Category Archives: Thơ

Quê Hương trường ca – Đoạn 5

Ai đang đi kia?
Băng cánh đồng khô chân trần hối hả
Đội giành gốm to đi giữa trưa nắng hạ
Có kịp bữa cơm, đám con đói lao nhao?
Ai đang bước kia?
Quẩy lúa bó ướt nhèm đang vượt lội
Bờ vùng thì trơn mà sân hợp tác thì xa
(Đường nội đồng vỡ trong lũ đêm qua)
Ôi hai vai tuổi đôi mươi đã sớm sần chai lằn đòn gánh
Tóc em nước mưa chưa khô mà lưng em mồ hôi đã đẫm
Có kịp không, cho mơ ước lớn khôn?
Ai đang đi kia?
Gói khăn dằn lên lưng gùi qua đất Thượng
Chàm mình nghèo mà Thượng có giàu đâu
Nhưng đã đi thì phải quến nhau
Có kịp không, với vòng xoay công nơ?
Và ai đi kia?
Ciet gha harơk lên vai đổ xô đất lạ
Hành nghề thầy lang dạo cùng quê khắp chợ
Mình cầu hên còn ai phải gặp xui?
Sẽ có kịp không, cho lương tri hóa thể?
Ôi quê hương! Quê hương
Tất bật thời gian, chật hẹp không gian
Ruộng đất chia phân theo khẩu phần
Khẩu phần tăng mà ruộng đất thì teo
Trời làm nắng trưa, trời làm mưa chiều
Nắng với mưa khi thừa, khi thiếu
Nắng thì nắng tràn cho lúa ngô khô héo
Mưa thì mưa cho nát bờ thửa, bờ vùng
“Có đất nào như đất ấy không”
Sao em vẫn yêu đất quê hương suốt ngoằn ngoèo khúc ruột.
Có đất nào như đất ấy không?
Trí thức là nửa mùa: mảnh bằng cử nhân thì đã đủ
Vốn kiến thức nửa mùa may lắm mới mang nổi cái thân
Chẳng ai nhìn cao hơn, không người nhìn xa hơn
Tự chấm tọa độ đời mình trong sương mù quá khứ
Thế giới rộng lớn vô cùng, ta ngồi nhà đóng cửa
Dòng sống phong phú dường bao, ta mãi đứng bên bờ
Như con rắn nằm cuộn tròn ôm giấc mơ xưa
Tàu cuộc đời vụt qua cho ta hoài lỡ chuyến
Ôi! Lẽ nào ta mãi nhận mình làm người khiếm diện
Ngày hôm nay rồi cả ngàn đêm sau
Ta ru ngủ ta bằng hơi thở phều phào
Một luồng gió mạnh đủ làm ta thở hắt!
Ôi!
Em yêu đất vô cùng nhưng em phải xa rời Đất
Tìm hơi thơ cho Đất hồi sinh.

Inrasara

Em viết tiếp cuộc đời anh

Bầu trời sau mưa
Bình minh sau đêm dài
Ôi mùa đông đâu còn nữa
Anh gối đầu lên cây lá sum suê
Nghe phím đàn nhún nhảy trên môi em
Khi mù sương tan dần sau đôi mắt im lặng
Lắng nghe cuộc đời tràn ngập những âm vọng mới
Em chậm giấc
Đợi bước lười của gã ngủ mơ trên cát
Trời chiều úp xuống một chiếc bát
Nhốt hình anh
Em dắt chiếc bóng lang thang
Qua cầu Ea Tam
Ôm nỗi nhớ trong lồng ngực ốm
Gánh nỗi buồn trên vai gầy
Niềm vui em cài tóc
Thơ là tài sản hào hoa
Con Mít nguẩy đuôi
Cười ha ha nguôi quên phía vực mùa đông
Khi anh chẳng thấy mặt trời
Em vén chiếc màn màu sắc
Nhổ vài sợi bạc
Khuấy ly chanh dây
Khi mảnh trăng sáng bồng bềnh Srêpok
Chúng mình chẳng ngủ
No nê ly nước mía muộn màng
Em định sinh ra một thằng kháu khỉnh
Mang dép lên giường
Khóc đòi cha thương
Ôi một cành hồng
Em dìu anh như xiếc
Lạc núi trùng trùng
Dòng mùa xuân lềnh bềnh hoa mắc cỡ
Có em từ đó
Hơi thở dài hơn một đêm
Nhú nụ mầm trên môi hoang mạc
Đìu hiu bỏ trốn dưới làn sóng của ánh mắt
Nỗi buồn run rẩy nằm bẹp dưới bàn chân
Sự nghèo khổ vụt bay như mũi tên xa vắng
Giả tạo đánh bài ngửa
Anh mở mắt vũ trụ
Đầy một nụ xanh
Ngả đầu lên ngực
Mùa xuân.

Bùiminhvũ 10-2009

Văn nhạn – Vi Ứng Vật

聞雁

韋應物

故園眇何處
歸思方悠哉
淮南秋雨夜
高齋聞雁來

Văn nhạn

Cố viên miễu hà xứ
Quy tứ phương du tai
Hoài Nam thu dạ vũ
Cao trai văn nhạn lai

Vi Ứng Vật

Dịch nghĩa

Nghe tiếng nhạn kêu

Quê nhà xa hun hút ở phương trời nào
Nhớ nhà lòng dằng dặc buồn
Trời thu đêm mưa ở đất Hoài Nam
Ngồi trong nhà nghe tiếng nhạn ăn sương

Dịch thơ

Nghe nhạn kêu

Cố hương xa hun hút
Dằng dặc nỗi lòng quê
Đêm thu mưa đất khách
Ngồi nghe nhạn gọi bầy

Chú Thích

Miễu: Xa, nhỏ,
Hoài Nam: Tên đất
Trai: Phòng, hiên, chái nhà.

Ý: Quê nhà xa tít nghìn trùng, ngồi nghe mưa thu buồn nhỏ giọt, một vài tiếng nhạn ăn đêm lẻ loi vọng lại…để rồi tai vẫn nghe mưa, nhưng lòng vẫn mãi hoài thương nhớ về quê xa!

Nguyễn Hữu Vinh dịch và bình

Tháng thứ chín

Từng ngày đợi giờ nằm ổ
Hồi hộp cơn đau, tràng khóc óe chào đời
Lụng thụng loay hoay xớ rớ
Thiên chức này thật nhiễu sự lôi thôi

Quanh quẩn vào ra ngắm nghía
Những đường con biến dạng từ lúc nào
B­ước ì ạch nói hổn hển
Lẩn sau rèm nghe khách khứa lao xao

Khó thở mỏi l­ưng tù túng
Mắt cũng tù mòn núi giả chậu cây
Phải gắng uống ăn nặng bụng
Chiều một ông hay nhăn nhó la rầy

Tự trói mình m­ươi hôm nữa
Xếp tã khăn làm kỷ niệm _ Giã từ!
Địu bé xinh đi khắp chốn
Giờ nhất mừng: chỉ mỗi bác Đưa Thư.

Hoàng Thiên Nga

Tiếng Khèn

Vút lên từ con tim
Rộn ràng như vó ngựa
Chuốt chọn từng sợi gió
Thông vi vút non ngàn
Gom muôn ánh trăng rằm
Sóng núi dâng mê mướt
Chắt bình minh chợt thức
Lửa tình đầu tinh khôi
Anh hái cả sao trời
Đợi chờ đêm thao thức
Khèn ngân rung tha thiết
Cháy bỏng lời yêu thương
Anh gửi vào mênh mông
Núi mờ sương đồng vọng
Tiếng đơn côi day dứt
Vấp lẻ loi chơi vơi
Lọc tiếng thác trào sôi
Lựa bão giông chớp giật

Chợt tiếng lòng xanh biếc
Đàn môi em thì thầm
Tiếng khèn chạm má hồng
Vụt nở hoa tươi rói
Nhịp đất trời hôi hổi
Phập phồng lời yêu trao

Trần Vân Hạc

Lời Phố Cũ


Tôi người tình phố Hội
Một tiễn đưa đã hóa thành xưa cũ
Lang thang lỗi nhịp tình đầu
Đêm mù sương
Nét phố không màu
Chợt biết mình đắm đuối
Phố mịt mù như cụ già trăm tuổi
Ta già nua với trăm tuổi mộng vàng
Chao ôi!Thèm được gặp cố nhân
Ngồi mơ đèn lồng cổ tích
Bạn cười khan trong chiều tịch mịch
Đêm Cẩm Hà ta đối thoại cùng trăng.

Những con đường cát lầm in vết lang thang
Thương mái ngói rêu phong buồn như nét cười tình phụ.
Phố xưa!
Những con đường chậm chạp chạy vào đêm
Đêm mưa ta lần dò thăm phố
Xóa lớp phấn son về hoang tàn mấy độ
Mưa phủ mặt người thật là phố trong ta.
Những trầm tích xưa lắng lại góc phố già!

Ngày chưa xuân ta hát lời phố cũ
Lâu chưa mưa nắng cuộc đời
Như cội mai già kham khổ phố ơi!

Ngày chưa xuân ta nghe lời phố hát
Khúc li hương, người xưa chưa về
Phố dùng dằng cơ nhỡ một đời quê
Ngày chưa xuân ta nghe lời phố hát
Khúc tương tư
Lòng ta chạnh buồn
Ừ rồi người về mai mốt có còn không ?
Ta múc nước sông Hoài
Rửa trôi bụi đường lữ thứ
Nhìn nhau thật mặt mà cười
Ừ nhé vẹn lành xưa tuổi đôi mươi!

Cuối năm Kỉ Sửu

~ Nguyễn Tấn Ái

.

Dấu Chân Trầm

Kính dâng hương hồn cha

Tắt ngọn lửa cuối cùng
tắt tám mươi năm miệt mài đời đất
cha đi. Ngọn cỏ con rũ buồn
rì rào hết mùa xanh con có thêm cho đời dưỡng chất.
Cha đi
lặng lẽ sau bao mùa bất trắc
cánh đồng vô danh mờ dấu chân trầm
sang vụ mai ai làm người gieo hạt?
Con suối mẹ đổ dòng em vạn ngày không tiếc
mong sông em lớn khôn nuôi cây cỏ hai bờ
rời bỏ nguồn, sông xăm xăm miền sa mạc
cạn kiệt đời co một nhúm thân trơ.
Phù sa đạm bạc đất này có rữa trôi,
đất càng lộ nguyên hình đất.
thăm thẳm triệu bước chân, lãng đãng vạn linh hồn
đất chắt chiu anh, lông cánh anh bay tìm đất khác
tàn cuộc trâu già không kịp ngoảnh cố hương.
Tắt sợi khói cuối cùng
cha đi. Con chênh vênh ngưỡng chiều mở cửa
ảm đạm tám mươi năm cha sáng một lần
vỡ hồn con bằng sương mù kí ức.

Inrasara

Hôm qua trăng đến nhà thượng đế

Hôm qua trăng đến nhà thượng đế
Nên quên xuống chơi nơi trần gian
Những giọt sương khô như vốc đá
Khát trăng chờ chết hết gió ngàn

Đêm qua trăng đến nhà thượng đế
Rượu trần gian tràn ngập cánh đồng
Ta say hóa thạch đền đài méo
Chẳng có người đi dưới bến sông

Hôm qua trăng đến nhà thựơng đế
Băng lối em chơi chập choạng rằm
Ta cạn ly này chờ trăng nữa
Một mùa trăng đợi tới trăm năm.

Bùiminhvũ
28-9-2009

Thục đạo hậu kỳ

蜀道後期

張說

客心爭日月
來往預期程
秋風不相待
先至洛陽城

Thục đạo hậu kỳ

Khách tâm tranh nhật nguyệt
Lai vãng dự kỳ trình
Thu phong bất tương đãi
Tiên chí Lạc Dương thành

Trương Thuyết

Dịch nghĩa

Đợi chờ nơi đất Thục

Lòng khách chờ đợi từng ngày tháng
Ði mong đúng hẹn ngày về
Gió thu không chờ đợi
Ðã thổi về tới thành Lạc Dương trước

Trương Thuyết

Dịch thơ

Đợi chờ nơi đất Thục

Tháng ngày ngong ngóng đợi
Ngày trở lại quê mình
Gió thu không chờ mãi
Về trước tới Lạc thành

Chú Thích

Tranh nhật nguyệt: nôn nóng đợi chờ
Ý: Gió ơi nôn nóng việc gì mà về quê trước, không đợi chờ ta?!

Nguyễn Hữu Vinh dịch

Gởi

Người về cho gởi theo cùng
Nửa hồn tôi trĩu nhớ nhung bao ngày
Nhớ khu vườn rợp bóng cây
Hẳn giờ đã chớm nụ mai đầu mùa

Nhà xưa rộn tiếng cười đùa
Mẹ tôi giờ chịu sớm trưa một mình
Nhớ con đường ngập trăng xanh
Hoa sầu đông tím biếc cành rơi rơi…

Nhớ dòng Hương lặng lờ trôi
Qua cầu nghiêng nón bồi hồi bước chân
Nhớ mênh mang nhớ mông lung
Tiếng chuông Thiên Mụ thinh không bồng bềnh

Dẫu chưa mấy đỗi thác ghềnh
Tha hương đứt gánh lênh đênh quê người
Thì đành như rứa Huế ơi
Thương để dạ buồn gắng vui. Thế rồi…

Đường về đèo dốc xa xôi
Nhớ nhung tôi
Nặng vai người
Thì xin..


Tôn Nữ Ngọc Hoa

Loa công cộng

Tinh sương
Giật thốt
Trụ điện rò rè lệnh vỡ

Giun dế nín thở
Chùm loa tưng bừng xổ vào từng khe cửa
Quảng cáo, dân ca , điều tra, quán triệt …
Thập cẩm nỉ non eo óc

Cụ làu bàu rên rỉ
Thằng cu vọt dầm khóc oé
Thiếu phụ bơ phờ ném bọc tã vào xô

Loa phừng phừng ngõ xóm
Lão khua gậy thở dài
Gã vò đầu quăng bút
Ngọc lan nát thềm
Tiếc ban mai …

Hoàng Thiên Nga

Mong bạn luôn cảm thấy được yêu

Mong cho bạn tìm thấy sự bình yên và tĩnh lặng
trong một thế giới mà bạn có thể không bao giờ hiểu được
Mong cho nỗi đau mà bạn biết
và sự bất đồng mà bạn trải qua
đem đến bạn sức mạnh để bước đi trong cuộc sống
đối mặt với mỗi một hoàn cảnh mới
với sự dũng cảm và lạc quan.

Luôn nhớ rằng có những người
mà tình yêu và sự hiểu biết của họ
sẽ luôn có mặt,
thậm chí khi bạn thấy cô đơn nhất.

Mong cho bạn tìm thấy đủ lòng tốt ở những người khác
để tin vào một thế giới hòa bình.

Mong một lời nói ân cần, một vỗ về trấn an,
một nụ cười ấm áp sẽ là của bạn mỗi ngày trong cuộc đời mình
Và mong bạn sẽ trao đi những món quà này
nhiều như bạn nhận được chúng.

Hãy nhớ đến ánh mặt trời
khi cơn bão như không ngừng lại.

Dạy tình yêu cho những người biết hận thù,
và hãy để tình yêu đó ôm lấy bạn
khi bạn bước vào thế giới.

Mong cho lời dạy của những người bạn ngưỡng mộ
trở thành một phần của bạn,
vì thế mà bạn có thể tin tưởng vào họ.

Nhớ rằng, những cuộc đời mà bạn đã đến
và những người đã đến với đời bạn
luôn là một phần của bạn,
kể cả khi những hạnh ngộ đó
xảy ra ít hơn là bạn mong đợi.

Nội dung của cuộc gặp
quan trọng hơn hình thức của nó.

Mong cho bạn không trở nên quá lo lắng
về những vấn đề vật chất, nhưng
đặt một giá trị vô lượng
vào lòng nhân ái trong trái tim bạn.

Dành thời gian mỗi ngày để ngắm nhìn vẻ đẹp
và yêu thế giới xung quanh bạn.

Hãy nhận ra rằng mỗi người có những khả năng giới hạn,
nhưng mỗi một chúng ta khác biệt theo cách riêng của mình.

Cái mà bạn thấy thiếu ở mặt này
có thể được bù đắp nhiều hơn ở mặt khác.

Cái mà bạn thấy thiếu trong hiện tại
có thể trở thành một điểm mạnh của bạn
trong tương lai.

Mong bạn nhìn thấy tương lai
tràn đầy hứa hẹn và cơ hội.

Mong bạn thấy đủ sức mạnh nội tại
để tự xác định chân giá trị của riêng mình
và không phụ thuộc vào các đánh giá của người khác
về những thành quả của bạn.

Mong bạn luôn cảm thấy được yêu!

Hoàng Khánh Hòa dịch

.

May you always feel loved

May you find serenity and tranquility
in a world you may not always understand.

May the pain you have known
and the conflict you have experienced
give you the strength to walk through life
facing each new situation with
courage and optimism.

Always know that there are those
whose love and understanding
will always be there,
even when you feel most alone.

May you discover enough goodness in others
to believe in a world of peace.
May a kind word, a reassuring touch,
a warm smile be yours every day of your life.

And may you give these gifts,
as well as receive them.

Remember the sunshine
when the storm seems unending.
Teach love to those who know hate,
and let that love embrace you
as you go into the world.

May the teaching of those you admire
become part of you,
so that you may call upon them.

Remember, those lives you have touched
and who have touched yours
are always a part of you,
even if the encounters
were less than you would have wished.

It is the content of the encounter
that is more important than its’ form.
May you not become too concerned
with material matters, but instead
place immeasurable value
on the goodness in your heart.

Find time in each day to see the beauty
and love in the world around you.
Realize that each person has limitless abilities,
but each of us is different in our own way.

What you may feel you lack in one regard
may be more than compensated for in another.

What you feel you lack in the present
may become one of your strengths
in the future.

May you see your future
as one filled with promise and possibility.

May you find enough inner strength
to determine your own worth by yourself,
and not be dependent on another’s judgements
of your accomplishments.

May you always feel loved!

Sandra Sturtz Hauss © 1987

Sớ Táo Vườn Chuối

Khải bẩm Ngọc Hoàng
Táo thần Vườn Chuối
Cả năm chúi mũi
Nhìn ngóng gần xa
Nghe điều hay lạ
Đặng dìa bẩm báo
Vào dịp cuối năm
Cầu mong Ngọc Hoàng
Vui lòng lắm lắm!

Vườn Chuối thần thấy
Đọt nào cũng tốt
Buồng nào cũng lung
Trái cao trái lùn
Trái lớn trái nhỏ
Xúm nhau chung sức
Cùng nhau chung tài
Viết nhiều bài vở
Danh Ngôn rợp đất
Hồn thơ rợp trời
Thành ngữ ngợp thở
Tích cực tư duy
Tâm hồn đồng điệu
Mang mang đất trời
Lại còn thơ nối
Chúc Xuân nơi nơi
An khang mọi người
Thịnh vượng mọi nẻo
Nàng Xuân trong trẻo
Vườn Chuối đón mời.

Huỳnh Huệ tươi cười
Tài hoa điều động
Học trò lớn nhỏ
Bè bạn xa gần
Đông đảo góp công
Đồng lòng góp sức
Tài năng dư thừa
Vun xới Vườn Chuối
Kiêm Yến thầy thuốc
Còn kiêm phó nhòm
Tấn Ái phom phom
Văn phong tuyệt tác
Đức Dược bát ngát
Vần thơ tuyệt luân
Hữu Vinh Đài Loan
Đường Thi một cõi
Quý Ninh cây thơ
Thật là nhuần nhuyễn
Linh Nga Tây Nguyên
Chuyên đề bộ tộc
Hồng Phúc thầy dược
Nhưng đầy túi thơ
Minh Tâm ngẫn ngơ
Biệt tài thơ họa
Ngọc Hoa Tôn Nữ
Vừa giáo vừa văn
Đàm Lan truyện ngắn
Hay quá chừng chừng
Zen & Nắng lừng thừng
Danh ngôn một túi
Minh Hiển cả khối
Lời nguyện nhiều phen
Khánh Hòa leng teng
Làm việc chăm chỉ
Thế Danh, Văn Dzu
Thanh Hằng, các bạn
Sinh viên nhà ta
Có nhiều hoài bảo
Đông Vy, Công Luận
Bài vở đều đều
Tố Uyên chuyên gia
Trung Hoa văn hóa
Phương Thảo triết gia
Đề tài nhiều loại
Quân Jun hăng hái
Văn hóa cho teen
Leo Thanh Mai
Văn hay chữ giỏi
Bá Thiện khiếm thị
Lại rất nhiều tài
Trần gian mấy ai
Dự phần so sánh
Trần Can thầy ảnh
Nhưng thơ đầy nhà
In-ra-sa-ra
Giúp hiểu Champa
Từ Hung, Bích Thiện
Thơ thật dịu hiền
Sư cô Hằng Như
Tích cực đóng góp
Admin Thùy Dương
Thạc sĩ phải học
Vĩnh Tài thơ dài
Mưa vỡ ấm ấm
Thiên Nga nhà báo
Nhưng lại giỏi thơ
Làm Trần Đình Hoành
Một mình căng thẳng
Cộng vào lo lắng
Vườn Chuối đêm ngày
Nhưng vẫn cố công
Làm thơ cho vợ
Còn riêng Táo thần
Cũng đóng cũng góp
Danh ngôn cũng dịch
Slideshows cũng làm
Giúp người thư giản
Giúp chỗ học đường
Dùng làm tài liệu
Còn rất nhiều Chuối
Viết đủ mọi điều
Làm đủ thứ chuyện.

Nhưng giờ Trời ban
Để trình chuyện thế
Đã tới giới hạn
Không thể kể cạn.

Kỷ Sửu bước qua
Canh Dần bước lại
Táo thần kính dâng
Lá Sớ Vườn Chuối
Táo xin Ngọc Hoàng
Xem xét hậu lai
Khai ân ban phước
Vườn Chuối chúng thần
Canh Dần Phúc Lộc…

Táo thần khải… tấu !

Nữ Táo Vườn Chuối
Túy Phượng

Đường thêu mùa xuân

Em thêu tiếng khèn xuân
Thêu niềm vui hò hẹn
Thêu bao điều thầm kín
Thành piêu hồng xốn xang

Đêm hạn khuống bâng khuâng
Lửa hội xòe bay nhảy
Lời trao duyên đêm ấy
Thổi hồn vào đường kim

Em thêu ánh bình minh
Sắc đào, ban đương độ
Thêu tình yêu muôn thuở
Cháy bỏng tự bao đời

Thêu nhà sàn anh ơi
Trăng đậu hoa khau cút
Thêu trái tim thổn thức
Lời yêu chưa tỏ bầy

Tết “sài pheng” bằng mây
Thêu “cút piêu” bằng nắng
Lựa tiếng pí làm kim
Câu khắp xe chỉ biếc

Nắng xuân hồng rón rén
Theo đường kim yêu thương
Thêu tình yêu bản mường
Ngàn năm không vơi cạn

Trần Vân Hạc

Hãy múa hát ca tụng mùa xuân

Tạ ơn mùa xuân đã trở lại
Cho ta tỉnh giấc ngủ dài
Phương đông phương đông phương đông
Bừng tia nắng sớm
Đàn chim di trú đã hồi lai
Những quả tim tàn tật đã trỗi dậy
Rong chơi trên những dãy đồi
Và những linh hồn quạnh hiu
Đã múa ca trên những con đường đồng nội
Những cánh đồng mênh mông
Mênh mông
Những linh hồn của mẹ
Lượn vòng
Như đàn cò trắng
Điểm danh lúa màu
Buổi sáng
Những giọt nước mắt của bao niên đại
Đã trở thành suối mát trên những nấm mồ
Những làn cỏ xanh đã tái sinh trên thềm mộ địa

Trên mảnh đất này
Ta đứng đây
Giữa những tảng đá đã lặng yên nhiều thế kỷ
Những rừng cây hóa thạch từ thời cổ đại
Và những dòng sông đã khô cằn từ thuở trái tim dẫy chết
Tất cả đang trở mình
Với những tia nắng đầu tiên
Chen vào giữa cơn ngủ đông thế kỷ
Đã kéo dài từ thưở con tim
Tắm sâu trong vinh quang của nó

Hỡi người
Hỡi rừng
Hỡi núi
Hỡi cỏ cây sông suối
Hãy mang lên mình màu lụa mới
Dệt từ những sợi xót thương của trái tim của mẹ
Không bao giờ ngừng đập
Không bao giờ gian dối
Và đã được nấu nung từ thuở hồng hoang bằng lửa mặt trời

Hãy bước ra sân nắng
Và múa hát ca tụng mùa xuân.

TĐH
4:52 pm, Fri., Jan. 29, 2010
Woodbridge, VA, USA