All posts by Phạm Thị Ngọc Nho

I am a tutor in Da Nang

Hành trình trong đêm

 

Có người gọi ta dậy nửa đêm. Một linh hồn yếu đuối hơn ta rất nhiều lần đang cần sự giúp đỡ. Ta có thể làm gì đây? Thật khó để vực dậy một linh hồn đang chết. Đó là một linh hồn tội nghiệp tự sa vào hố cát mà chẳng hay. Nó cứ vùng vẫy trong đó. Ta đang chìa bàn tay ra. Nó thấy không? Và có chịu leo lên? Ta vẫn sẽ tìm cách để kéo con người này.

Đêm nay là một đêm bình thường, thế nên đường vắng đến dường như chỉ mỗi ta đơn độc. Ta lao xe đi trong không gian phảng phất mơ hồ của đèn rọi sương đêm. Đây không là giấc mơ. Và linh hồn kia có đã dịu lòng lại hay đang nung nấu gì cho một ý định sắp tới? Hãy thả mình vào sương đi!

Continue reading Hành trình trong đêm

Nước mắt chưa thể rơi


 

Một linh hồn buồn bã lướt thướt kéo mình qua cỏ rối. Linh hồn đứng trước gió vẫn không thể tan đi. Linh hồn dễ xúc động, nhưng đứng trước nỗi buồn của mình vẫn chưa thể khóc. Đôi khi nó nghĩ, chỉ cần khóc một cái là nó lập tức có thể sẽ rũ ra đấy, nằm mệt lử… Nhưng nó không khóc. Hay chưa khóc được? Linh hồn vẫn bước đi. Bên trong nó là một hòn đá tảng.

Continue reading Nước mắt chưa thể rơi

If I Die Young – The Band Perry

 


Đã bao giờ bạn nghĩ mình nghĩ mình đã sống hết mình vì ngày hôm nay chưa ?  Bỏ qua những cơ hội, sống mà không có mục tiêu cho riêng mình, có lẽ bạn nghĩ đơn giản rằng chuỗi ngày phía trước còn dài, cuộc sống sẽ mang cho mình một cơ hội khác vào một ngày khác, Tôi cũng đã từng nghĩ như thế, cho đến khi tôi chợt nhận ra rằng cuộc đời này không phải lúc nào cũng dài như ta nghĩ , ta có thể ra đi ngay cả khi mái đầu còn xanh.

Continue reading If I Die Young – The Band Perry

Tiếng thở dài

 

Tiếng thở dài trút vào đêm thành một cơn gió nhẹ. Nó lang thang trên những miền đất trống. Nó lại len lỏi giữa muôn trùng rậm rạp, rối rắm của lá cành. Nó dội vào những bức tường câm nín, âm u rồi phả lại vào mặt người cho đi tiếng thở dài cái âm u ghê rợn, cái nín lặng đến choáng ngợp.

Đầu óc cô ta đang căng hay đang chùng cực độ? Nó như không biết suy nghĩ nữa. Nó giờ là chiếc máy chạy hết công suất đang “nằm mệt nghỉ”. Là sự quá tải đến trơ ra đấy, ì một cục, nặng như chì, và có thể vang, có thể nhức như tiếng búa người thợ bổ chan chát vào khối kim loại vừa được nguội.

Continue reading Tiếng thở dài

Đoạn đầu bài thơ “Đàn ghi-ta của Lorca” (Thanh Thảo)

 

Thanh Thảo là một nhà thơ có mối quan tâm đặc biệt đối với những con người có nhân cách và nghĩa khí dù số phận có thể ngang trái. Trong mạch cảm hứng ấy, nhà văn đã viết “Đàn ghi-ta của Lorca”, in trong tập “Khối vuông ru-bích” (1985). Đây được xem là thành công nhiều mặt của Thanh Thảo mà ngay đoạn đầu của bài thơ cũng đã rất đặc sắc:

“Những tiếng đàn bọt nước

Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt

li-la li-la li-la

đi lang thang về miền đơn độc

với vầng trăng chếnh choáng

trên yên ngựa mỏi mòn”

(trích “Đàn ghi-ta của Lorca” — Thanh Thảo)

Continue reading Đoạn đầu bài thơ “Đàn ghi-ta của Lorca” (Thanh Thảo)

Loài hoa yêu thích

 

Loài hoa yêu thích, bây giờ, nó là gì?

Ngày xưa ta thích bông hồng xanh mọc ra từ câu chuyện cổ tích của một nàng công chúa nọ. Đóa hồng ấy có thật không trong thế giới hiện đại? Ta vẫn mơ về nó suốt nhiều năm sau đó!

Ta cứ vô tư như vậy trong niềm mộng ước xinh đẹp về một đóa hồng xanh, loại hoa ta ưa thích mà chưa một lần chạm tay, chưa một lần được ngửi hương thơm. Nó cứ đẹp vậy, và lung linh trong miền suy tưởng.

Continue reading Loài hoa yêu thích

Buồn vu vơ

 

Chiều nay mưa… Mát! Ôi, cớ sao lòng lại cứ buồn thế nhỉ? Có nỗi buồn nào gọi là nỗi buồn vu vơ không?

Cuộc sống không toàn màu hồng. Tôi chẳng buồn vì điều ấy. Khi người ta trải qua những nỗi đau, người ta sẽ biết để mà dễ đồng cảm hơn với những số phận. Song nỗi đau vẫn cứ đấy, hoặc nếu có lành, vẫn để lại những vết sẹo, và ta không thể không biết đến sự hiện diện của chúng. Có đôi khi cố gắng nhiều. Có đôi khi lao đầu vào nhiều thứ. Có nhiều niềm vui mới… Hãy để quá khứ ngủ yên. Kiên nhẫn chờ… niềm hạnh phúc mà ta chưa có được. Nỗi buồn chỉ thoáng qua thôi, bằng một làn gió, một cơn mưa, hay chẳng vì một điều gì. Buồn vu vơ là nỗi buồn bất chợt vậy đó! Nó là những nỗi buồn đi qua một hôm chợt nhớ. Nó có thể chỉ là một. Hoặc là chất chứa của rất nhiều… những nỗi niềm chưa nói, những tâm tư sâu kín.

Continue reading Buồn vu vơ

Đi chợ đêm cùng mẹ

 

Đêm nay mẹ muốn đi chợ đêm!

Mẹ, đêm nay là một đêm yên bình. Đêm nay, một đêm vui. Đêm nay! Đêm nay mẹ muốn đi chợ đêm!

Tuyệt vời làm sao, mẹ không cặm cụi với những lo nghĩ. Mẹ xem ti vi. Và mẹ đề xuất việc đi chơi. Đêm nay con có hẹn với bạn. Đêm nay con bỏ hết. Vì mẹ đấy, mẹ yêu, để mẹ thấy rằng mẹ quan trọng!

Continue reading Đi chợ đêm cùng mẹ

Quét nhà

 

Một cái nhà có thể lâu bẩn cũng có thể bẩn rất mau. Một cái nhà cứ bẩn nếu chẳng ai chịu động đến cái chổi. Việc quét nhà có thể được phân công, đôi khi cần sự tình nguyện.

Ai có thể chịu được bẩn? Chỉ là mức độ bẩn mỗi người có thể chịu đựng được. Nhưng chắc chắn phải có người quét nhà!

Cái nhà là của chung. Cái nhà bẩn, mọi người uể oải với nhà bẩn. Cái nhà sạch, mọi người cùng thoải mái theo nó. Cái nhà là của chung. Ảnh hưởng của nó cũng chung tất cả mọi người, nhưng tùy “khả năng thích nghi” mà có phản ứng khác nhau. Có thể người này thấy “chưa làm sao”. Có thể người kia hơi khó chịu. Có người lại thấy “không thể chịu nổi nữa”. Và một người có thể cầm ngay cái chổi đi quét: “Tôi không thích nhà bẩn!”

Cái việc quét nhà có thể thuận lợi hơn với một cái chổi mới, cũng có thể mất thời gian hơn với một cái chổi cùn. Vẫn phải quét!

Continue reading Quét nhà

Mọi người bảo rằng tôi tự tin

Các bạn,

Tôi giơ tay phát biểu rất nhiều. Mọi người bảo rằng tôi tự tin. Họ chẳng biết tôi đã từng rất trăn trở viết bài thơ:

Ôi, lười, lười ngấm vào da ra đằng tóc
Đầu óc u mê tê dại giữa giờ trôi
Mặt cúi gằm nhìn trang vở trắng
Thân rã rời, cứng đờ không dám động
Tim run run, thót lên sau câu hỏi
Trống trường ơi, sao chưa gõ nhịp?

Tùng tùng tùng… trống đánh giòn tan
Nhẹ nhõm thay sắc da tươi nhuận
Mở lời vàng sau tiết học khóa im

Tùng tùng tùng… tiếng trống lại ngân
Cho ai ủ mặt chau mày đăm chiêu

Sao khổ thế, việc gì khổ thế?
Cũng như ta bạn bè vui hớn hở
Cánh tay giơ là hạnh phúc dâng trào
Người cô giáo dịu dàng trên bục giảng
Nhìn trò yêu đôi mắt ánh niềm tin
Sao khổ thế, việc gì khổ thế?
Mạnh dạn lên, và chăm hơn chút nữa!
Rũ sạch phiền đứng dậy giữa vinh quang
Hôm nay nhé ta làm người khai sáng
Trước cho ta và sau đến bạn hiền…

Tôi đứng giữa lớp tôi hát, tôi cũng có thể cầm mic hát karaoke. Mọi người vỗ tay! Nhưng nếu ai từng kiên nhẫn chờ để nghe tôi hát trước đây sẽ biết thêm rằng tôi từng hát kiểu… thì thào chẳng có hơi!

Continue reading Mọi người bảo rằng tôi tự tin

Leo mái nhà


Phừm…m…m…thật là…rùng rợn! Ta vừa leo lên mái nhà xuống. Sao em trai leo có vẻ bình thản thế, và thật dễ dàng? Còn ta… khó khăn, và đúng là một thử thách thực sự. Tim ta muốn ngừng đập. Mắt mở căng và thở mạnh. Thật thận trọng. Ta không thấy lạnh. Vì người ta đang nóng lên mà. Trên này thật mát, và thoáng đãng. Ta có thể nhìn thấy sương. Ta cố leo lên, và từng bước, lên đến đỉnh, rồi đứng lên, rồi đi…

Cái nấc thang cuối cùng, cái nấc thang đầu tiên… ranh giới giữa cái thang và mái nhà… nấc thang và khoảng trống. Bước qua hay không? Ta đã phải dừng lại, và thử lại cho nấc thang cuối cùng… không chỉ một lần! Khó khăn nhỉ! Nỗi sợ hãi! Và khát khao chinh phục!

Continue reading Leo mái nhà

Bóng chuyền giờ giải lao…

 

Nắng len nhẹ vào sương mềm. Nắng vàng xinh và đẹp một sắc đẹp dịu dàng. Vạn vật như một đôi mắt mơ màng, và cứ tươi xinh dần lên. Đôi bướm đuổi nhau chớp cánh bên hoa, vờn nhau qua những sắc xanh tươi mát…

Bỏ lại sau lưng căn phòng mờ tối, bỏ lại sau lưng cái ngáp dài uể oải, chúng ta đứng đây, giữa mênh mông đất trời. Nắng cứ xuyên như xuyên qua làn tóc. Nắng không giòn giã bằng tiếng cười chúng ta. Nắng như một đôi mắt dịu dàng và trìu mến. Chúng ta chơi. Chúng ta cười. Mắt chúng ta long lanh và sáng ngời một niềm trong vắt. Chúng ta là điểm sáng. Chúng ta là niềm vui. Là rộn ràng một chút một khoảnh sân trường…

Continue reading Bóng chuyền giờ giải lao…

Nơi nắng đi qua…

 

Một chút nắng bên thềm cửa sổ, một chút bâng khuâng. Thềm cửa thật sạch sẽ như con đường trong xóm vào một chiều sau khi được quét tước, và cũng vắng lặng như thế, không một bóng người, không một chiếc lá rơi… Thềm cửa im lìm, vệt nắng như bâng quơ, trải miền trống vắng. Vệt nắng soi nghiêng lên hai bức tượng gà bằng đất nung, soi lặng lẽ như sợ sự vang động. Hai bức tượng thật uy nghi và trang nghiêm, trong không gian này, như hai tượng thờ trong một ngôi đền cổ bị lãng quên ở một nơi chốn hoang vu, đẹp trầm mặc, cổ kính và linh thiêng. Nhưng hoang lạnh.

Continue reading Nơi nắng đi qua…

Thư cho em gái đi xuất khẩu lao động

 
Nga thương,

Thật là bối rối! Chẳng biết dặn gì cho người đi xa? Chị có đọc một số bài viết của người đi xa trên mạng. Chị sẽ không chúc, không khuyên những điều giống mọi người, vì chắc hẳn em sẽ nghe đến muốn nhàm, nhàm nhưng vẫn rưng rưng vì lúc sắp chia tay…

Em à, có bao điều đang chờ em phía trước. Một thế giới mới, một cuộc sống mới đang bắt đầu. Sẽ có những bỡ ngỡ, sợ hãi một chút, một chút luyến lưu, một chút xót xa, một chút hờn tủi, nhiều những lo âu…và, vượt lên tất cả, hãy phấn khích nhiều thêm, hồi hộp tí nữa…sung sướng, ngây ngất cái cảm giác của một người sẽ đi xa, đi xa lắm…một chút cảm giác như là giang hồ phiêu lãng. Hít vào lồng ngực cái hơi thở của một tâm hồn, một con chim nhỏ muốn vượt sóng lớn. Em là con hải âu trên biển…

Continue reading Thư cho em gái đi xuất khẩu lao động

“Ước mơ” hay “muốn”

Chào các bạn!

Có người hỏi tôi về ước mơ…Tôi bối rối…Có những câu hỏi giản đơn mà đôi khi ta quên vậy đó!

Ước mơ, có phải là điều ta rất khát khao không nhỉ, một điều mong muốn bền bỉ, cháy lòng, nhưng, không dễ thực hiện, không dễ có được? Nó là cái đích đến còn xa, đôi khi không tưởng…Có lẽ vì vậy mà lâu rồi tôi không nhắc đến “ước mơ”, chỉ có những điều mình “muốn” mà thôi! “Muốn” nghe gần gũi, quyết tâm hơn, và thường là những cái gì phải thực tế, có thể thực hiện được. Còn “ước” và “mơ” nghe tên gọi đã thấy xa vời. Một điều mong muốn, rất mong muốn (ước) nhưng dường như không tưởng (mơ). Song, “ước” và “muốn” cũng gần giống nhau, đều thể hiện sự mong mỏi của ta về cái gì đó…

Continue reading “Ước mơ” hay “muốn”