi chúng biến mất, tôi có lẽ cũng mất đi một nửa tâm hồn mình. Tôi đã thất vọng, rất nhiều, và nhận ra dòng thời gian trôi đi đôi lúc khiến con người ta mất đi nhiều thứ. Sẽ không đáng nói nếu chúng chỉ là những vật chất bình thường, vì quy luật tất yếu là không có thứ vật chất nào có khả năng tồn tại mãi mãi. Nhưng khi ta là con người, thì bằng mọi cách, có những giá trị tinh thần mà ta không thể nào đánh mất. Thế nhưng tôi đã đánh mất, những điều thật sự quan trọng với bản thân mà dường như lại không hề hay biết. Đến khi một điều gì đó xảy ra, tôi mới trở về với thực tại phũ phàng ấy. Tôi biết trong tôi chưa bao giờ đánh mất niềm đam mê của mình, nhưng tôi đã không còn toàn tâm toàn ý với nó như trước nữa. Tôi tự hỏi có phải vì guồng quay chóng mặt của một xã hội đang ngày càng đổi thay, nên dù không muốn, mình vẫn phải thay đổi! Tôi vẫn sưu tầm báo, nhưng số lượng ngày càng giảm rõ rệt, chỉ còn duy trì những ấn phẩm quen thuộc. Thậm chí khi chúng được mua về, tôi không còn háo hức muốn khám phá như trước, mà chỉ mua như một thói quen khó bỏ, để rồi chúng nằm khuất lấp trong một góc nào đó của giá sách, hay bị đứa em trai nghịch ngợm của tôi phá tan tành, và tôi vẫn phải chấp nhận vì nó là trẻ con. Phải chăng vì là học sinh lớp 12, quá bận rộn với chuyện học hành, với những áp lực khác của cuộc sống đến mức đôi lúc còn bị thiếu ngủ, nên tôi bỏ quên chúng sao? Tôi nhận ra mình dường như đã sai, và nhận thấy ngọn lửa đam mê ấy vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Hàng ngày tôi vẫn dành khoảng 15 phút để đọc sách, báo, để nhìn ngắm lại gia tài quý giá nhất của mình. Tôi thực sự hụt hẫng và thấy thật có lỗi, giá như tôi quan tâm đến chúng hơn, thì giờ đây không phải chứng kiến cảnh tủ sách chỉ còn một nửa, và bị xáo trộn lung tung, sách báo bị hư hại nhiều mà không rõ nguyên nhân. Tôi lặng lẽ thu dọn lại chúng, sắp xếp gọn gàng và nhìn thấy những giọt nước mắt khẽ rơi xuống những tờ bìa báo, phản chiếu qua tấm gương chiếc tủ kính.

Nhưng tôi quyết tâm không từ bỏ! Qua giai đoạn gấp rút ôn thi này cho những bước ngoặt sắp tới của cuộc đời, tôi sẽ trở lại là chính mình. Tôi sẽ tiếp tục cuộc hành trình kiếm tìm tri thức hay qua những cuốn sách ở những cửa tiệm, sạp báo thân thuộc. Và dẫu cuộc đời có đưa tôi đến một ngã rẽ nào đi chăng nữa, thì chắc chắn những cuốn sách, những tờ báo ấy vẫn sẽ mãi là người bạn đồng hành tin cậy và tâm lý nhất của tôi-những người bạn chưa bao giờ cất tiếng nói, nhưng lại không ngừng tiếp cho tôi sức mạnh tinh thần và nguồn dưỡng chất để tâm hồn tôi lớn lên, để tôi có thể trưởng thành. Tôi nhận ra rằng, bản thân mình đừng quên đi những khó khăn trước mắt, mà hãy nhìn thẳng vào chúng, và tôi sẽ biết rằng đơn giản, mọi điều tồi tệ rồi sẽ đi qua, và cuộc sống vẫn tiếp tục.

Tôi tin rằng có những thứ trong tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ là vì mình sống quá nhanh, quá gấp gáp cho kịp nhịp đập của cuộc sống, nên chúng chỉ ngủ quên ở đâu đó trong miền tâm tưởng của mình mà thôi. Niềm đam mê và ước mơ ngày nào của tôi, tôi biết nó vẫn chảy trong từng mạch máu của mình, không có chúng, tôi có thể sẽ chết vì hao kiệt tâm hồn. Bởi vậy, tôi sẽ cứ để cho chúng tạm thời cháy âm ỉ và hoà quyện chung với những niềm riêng khác. Biết đâu nhờ những phút giây đượm nỗi buồn và đầy suy tư về cuộc sống này, ngọn lửa đam mê lại bùng cháy mạnh mẽ, và đem lại cho tôi nhiều gấp ngàn lần những thứ mà tôi đã đánh mất!
Dù sớm hay muộn, hãy tạo nên một sự thay đổi. Bởi cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi! Tôi lắng nghe thấy những lời thì thầm đó từ trái tim mình…
Thảo Vi


Ngày hôm nay, ngày mới này, tôi là một sinh viên thành công. Qua một đêm tâm trí và cơ thể tôi đã sản sinh ra hàng ngàn tế bào mới để cho tôi những lợi thế lớn nhất có thể. Tôi được sinh lại, được tiếp thêm sinh khí và tràn đầy năng lượng.



















Người bắt chước (copycat) là người hành động giống y hệt người khác hoặc sao chép công việc của người khác. Nhà tài phiệt (fat cat) là một người có rất nhiều tiền
– Bố mẹ ơi, con đang trên đường về nhà, nhưng con có điều này muốn nhờ bố mẹ. Con có một người bạn và con muốn đưa người bạn đó về cùng với con.
“Mom and Dad, I’m coming home, but I’ve a favor to ask. I have a friend I’d like to bring home with me.
T for TRUST (tin tưởng): sự tin tưởng là chất keo kết dính mọi người lại với nhau. Một mối quan hệ không thể đi đến đâu cả mà không có nó.
R is for RESPECT
3. Nhớ 3 chữ R (3 chữ T trongtiếng Việt): Respect for self (Tôn trọng chính mình), Respect for others (Tôn trọng người khác), Responsibility for all your actions (Trách nhiệm với tất cả những hành động của mình).
12. A loving atmosphere in your home is the foundation for your life.



Mẫn, một cô bạn cùng lớp tôi, bạn ấy có một ước mơ rất đẹp: Mơ làm cô giáo miền núi. Cô bạn nhỏ muốn đem cái chữ đến cho miền núi hẻo lánh, cho phép ước mơ được chắp cánh trên những cái đầu cháy nắng, cho phép những bàn chân bước đi trên thảm đỏ học vấn thay vì bước trên ruộng cày nứt nẻ. Ban ấy muốn sẻ chia tấm chăn hạnh phúc vốn dã rất hẹp của mình. Nhưng mấy ai biết được bạn ấy sống một cuộc sống thiếu vắng người bố, bạn ấy tự lớn lên, bươn chải và trưởng thành cùng với một người mẹ bệnh tật. Tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ Mẫn, cô ấy khóc vì ước mơ con mình sao mà cực nhọc thế! Sao không giống tôi, mơ làm doanh nhân. Tôi cũng thấy cay xè vì ước mơ ấy có phải của tôi đâu. Tôi yêu những làng trẻ S.O.S nhưng đôi khi lại từ bỏ chuyến đến thăm chỉ vì một cuộc chơi. Tôi thiếu một bản lĩnh để yêu thương người khác, bạn có như tôi không?
Trước một trí tuệ tôi cúi đầu






