Tag Archives: Teen talk

Tâm Sự Nhỏ Của Tôi

Tôi không định viết nên những dòng này, nhưng tôi chợt nghĩ có thể việc chia sẻ với mọi người sẽ giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn, sau một chuyện tưởng chừng thật khó đối diện đã xảy ra với mình.

Tôi có một niềm đam mê được hình thành từ hồi còn là cô học sinh lớp 6, và nó được nuôi lớn từng ngày cho đến tận bây giờ, với biết bao kỉ niệm vui buồn mà tôi vẫn luôn nhớ. Niềm đam mê ấy chính là sưu tập sách, báo thành một thư viện mini của riêng tôi. Không những chỉ là do sở thích đã khiến niềm đam mê đó được ấp ủ, mà tôi còn có khát khao rằng một ngày nào đó, chính bản thân mình sẽ sở hữu một thư viện sách khổng lồ để làm giàu vốn tri thức cho tôi và tất cả mọi người xung quanh. Điều đó, nghe có vẻ thật xa vời, bạn nhỉ, nhưng nhờ một câu nói: “Đừng bao giờ để người khác lấy đi ước mơ của mình. Hãy làm theo những gì trái tim mách bảo!”, tôi tự nhủ phải luôn tin tưởng vào sức mạnh và lòng quyết tâm hiện thực hoá ước mơ ấy của bản thân. Và tôi mong một ngày nào đó, ước mơ ấy sẽ trở thành sự thật…

Những dòng kí ức ùa về, không theo bất cứ một trật tự lô-gic nào, có một cô bé thích đọc truyện chữ từ rất nhỏ. Ngoài những cuốn truyện tranh hiếm hoi được ba mua cho vì hồi đó gia đình còn rất khó khăn, em vẫn thường chờ đến những dịp đặc biệt trong năm để được ba mua cho những cuốn truyện cổ tích nổi tiếng thế giới như Andersen, Grim, Nghìn lẻ một đêm,…hoặc chờ bạn bè đọc xong lại mượn về nghiền ngẫm. Cô học sinh lớp ba ấy, vẫn có lúc trốn mẹ nhịn quà sáng để mua sách truyện về đọc và cất giữ, nâng niu như những báu vật. Rồi khi lên lớp 6, khi lần đầu tiên được lật mở những trang báo Hoa Học Trò còn mùi mực thơm và mùi giấy mới tinh, cô bé đã say mê ngay lập tức và ước mơ sau này lớn lên trở thành nhà văn, nhà báo xuất sắc cũng được nhen nhóm từ đó. Ngày ngày sau khi tan học, em lại hớn hở chạy ngay ra sạp báo, tìm mua những cuốn báo thật hay và phù hợp với lứa tuổi để trau dồi thêm khả năng viết lách và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Em có một người bạn gái thân cũng đồng sở thích ấy, đôi bạn chung lớp cùng giúp nhau học tập và chia sẻ những vui buồn, những cảm nhận qua mỗi tờ báo, cuốn sách mình sở hữu. Tủ sách báo của hai cô bé cũng ngày càng phong phú, đa dạng cả về số lượng lẫn thể loại, và tình bạn cũng lớn dần lên như thế!

Ba mẹ em nhận ra niềm đam mê có ích của em nên rất ủng hộ, sắm hẳn cho em một tủ kính khá lớn để em lưu giữ những “báu vật” ấy của mình, có cả khoá để sách báo không bị bụi bẩn dính vào hay bị thất lạc. Những cuốn truyện, sau khi đọc xong, em đều sắp xếp theo từng mục rõ ràng với cơ man là truyện tranh Cô tiên xanh, Thần đồng đất Việt, Đoremon, Harry Porter…Truyện cổ tích, truyện ngắn thiếu nhi dù đã đọc xong từ lâu nhưng em vẫn dành một góc trang trọng cho chúng trong thư viện của mình, tự nhủ sau này các em của mình lớn lên sẽ được thừa hưởng “gia tài” tí hon từ chị gái mình.

Thời gian trôi qua, em càng lớn và sở thích, nhu cầu đọc sách báo vẫn không hề giảm đi, mà ngược lại còn phục vụ thiết thực hơn cho việc học tập của mình. Em tự tiết kiệm tiền, đôi lúc còn được ba mẹ “tài trợ kinh tế” để tiếp tục làm giàu thư viện của mình. Mỗi tờ báo, cuốn sách mua về, em lật mở từng trang nhẹ nhàng và đọc thật kĩ, suy ngẫm thật lâu. Gấp chúng lại, em miết thật khéo léo để giữ mới được lâu, và đặc biệt em không cho mượn một cách tuỳ tiện, bừa bãi, nên đôi khi bị tụi bạn bảo là kĩ tính, nhưng em chỉ cười trừ mà không thanh minh. Bởi trong thâm tâm em rõ nhất một điều, những cuốn sách, những tờ báo kia, không phải là em dễ dàng mua được, mà em phải chọn lọc và sưu tập chúng phù hợp với túi tiền và điều kiện của gia đình mình. Em thậm chí đôi khi còn phải hi sinh những sở thích khác của một cô bé mới lớn như chuyện quần áo, kẹp tóc, giày dép hay thậm chí cả những buổi đi chơi để theo đuổi một cách trọn vẹn nhất thứ mà mình đam mê. Em biết rằng ba mẹ đã dành hết tất cả sự quan tâm, yêu thương để ủng hộ con gái mình hình thành những thói quen, những sở thích đúng đắn. Em cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn khi tuổi thơ mình được gắn bó với những tri thức, những vốn hiểu biết do chính mình thu thập được, chứ không phải là hoàn toàn đi vay mượn từ người khác. Đó chính là những tinh hoa văn hoá mà cả nhân loại đã góp công sức để đem lại cho mỗi con người, để giáo dục tính cách và tâm hồn họ từ ngày hôm qua, đến ngày hôm nay và mãi mãi mai sau…

Cô bé ngày nào trong những mảnh kí ức rời rạc nhưng vẫn rõ nét ấy, giờ đã là một nữ sinh năm cuối thời trung học. Phút giây nhớ lại những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ khiến tôi mỉm cười một mình, nhưng chính chúng cũng làm nỗi buồn trong tôi dai dẳng. Có một chuyện không may xảy ra với tôi cách đây gần một tuần làm tôi áy náy, trăn trở mãi. Vì một số lí do, thư viện mini của tôi giờ đã bị mất đi hơn một nửa số lượng sách báo mà chúng đã gắn bó với tôi suốt thời gian qua, như một người bạn tinh thần thân thiết nhất. Chúng dường như là một phần của con người tôi, và khi chúng biến mất, tôi có lẽ cũng mất đi một nửa tâm hồn mình. Tôi đã thất vọng, rất nhiều, và nhận ra dòng thời gian trôi đi đôi lúc khiến con người ta mất đi nhiều thứ. Sẽ không đáng nói nếu chúng chỉ là những vật chất bình thường, vì quy luật tất yếu là không có thứ vật chất nào có khả năng tồn tại mãi mãi. Nhưng khi ta là con người, thì bằng mọi cách, có những giá trị tinh thần mà ta không thể nào đánh mất. Thế nhưng tôi đã đánh mất, những điều thật sự quan trọng với bản thân mà dường như lại không hề hay biết. Đến khi một điều gì đó xảy ra, tôi mới trở về với thực tại phũ phàng ấy. Tôi biết trong tôi chưa bao giờ đánh mất niềm đam mê của mình, nhưng tôi đã không còn toàn tâm toàn ý với nó như trước nữa. Tôi tự hỏi có phải vì guồng quay chóng mặt của một xã hội đang ngày càng đổi thay, nên dù không muốn, mình vẫn phải thay đổi! Tôi vẫn sưu tầm báo, nhưng số lượng ngày càng giảm rõ rệt, chỉ còn duy trì những ấn phẩm quen thuộc. Thậm chí khi chúng được mua về, tôi không còn háo hức muốn khám phá như trước, mà chỉ mua như một thói quen khó bỏ, để rồi chúng nằm khuất lấp trong một góc nào đó của giá sách, hay bị đứa em trai nghịch ngợm của tôi phá tan tành, và tôi vẫn phải chấp nhận vì nó là trẻ con. Phải chăng vì là học sinh lớp 12, quá bận rộn với chuyện học hành, với những áp lực khác của cuộc sống đến mức đôi lúc còn bị thiếu ngủ, nên tôi bỏ quên chúng sao? Tôi nhận ra mình dường như đã sai, và nhận thấy ngọn lửa đam mê ấy vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Hàng ngày tôi vẫn dành khoảng 15 phút để đọc sách, báo, để nhìn ngắm lại gia tài quý giá nhất của mình. Tôi thực sự hụt hẫng và thấy thật có lỗi, giá như tôi quan tâm đến chúng hơn, thì giờ đây không phải chứng kiến cảnh tủ sách chỉ còn một nửa, và bị xáo trộn lung tung, sách báo bị hư hại nhiều mà không rõ nguyên nhân. Tôi lặng lẽ thu dọn lại chúng, sắp xếp gọn gàng và nhìn thấy những giọt nước mắt khẽ rơi xuống những tờ bìa báo, phản chiếu qua tấm gương chiếc tủ kính.

Nhưng tôi quyết tâm không từ bỏ! Qua giai đoạn gấp rút ôn thi này cho những bước ngoặt sắp tới của cuộc đời, tôi sẽ trở lại là chính mình. Tôi sẽ tiếp tục cuộc hành trình kiếm tìm tri thức hay qua những cuốn sách ở những cửa tiệm, sạp báo thân thuộc. Và dẫu cuộc đời có đưa tôi đến một ngã rẽ nào đi chăng nữa, thì chắc chắn những cuốn sách, những tờ báo ấy vẫn sẽ mãi là người bạn đồng hành tin cậy và tâm lý nhất của tôi-những người bạn chưa bao giờ cất tiếng nói, nhưng lại không ngừng tiếp cho tôi sức mạnh tinh thần và nguồn dưỡng chất để tâm hồn tôi lớn lên, để tôi có thể trưởng thành. Tôi nhận ra rằng, bản thân mình đừng quên đi những khó khăn trước mắt, mà hãy nhìn thẳng vào chúng, và tôi sẽ biết rằng đơn giản, mọi điều tồi tệ rồi sẽ đi qua, và cuộc sống vẫn tiếp tục.

Tôi tin rằng có những thứ trong tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ là vì mình sống quá nhanh, quá gấp gáp cho kịp nhịp đập của cuộc sống, nên chúng chỉ ngủ quên ở đâu đó trong miền tâm tưởng của mình mà thôi. Niềm đam mê và ước mơ ngày nào của tôi, tôi biết nó vẫn chảy trong từng mạch máu của mình, không có chúng, tôi có thể sẽ chết vì hao kiệt tâm hồn. Bởi vậy, tôi sẽ cứ để cho chúng tạm thời cháy âm ỉ và hoà quyện chung với những niềm riêng khác. Biết đâu nhờ những phút giây đượm nỗi buồn và đầy suy tư về cuộc sống này, ngọn lửa đam mê lại bùng cháy mạnh mẽ, và đem lại cho tôi nhiều gấp ngàn lần những thứ mà tôi đã đánh mất!
Dù sớm hay muộn, hãy tạo nên một sự thay đổi. Bởi cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi! Tôi lắng nghe thấy những lời thì thầm đó từ trái tim mình…

Thảo Vi

Lời khuyên của Cha dành cho Con

Khi Eric sẵn sàng để quay trở lại trường học sau kì nghỉ, cha của cậu gửi cho cậu mấy tờ giấy với những lời khuyên viết tay để giúp cậu suy ngẫm sâu hơn. Một số người bạn của Eric hỏi rằng liệu họ cũng có thể đọc những lời thông thái này từ người cha dành cho con mình.

1. Sống dựa vào tương lai, không phải quá khứ. Cái gì xong thì xong rồi, tương lai là cái duy nhất mà con có thể gây tác động.

2. Xin Chúa tha thứ và tiếp tục đi tới. Chúa luôn tha thứ những người có niềm tin.

3. Đừng cảm thấy như là con phải thổ lộ tâm hồn mình với người khác. Điều này tạo ra gánh nặng lên họ. Chỉ cần tiếp cận theo kiểu “cần biết” thôi.

4. Điều này cũng sẽ qua, nếu con muốn nó qua. Các mối quan hệ chín chắn và lành mạnh đánh thắng ý định lùi bước.

5. Tìm thấy sự an ủi trong mối quan hệ của con với Chúa và những người con yêu.

6. Tập trung vào điều tích cực và sử dụng nó. Suy nghĩ về những điều con gặt hái được và xây dựng sức mạnh của mình. Quên đi những thất bại.

7. Không có ai là hoàn hảo, kể cả con (hay là cha). Sẽ luôn có những thất bại và cám dỗ. Đó là cái mà Quỷ làm để kiếm sống!

8. Đếm những lời nguyện của con, nuôi dưỡng niềm tin của con. Cảm ơn Chúa mỗi ngày vì con được như bây giờ. Đi qua đời sống thế gian này cách tốt đẹp nhất mà con có thể làm.

9. Tận hưởng cuộc sống! Để lại di sản cho con cái của con đi theo. Đó là tất cả những gì mà chúng ta có thể làm.

10. Cha yêu con.

Tái bút: Hãy gọi điện cho mẹ.

Hoàng Khánh Hòa dịch

.

Father’s Advice to his Son

When Eric was getting ready to return to college after a semester break his Dad gave him some sheets of paper containing hand-written words of advice for further reflection. A number of Eric’s friends asked if they, too, could read these words of wisdom from a father to his son.

  1. Dwell on the future, not the past. What’s done is done, the future is the only thing you can have an impact on.
  2. Ask God for forgiveness and move on. God always forgives the faithful.
  3. Don’t feel as though you must bare your soul to others. This puts a burden on them. Go on a “need to know” basis.
  4. This too will pass, if you want it to. Mature, healthy relationships combat the desire to falter.
  5. Take solace from your relationship with God and those you love.
  6. Focus on the positive and use it. Reflect on your gains and build on your strengths. Let go of your failures.
  7. Nobody is perfect, not even you (or me). There will always be failings and temptations. That is what the Devil does for a living!
  8. Count your blessings, nurture your faith. Thank God everyday for who you are. Move on through this earthly existence as best you can.
  9. Enjoy life! Leave a legacy for your children to follow. That’s all we really can do.
  10. I love you.

(P.S.) Call your mother.

Eric Dumas

Tín điều của sinh viên

Ngày hôm nay, ngày mới này, tôi là một sinh viên thành công. Qua một đêm tâm trí và cơ thể tôi đã sản sinh ra hàng ngàn tế bào mới để cho tôi những lợi thế lớn nhất có thể. Tôi được sinh lại, được tiếp thêm sinh khí và tràn đầy năng lượng.

Tôi hiếm có và giá trị, duy nhất trong toàn thể vũ trụ. Tôi là phép lạ đang xảy ra của tự nhiên. Tôi có tiềm năng không giới hạn. Tôi tin vào khả năng, thái độ và mục tiêu của tôi. Tôi xứng đáng trở nên vĩ đại vì tôi là người quan trọng nhất trong thế giới của tôi.

Ngày hôm nay tôi đẩy tôi tới những giới hạn mới. Tôi sử dụng những kĩ năng và kiến thức mỗi ngày. Tôi bắt đâu một ngày với thành công và kết thúc với thành công. Tôi đang vươn đến mục tiêu mỗi ngày và tôi háo hức kiếm tìm mục tiêu.

Tôi hành động tích cực và vui thích, hoàn toàn chấp nhận chính mình cũng như những người khác. Tôi sống hết mình bằng cách trải nghiệm vô hạn cuộc sống này. Tôi ôm lấy cuộc sống. Tôi đến với mỗi lớp học, mỗi cuốn sách, và mỗi bài tập với say mê, hạnh phúc và niềm vui. Tôi khát khao kiến thức. Tôi mong được đọc và tin vào tín điều này mỗi một ngày.

Tôi là một sinh viên tích cực và thành công. Tôi biết mỗi bước đi tôi phải đi để tiếp tục được như thế. Tôi rất rõ ràng về các mục tiêu của mình và nhìn thấy tôi đang vươn tới chúng. Giờ đây tôi nhận ra tiềm năng vô hạn của tôi, vì thế, gánh nặng của tôi nhẹ đi. Tôi cười và cười thật to. Tôi đã trở thành người sinh viên vĩ đại nhất thế giới.

Hoàng Khánh Hòa dịch
.

A Student’s Creed

Today, this new day, I am a successful student. Overnight my mind and body have produced thousands of new cells to give me the greatest advantages possible. I am born anew, revitalized, and full of energy.

I am rare and valuable; unique in all the universe. I am nature’s greatest miracle in action. I have unlimited potential. I believe in my abilities, attitudes, and goals. I am worthy of greatness because I am the most important person in my world.

Today I push myself to new limits. I use my skills and knowledge every day. I begin the day with a success and end it with a success. My goals are being reached every day and I seek them eagerly.

I act positively and happily, fully accepting myself and others. I live to the fullest by experiencing life without limits. I embrace life. I approach each class, each book, and each assignment with enthusiasm, happiness and joy. I thirst for knowledge. I look forward to reading and believing this creed each and every day.

I am a positive and successful student. I know each step I must take to continue to be that way. I am clear on my goals and see myself reaching them. I now realize my infinite potential, thus, my burden lightens. I smile and laugh. I have become the greatest student in the world.

Thực hiện giấc mơ

Tất cả chúng ta đều có những giấc mơ. Nhưng để biến giấc mơ thành hiện thực, cần rất nhiều quyết tâm, hiến thân, tự kỷ luật, và nỗ lực khủng khiếp.

Trần Thị Thu Hiền dịch
.

We all have dreams. But in order to make dreams come into reality, it takes an awful lot of determination, dedication, self-discipline, and effort.

Jesse Owens

Có Những Diệu Kỳ Của Lòng Trắc Ẩn


.

Yêu thương và lòng trắc ẩn là những thứ thiết yếu, không phải xa hoa.
Không có yêu thương và lòng trắc ẩn, nhân loại không thể tồn tại

Love and compassion are necessities, not luxuries. Without them, humanity cannot survive.
.

Dalai Lama.
.

Tôi kể em nghe một câu chuyện mà tôi thực sự cảm thấy đau lòng!

Có hai gia đình kia đã là hàng xóm của nhau trong nhiều năm. Một bên là gia đình khá giả nhưng sống tách biệt với những người xung quanh. Bên còn lại là một gia đình “khuyết” với bà mẹ một thân một mình nuôi 3 đứa con khôn lớn, dù hoàn cảnh rất khó khăn nhưng họ vẫn được học hành chu đáo. Giữa người mẹ và người đàn ông trụ cột của gia đình kia có một sự hiềm khích về vấn đề tranh chấp đất đai cũng đã khá lâu, nhưng chưa tìm được tiếng nói chung nên không khí lúc nào cũng căng thẳng. Sẽ không có gì đáng nói nếu giữa họ, những người đã trưởng thành từ rất lâu kể cả tuổi tác lẫn vốn sống chỉ dừng lại ở sự xích mích của người lớn, không gây tổn hại đến bất cứ ai khác. Nhưng không, thật đáng buồn là một trong ba người con của người mẹ kia, vì quá bức xúc với hành vi xúc phạm của người đàn ông đối với bốn mẹ con với những lời lẽ nặng nề, đã có hành động đáp trả và không may, đã bị người đàn ông kia ném một viên gạch vào…đầu. Cô bé bị chấn thương rất nặng và phải nhập viện ngay sau đó trong tình trạng rất nguy kịch. Tôi ở cách nhà họ không xa, và khi nghe tin đã thực sự bất bình với hành vi của người đàn ông vô lương tâm đó. Mọi người đã không ngần ngại góp chút công sức và tiền bạc dù ít ỏi để giúp đỡ người mẹ kia chạy chữa cho con mình với một khoản chi phí thực sự khổng lồ so với điều kiện gia đình mình. Riêng người đã gây nên vụ việc thương tâm này, lại tỏ ra vô cùng thờ ơ và không một chút quan tâm thăm hỏi, động viên đến gia đình người hàng xóm bao năm của mình. Cho đến giờ, tôi chỉ được biết là cô bé đã vượt qua được “lưỡi dao của tử thần”, nhưng lại mang trên mình một di chứng nặng nề – bị mất hoàn toàn trí nhớ! Người con, người em giờ không biết mẹ mình, chị mình là ai, quả thực khiến ai chứng kiến cũng không thể kìm được nước mắt…

Lắng nghe những lời tôi kể, nước mắt em cũng đã không ngừng tuôn rơi. Em đã oà khóc và ôm chồm lấy tôi như một điểm tựa cho sự mềm yếu rất đỗi của một cô gái. Tôi thấu hiểu tâm trạng của em, người dù không được chứng kiến sự việc kia nhưng lại có một trái tim thật sự nhạy cảm và luôn nhói đau trước nỗi đau của người khác. Em và tôi đều đau lòng, nhưng em khóc, còn tôi thì không! Tại sao em nhỉ?

Em bảo rằng em quá yếu đuối, đến mức em muốn đôi mắt mình hết nước mắt đi, để em không bao giờ có thể khóc được nữa. Nước mắt rơi không chỉ làm nhoà đôi mắt em, mà còn làm lu mờ khối óc em, khiến em không thể quyết định bất cứ điều gì một cách sáng suốt. Em đã nói với tôi như vậy. Và tôi đã ngăn lời em lại, ngăn cả những giọt sương lấp lánh thôi rơi trên cửa sổ tâm hồn em. Tôi muốn em biết rằng, với tôi, em không hề yếu đuối, mà em là một con người có trái tim thật nhạy cảm và giàu lòng nhân ái. Không phải ai cũng có được thứ quý giá mà em đang sở hữu đâu…

Như tôi chẳng hạn!

Dù vốn sống chưa nhiều nhưng tôi cũng đã chứng kiến không ít bao đau thương bất hạnh của con người, của cuộc đời. Nhưng chưa bao giờ tôi có đủ nước mắt, và đủ can đảm để cho chúng rơi trước mặt người khác như em. Tôi…thèm được như em lắm, bởi khi người ta giải toả nỗi buồn bằng nước mắt, thì vết thương trong tim sẽ bớt đau đi rất nhiều, em ạ! Tôi quá “mạnh mẽ” đến mức bị người ta chê trách là vô cảm, nhưng trong thâm tâm tôi biết, cả tôi và em, không ai là người vô cảm…

Quá thân thiết đến mức hiểu hết con người em, dường như tôi nhìn xuyên thấu được tâm hồn em, một tâm hồn đẹp nhưng dễ xúc động, dễ bị tổn thương. Em luôn lo lắng cho người khác nhiều hơn cả chính bản thân mình. Em luôn thấy đau vì nỗi đau của người khác hơn cả những nỗi đau mà em phải trải qua. Cuộc sống của em không phải luôn đủ đầy, cũng không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, nhưng đôi mắt em vẫn luôn vương vấn nỗi buồn khi nhìn thấy một cụ già bơ vơ không nơi nương tựa, một gia đình thiếu cả miếng ăn manh áo dù tết đã đến rất gần, những em bé với khuôn mặt thiên thần hàng ngày phải lần mò theo từng bãi bồi ven sông kiếm sống…hay khi đọc một bài báo, xem một mẩu phim về chuyện thực của những số phận bất hạnh trên khắp mọi miền đất nước. Bản thân em luôn băn khoăn day dứt vì mình chưa đóng góp được một điều gì đó lớn lao cho tất cả họ, trong khi chính em đôi lúc cũng không có đủ quần áo ấm để mặc trong những ngày đông lạnh giá. Em ơi, chỉ cần em có tấm lòng, thì dù hành động nhỏ bé hay lớn lao cũng đều có ý nghĩa cả. Em đã từng quyên góp sách vở, quần áo, mua tăm tre, ủng hộ những số tiền nho nhỏ mình dành dụm được cho trẻ em nghèo, cho đồng bào gặp khó khăn trong những đợt bão lũ… rồi còn gì. Những việc làm đó, sao em không tính đến? Chúng nhỏ bé đến mức em không muốn nhận hay sao? Còn với tôi, chúng thật đơn giản mà đầy nhân văn, và giá như mỗi người trong tất cả chúng ta đều làm như em, thì cuộc sống của mỗi con người Việt chắc hẳn sẽ ấm no và hạnh phúc hơn nhiều đấy em à!

Tạo hoá ban cho con người món quà thật đặc biệt là nước mắt, và trong mỗi chúng ta đều tồn tại chúng. Có ai đó xem chúng như một phương tiện, có thể trước tiên là để…bảo vệ mắt, để thể hiện bản thân và thậm chí cả để kiếm sống, nhưng có lẽ không gì ý nghĩa hơn, là để biểu lộ tình cảm, thứ mà cũng chỉ con người là được tạo hoá ban tặng như một ân huệ lớn lao mà không có bất cứ thực thể nào khác có thể sánh được. Những giọt nước mắt, ở một góc độ nào đó, đều có giá riêng của nó, miễn là ta không dùng “những giọt nước mắt cá sấu” để đáp lại những tình cảm thật lòng, em nhỉ!

Tôi nhớ có lần cùng em xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, em cũng đã chạnh lòng khi nhìn thấy cảnh chia li của đôi trai gái, và cả cảnh người mẹ khóc vì đứa con mình ra đi mãi mãi. Có cảm giác như em cũng có chút yếu đuối thật, và điều đó khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn để làm một bờ vai vững chắc cho em mỗi khi em buồn.. Tôi và em là hai người bạn thân thiết, và tôi thấy vui vì hạnh phúc của em, buồn trước nỗi đau của em. Lúc vui, nụ cười của em cũng lấp lánh những giọt sương của niềm hạnh phúc trên mí mắt. Em trong mắt tôi là một thiếu nữ thật đặc biệt, cả về vẻ bề ngoài giản dị đến một nội tâm sâu sắc đến mức có lúc tưởng như tôi bị ngạt thở trong những dòng suy nghĩ quá chín chắn mà em bủa vây lấy trí óc tôi, phản biện lại những cái nhìn có phần tiêu cực của tôi. Em luôn lạc quan, tin tưởng vào cuộc sống, và tràn đầy hi vọng về một ngày mai tốt đẹp hơn cho tất cả. Đôi lúc tôi thấy em tự dày xéo mình trong những nỗi uất ức mà không chịu chia sẻ cùng ai, kể cả với tôi, người em quý mến và tin tưởng nhiều nhất, nhưng tôi vẫn để cho em sống như cách em muốn. Bởi sâu tận đáy lòng, tôi hiểu em luôn chọn cách tốt nhất để không khiến nỗi đau của mình trở thành sự trăn trở, lo lắng cho người khác. Em đã sống với phương châm “Sharing is Caring”, và em mỉm cười nói với tôi rằng, những thứ em được nhận lại còn tuyệt vời hơn những thứ em đã cho đi gấp ngàn lần. Và tôi luôn cảm phục con người mà em luôn cho là không hoàn hảo của mình.

Trong sinh nhật gần đây nhất của tôi, em đã tặng tôi một món quà mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được với lời nhắn: “Em chỉ ‘giàu’ đủ để tặng người em yêu quý nhất thứ này thôi!”. Và tôi sung sướng khi được trao tay một cuốn sách với tựa đề “Sự mầu nhiệm của lòng quan tâm” của Steve Goodier cùng dòng chữ tuy không đẹp nhưng được viết nắn nót ở trang giấy trắng tinh đầu cuốn sách: “Có mắt nhưng không thấy vẻ đẹp, có tai nhưng không nghe được âm nhạc, có óc nhưng không nhận ra chân lý, có trái tim nhưng không bao giờ rung động và do đó không bao giờ rực cháy, đó quả là điều đáng sợ”…Món quà vô giá ấy đã khiến trái tim tôi nhảy nhót tưng bừng suốt cả tháng vì niềm hạnh phúc giản dị đến từ tấm lòng của cô bạn thân thiết nhất! Và tôi cảm thấy tâm hồn đầy khô khan của mình như được chìm đắm trong hàng triệu triệu giọt phù sa của tình yêu thương từ những dòng nước mắt em vô tình đánh rơi trước mặt tôi, và từ trái tim đầy đa cảm của em…

Em đã từng hỏi tôi một câu và câu hỏi đó luôn in sâu trong tâm trí tôi có lẽ cho đến cuối đời: “Không biết sau này em sẽ làm được điều gì với đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe và sưng húp vì nước mắt nhỉ?”. Tôi biết em chỉ đùa vì trên môi em cũng không hiếm nụ cười, nhưng ẩn trong đó là một nỗi suy tư về sự “yếu đuối” em tự tạo thành một vỏ bọc cho mình. Tôi mỉm cười, không nói với em điều gì mà chỉ tự nhủ thầm: “Em yêu quý ơi, chính những giọt nước mắt của lòng trắc ẩn em sở hữu hôm nay, biết đâu sẽ là động lực lớn lao cho em nỗ lực cố gắng, để mai sau những ước mơ em ấp ủ cho mình và những mong muốn cống hiến cho con người, cho cuộc đời trở thành hiện thực thì sao?”…
.

Thiên Duy

Phong tục về Ngày Lễ Valentine


.

Tình yêu làm trái đất quay ( Love makes the world go round).
Yêu thương- cảm xúc tuyệt vời nhất trong mọi xúc cảm của con người.
Chính nữ sĩ George Sand đã thốt lên : Chỉ có một hạnh phúc trong đời- yêu và được yêu

Chúng ta có Ngày Của Cha, Ngày Của Mẹ, Ngày Phụ Nữ…
Vì thế không thể thiếu một ngày cho những người yêu nhau.
.


.

Ngày Valentine còn gọi là ngày Lễ Tình Nhân, riêng cho những người yêu nhau. Các cặp nam nữ thường trao nhau những món quà xinh xắn, những cành hồng tươi thắm, và những cách thể hiện tình yêu vào ngày 14/ 2. Tại sao lại là ngày 14/ 2?

Một truyền thuyết lãng mạn, dù chẳng có chứng cớ gì cả, là Ngày Thánh Valentine bi tử hình thời đế chế La Mã.

Dưới sự trị vì của Hoàng đế Claudius đệ nhị, đế chế La Mã tham gia nhiều cuộc chinh phạt đẫm máu và không được người dân ủng hộ. Bạo chúa Claudius gặp nhiều khó khăn trong việc động viên các chàng trai trẻ gia nhập vào đội chiến binh của ông ta. Claudius cho rằng nguyên nhân chính là đàn ông La Mã không muốn rời xa gia đình hay người yêu của mình. Bởi vậy, Claudius ra lệnh cấm tất cả các đám cưới hoặc lễ đính hôn ở thành La Mã. Thánh Valentine tốt bụng là một linh mục ở thành La Mã dưới thời Claudius đệ nhị.

Ông cùng thánh Marius đã giúp đỡ những người Cơ Ðốc giáo phải chịu cảnh đọa đầy và bí mật làm phép cưới cho những đôi người yêu thànhvợ chồng. Vì hành động nhân ái này mà Thánh đã bị bắt giam và bị kéo lê trước mặt tên thái thú thành La Mã. Hắn đã xử Thánh Valentine phải bị đánh bằng gậy đến chết và sau đó phải bị chặt đầu. Valentine phải chịu cuộc hành hình vào đúng ngày 14 tháng 2 vào khoảng năm 270 TCN. Vào thời gian này đang diễn ra một phong tục truyền thống của người dân thành La Mã, thực ra đó là một lễ hội rất cổ xưa được tổ chức vào tháng 2, lễ hội Lupercalia, lễ hội để nhớ đến một vị thần của người La Mã.

Dần dà lễ Lupercalia cũng được đổi tên thành lễ Valentine và được các vị giáo sĩ chọn tổ chức vào ngày 14/2. Lễ Tình nhân đã bắt nguồn từ đây.

Lễ Valentine ban đầu chỉ phổ biến ở châu Âu nhưng sau đó, nó ngày càng lan rộng đến hầu khắp các nước, từ Châu Á đến châu Mỹ và cả châu Phi xa xôi nữa.

Những món quà được ưa chuộng ở châu Âu vào ngày lễ này thường là hoa và chocolate Ở Châu Âu, trong dịp này, người Pháp thường tặng nhau hoa và những thỏi sô cô la đơn giản với hương vị thuần khiết, ít đường, không cần phụ gia trong khi người Ý lại thích các sản phẩm cầu kỳ, còn người Anh lại gửi cho nhau những tấm thiệp mừng. Điều đặc biệt là trong ngày này, mọi tấm thiếp có hàng chữ Valentine Greeting đều không phải dán tem nếu gửi trong nội bộ nước Anh.

Ở châu Á thì sao?

Người Thái thích tặng nhau sô cô la trắng, còn người Nhật lại thích sô cô la sữa. Người Singapore và Hồng Kông ưa chuộng sô cô la sậm màu.

Năm nay ngày Valentine 14/ 2// 2010 lại rơi trúng ngày mồng một Tết Canh Dần. Như thế ngày lễ này có ý nghĩa đặc biệt: lễ kép vừa thiêng liêng với truyền thống dân tộc, vừa đặc biệt của những người yêu nhau.

Ở Việt Nam, ngoài hoa hồng là tặng vật không thể thiếu, còn những quà tặng nào khác được ưa thích chắc các bạn trẻ rành hơn người dịch và tổng hợp bài này. Xin các bạn bổ sung vào đây nhé.


Nhân ngày lễ Valentine này, Đọt Chuối Non xin chúc những người yêu nhau một ngày đặc biệt tràn đầy tình yêu và hạnh phúc với tình yêu chân thành, và tươi thắm, thuỷ chung bởi luôn cùng nhìn về một hướng
. ( for now, this new year, and forever)

Mời các bạn xem file Power Point Tình Yêu Valentine do một bạn trẻ, Nguyễn, là học trò cũ của mình sưu tầm và gửi đến hộp thư của mình cách đây 2 tuần với đề nghị mình giới thiệu trên ĐCN. Cũng trùng hợp là mới đây anh Hồng Phúc cũng đã giới thiệu file PP về Valentine này cho mình. Cám ơn em Nguyễn và anh Hồng Phúc thật nhiều.

Xin click vào hình đôi thiên nga bên dưới để đọc những lời hay về Tình Yêu vừa nghe bản nhạc không lời Love Story. Xin được cám ơn tác giả Ngọc Nga về file PP này 🙂 🙂
.

Bài Văn Tả Cây Mai Nhân Dịp Xuân Về

Mấy tuần trước, khi tôi đang lặt lá Mai, bé Út (Hồng Ân, 3 tuổi) hỏi “tại sao?”. Tôi trả lời lặt lá đi cho Mai ra hoa. Bé cũng muốn lặt lá và sau vài lần thử tay nghề bằng cách bứt lá, tôi phải nói ngay rằng con làm vậy cây Mai đau. Bé hiểu ra và thì thầm xin lỗi cây Mai, còn dỗ dành ráng chút cho có hoa, rồi cẩn thận lặt ngay cuống từng chiếc lá. Tôi chợt nhớ bài văn tả cây Mai dịp Xuân về do chị Hồng Phúc của bé viết năm lớp 6:

“… Cả nhà vui vẻ quây quần bên cây Mai để lặt lá. Em làm theo lời mẹ dạy, chú ý lặt đúng cách từng chiếc lá, tưởng tượng như đang mở từng chiếc cửa sổ tí ti trên thân cây …”.

Tết này, mẹ gửi bài văn tả cây Mai của chị Hồng Phúc lên ĐCN và sẽ đọc cho Hồng Ân nghe nhé (vì con còn chưa biết chữ mà)

Mùa xuân đã về. Chẳng thua gì miền Bắc với hoa Đào sặc sỡ, miền Nam cũng tưng bừng đón Tết với hoa Mai rực vàng. Mai từ lâu đã trở thành một hình ảnh không thể thiếu trong ngày Tết, Mai – loài hoa đặc trưng của miền Nam- mang một bổn phận thiêng liêng là đem hết vẻ đẹp của mình làm đẹp cho miền Nam, cho đất nước trong những ngày xuân về.

Nhà em có một cây Mai. Ngày thường, Mai đứng một mình trong góc vườn, lặng lẽ giữa bao nhiêu là Quỳnh Anh, Lan, Cúc, Vũ Nữ… Ấy vậy mà Mai vẫn ung dung, thản nhiên lớn lên với dáng vẻ đơn sơ và giản dị. Cây Mai cao hơn em đến hai cái đầu. Nó khoác trên mình một chiếc áo xanh đậm điểm vài bông hoa vàng hoe.

Đến rằm tháng Chạp, Mai được đem ra giữa sân nhà. Nó bắt đầu được chú ý đến. Mai được mọi người chăm sóc, bón phân, tỉa cành và đặc biệt lặt lá – một công việc mà em rất thích. Vào sáng Chủ Nhật, cả nhà em vui vẻ quây quần bên cây Mai để lặt lá. Em làm theo lời mẹ dạy, chú ý lặt đúng cách từng chiếc lá, tưởng tượng như đang mở từng chiếc cửa sổ tí ti trên thân cây cho những nụ hoa mở mắt hé nhìn trời đất.

Khi tất cả những chiếc lá đã rời cành mẹ, cây Mai trở nên trơ trụi, khẳng khiu. Những cành cây tia ra như những nét phác thảo bằng bút kim của một bức tranh. Nhưng chính sự trơ trụi ấy lại mang một vẻ háo hức và tưng bừng, đem đến cho mọi người cảm giác mùa xuân về.
Không phụ lòng người chăm sóc, không để cành phải đợi lâu, những nụ hoa li ti đã bắt đầu xuất hiện. Thân cây trơ trụi được tô điểm bằng những chấm xanh non của mầm hoa, mầm lá.
Gần đến Tết, những nụ hoa lớn lên, phình tròn, nhõ bằng chiếc móng tay út. Nhìn cây Mai như có hàng trăm con bọ xanh âu yếm bám chặt vào cành, cố gắng làm đẹp cho cây và hứa hẹn một sự đơm hoa rực rỡ ngày Tết

Tết tới, Mai được đặt chễm chệ ở một vị trí trang trọng trong nhà. Mọi người lo đi sắm đồ Tết, chẳng để ý đến Mai nhiều. Hôm mồng Một Tết, mọi người vui vẻ trong những bộ đồ mới. Đến lúc này, nhìn qua cây Mai, ai cũng ngạc nhiên khi thấy nó cũng đã sẵn sàng trong bộ trang phục truyền thống của mình. Mai phủ hắp người một chiếc áo vàng rực rỡ của hoa, điểm thêm vài màu xanh non của lá. Chúng em trang trọng treo những lời chúc “ An khang thịnh vượng”, “ Vạn sự như ý”, … và những bao lì xì lên cây, chia sẻ lời chúc năm mới với loài hoa tuyệt đẹp này. Vậy là chiếc áo vàng của Mai còn được điểm những món đồ trang sức màu đỏ, thể hiện may mắn và tình thương yêu

Hoa Mai vàng tươi, rất đẹp. Cánh hoa mềm, mịn như nhung. Nhưng chỉ sau một vài ngày, những cành hoa ấy héo dần và từ từ rời cành xuống điểm tô cho đất. Đất trong chậu đầy một màu vàng của cánh Mai.
Hoa Mai rụng đi nhường chỗ cho những nụ hoa con con bung mình hé nở. Những cái nụ xanh be bé, điểm vài màu vàng ở đỉnh. Chúng em thay nhau đoán xem đâu là nụ hoa, đâu là nụ lá, nụ nào nở trước, nụ nào nở sau. Những chiếc nụ lá không được quan tâm nhiều nhưng vẫn hồn nhiên nở cánh trước cả nụ hoa

Sau tết, Mai vẫn cố gắng thể hiện hết vẻ đẹp còn lại của mình, hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng được giao. Dưói đất, hoa vàng rụng nhiều. Trên cây, lá xanh lớn lên . Hết Tết, hết mùa hoa Mai, đến lượt lá đua nhau trang trí cho cành. Mai lại khoác lên mình chiếc áo màu xanh thẫm.
Mai cũng “ điệu” như con người, cứ đến Tết là xúng xính trong bộ quần áo đẹp. Mai như một người bạn quen thuộc, chia sẻ ngày Tết với mọi người. Mai gắng sức mình tô đẹp cho ngày Tết. Mọi người quan tâm, làm đẹp cho Mai. Em yêu Mai, gia đình em yêu Mai, miền Nam này yêu Mai, cả đất nước Việt Nam cũng yêu Mai. Cây Mai- biểu tượng của may mắn, vui vẻ và hạnh phúc.

Hồng Phúc viết năm lớp 6 ( 2 năm trước )

Khi Mèo Đi Vắng

Trên đảo Key West, bang Florida, ngày ngày có nhiều tiếng chuông, tiếng kèn vang vọng trước căn nhà thiết kế theo kiểu Tây Ban Nha của đại văn hào Mỹ Ernest Hemingway. Đây không phải Chuông Nguyện Hồn Ai (For Whom The Bell Told, một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn đã yên nghỉ năm 1961), mà là tiếng chuộng, hay kèn do những du khách hiếu kỳ muốn tự mình đếm xem có bao nhiêu con trong số “những con mèo yêu của Hemingway” nay đã sinh sôi nảy nở.

Không riêng ở các nước phương Tây, mèo cũng rất được ưa chuộng ở Việt Nam như một con vật nuôi trong nhà, vừa có ích, vừa làm bầu bạn cho vui cửa nhà và bầy trẻ.
Có khá nhiều thành ngữ, tục ngữ thế giới liên quan đến chú mèo tiểu hổ này:

Con mèo hay kêu là mèo bắt chuột tồi. (Tây Ban Nha).
Khi chuột và mèo hòa hoãn với nhau thì thức ăn của chúng sẽ phải chịu nhiều đau khổ. (Ả Rập).
Cơn giận dữ của con mèo còn tốt hơn sự trung thực của con chuột. (Ả Rập).
Trong ngôi nhà trống thì ngay cả con chuột cũng không thèm ở. (Đức)
Chuột gặm chân mèo. (Việt Nam)
Cái chết của con chuột là cái cười của con mèo. (Ethiopia)
Mèo đeo găng tay thì không bắt được chuột. (Anh)
Khi những con mèo đi khỏi thì những con chuột làm chủ. (Tanza

Có thể đơn cử một số ví dụ trong Tiếng Anh:

Cat got your tongue? : Sao lại im như thóc thế?
– Used when someone is uncharacteristically or unexpectedly silent.

S/he thinks s/he’s the cat’s whiskers/meow/pajamas: Anh/ chị ta vênh váo tự hào
– S/he thinks s/he is great, fantastic, the bee’s knees.

Look what the cat’s brought/dragged in! : xem ai đến thế kìa
– Used when somebody appears unexpectedly, not necessarily looking their best.

There’s no/not enough room to swing a cat: chật chội tù túng
– The place is very crowded/full.

They fight like cat and dog: đánh hay gây nhau như chó với mèo

– They have a terrible relationship and argue a lot.

Grin like a Cheshire cat: cười thoải mái, cười xả láng
– smile a very big smile (The Cheshire cat is a character in Alice in Wonderland.)

Let the cat out of the bag : bí mật lộ ra
– give away a secret (usually unintentionally)
The cat’s out of the bag. – the secret is out/has been discovered

It’s raining cats and dogs! : mưa to
– It’s raining very hard.

Curiosity killed the cat. : đừng mang vạ vào thân
“Be careful! Don’t go looking where you don’t belong!”

When the cat’s away (the mice will play): vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm
– When an authority figure (boss, parent, etc.) is

Hôm nay các bạn sẽ nghe và đọc một bài viết có tựa đề When The Cat’s Away ( Khi Mèo Đi Vắng) trên link bài viết về Word and Their Stories, VOA.

Bài viết gồm những thành ngữ liên quan đến cat, chú mèo yêu của chúng ta

Bản Tiếng Anh của tác giả Shelley Gollust.

Bản Tiếng Việt do Bảo Nguyên dịch

Mời các bạn click vào link này để nghe và download file audio cho các bạn.

Chúc các bạn một ngày cuối năm thật vui và vui học Tiếng anh với danh ngôn , thành ngữ và nhiều nhiều những món ăn tinh thần ngon lành bổ dưỡng.

Huỳnh Huệ giới thiệu

*************************************************

Bài dịch Tiếng Việt:

Mèo là thú cưng được ưa chuộng nhất của người Mỹ.Thế nên chẳng có gì ngạc nhiên khi có rất nhiều thành ngữ về mèo. Một vài con mèo thích bắt những con chim nhỏ, như chim hoàng yến. Nếu một ai đó trông rất tự hào hoặc hài lòng với bản thân, ta nói anh ta trông huênh hoang(như thể mèo ăn được chim hoàng yến)

Đôi khi, mèo thích chơi với các con vật nhỏ mà nó bắt được.
Vậy nếu bạn chơi trò mèo vờn chuột với ai đó , ban thay đổi những hành vi khác nhau khi giao thiệp với người khác.Ví dụ, một đứa trẻ có thể ngõ ý cho cậu em trai của nó ăn kẹo và rồi lấy lại khi mà em nó đưa tay lấy.

Mèo sẽ thường bắt con vật nhỏ và đem khoe với người chủ của nó. Câu nói giống như một cái gì thảm hại diễn tả một thứ gì đó trong tình trạng tồi tệ.

Hai thành ngữ cổ và ngộ nghĩnh diễn tả một thứ gì đó là tốt nhất hay tuyệt nhất.Người Mỹ có thể nói rằng cái đó là tiếng mèo kêu meo và bộ đồ ngủ của mèo.

Trẻ em có thể gọi một đứa trẻ dễ bị hù doạ là một kẻ nhát gan (fraidy cat) hoặc kẻ nhát cáy ( scaredy cat).

Người bắt chước (copycat) là người hành động giống y hệt người khác hoặc sao chép công việc của người khác. Nhà tài phiệt (fat cat) là một người có rất nhiều tiền

Chắc bạn cũng biết mèo dành hầu hết thời gian để ngủ. Đôi khi người ta ngủ một chút vào ban ngày. Đây gọi là chợp mắt.

Nếu bạn nói về một điều mà được cho là bí mật, ta nói bạn tiết lộ bí mật. Nếu bạn không thể nói hay trả lời câu hỏi, người ta có thể hỏi bạn không thể nói gì phải không (con mèo đã lấy mất lưỡi của bạn à?)

Bạn có bao giờ quan sát bọn trẻ trong lớp khi giáo viên ra khỏi lớp vài phút chưa? Khi mèo đi vắng, chuột sẽ phá phách nghĩa là người ta đôi khi cư xử không đúng đắn khi không bị giám sát.

Có lẽ bạn đã nghe câu thành ngữ này: tò mò có ngày thiệt thân (tò mò giết chết con mèo). Câu này có nghĩa là quá quan tâm đến những việc không phải của mình thì có thể sẽ gặp rắc rối.

Nếu nhà bạn quá nhỏ, bạn có thể nói chật chội tù túng quá (không đủ chỗ để quay con mèo) .Nhưng có lẽ bạn không nên thử làm thế này ở nhà.

Nếu bạn từng nuôi mèo như thú cưng, bạn biết rất khó để huấn luyện hay bắt chúng làm gì.Mèo không giống như cừu hay bò mà có thể lùa đi theo đàn. Thế nên ta nói một công việc khó khăn hoặc bất khả thi là như đi chăn mèo.
.

Bảo Nguyên
Lớp 10 CA Nguyễn Du, Buôn Ma Thuột

.

Bản Tiếng Anh

Cats are the most popular pets among Americans. So it is not surprising that there are many expressions about cats. Some cats like to catch small birds, like canaries. If someone looks very proud or satisfied with himself, we say he looks like the cat that ate the canary.

Sometimes, a cat likes to play with a small animal it catches.

So if you play cat and mouse with someone, you change between different kinds of behavior when dealing with another person. For example, a child might offer something sweet to her little brother and then take it away when he reaches for it.
A cat will often catch a small animal and present it to its owner. The saying that looks like something the cat dragged in describes something in bad condition.

Two old and funny expressions describe something that is the best or finest. Americans might say that something is the cat’s meow and the cat’s pajamas.

Children might call a child who is easily frightened a fraidy cat or a scaredy cat. A copycat is someone who acts just like someone else or copies another person’s work. A fat cat is a person with a lot of money.

You may have known that cats spend most of their time sleeping. Sometimes people sleep for a short time during the day. This is called a cat nap.

If you tell about something that was supposed to be a secret, we say you let the cat out of the bag. If you are not able to speak or answer a question someone might ask if the cat has got your tongue.

Have you ever watched children in a classroom when their teacher leaves for a few minutes? When the cat’s away, the mice will play means people sometimes misbehave when there is no supervision.

You may have heard this expression: curiosity killed the cat.This means being too concerned about things that are not your business might cause problems.
If your home is very small, you might say there is not enough room to swing a cat. But you probably should not try this at home!

If you ever had cats as pets, you know it is difficult to train them or to get them to do something. Cats are not like sheep or cows that can be moved in a group. So we say a difficult or impossible job is like herding cats.

Shelley Gollust

Một người bạn của con

Câu chuyện này kể về một người lính trở về nhà sau khi tham gia chiến tranh tại Việt Nam. Anh gọi bố mẹ mình từ San Francisco.

– Bố mẹ ơi, con đang trên đường về nhà, nhưng con có điều này muốn nhờ bố mẹ. Con có một người bạn và con muốn đưa người bạn đó về cùng với con.

– Ồ chắc chắn rồi, họ trả lời, bố mẹ rất muốn gặp cậu ấy.

– Nhưng có điều này bố mẹ phải biết, người con tiếp tục, cậu ấy bị thương khá nặng trong trận đánh. Cậu dẫm vào mìn và bị mất một tay và một chân. Cậu ấy chẳng còn chỗ nào để về, và con muốn cậu ấy về sống cùng chúng ta.

– Ồ mẹ rất tiếc con ơi. Chúng ta có thể tìm cho cậu ấy một nơi nào đó để sống.

– Không, bố mẹ ơi, con muốn cậu ấy sống cùng chúng ta cơ.

– Con trai, người bố trả lời, con không hiểu con đang đòi hỏi gì à. Một người tàn phế như vậy sẽ là một gánh nặng lớn đối với gia đình ta. Chúng ta có cuộc sống riêng, và chung ta không thể để cái gì đó làm ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta được. Bố nghĩ là con nên về nhà và quên cái anh chàng kia đi. Tự cậu ta sẽ biết thu xếp lấy cuộc sống của mình.

Đến đó, người con trai gác điện thoại. Người bố và người mẹ không còn nghe thấy tin tức gì về anh nữa. Tuy vậy, vài ngày sau, họ nhận được một cú điện thoại từ cảnh sát ở San Francisco. Họ được báo là con trai họ đã chết vì rơi từ một tòa nhà. Và cảnh sát cho rằng đó là một vụ tự tử.

Đôi vợ chồng đau khổ bay tới San Francisco và được đưa đến nhà xác của thành phố để nhận thi thể con trai họ. Họ nhận ra anh, nhưng điều khủng khiếp là họ cũng nhận ra một điều mà họ đã không hề biết, con trai họ đã mất một cánh tay và một chân.

Hoàng Khánh Hòa dịch
.

A story is told about a soldier who was finally coming home after having fought in Vietnam. He called his parents from San Francisco.

“Mom and Dad, I’m coming home, but I’ve a favor to ask. I have a friend I’d like to bring home with me.
“Sure,” they replied, “we’d love to meet him.”

“There’s something you should know,” the son continued, “he was hurt pretty badly in the fighting. He stepped on a land mind and lost an arm and a leg. He has nowhere else to go, and I want him to come live with us.”
“I’m sorry to hear that, son. Maybe we can help him find somewhere to live.”

“No, Mom and Dad, I want him to live with us.”

“Son,” said the father, “you don’t know what you’re asking. Someone with such a handicap would be a terrible burden on us. We have our own lives to live, and we can’t let something like this interfere with our lives. I think you should just come home and forget about this guy. He’ll find a way to live on his own.”

At that point, the son hung up the phone. The parents heard nothing more from him. A few days later, however, they received a call from the San Francisco police. Their son had died after falling from a building, they were told. The police believed it was suicide.

The grief-stricken parents flew to San Francisco and were taken to the city morgue to identify the body of their son. They recognized him, but to their horror they also discovered something they didn’t know, their son had only one arm and one leg.

Unknown Author

Hướng dẫn du lịch dành cho tình bạn

Nếu bạn muốn có được một tình bạn lâu bền và thân thiết, hãy nhớ đến từ “Travel” (Du lịch) nhé.

T for TRUST (tin tưởng): sự tin tưởng là chất keo kết dính mọi người lại với nhau. Một mối quan hệ không thể đi đến đâu cả mà không có nó.

R for RESPECT (tôn trọng): Anna Cummins nói rằng “Đừng để dành những bài diễn văn đầy yêu thương dành cho bạn bè mình cho đến khi họ chết, đừng viết cho họ trên tấm bia mộ, thay vào đó, hãy nói với họ ngay bây giờ”. Tất cả là tôn trọng người khác và nói cho họ biết là bạn đánh giá cao họ như thế nào.

A for AFFECTION (tình cảm): đôi khi tình cảm mang ý nghĩa là tình yêu. Đôi khi nó có nghĩa là một cái chạm. Và ở mọi lúc thì nó có nghĩa là sự tử tế.

V for VULNERABILITY (tổn thương): mặc dầu chúng ta có thể cảm thấy sợ để cho ai đó quá thân thiết, nhưng không có mối quan hệ nào đi được đến đâu mà không chấp nhận sự tổn thương. Doanh nhân Jim Rohn nói rằng “Những bức tường mà chúng ta xây xung quanh mình để tránh nỗi buồn thì cũng xua đuổi cả niềm vui”. Và cũng như vậy với tình yêu.

E for EMOTIONAL INTIMACY (sự gần gũi về cảm xúc): học cách trở nên cởi mở. Học cách giao tiếp tự nhiên. Bạn có mối quan hệ kiểu gì là phụ thuộc phần lớn vào việc bạn giao tiếp cởi mở đến đâu.

L for LAUGHTER (tiếng cười): Victor Borge đã đúng khi nói rằng “Tiếng cười là khoảng cách gần nhất giữa hai người”. Và đó cũng là điều thú vị nhất.

Vậy để phát triển các mối quan hệ, bạn chỉ cần nhớ từ “TRAVEL” và hãy có một chuyến đi vui vẻ nhé!

Hoàng Khánh Hòa sưu tầm và dịch

.

Travel Guide for Friendship

T is for TRUST
Trust is the glue that holds people together (not Super Glue). A relationship will go nowhere without it.

R is for RESPECT
“Do not save your loving speeches for your friends till they are dead; do not write them on their tombstones, speak them rather now instead,” writes Anna Cummins. It’s about respecting others and letting them know that you value them.

A is for AFFECTION
Sometimes affection means love. Sometimes it means a touch. Always it means kindness.

V is for VULNERABILITY
Though we may feel afraid to let another too close, no relationship will go anywhere without risking vulnerability. Entrepreneur Jim Rohn says, “The walls we build around us to keep out the sadness also keep out the joy.” And the love.

E is for EMOTIONAL INTIMACY
Learn to be open. Learn to communicate freely. What kinds of relationships you make are largely determined by how openly you have learned to communicate.

L is for LAUGHTER
Victor Borge got it right when he said, “Laughter is the shortest distance between two people.” It’s also the most enjoyable.

For relationships that can really go somewhere, just remember the word “TRAVEL”. Then enjoy the trip!

Đạt Lai Lạt Ma – Hướng dẫn cho cuộc sống

1. Nhớ rằng tình yêu lớn và những thành công lớn luôn đi cùng với rủi ro lớn.

2. Khi thất bại, đừng quên rút ra bài học.

3. Nhớ 3 chữ R (3 chữ T trongtiếng Việt): Respect for self (Tôn trọng chính mình), Respect for others (Tôn trọng người khác), Responsibility for all your actions (Trách nhiệm với tất cả những hành động của mình).

4. Nhớ rằng không có được cái gì mà bạn muốn đôi khi lại là một may mắn tuyệt vời.

5. Học các nguyên tắc để biết cách phá vỡ chúng đúng mực.

6. Đừng để một tranh cãi nhỏ làm ảnh hưởng đến một tình bạn lớn.

7. Khi bạn nhận ra mình đã mắc lỗi, hãy có những biện pháp để sửa sai ngay.

8. Dành thời gian ở một mình.

9. Mở rộng cánh tay để thay đổi, nhưng đừng quên đi những giá trị của bạn.

10. Nhớ rằng im lặng là câu trả lời tốt nhất.

11. Sống một cuộc đời tốt, đáng trân trọng. Khi về già và hồi tưởng, bạn sẽ có thể cảm nhận điều đó lần thứ hai một cách thích thú.

12. Một không khí tình yêu trong nhà bạn là nền tảng cuộc sống của bạn.

13. Khi bất đồng với những người thân yêu, hãy chỉ giải quyết vấn đề hiện tại. Đừng đem quá khứ ra kể.

14. Chia sẻ kiến thức của bạn. Đó là cách để có sự vĩnh hằng.

15. Hãy nhẹ nhàng với trái đất.

16. Mỗi năm một lần, đi tới một nơi nào đó mà bạn chưa từng đến.

17. Nhớ rằng mối quan hệ tốt nhất là khi tình yêu của bạn cho nhau vượt quá nhu cầu đòi hỏi nhau.

18. Đánh giá thành công của bạn bằng những cái gì mà bạn đã phải bỏ đi để có nó.

19. Đến với tình yêu và nấu nướng với niềm đam mê mãnh liệt.

Hoàng Khánh Hòa dịch.

.

INSTRUCTIONS FOR LIFE

1. Take into account that great love and great achievements involve great risk.

2. When you lose, don’t lose the lesson.

3. Follow the three res. Respect for self, Respect for others, and Responsibility for all your actions.

4. Remember that not getting what you want is sometimes a wonderful stroke of luck.

5. Learn the rules so you know how to break them properly.

6. Don’t let a little dispute injure a great friendship.

7. When you realize you’ve made a mistake, take immediate steps to correct it.

8. Spend some time alone every day.

9. Open your arms to change, but don’t let go of your values.

10. Remember that silence is sometimes the best answer.

11. Live a good, honorable life. Then when you get older and think back, you’ll be able to enjoy it a second time.

12. A loving atmosphere in your home is the foundation for your life.

13. In disagreements with loved ones, deal only with the current situation. Don’t bring up the past.

14. Share your knowledge. It’s a way to achieve immortality.

15. Be gentle with the earth.

16. Once a year, go someplace you’ve never been before.

17. Remember that the best relationship is one in which your love for each other exceeds your need for each other.

18. Judge your success by what you had to give up in order to get it.

19. Approach love and cooking with reckless abandon.

Dalai Latma

Hãy kiêu hãnh và tự do, như những chú gà rừng

    Tôi là chúa tể của chính tôi…
    (Benjamin Franklin)

Anh bạn 18 tuổi mấy hôm nay đang lên tiếng đòi tự do: được mua xe mới để tự lái đi học thay vì để ba đưa đón hoặc đón xe bus, được đóng cửa phòng khi tiếp bạn thay vì mở cửa như mẹ quy định, được thỉnh thoảng ngủ đêm lại nhà trọ của bạn cùng lớp khi có liên hoan thay vì phải về nhà trước mười rưỡi tối…

Bạn nói với tôi rằng thật quá “oải” với sự bảo bọc của cha mẹ. Thậm chí, mỗi lần cắt tóc bạn đều phải theo ba đến tiệm quen. Trong câu chuyện, bạn thú nhận rằng, cho đến tận hôm nay, bạn chưa bao giờ tự xúc cơm vào chén của mình. Đó là việc của mẹ, bà, hoặc cô giúp việc. Bạn chỉ việc bưng tô cơm đã xúc sẵn lên ngồi trước ti vi và ăn.

Đến năm mười bốn tuổi tôi vẫn chưa tự xếp quần áo cho mình. Tất cả đều là việc của mẹ. Giặt, phơi, xếp, ủi, treo lên móc. Mỗi sáng, tôi chỉ việc mặc những chiếc áo rất thẳng thớm tinh tươm để đến trường. Cho đến một ngày nọ mẹ đi vắng, và trời trưa đang nắng bỗng lắc rắc vài hạt mưa. Không cách nào khác, tôi phải làm. Lấy quần áo từ sào phơi, ôm vào phòng. Tôi chợt nhận ra quần áo vừa lấy từ sào xuống thật là thơm, một mùi hương mới mẻ, lạ lẫm, thanh sạch, “nóng giòn”. Mùi của nắng. Và lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi xuống bên đống quần áo, lóng ngóng, bắt đầu xếp từng cái một.

Tôi chỉ muốn nói rằng …những ví dụ đó không hoàn toàn là những việc nhỏ nhặt.

Khi không tự làm điều gì đó cho bản thân – chẳng hạn như việc xúc cơm, với bạn, hay việc xếp quần áo, với tôi – ta có thể tận hưởng cảm giác thoải mái của sự bảo bọc (hay lười biếng), nhưng đồng thời, chúng ta cũng đang đánh mất dần – từng chút – một điều rất có ý nghĩa với đời mình: bản năng độc lập.

Bản năng mạnh mẽ nhất của con người là học lấy những kỹ năng sống nhằm tự tồn tại. Vừa lọt lòng mẹ, chúng ta khóc oe oe đòi sữa, vì “con khóc mẹ mới cho bú”. Không có ai dạy cả, Rồi ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi…Rồi nhảy cú nhảy đầu tiên. Ngã cú ngã đầu tiên…Cha mẹ đứng quanh vỗ tay cổ vũ, khen ngợi. Nhưng chính chúng ta, dù bé nhỏ, mong manh như vậy, khi mới vài tháng tuổi đã tự mình làm nên những kỳ tích.

Hãy nhớ lại lúc bé thơ. Khi nào mẹ cho bạn cầm kéo cắt hình chiếc lá: đó là khi mẹ tin rằng bạn có thể cầm kéo mà không tự cắt vào tay mình. Ba mẹ không bế ẵm ta nữa, nếu ta đã biết đi, muốn tự đi một mình và quan trọng nhất là khiến ba mẹ tin rằng ta có thể tự đi một mình, biết vịn vào ghế, biết tự đứng dậy được khi vấp ngã. Có bao giờ bạn tự hỏi: tại sao cha mẹ có thể thả tay ra cho bạn đứng chựng khi bạn mới mười tháng tuổi, mà vẫn xúc cơm cho bạn khi đã mười tám tuổi. Nếu mẹ có thể xúc cơm cho bạn thì có gì lạ đâu nếu ba không yên tâm để bạn lái xe một mình…

Nếu chúng ta không chứng tỏ được rằng mình có thể tự làm, người khác sẽ tin rằng chúng ta không thể tự làm. Nếu bạn không tự làm được điều dễ dàng, cớ sao tôi phải tin rằng bạn có đủ trách nhiệm và nhận thức để làm điều khó hơn?

Trang Tử nói: “Gà rừng trong đầm cỏ đi mười bước mới nhặt được một hạt thức ăn, đi trăm bước mới uống được một ngụm nước. Nhưng chúng không mong cầu được sống trong lồng” Chúng ta có giống được những con gà rừng không? Nếu chúng ta vì ưa thích thóc gạo bày sẵn mà chịu chui vào chiếc lồng. Rồi từ sau những song tre đó, chúng ta đòi trả tự do?

Từ xúc cơm, xếp quần áo, sách vở, đến chọn trường, chọn nghề, tìm việc, kiếm sống, chọn chồng chọn vợ, chọn tương lai… Chúng ta sẽ quá quen với việc được sắp sẵn. Chúng ta ưa làm việc đã được người khác lên kế hoạch hơn là tự mình vạch ra kế hoạch. Chúng ta chuộng thói quen hơn sáng tạo. Chúng ta chỉ vui khi có người tâng bốc, chỉ hết buồn nếu có người an ủi vuốt ve. Chúng ta thậm chí không muốn tự phân biệt sai đúng trừ khi có người làm thay. Chúng ta không thể làm chủ đời mình. Cứ như vậy, chúng ta đánh mất bản năng của gà rừng và biến thành con chim trong lồng lúc nào không biết nữa. Thậm chí, một con chim trong rất nhiều lớp lồng.

Như vậy đó, anh bạn! Không ai lấy mất tự do của chúng ta, chỉ có chúng ta tự nguyện đánh mất nó, thay vì cố gắng giữ lấy nó. Chúng ta, ở tuổi mười tám, thỉnh thoảng kêu gào rằng tại sao cha mẹ lấy hết tự do của con, mà quên rằng chính mình đã đánh mất tự do – từng chút một – từ lâu lắm. Khi được ai đó làm thay một việc nhỏ, và chúng ta chấp nhận việc ấy như điều hiển nhiên, nghĩa là chúng ta đã tự đan thêm một song tre cho chiếc lồng đời mình.

Tác giả Robert Fulghum từng trở thành best seller với một cuốn sách có tựa đề thú vị “Tất cả những gì tôi cần phải biết tôi đều được học ở nhà trẻ”. Đó là những nguyên tắc sống: chia sẻ, chơi công bằng, không đánh bạn, để đồ đạc vào chỗ cũ, không lấy những gì không phải của mình, dọn dẹp những gì bạn bày ra, nói xin lỗi khi làm tổn thương ai đó, rửa tay trước khi ăn, học một ít, suy nghĩ một ít, vẽ và hát và nhảy múa và chơi và làm việc một ít mỗi ngày, ngủ trưa, có ý thức về những điều kỳ diệu, cây cối và các con vật đều chết – và chúng ta cũng vậy, từ đầu tiên và quan trọng nhất cần phải học: quan sát.

Hãy đếm xem: 100 chữ. Những gì cần phải học chỉ như vậy. Chúng ta được học ở nhà trẻ nhưng đã đánh rơi dần trong quá trình lớn lên. Cũng như khi sinh ra, ta đã có sẵn bản năng độc lập nhưng lại đánh mất nó trong quá trình sống. Không có bản năng độc lập, chúng ta không thể nắm giữ được tự do. Nghĩa là trước khi đòi tự do, bạn phải tìm lại bản năng độc lập của mình.

Mọi thứ đơn giản hơn chúng ta tưởng. Thậm chí có thể nói rằng cuộc đời này rất giống một nụ hôn, nó có thể tệ hơn, hay tuyệt hơn nụ hôn trước đó, nó có thể khiến bạn hạnh phúc, cũng có thể làm bạn vỡ mộng, nó có thể khiến bạn nhận ra mình yêu, hay nhận ra mình hoàn toàn không yêu. Nó chứa đựng những bí mật mà bạn chỉ khám phá được sau khi đã hoàn thành.

Hãy tự mình hoàn thành, và bạn có thể nói bạn là chúa tể của chính mình. Như những chú gà rừng.

Hãy luôn luôn kiêu hãnh và tự do như những chú gà rừng.

Đông Vy và Phạm Công Luận

Bước về hướng mặt trời

Ngày bé, tôi và bạn chơi trò thổi nước. Chúng tôi tin rằng cứ thổi hàng ngàn hàng vạn giọt nước nhập vào nhau như thế, chúng tôi sẽ có một biển lớn. Lớn lên, niềm tin ấy bị tước đoạt (dĩ nhiên) nhưng chúng tôi lại nhận ra rằng: Nếu mỗi người là một giọt nước, thì cứ thổi những giọt nước lại gần nhau, chúng ta sẽ tạo lên được một đại dương nhân loại. Đó chính là sự rộng lòng, là quan tâm, là sẻ chia, là kết nối của người với người.

“Hạnh phúc là một tấm chăn quá hẹp mà người này co thì người kia bị hở” (Nam Cao). Vì vậy, mà sự quan tâm và cảm thông đang tìm cách nối dài thêm tấm chăn đó, vá víu nó lại, có thể nó không đủ cho tất cả nhưng nó cho phép người ta tin vào một tấm chăn sẽ rộng hơn trong tương lai.

Cuộc sống lao đi càng nhanh, chúng ta lại đánh rơi càng nhiều, đôi khi đó là cả những mất mát về mặt tinh thần và vật chất mà không còn kịp để lấy lại. Vì thế, sẻ chia như một như cầu cần thiết để xoa dịu những nỗi đau đớn đồng thời sự quan tâm, cảm thông chính là sợi dây níu kéo chúng ta khỏi bước chân của sự trốn chạy, để chúng ta chấp nhận và chiến đấu với phần cuộc sống tiếp theo thay vì ngủ vùi, tìm kiếm trong những thứ đã thuộc về quá khứ.

Thế giới này luôn có chỗ cho tất cả nhưng lại không có chỗ cho những hàng rào phân cách, thế mà nó vẫn được xây dựng lên bằng sự phân hóa giàu nghèo, địa thế xã hội…. May thay, loài người biết cách phá hủy nó, họ đã phá hủy nó bằng sự rộng lòng đón nhận tất cả những điều khác biệt, bằng khả năng thụ cảm tuyệt vời của trái tim và một trí tuệ luôn hướng về mặt trời.

Chính vì vậy, quan tâm, cảm thông và chia sẻ chính là thành quả văn hóa “Thương người như thể thương thân”, là giá trị sống cao đẹp của nghìn năm tích lũy. Để con người biết mỉm cười với cuộc sống nhiều hơn.

Các trào lưu “Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn” đang khuấy động được tất cả mọi người. Đơn giản đó là cách để họ không đánh mất mình và cũng là cách duy nhất để những người xung quanh không đánh mất họ.

Mẫn, một cô bạn cùng lớp tôi, bạn ấy có một ước mơ rất đẹp: Mơ làm cô giáo miền núi. Cô bạn nhỏ muốn đem cái chữ đến cho miền núi hẻo lánh, cho phép ước mơ được chắp cánh trên những cái đầu cháy nắng, cho phép những bàn chân bước đi trên thảm đỏ học vấn thay vì bước trên ruộng cày nứt nẻ. Ban ấy muốn sẻ chia tấm chăn hạnh phúc vốn dã rất hẹp của mình. Nhưng mấy ai biết được bạn ấy sống một cuộc sống thiếu vắng người bố, bạn ấy tự lớn lên, bươn chải và trưởng thành cùng với một người mẹ bệnh tật. Tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ Mẫn, cô ấy khóc vì ước mơ con mình sao mà cực nhọc thế! Sao không giống tôi, mơ làm doanh nhân. Tôi cũng thấy cay xè vì ước mơ ấy có phải của tôi đâu. Tôi yêu những làng trẻ S.O.S nhưng đôi khi lại từ bỏ chuyến đến thăm chỉ vì một cuộc chơi. Tôi thiếu một bản lĩnh để yêu thương người khác, bạn có như tôi không?

Các “Quỹ trẻ em chất độc màu da cam”, “Quỹ nụ cười trẻ thơ”, “Quỹ Vì người nghèo” … đang xuất hiện ngày càng nhiều, thể hiện rõ sự quan tâm tích cực từ xã hội cũng như là sự sẻ chia gánh nặng đến những số phận kém may mắn. Đặc biệt hơn, những bạn trẻ ở nước ngoài cũng không ngoài cuộc, Hội từ thiện GFO của sinh viên Việt Nam tại Singapore hoạt động với tinh thần từ thiện không biên giới của các bạn trẻ đang tăng cơ hội cho hàng trăm bệnh nhân ung thư tại Việt Nam. Những giọt nước tràn ra khỏi biên giới để tìm thêm cơ hội cho những giọt nước khác, cũng là giúp thế giới cùng “nối vòng tay lớn”, kết nối yêu thương.

Nhưng lợi dụng trào lưu sống đẹp đó, vẫn có những sự tư lợi, ngụy tạo, dán nhãn quan tâm, sẻ chia nhưng thực chất chỉ là sự quảng cáo, đánh bóng, hay tồi tệ hơn là để phục vụ những mục đích xấu xa. Việc nhận con nuôi vốn là một việc mang đầy tính nhân đạo nhưng đã bị lợi dụng để biến thành những đường dây buôn bán trẻ em bất hợp pháp, để được hưởng chế độ ưu đãi của nhà nước,v.v … Tôi từng đọc cuốn sách “A child called ‘It’” và “The lost boy” của Dave Pelzer ( cuốn sách viết về vụ bạo lực gia đình lớn nhất tại Mỹ ) và ngạc nhiên khi phát hiện ra “con nuôi” vốn được xem như là những đứa trẻ hư hỏng ở Mỹ. Việc gì đã khiến thước đo về những đứa trẻ bất hạnh trở lên khắc nghiệt hơn như thế

Những điều đó đã khiến cho lòng tốt bị nghi ngờ, cộng với tâm lý cố thủ, khép mình của một số người đang làm xã hội trở lên khắc nghiệt hơn. Không thể nào có được một “Chúng ta” đích thực nếu mỗi người không sẵn sàng là một “cái tôi” riêng- rõ ràng và trung thực trong mắt người khác.

Mỗi chúng ta đều có những thứ đáng giá để trao tặng, sẻ chia. Vấn đề là chúng ta có đủ can đảm để trao nó mà không chờ bất cứ điều gì hay không. “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” là một bản lĩnh sống như vậy đấy!

Vì thế, không gì hơn để có thể xóa bỏ sự đa nghi trong người khác chính là xóa bỏ sự đa nghi trong bản thân, để bày tỏ nỗi lòng với người kia, nhằm ăn khớp những mảnh đời với nhau một cách uyển chuyển mà không làm mất đi tính trung thực của riêng mình trong quá trình sẻ chia và cảm thông.

Hàn gắn vết thương, thắp sáng tâm hồn, mở đường tương lai và chắp cánh ước mơ là món quà tuyệt diệu nhất của mà trình đó trao tặng cho mỗi cuộc sống. Trào lưu sống đẹp này đang kêu gọi xã hội tiến bộ, đào thải những hiện tượng phản tiến bộ đến từ sự lạnh lùng và vô cảm của con người. Những điều đó đang gọi yêu thương quay về với cuộc sống.

Hạnh Nguyên

Học và Ngẫm Nghĩ

Điều gì làm nên sự khác biệt giữa loài người và loài động vật? Đó chính là trí tuệ.

Điều gì làm cho sự sống loài người trở nên ấm áp? Hẳn phải là con tim.

Và tôi suy ngẫm hoài một tư tưởng:

Trước một trí tuệ tôi cúi đầu

Trước một trái tim tôi quì gối.

Phát biểu đã thể hiện thái độ và ứng xử của bậc văn nhân lỗi lạc Huy Gô trước những vẻ đẹp cao trọng của con người.

Không phải ai trên thế gian này cũng được Thượng Đế ưu ái ban cho một trí tuệ thiên bẩm và cũng không phải ai trên thế gian này cũng mang trong mình một trái tim biết yêu thương. Thế nên những con người mang những vẻ đẹp cao trọng ấy càng đáng được tôn vinh và kính trọng.

Trước một trí tuệ tôi cúi đầu.

Phải, chính trí tuệ đã làm nên sự văn minh và tiến bộ của xã hội loài người, chính trí tuệ đã đưa con người lên vị trí cao nhất trong các loài sinh vật.Trí tuệ tỏa sáng với những phát minh làm thay đổi bộ mặt cuộc sống người. thiếu mất vai trò trí tuệ, con người cũng chỉ là loài động vật đi bằng hai chi mà thôi. Pascal đã từng nói răng con người là cây sậy nhưng là cây sậy có tư duy. Và ta phải biết cúi đầu chiêm ngưỡng những đại diện của trí tuệ.

Thế nhưng trong ngày thứ sáu sáng tạo ra con người nếu Thượng Đế chỉ ban cho người một cái đầu biết suy nghĩ thì đấng sáng tạo có lẽ còn khiếm khuyết. Có lẽ vì không muốn cho tuyệt tác của mình nhàm chán và khô khan nên con người được trao cho một trái tim biết sống và yêu thương. Chính tình yêu đã làm mềm đi những khối óc khô khan, gắn kết họ lại với nhau bằng tình thân ái, bằng vị tha và độ lượng…

Và Chúa ngôi hai đã hằng nhắc nhở con người phải biết yêu thương và tha thứ. Một trái tim biết yêu thương có thể làm nên nhiều điều kì diệu. Và Chúa đã thực hành yêu thương bằng căng mình trên cây thập ác để trao cho những sinh linh mà Người yêu mến một cuộc sống bình an và cứu chuộc. một trái tim biết yêu thương là của cải quí giá nhất, đẹp đẽ nhất của con người mà không châu báu nào có thể sánh cùng. Trái tim ấy có thể khiến con người cảm phục và tôn vinh. Trái tim ấy có thể làm tan chảy những góc riêng lạnh lùng chai sạn nhất. Trái tim ấy có thể xóa tan đi thù hận căm hờn. Trái tim sứ giả của hòa bình và thân ái. Thánh Pao lô dạy tình yêu thương trọng hơn mọi sự.

Phát biểu của Hugo (Huy Gô) đã trở thành ứng xử đẹp mang tầm chân lí.

Coi thường trí tuệ là không thấy ý nghĩa trong tiến bộ loài người. Coi nhẹ tình yêu là không thấy ý nghĩa của quan hệ người.

Hãy chung tay để tình yêu thương chan hòa khắp hành tinh. Hãy phấn đấu vì một thế giới tót đẹp hơn, thân ái hơn, vì ta và vì mọi người.

Hãy mài sắc tư duy trí tuệ đang khi quạt nồng ngọn lửa con tim.


Hà Thùy Duyên

Ông Già Nô-En Không Quên

    Tác giả : M.A. Haley

Bertie là một cậu bé rất ngoan. Cậu bé tử tế, biết vâng lời, thật thà, và không ích kỉ. Tuy nhiên, cậu có một khuyết điểm lớn – cậu rất hay quên.
Dù việc lặt vặt có quan trọng thế nào đi nữa , câu trả lời của cậu bé luôn luôn là, “Con quên.” Khi cậu được sai đem một bản ghi chú cho người thợ may, mẹ cậu sẽ tìm thấy bản ghi chú ấy trong túi cậu vào buổi tối. Nếu cậu bé được sai đến cửa hàng một cách vội vã, để mua vài món cho tiệc trà, cậu sẽ trở về muộn, chẳng có món hàng nào ngoài câu trả lời thường lệ.
Cha mẹ cậu bé đã bàn bạc kĩ vấn đề này, và quyết định phải làm gì đó để làm cho thằng nhỏ nhớ.
Giáng sinh đã gần kề, và Bertie đang bận lập danh sách những thứ mà ông già Nô-en phải mang cho cậu.

“ Ông già nô-en có thể quên một vài trong số những thứ đó, ” mẹ cậu nói.
” Ông ấy không thể, ” Bertie đáp lại ; ” vì con sẽ viết xe trượt tuyết, giầy trượt pa-tanh, trống, vĩ cầm, và hết mọi thứ lên tờ giấy này. Sau đó khi ông già Nô-en tới gần chiếc tất của con ông ấy sẽ tìm thấy bản danh sách. Ông ấy có thể bắt gặp nó và bỏ quà vào liền ngay sau khi đọc.”

Vào sáng Giáng sinh , Bertie dậy rất sớm để xem có gì trong vớ của mình. Mẹ cậu bé cố gắng tránh mặt cậu , vì bà ấy biết những gì ông già Nô-en đã làm.
Cuối cùng bà nghe thấy tiếng cậu bé đi chầm chậm vào phòng mình. Cậu từ từ mở cửa và tiến lại gần bà. Cậu bé giữ trong tay một danh sách còn dài hơn nhiều cái mà cậu đã viết ra. Cậu đặt nó vào tay mẹ, trong khi những giọt nước mắt thất vọng lăn dài từ mắt cậu.

” Mẹ hãy xem những gì ông già Nô-en để lai cho con; nhưng con nghĩ ông ấy có lẽ đã mang lại cho con thứ khác bên cạnh đó.”
Mẹ cậu mở cuộn giấy ra. Đó là một danh sách những việc lặt vặt Bertie đã được yêu cầu làm trong sáu tháng. Ở cuối tất cả được viết, bằng chữ in hoa đập vào mắt, ” CON QUÊN.”
Bertie khóc cả tiếng đồng hồ. Sau đó mẹ nói với cậu rằng cả nhà sắp đến nhà ông ngoại. Lần đầu tiên cậu bé thấy cây thông Nô – en. Có lẽ cái gì đó đang được chuẩn bị cho cậu ở đó.
Thật kỳ lạ với Bertie, nhưng trên cây của ông cậu bé tìm thấy mọi thứ mình đã viết trong danh sách. Vậy là cậu đã chữa khỏi thói quen xấu của mình ? Cũng không hẳn ngay lập tức ; nhưng khi mẹ cậu thấy cậu đặc biệt lơ là bà ấy sẽ nói, ” Nhớ đó, ông già Nô-en không quên.”

Thùy Trang và Anh Thư dịch

SANTA CLAUS DOES NOT FORGET
Story written by M.A. Haley

Bertie was a very good boy. He was kind, obedient, truthful, and unselfish. He had, however, one great fault,—he always forgot.
No matter how important the errand, his answer always was, “I forgot.” When he was sent with a note to the dress-maker his mother would find the note in his pocket at night. If he was sent to the store in a great hurry, to get something for tea, he would return late, without the article, but with his usual answer.

His father and mother talked the matter over, and decided that something must be done to make the little boy remember.
Christmas was near, and Bertie was busy making out a list of things which Santa Claus was to bring him.
“Santa Claus may forget some of those things,” said his mother.
“He cannot,” replied Bertie; “for I shall write sled, and skates, and drum, and violin, and all the things on this paper. Then when Santa Claus goes to my stocking he will find the list. He can see it and put the things in as fast as he reads.”
Christmas morning came, and Bertie was up at dawn to see what was in his stocking. His mother kept away from him as long as she could, for she knew what Santa Claus had done.

Finally she heard him coming with slow steps to her room. Slowly he opened the door and came towards her. He held in his hand a list very much longer than the one he had made out. He put it in his mother’s hand, while tears of disappointment fell from his eyes.
“See what Santa Claus left for me; but I think he might have given me one thing besides.”

His mother opened the roll. It was a list of all the errands Bertie had been asked to do for six months. At the end of all was written, in staring capitals, “I FORGOT.”
Bertie wept for an hour. Then his mother told him they were all going to grandpa’s. For the first time he would see a Christmas-tree. Perhaps something might be growing there for him.

It was very strange to Bertie, but on grandpa’s tree he found everything he had written on his list. Was he cured of his bad habit? Not all at once; but when his mother saw that he was particularly heedless she would say, “Remember, Santa Claus does not forget.”