Category Archives: Thơ

Lối cỏ

Vẫn nắng vẫn gió
Vẫn con đường
dễ vấp
Dọc ngang gốc rễ nông cạn hãnh tiến
Nảy từng sắc diện tối tăm đàng điếm

Tự nhiên sớm nay thật dễ thở
Tim đập nhẹ nhàng đúng chỗ
Ôi khắp nơi phủ trùm xanh non
Lá cỏ
Lách tách
Châu chấu con ẩn mình đâu đó

Thì vẫn nắng vẫn gió
Này li ti muôn hoa
Thùy mị bé nhỏ
Chẳng cần đặt tên
Trắng tinh khôi rèm mi phường phố

Vùi mình vào hoang dại thắm tươi
Thơm mát nỗi hàm ơn trời đất
Khuất lấp hết tối tăm va vấp

Lại yêu đời
Khi mùa chuyển
Xuân ơi !

Hoàng Thiên Nga

Trước Cây Ngày Xuân


.

Mãi mê những nhớ cùng thương
Quẩn quanh theo giận với hờn vu vơ
Nào hay rừng khác bao giờ
Nào hay cây đã chạm bờ xuân tươi

Sáng nay nhìn, thấy bồi hồi
Lá xòe tay kín khoảng trời không mây
Biếc xanh như thể giãi bày
Non tơ mà mượt là đây hỡi người
Là đây sức sống căng tươi
Là đây ấp ủ sinh sôi ngàn đời…

Choàng ôm đi sắc xanh ơi
Này đây nắng vui reo lời hoan ca
Này đây gió tự phương xa
Cho hoa lại nối mùa hoa hương đầy
Cho trưa tròn bóng đường dài
Ai về mát giọt mồ hôi nhọc nhằn
Này đây tôi của âm thầm
Cho câu thơ chắp lại vần phục sinh

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Thời gian trôi – Time Flies

Thời gian trôi

Thời gian thay đổi mọi điều trên thế giới
Thời gian diễn tả từng ý niệm trong sáng hay u uẩn trên mặt người
Thời gian xác định tiếng lòng của thiên nhiên
Thời gian chia xẻ những gì đã mất
Thời gian gợi ý cho điều sẽ đến
Thời gian suy nghĩ về sống và chết
Thời gian dừng lại.

Đắm chìm trong thiền định
Tôi nhận biết thời gian qua hơi thở
Hơi thở ra vào từ đan điền
Bản ngã của tôi có và không có
Hơi thở là điều duy nhất được chứng minh.

Dăm nỗi buồn chợt hiện, rồi nhanh chóng tan biến
Dăm niềm vui trỗi dậy, rồi vội vã ra đi.
Thời gian không còn là một cuộc hành trình kéo dài.
Thời gian là hơi thở
Hơi thở là tôi
Thời gian, hơi thở, và tôi thành một chủ thể duy nhất.

Vivian
12am Thứ Bảy ngày 27 tháng 09, 2009

Tìme Flies

Time changes every thing in the world
Time shows the bright and dark thoughts in human beings’ faces
Time defines the sentiment of the nature
Time shares what passed away
Time guess what will be come
Time thinks about life and death
Time stands still.

Being lost in meditation
I recognize time by my breath
The breath is in and out from my belly
Neither to be nor to present is my ego
Breath is the only thing to be proved.

Some sorrows exit, and quicky disappear
Some rejoice presents, and hurrily absent.
Time now is no longer the passage of duration.
Time is the breath
The breath is me
Time, the breath, and I become the unique subject.

Vivian
12am Saturday 27 September, 2009

Thiên thần áo trắng

.

Tà áo trắng thiên thần lặng lẽ
Dịu dàng thay giọng nói êm đềm
Trời đông buốt giá bên thềm
Trong tôi ấm mãi tình em ngọt ngào.

.

.


MỪNG NĂM MƯƠI LĂM NGÀY THẦY THUỐC 27/ 2

Năm mươi lăm .”*” môt chặng đường
Gian lao vất vã mãi vươn với đời
Tình người thầy thuốc sáng ngời
Xua tan bóng tối đẹp trời hừng đông

Một đời lặng lẽ nhưng không
Cứu người bệnh tật thắm nồng yêu thương .
Dù đi ở mọi nẻo đường
Làng quê,thành thị kiên cường gắng công .

Xứng lời Bác đã gửi mong
“Lương y từ mẫu “Nụ hồng mãi tươi.
Bệnh nhân thắm nở nụ cười
Ngành Y tận hiến chi đời mùa xuân.
.

Hồng Phúc

Ghi chú: “*” (55 năm)

Tôi biết tại sao con chim nhốt trong lồng vẫn hót

Như đã giới thiệu trong tiểu sử của nữ thi hào người Mỹ da đen Maya Angelou, người phụ nữ mà cuộc đời là một cuộc đấu tranh không mệt mỏi từ tuổi thơ bất hạnh, vượt lên trên số phận lầm than cay đắng, bùn đen của kiếp người, bị kì thị chủng tộc, bóc lột, cưỡng đoạt và chà đạp, để vươn cao như ngọn hải đăng toả sáng, tự do như mây trời, và ấm áp như nắng mai.

Bà trở thành một nhân vật được kính trọng, ngưỡng mộ, nhà thơ lớn và nhà giáo dục như chúng ta đã biết qua những tác phẩm của bà, gần đây nhất là bài giới thiệu quyển sách Letter to My Daughter.

Bài thơ Chim Trong Lồng khắc hoạ sự tương phản giữa cái thiện và các ác, trắng và đen, ngục tù giam hãm đầy cuồng nộ, và phía ngoài kia là tự do của những ước mơ. Bài thơ mở đầu với hình ảnh chú chim xoải cánh bay, chao lượn như một ẩn dụ về người da đen Châu Phi khi còn được sống đời hoang dã đơn sơ mà tự do.
Rồi chú chim bị bắt nhốt sa vào thân chim lồng, cánh bị xén, chân bị buộc, chỉ còn biết hót, khúc hót rền rỉ bi tráng rung lên trong phẫn nộ. Ấy là thân phận nô lệ của những người da đen bị bắt cóc và bán làm nô lệ trên đất Mỹ, bị phân biệt đối xử, ngược đãi… khiến ta nhớ lại những tác phẩm như Côi Rễ của Alex Haley

Nhưng điều kì diệu là ngay trong ngục tù, chú chim bị nhốt ấy vẫn hát cho bài ca tự do vang vọng trên ngọn đồi xa tít. Chú chim trong lồng vẫn không mất đi niềm hy vọng rồi sẽ được giải phóng và tự do ở một bầu trời xanh lộng gió, lại được chao lượn trong nắng ấm ban mai với những con sâu múp míp đón chờ trên cỏ biếc.

Mời các bạn đọc bài thơ Caged Bird do anh Lê Vĩnh Tài chuyển ngữ


Chú chim đang bay nhảy tự do
lơ lửng lượn trên lưng của gió
thi thoảng đôi cánh chú buông lơi
như thách thức cả bầu trời
đang rực rỡ màu da cam
trong ráng chiều ngập nắng

nhưng chú chim đâu biết rằng dáng vẻ kiêu sa
cũng có lúc rơi vào lồng chật hẹp
chỉ có thể giận dữ nhìn đời
qua những chiếc song tre thếp son
cánh của nó bị cắt bớt và
chân của nó không còn bay nhảy
nó chỉ còn biết mở cổ họng của mình ra
để hót

chú chim trong lồng vẫn hót
với nỗi khiếp sợ đang rền rỉ trong cổ họng
về những điều chưa biết
nhưng vẫn mong tất cả lặng im
để lời ca của nó được nghe
trên ngọn đồi xa xôi có một chú chim bị cầm tù
trên ngọn đồi xa xôi
có một chú chim
bị cầm tù
đang hát bài ca tự do
vang lên khắp khắp

chú chim tự do tha hồ nghĩ về mây gió
cơn gió mềm mại thổi qua ngọn cây
thành những lời thở dài dịu dàng
rì rào rì rào
và đợi chờ những con sâu múp míp
khi ánh bình minh hé sáng
gọi tên bầu trời: ơ ơi…
như trời xanh kia chỉ riêng
của nó

nhưng con chim trong lồng đứng chết trên ngôi mộ của ước mơ
hình bóng của nó vẫn kêu thất thanh
như ban ngày ta gặp cơn ác mộng
cánh của nó vẫn bị cắt bớt và chân của nó vẫn nhảy loi choi
những bước chân tù túng
do đó nó phải mở to cổ họng của mình
để hót

chú chim trong lồng vẫn hót
những lời ca rền rỉ, run sợ
về những điều chưa biết
nhưng vẫn mong tất cả lặng im
để giai điệu của nó được nghe
giai điệu của nó
được nghe
nghe
nghe
trên ngọn đồi xa xôi
có chú chim trong lồng
vẫn ca hát về tự do

Lê Vĩnh Tài dịch
.

CAGED BIRD
.

A free bird leaps
on the back of the wind
and floats downstream
till the current ends
and dips his wing
in the orange sun rays
and dares to claim the sky.

But a bird that stalks
down his narrow cage
can seldom see through
his bars of rage
his wings are clipped and
his feet are tied
so he opens his throat to sing.

The caged bird sings
with a fearful trill
of things unknown
but longed for still
and his tune is heard
on the distant hills
for the caged bird
sings of freedom.

The free bird thinks of another breeze
and the trade winds soft through singing trees
and the fat worms waiting on a dawn-bright lawn
and he names the sky his own.

But a caged bird stands on the grave of dreams
his shadow shouts on a nightmare scream
his wings are clipped and his feet are tied
so he opens his throat to sing.

The caged bird sings
with a fearful trill
of things unknown
but longed for still
and his tune is heard
on the distant hill
for the caged bird
sings of freedom
.

.

Maya Angelou

Trảng cỏ biếc xanh

Anh là ngựa chứng
Nhưng em chẳng hề cũng chẳng dại gì
Ước mình là người biết cầm cương

Sẽ không còn là anh
Trong trái tim em ngỡ không còn xao xuyến
Nếu một ngày
Một ngày trong chuỗi ngày anh chìm nổi
Lối nhỏ quanh co
Anh dừng gót ngang tàng

Sẽ không còn là anh
Trong trái tim em ngỡ không còn biết nhung nhớ giận hờn
Nếu một ngày
Một ngày trong chuỗi ngày anh mưa giăng mờ mịt
Thảm nhung êm
Anh bỏ nẻo sa mù

Chỉ ước là trảng cỏ biếc xanh
Giấu mình thung sâu mây sương lãng đãng
Ngựa anh dừng sau đường dài mỏi mệt
Thả vó chùng
Yên ngắm hoàng hôn

Quê Hương trường ca – Đoạn 6

Hành trình tìm hơi thơ – hành trình từ Đất
Hành trình đi tìm quê hương – khởi hành từ nỗi nhớ quê hương
Bắt đầu từ bàn chân trần – trắng, từ con số không
Từ con số âm, có lẽ.
Ta không thể đi vào tương lai bằng giấc mê Quá khứ
Đi vào ngày mai bằng niềm tiếc Ngày qua
Không thể bay cao khi hồn còn trì nặng sâu mọt căm thù
Không thể đi xa khi chân còn kéo lê sợi tơ kiêu hãnh hão
Hãy để Tháp Cánh Tiên, Tháp Chùa với nhà trùng tu thi gan giông bão
Để yên Tara, Garuda trong viện bảo tàng
Po Klaung, Xah Bin – xin thắp ngọn nến, nén nhang
Coi chừng hai buồng phổi ta thiếu ôxi bởi khói!
Thế giới rậm rịt bao la cho ta ngàn cơ hội
Cơ hội của ta, cơ hội cho cháu con.
Để nuôi ta, ta rút tinh chất từ cha ông
Thì phải cất cho đời sau dòng nhựa*
Giữa đêm tối bão giông, hãy cúi rạp như ngọn cỏ
Ngọn cỏ ngóc đầu trong nắng mai.
Cây nở hoa từ u tối bùn lầy
Người thì lớn khôn từ trần ai bể khổ.
Hành trình đi tìm hơi thơ – hành trình tìm hơi thở
Trong bụi bặm trang sách, sa mù câu kinh
Dưới sần chai dấu chân, trên lãng đãng con đường
Người xưa bỏ lại trên cát.
Hơi thở mênh mang trong lời ru, câu hát
Tối mẹ ầu ơ hay chiều em nghêu ngao
Cánh tay anh gân guốc trên tầng cao
Hình lưỡi búa vẽ vòng cầu vào nắng trưa vọt ra hơi thở
Trên vầng trán cha đẫm sương quá khứ
Hơi thở ẩn tàng dưới nếp nhăn
Hơi thở dạt dào trong mắt sinh viên
Tìm hương Đất giữa khô khan bài học
Qua trang sách, mở phơi đường dân tộc
Con đường nhọc nhằn dẫn lối con đường xanh.
Hãy yêu hãy yêu như ta chưa từng
Đứa con đi hoang bỏ xa làng mạc
Mang bụi đất quê hương về miền xứ khác.
Và hãy yêu hơn con người chân chất
Sống một đời ôm mang đất – phù du
Những con người hiến thân cho hơi thở phong nhiêu

Inrasara

Hai góc địa cầu chung ước mơ

Xuân viễn xứ có hoa băng tuyết
Nhớ cố hương Mai, Cúc vàng tươi
Trùng dương vạn ước lần tao ngộ
Hòa khúc thi ca ấm nụ cười

Quê hương nắng mới tràn về đây
Cho sắc muôn hoa rực rỡ ngày
Mơ buổi tao phùng vần xuân kết
Thơ-nhạc giao thoa ngát trời mây

Mộng ước.  Cùng nhau mộng ước thôi
Trải lòng vừa vặn nối thêm lời
Cho xuân hai góc đời riêng biệt
Vẫn chung ý thắm nhé bạn ơi!…

hoatrang, 23.Feb010

Trên bãi dương quê nghèo

Tôi ước có lần về Đức Lợi
Nằm ngủ trên cát Bãi Ngang
Nhìn biển, nhìn sóng, nhìn ghe trên bờ
Nhìn những ngư dân mờ dần trong bóng tối
Bây giờ những con cá bơi xa bờ
Quẳng câu chỉ là trò chơi con nít
Nhưng tôi muốn thấy
Đêm nằm hong gió biển mặn mòi
Đặt tay lên cát li ti trắng
Nơi những bàn chân trẻ xa xưa
Kéo co, đá banh, ngủ quên bỏ học bài khuya
Tôi ước có lần về Đức Lợi
Dù cha không còn nữa, mẹ đã đi xa
Đó là ước mơ chân nhất
Ôi đôi mắt hiền của mẹ
Hiển hiện chợ xưa tay nách rỗ gạo một mình
Cứ như đâu đây
Mà vô thường
Băng qua vàng vọt những hàng dương
Dẫu chẳng còn một khỏanh cát trắng
Căn nhà nhỏ có còn thùng sách cũ
Mẹ bán trong mùa bão táp
Ngày rời quê trong nỗi buồn
Tôi biết
Mẹ tha thứ cho con lọt ra trên cát
Rồi biền bịêt
Nhưng tôi hiểu bài học đớn đau khi thiếu quê
Không có nơi nào hơn em ơi
Tôi xin một lần
Không thể đến nhà hàng say với người ta
để chẳng còn biết đường về Đức Lợi
Tôi xoa đôi tay tìm hơi ấm
Và mong sao những chiếc thuyền không nằm trên Bãi Ngang
Những con sóng không nhỡn nhơ ở bờ dương
Chẳng ấm ớ để trách ai
Từng đêm, đêm, tôi hỏi tôi
Những mẹ, những chị và em có còn đi quơ dương liễu
Có còn đi gánh cá ở Cửa Lỡ
Chở mắm qua đò hát hò không ngủ
Đi xem phim trắng đen mà cười vui như đám cưới
Tôi hỏi tôi
Tuổi trẻ nay còn đâu mà đắp cát xây thành chắn sóng
Mà lau tiếng thở dài của mẹ
Vá lại những vết nức dưới bàn chân cha
Có thể tôi tự trồng tôi như một cây dương liễu
Trên bãi dương quê nghèo
Và không mơ về những điều em không muốn
Cũng chẳng để làm gì
Biết đâu đó là cơ hội để được yên vui.

Bùi minh vũ. 1-2010

Giọt xuân ca

Mưa bụi sáng nay lất phất ôm
Choàng vai…Hôn đắm tóc thề buông
Thứ ba đầu ngày âu yếm thế
Vô chừng vô hạn dễ thương xuân

Ra đường rất sớm với nụ cười
Trang điểm đi làm chỉ môi tươi
Mưa xuân mơn êm là hữu ý
Nào phải vô tình thơm má người

Tạ từ đông cũ,mùa mới đến
Vạn vật đất trời tắm gội hương
Vũ xuân nhè nhẹ trong trẻo tiếng
Chen chúc xanh lời đón yêu thương

Không thể không mở lòng cảm xúc
Khi mùa tỉnh giấc duyên dáng đưa
Biết Ta ít ỏi khốn khó ý
Vẫn gửi thiết tha giọt xuân mưa

hoatrang giọtsươngtím
19/1/2010

Lý Bạch – Dữ Sử Lang Trung Khâm thính Hoàng Hạc lâu thượng xuy địch

Cùng nghe tiếng sáo trên lầu Hoàng Hạc
với Sử Lang Trung Khâm

Cũng làm khách biếm tận Trường Sa
Mắt dõi Trường An chẳng thấy nhà
Vi vút lầu Hoàng nghe tiếng địch
Trời hè mai rụng rớt đầy hoa

Nguyễn Hữu Vinh dịch


與史郎中欽聽黃鶴樓上吹笛
李白

一為遷客去長沙
西望長安不見家
黃鶴樓中吹玉笛
江城五月落梅花

Dữ Sử Lang Trung Khâm thính Hoàng Hạc lâu thượng xuy địch

Nhất vi thiên khách khứ Trường Sa
Tây vọng Trường An bất kiến gia
Hoàng Hạc lâu trung xuy ngọc địch
Giang thành ngũ nguyệt lạc mai hoa

(Lý Bạch)

Dich nghĩa

Cùng nghe tiếng sáo trên lầu Hoàng Hạc với Sử Lang Trung Khâm

Vì bị biếm chức đày đi Trường Sa
Hướng nhìn về phía tây chẳng thấy quê nhà
Có tiếng sáo ai thổi trên lầu Hoàng hạc
Trong thành trời tháng mùa hạ mà lòng lạnh lẽo như thấy hoa mai trong trời đông rơi rụng

Chú Thích

1. Cũng làm khách biếm: Lý Bạch ví mình như Giả Nghị nhà Hán cũng bị đày đi Trường Sa
2. “Lạc mai hoa” câu thơ liên tưởng tới điệu sáo buồn chia ly ” Mai Hoa Lạc”
3. Trường Sa cách Trường An xa ngun ngút

Ý

Nghe tiếng sáo buồn ai oán trên lầu Hoàng Hạc, làm Lý Bạch nhớ quê hương quay quắt, lòng hững hờ, thờ thẫn buồn lạnh như cái buốt lạnh trong trời đông có hoa mai rơi rụng, dù bây giờ phố xá đang ở đầu tháng 5 mùa hạ .

Lời của Giọt Sương

(tặng các bạn thơ ĐCN)

Có một giọt sương mong manh
Bỗng nhiên lạc chốn bạt ngàn mộng mơ
Lung linh câu chữ, vần thơ
Mượt mà Đọt Chuối Non tơ thắm tình
Mênh mang hương lá cỏ xinh
Thoáng trong sâu lắng tâm tình thi nhân
Ngàn trùng khoảng cách hóa gần
Cùng nhau dệt khúc bâng khuâng dặt dìu
Ta mang hoa nắng thương yêu
Thả muôn âm sắc diệu huyền tháng năm
Mông mênh cõi ảo xa xăm
Ngữ thi thanh thoát ấm lòng tứ phương!…

hoatrang giọtsươngtím
20/2/2010

Xuân Ngẫu Hứng Đi Tìm

Xuân Ngẫu Hứng Đi Tìm

Hoa chen đua nở đó cùng đây
Chồi xanh chớm lộc mộng đong đầy
Vài sương trốn nắng trong khe lá
Phông xuân nhè nhẹ, lả tả mây.

.

Lệ Xuân

Trời xanh lác đác mây trắng phau
Gió xuân lay nhẹ lá xanh màu
Nhớ về quê cũ buồn năm tháng
Dằng dặc tơ lòng lệ nối nhau
.

Phạm Lưu Đạt

13-2-2010

Xin em đừng để ngày mai

Chúng mình là bạn nghe anh !
Sao em nỡ nói đoạn đành thế ư ?
Đời ngang trái. Tình thiên thu
Khi ngay gang tấc, khi mù xa khơi
Bỏ qua một ánh mắt cười
Để bay theo gió một lời tri âm
Lỡ quên trên dậu tầm xuân
Vần thơ xanh phút tần ngần gửi trao
Cần chi một trận mưa rào
Cần chi giông tố thét gào đã tan
Tim rạn vỡ – ta gắn hàn
Tuy đâu lành vẫn cung đàn ngân rung
Rồi em đôi má lại hồng
Lệ rơi biếc lá, trái nồng hương say…

Đợi chi mai, hãy hôm nay
Nâng niu đón mối tình này trung trinh

Trần Vân Hạc

Xuân Ca

Em là chim én nhỏ
Bốn mùa không âu lo
Hồn nhiên nghe anh ngỏ
Lời thiên thu hẹn hò

Diệu huyền như ánh trăng
Phiêu du như mây trắng
Én về mai qúy đăng
Anh hát câu vĩnh hằng

Én bay trong chiều gió
Én dừng trên lá đò
Én về bên ngọn cỏ
Anh kết tình yêu cho

Sóng xuôi giòng sông xanh
Trùng dương khói xây thành
Đêm ngàn sao lấp lánh
Giữa trời em và anh

Xuân! Xuân! Xuân ơi!
Tình ca vang đất trời
Em từ nghìn xưa đợi
Anh yêu em muôn đời

Vivian
Tháng Hai, 2010