Category Archives: Thơ

Còn Nốt Nhạc Tháng Giêng


Dòng nhựa trắng thẳm sâu đất
Giọt sương trắng mông lung trời
Gốc rễ hàm ơn nôn nao lộc mới
Non tơ lá biếc
Non tơ niềm yêu

Không tìm sự bình yên
Mùa xuân tìm náo động
Tìm ký ức ngờ nghệch tuổi dại
Vang vang

Tháng mười hai long lanh bụi cát
Tháng mười hai cuồng nộ gió hoang
Thoắt lặng ngừng

Ngõ phố
Thức dậy rưng rưng không gian mưa bụi
Xòe tay đón nhận
Ẩm buồn nốt nhạc tháng giêng

Đinh Thị Như-Thúy

Phan Rang màu trắng

Lâu quá, chưa về thăm Phan Rang
thăm xứ xương rồng
miền cát trắng
Po Klong Garai
Tháp đền lấp lánh
đẹp diệu kì như cổ tích xưa
Lâu quá, chưa về thăm Phan Rang
những palei Chăm
có còn quạnh quẽ?
kí ức tôi xưa- lối mòn lặng lẽ
bóng ai đi về không gian xa mờ…

Phan Rang ơi!
trời xanh mây trắng
những người Chăm hiền hoà
chân chất
đẹp và buồn
như một giấc mơ…
Phan Rang ơi!
từ lâu chưa hạnh ngộ
sóng vỗ bờ tôi, dào dạt nhớ
ai ngồi trên bến xưa
mong ngóng con thuyền trắng
đã trôi xa mãi mãi
không trở lại bao giờ…
lâu quá, chưa về thăm Phan Rang
palei Caklaing
ơn nuôi nấng nhà thơ thời bé dại
Phan Rang ơi! vẫn còn chưa gặp lại
mãi trong tôi
chùm hoa trắng
thơm tho…

Trần Can

Thả lỏng

Krong Ana mùa hạn

Thả Lỏng

gác cẳng lên bàn

không chê ai không khen ai không ca ngợi ai không định hướng ai không lưu ý ai không tuyên truyền ai không sáng tối tác

không website, không yahoo, không google

thùng rác không đầy lên hộc bàn không chật thêm

không send không save

những đứa bé mời chào bình thản quay lưng sau cú lắc đầu từ chối
xấp báo vơi sau cả ngày tắm bụi phố phường

Saddam Hussein muốn được xử bắn hơn treo cổ. Xung đột dải Gaza. Bão tuyết Nam Mỹ. Đói khát Đông Phi . Kim cương nạm gót giày siêu sao Hollywood. Bán độ từ Nam ra Bắc. Cỏ sân golf mọc tràn lên đất ruộng. Voi già không đẻ ở Buôn Đôn…

chất chồng nhớ nhớ quên quên

thơ trơ đáy như lòng sông mùa hạn

gác cẳng
nghoẹo cổ
khò khò …

Hoàng Thiên Nga

Đinh Thị Như Thúy – Nhà thơ Dã Quỳ

Đọt Chuối Non hân hạnh giới thiệu với các bạn một gương mặt thơ mới: chị Đinh thị Như Thúy.

Người con gái Huế có bút danh Như Thúy và Như Dã Quỳ là một tác giả thơ quen thuộc. Nhiều bạn yêu thơ đã rất thích thú với giọng thơ của chị qua các tập thơ đã được xuất bản như Cùng đi qua mùa hạ (thơ), NXB Văn Nghệ, 2005; Phía bên kia cây cầu (thơ), NXB Phụ Nữ, 2007. Ngoài ra chị còn có không ít những bài thơ đăng trên Website Tiền Vệ …, báo Văn Nghệ, Văn Nghệ Trẻ, Văn Nghệ TP Hồ Chí Minh…, Tạp chí Thơ, Sông Hương…

Trong quá trình sáng tác Như Thúy đã được tặng một số giải thưởng về thơ như
Tặng thưởng thơ năm 2008 của Tạp chí Sông Hương.
Tặng thưởng thơ năm 2008 của Tạp chí Non Nước.
Giải C Giải thưởng văn học nghệ thuật năm 2008 của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam cho tập Phía bên kia cây cầu.
Một điều thú vị nữa cho tất cả chúng ta là chị là một cô giáo dạy Văn, hiện công tác tại một trường Phổ thông Trung học thuộc Huyện Krông Pắc, Tỉnh Đắc Lắc.

Về thơ chị đã có nhiều lời bình trên các báo như Thanh Niên, Việt báo, các trang web như Thi viện, PhongDiep.net, vanchuongviet.org; vannghesongcuulong.org.vn; Inrasara, ….

Ta hãy thử nghe một trích đoạn sau dưới tựa đề Đinh Thị Như Thúy Và Âm Bản Của Cuộc Đời của Võ Tấn Cường:

Từ lâu, mỗi ngày tôi đều đọc một vài bài thơ như một thói quen, đọc thơ để tỉnh thức thế giới nội tâm và để nạp thêm năng lượng sống cho đời sống tâm linh. Đọc tập thơ: “Phía bên kia cây cầu” của Đinh Thị Như Thúy, tôi cảm nhận được một giọng thơ giàu chất suy ngẫm thế sự và nhận ra âm bản cuộc sống và tâm hồn của nhà thơ thấp thoáng trong từng câu thơ, bài thơ. Thế giới thơ ca của Đinh Thị Như Thúy đuợc khắc họa thông qua những khoảnh khắc giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thực và ảo, giữa hạnh phúc và đau khổ, giữa ám ảnh và khát vọng…Nổi bật giữa hình tượng bài thơ thường là cái tôi trữ tình mang đậm chất nghĩ ngợi, suy ngẫm về sự giao hòa giữa tâm hồn nhà thơ và những sự vật bé nhỏ, về thân phận của con người và cái đẹp…

Toàn bộ thơ của Đinh Thị Như Thúy trong tập thơ: “Phía bên kia cây cầu” đều là thơ văn xuôi và tự do, câu thơ co duỗi linh hoạt, nhịp thơ buông lỏng, hướng về sự lắng đọng, âm vang của ngữ nghĩa giữa các từ ngữ. Thơ Đinh Thị Như Thúy ít biểu cảm trực tiếp, thơ nặng về ý hơn là hình tượng. Nhịp thơ cuộn chảy theo diễn biến của tâm trạng và sự suy ngẫm của chủ thể trữ tình. Sức gợi và sức ám ảnh của thơ chị nằm ở chiều sâu của ngữ nghĩa ngôn từ với sự chuyển động và va đập của hình tượng thơ:

“Tôi đã vẽ trên vân cát nỗi buồn vẽ niềm hân hoan vẽ bông hoa vẽ ước mơ và cả lời thề nguyện. Cát bình thản nhận về tôi một chấm nhỏ nhoi”

Giọng thơ của Đinh Thị Như Thúy tự nhiên tuôn chảy như tiếng vọng của tâm hồn nhà thơ. Nhiều câu thơ của chị như những suy nghĩ bật ra thành lời, giống như những câu danh ngôn:

“Không nhiều lời, những con dốc buộc người đi phải cúi đầu. Không chơi trò ú tim, sự tồn tại rồi tiêu biến của sương mù là bài học. Không đỏm dáng, cẩm tú cầu tự nhuộm sắc vàng xanh tím hồn nói lời đau đi qua hạnh phúc…” (Bài Ca Ngân Dài)

Còn nhiều những lời ngợi ca thơ Như Thúy, nhưng có lẽ không cần phải nói thêm về những ý tưởng phong phú và xúc cảm sâu lắng đa cung bậc trong thơ chị. Các bạn sẽ tự mình bước vào khám phá thế giới thơ ấy và bất chợt thấy mình hòa nhập với những rung cảm thẫm mỹ trong từng câu chữ thơ tự do rất riêng của chị.
Chào mừng Như Thúy đến với Đọt Chuối Non.

Mời các bạn đọc bài Ấn Tượng, về Hà Nội mùa hạ (trong tập thơ Cùng Đi Qua Mùa Hạ), và bài Viết Trong Mùa Tưới Rẫy, về Tây Nguyên mùa hoa cà phê.


Ấn Tượng

Hà Nội ùa vào em từ sông Hồng sóng đỏ
Từ vòng xe tìm về phố lao đao
hoàng lan, hoàng lan trước khung cửa mở
Rủ nhánh mềm tươi nét môi chào

Hà Nội – cuốn sách diệu kỳ bọc trang kim lấp lánh
Em – đứa trẻ học vần
Vụng về gõ lên từng con chữ
Háo hức chờ tiếng vọng ngàn xưa

Hà Nội – những con đường trong thơ
Những hàng cây trong thơ
Bước chân em ngơ ngơ …phố …phố…
Dọc ngang, dọc ngang rối rít tiếng người

Đền Ngọc Sơn xanh thắm nắng ngời
Lời cầu chúc bình yên em thì thầm trong thanh tĩnh
Khói hương vẽ con đường vô định
Muôn trùng

Đinh Thị Như Thúy

Viết Trong Mùa Tưới Rẫy

(mấy hôm nữa quanh đây hoa café sẽ nở trắng
và thơm đến nhức đầu)

và nước đã thấm sâu
nước đã đẫm từng cọng non mềm của rễ
dâng lên đi dòng nhựa trắng
dâng lên đi mùa hoa trắng

dâng lên dâng lên bung từng chùm
trắng như áo lụa
trắng như mây trắng
trắng như nụ cười

không nói toả hương mà nói là mê hoặc
không nói đẹp mà nói là kỳ diệu
không nói ngắm nhìn mà nói là ngất ngây

suốt một ngày chạy đuổi
suốt một ngày hai tay dang rộng
chỉ cây tiếp cây hoa tiếp hoa đến tận chân trời

hoa không nói lời hoa
chỉ trắng như một niềm vui sướng
và gió và ong và bướm
mang hoa về muôn nơi
và trên hoa lộng lẫy nắng trời

Đinh Thị Như Thúy

Nhớ Xưa

Tóc em một thời che kín hoàng hôn
Trăng mờ ảo cho đường làng nghiêng ngả
Dáng em đi trên lối về sỏi đá
Nghe tim đau như lá trở mình!
Dáng em ngày xưa như kẻ phụ tình
Sau lần áo dấu bao nhiêu tội lỗi
Dáng tôi ngày xưa như hờn như dỗi
Xa lánh bạn bè tìm khoảng trời riêng!

Nguyễn Tấn Ái

Một


Một cho ta và một cho em
Ly nào cạn trước
Ngoắc lại hai ngón tay
Như một lời hẹn ước
Mùa xa

Một cho em và một cho ta
Nào, đáy cốc
Dấu môi mềm đọng giữa làn hơi
Ta đây
Em đấy
Chơi vơi

Này giọt mặn
Giữa chiều liêu xiêu bóng
Một trái tim
Cho cả chúng mình

ĐÀM LAN

Gẫm

Dẫu đi đã hết bến bờ
Ta bà mới biết bây giờ là đâu
Niết bàn ngồi oách lưng trâu
Thiên Đường sông vắng buông câu một mình
Di Đà độ gốc lưu linh
Thơ trào tụng niệm làm kinh vô thường.

Đinh Đức Dược

Từ Đó Vần Thơ

Từ dạo đó em tập làm thi sĩ
Viết cho mình và cả cho anh
Viết cuộc đời đẹp lắm màu xanh
Có ước vọng! đợi chờ và hy vọng

Trách anh xưa, lãng du trời rộng…
Vội đổ nghiêng câu chữ dại khờ
Để nỗi buồn che khuất vần thơ
Nào đâu phải em hững hờ nét bút

Từ dạo đó em nhuộm hồng giấy mực
Vẽ cánh buồm chở những yêu thương
Tô lá hoa điểm xuyến góc vườn
Bức tranh đẹp! từ đây anh nhé!

Em đã yêu và anh cũng thế!
Hãy trao vần kết chữ tri ân
Hãy ngợi ca tình đẹp thế nhân
Ta đón, tặng những niềm ấm áp

Anh dạo khúc vô thường
Em thi sĩ tập làm thơ…


Minh Tâm

Hoa Lưu Ly

.

Lưu ly xin nhớ đừng quên tôi
Tím nhạt màu hoa,tím cả đồi
Hừng sáng xôn xao cành lá biếc
Hoàng hôn thổn thức nhịp tim côi.

.

Chuyện xưa tình sử đôi trai gái
Chàng trượt theo dòng nước cuốn trôi
Người chết vì yêu …Lưu hậu thế..
Loài hoa xin nhớ đừng quên tôi.

Hồng Phúc

Đi giữa mùa thu

Tĩnh lặng dịu mát
Dâng đầy hồn tôi
Trời cao mây thắm
Đất trải vàng phơi

Levital run tay trên giá vẽ
Trang sách nồng nàn cảm xúc Pautopxki
Lưu Trọng Lư dệt vần lá khô quạnh quẽ
Dòng đời thăm thẳm trôi đi

Quên một thoáng vui buồn chen mảnh sống
Cuốn mình vào nhịp đập thế gian
Tôi say mèm cho văn chương xáo động
Trượt chân theo hương cúc dịu dàng

Xe lao nhanh đại lộ
Người đi lơ đãng tia nhìn
Khe khẽ
Ai ngập ngừng góc phố
Lời yêu đầu say đắm
Nguyên trinh

Hoàng Thiên Nga

Huế Đô


Biển vang tiếng sóng.
Cây cối đâm chồi.
Mùa xuân. Ôi mùa xuân. Xuân đến
Nội Khoa Một. Những ngày đầu năm.
Anh cô đơn. Em cô đơn
Anh gặp em. Anh yêu. Em yêu
Ôi tình yêu của chúng ta.

Vĩ Dạ. Chiều gió mát. Có mây. Rừng ngô. Vũ khúc
Anh cùng em. Chè ngọt. Nhưng em ơi, thua, thua, tình yêu của chúng ta.
Từ Hiếu. Mưa bụi. Lạnh. Hồ Bán Nguyệt. Nước lặng lờ. Nụ hoa hồng, hé nở.
Anh hôn hoa . Em hôn hoa. Thương ơi là thương. Thương !
Thiên An. Ngàn thông. reo. reo. Anh dắt em . lên đồi . chim ca hát . cỏ dại . trải lối đi
Rặng dương liễu. ngập ngừng. che. che .Tình yêu. Ôi tình yêu. đầu đời.
Trường Đồng Khánh. Những chiều hẹn hò.
Sông Hương. Những chiều hoàng hôn.
Cầu Tràng Tiền. Những chiều. Anh và em. Qua cầu.

Huế đô ơi ! Những chiều. Anh và em. Có nhau.
Anh thấy. Em thấy. Anh trở lại. Em trở lại. Ngày ấu thơ.
Thiên thần.


Nguyễn Quý Ninh

Viết năm một chín bảy sáu : tập “ Thơ Tỏ Tình”

Chuyện Với Dòng Sông


Ai hát câu à ơi
Để giữa lòng ta mênh mang chiều xuống
Chiều Trung Phước, chao ôi! Chiều quá muộn
Bắt tội dòng Thu tương tư.
Đã đôi lần xuôi ngược bến sông Thu
Ta mới hiểu Đại Bình đa mang đến thế
Em xõa tóc quấn đời dâu bể
Ta ngây ngô say trọn đêm rằm.
Đã lỗi với người vạn cuộc trăm năm
Sá gì không say cốc nữa

Chếnh choáng li tràn cụng ráng chiều rực lửa
Tân hôn chi, cuộc tình đầu.
Đã đọc nát nhiều nghĩa lí bể dâu
Lại ngu ngơ chi lời hẹn ước
Bạc tóc còn vương câu hò đò ngược
Ta lội về uống ngụm nước nguồn xanh
Trăm năm thôi đã… thôi đành!


Nguyễn Tấn Ái

Thư U Sương

Thơ Jacques Prévert
Inrasara chuyển sang Việt ngữ.

Nhớ không em Thư U Sương
Tầm tã mưa rơi cảng Nha Trang ngày ấy
Em bước đi môi cười diệu vợi
Rói tươi rạng rỡ ướt nhòe
Dưới cơn mưa.
Thư U Sương nhớ không
Mưa xuống không ngừng phố biển Nha Trang
Đường Trưng Vương
Anh gặp em ngày ấy
Và em cười diệu vợi
Và anh cũng cười
Nhớ không em Thư U Sương
Em người anh chưa hề quen
Anh người em chưa hề quen
Nhớ lại một thoáng đời đã mất
Đừng quên
Người con trai sau mái hiên mưa bạt
Đã gọi to tên em
Thư U Sương
Rói tươi rạng rỡ ướt nhòe
Dưới cơn mưa
Và em chạy ngã vào vòng tay người phiêu giạt
Nhớ lại chuyện ấy đi em Thư U Sương
Đừng bao giờ dỗi anh
Vì anh đã nói mày tao với em
Anh nói mầy tao những kẻ anh yêu
Dù anh chỉ một lần gặp gỡ
Anh nói mầy tao với tất cả những kẻ yêu nhau
Dù anh chưa một lần gặp gỡ
Nhớ nhé em Thư U Sương
Đừng quên
Cơn mưa sung sướng và hiền minh
Mưa trên khuôn mặt em hạnh phúc
Trên thành phố này đang tràn hạnh phúc
Mưa rơi trên biển Nha Trang
Trên xưởng máy.

Thôi rồi Thư U Sương
Từ chiến cuộc ngu ngốc lan tràn
Em sao rồi giữa bầu trời ngục ngầu lịch sử
Dưới mưa sắt mưa đồng mưa máu người mưa lửa
Em còn không
Và chàng còn không
Kẻ đã ôm em trong vòng tay đắm đuối cháy nồng
Chàng còn không hay đã biệt vô tăm tích?

Ôi Thư U Sương
Mưa xuống không ngừng phố cảng Nha Trang
Mưa như cơn mưa ngày đó
Nhưng tất cả đã sụp đổ
Trôi chìm vào vực thẳm đại dương
Mưa đã thành kinh hoàng chia xé tóc tang
Cũng chẳng như cơn dông bão
Của sắt của đồng và của máu
Mà giản đơn chỉ còn là của lũ mây trời
Như những con chó đi hoang phờ phạc
Chết đuối và biến tan
Theo dòng mưa bến cảng Nha Trang
Thối rã vào nơi xa xăm
Rất xa biển Nha Trang
Và không còn gì nữa cả.

(Phan Rang, mùa hè 1982)
___________________
* Nguyên tác: “Barbara”, trong Paroles, loại sách Le Livre de Poche, Gallimard, Paris, 1949, p. 199-200. Người dịch tạm dùng địa danh Việt để thay các tên người và địa danh được dùng trong nguyên tác.

Nguyên tác:

Barbara

Rappelle-toi Barbara
Il pleuvait sans cesse sur Brest ce jour-là
Et tu marchais souriante
É panouie ravie ruisselante
Sous la pluie
Rappelle-toi Barbara
Il pleuvait sans cesse sur Brest
Et je t’ai croisée rue de Siam
Tu souriais
Et moi je souriais de même
Rappelle-toi Barbara
Toi que je ne connaissais pas
Toi qui ne me connaissais pas
Rappelle-toi
Rappelle-toi quand même ce jour-là
N’oublie pas
Un homme sous un porche s’abritait
Et il a crié ton nom
Barbara
Et tu as couru vers lui sous la pluie
Ruisselante ravie épanouie
Et tu t’es jetée dans ses bras
Rappelle-toi cela Barbara
Et ne m’en veux pas si je te tutoie
Je dis tu à tous ceux que j’aime
Même si je ne les ai vus qu’une seule fois
Je dis tu à tous ceux qui s’aiment
Même si je ne les connais pas
Rappelle-toi Barbara
N’oublie pas
Cette pluie sage et heureuse
Sur ton visage heureux
Sur cette ville heureuse
Cette pluie sur la mer
Sur l’arsenal
Sur le bateau d’Ouessant
Oh Barbara
Quelle connerie la guerre
Qu’es-tu devenue maintenant
Sous cette pluie de fer
De feu d’acier de sang
Et celui qui te serrait dans ses bras
Amoureusement
Est-il mort disparu ou bien encore vivant
Oh Barbara
Il pleut sans cesse sur Brest
Comme il pleuvait avant
Mais ce n’est plus pareil et tout est abimé
C’est une pluie de deuil terrible et désolée
Ce n’est même plus l’orage
De fer d’acier de sang
Tout simplement des nuages
Qui crèvent comme des chiens
Des chiens qui disparaissent
Au fil de l’eau sur Brest
Et vont pourrir au loin
Au loin très loin de Brest
Dont il ne reste rien.

Jacques Prévert, Paroles

Mùa Đông Cao Nguyên

Khi cà phê đã vào kỳ đậm trái
Người cao nguyên chộn rộn những bạt bao
Nắng hanh vàng lơ lửng giữa từng cao
Là cũng lúc gió mùa đang trở giấc

Khi ven đường một sắc vàng ươm hé
Nét cao nguyên rờ rỡ mắt người qua
Hạt sương tròn mơn mởn những cánh hoa
Và đây đó trái cà phê đỏ ối

Hương cà phê miên man tràn khắp lối
Toả muôn người hơi ấm gió mùa đông
Mặt trời lên, ưng ửng má em hồng
Tay thoăn thoắt hái mùa xuân trên lá

Nghe trong gió mênh mang lời ai vọng
Và mắt nồng trong nắng mới lung linh
Những xôn xao nhạc khúc trái tim mình
Đồng dao với gió mùa thêm náo nức

Mùa đông gió, mùa cao nguyên vào vụ
Bao âu lo, chiu chắt những nắng mưa
Để từ chiếc cối xay tuôn giòn giã
Hạt cà phê nòn nõn hắt lên trời

Dẫu đông về mang nỗi nhớ chơi vơi
Vẫn dìu dịu nghe lòng nhen lửa ấm
Mỗi khi nhấp chất cà phê nồng đậm
Lại nghe mùa đông phố núi xôn xao

ĐÀM LAN