Ở Việt Nam, người Hoa là bậc thầy kinh doanh

“Dù người Việt sống cạnh người Hoa cả mấy ngàn năm nay, và dù một số người Hoa trở thành người Việt, người Việt vẫn chưa học được cách làm ăn buôn bán và cách sống chung với nhau của người Hoa.” [trích Bí quyết thành công của người Hoa (PTH)].

Mong người Việt chúng ta biết cúi đầu trước thầy.

PTH

  • Bí quyết thành công của người Hoa (PTH)
  • Phía sau sự thành công trong kinh doanh của người Hoa (Báo Dân tộc)

***

Bí quyết thành công của người Hoa

 Phạm Thu Hương

Saigon corner

Chào các bạn,

Hôm rồi mình đi thăm khu chợ Lớn, Sài Gòn (là nơi người Minh Hương tập trung sinh sống), được thấy cách làm ăn buôn bán của người Hoa, mình rất happy.

(Người Minh Hương là người Trung Quốc thuộc triều Minh. Họ lớn lên trong thời triều Thanh thống trị triều Minh, và vì không hàng phục triều Thanh, họ bỏ xứ, đi tàu thủy đến nước ta, xin triều Nguyễn cho họ lập nghiệp ở miền Nam. Người Minh Hương – Hương là quê hương, Minh là người Minh, người Minh Hương là người có quê là triều Minh ở Trung Quốc. Và vì họ đến nước ta bằng tàu, người nước ta gọi họ là người Tàu. Ngày nay, tên gọi “người Tàu” đôi khi có phần miệt thị nên người ta thường dùng tên gọi “người Hoa” để chỉ người Minh Hương ở miền Nam.)

Ban đầu mình bắt xe bus từ nhà ra Bến xe Bến Thành, rồi từ đó bắt xe bus đến Bến xe Chợ Lớn. Ở Bến xe Chợ Lớn, mình đi bộ dạo quanh vài chợ quanh đó. Mình thấy một quán cạnh chợ có bán trà tắc 10 ngàn/ly. Vì chưa uống trà tắc bao giờ, lại thấy giá cũng rẻ, có lẽ là rẻ nhất trong số các loại nước uống vỉa hè mà mình từng uống ở SG mấy ngày vừa rồi, nên mình vào quán để uống.

Đó là quán vỉa hè, có chừng bốn, năm bộ bàn ghế nhựa xếp thành hai hàng; có bạt lớn che nắng phía trước quán. Phía trước quán, hai bên quán có hai người bán gà, mỗi người có một chuồng gà. Có nhiều gà ở bên trong và ở bên ngoài chuồng, cứ chốc chốc em gà bên này gáy thì em gà bên kia gáy theo,. Tiếng gà gáy cứ râm ran tưởng chừng không dứt và tạo thành không khí thôn quê bình dị và sống động, dù ở ngay giữa lòng Sài Gòn với những tòa nhà cao 3, 4, 5, 6 tầng.

Giữa hai quán bán gà là quán bán bánh tráng. Bánh được đặt vào thúng lớn và thúng được đặt trên ghế nhựa loại cao. Có nhiều loại bánh tráng. Dù là bánh tráng loại gì, bánh tráng luôn làm cho mình cảm giác gần gũi và thân thương.

Ngồi trong quán, mình mới phát hiện ra quán nằm cạnh những gốc cây lớn, nên toàn bộ quán được cây phủ bóng mát rất mát mẻ. Có một con chó lùn, lông đen và nhiều lông, khuôn mặt vừa ngơ ngác vừa lanh lẹ cute chạy vòng vòng trước mặt quán.

Đợi chừng năm phút, bà chủ mang ra cho mình và bạn hai ly trà tắc (loại ly to, thường dùng để uống bia) và một bình trà nhôm, loại nhỏ. Mình cầm ly lên, uống một ngụm và “wow” ngay lập tức. Sao lại có thứ nước uống ngon đến vậy trời?!

Trời trưa nắng chói chang và người đang mệt chừng muốn quạo, uống một hớp ly này thì cảm giác như đang lặn dưới biển, mát mẻ, sảng khoái và lên tinh thần vô cùng. Mình vừa uống vừa tấm tắc khen, trời ơi, sao nước này ngon quá mà lại rẻ quá, đã cho ly bự, vừa vừa đá (không phải là ly toàn đá, uống một hớp nước là hết ly), mà còn cho thêm một bình trà nữa, uống đến no luôn.

Cách buôn bán với giá thật rẻ mà đồ cũng chất lượng như thế này thì rất có thể đây là cách buôn bán của người Hoa. Người Hoa, đặc biệt là người Hoa bán đồ ăn thức uống, thường làm đồ ăn rất ngon và bán với giá thấp nhất có thể. Họ lấy tiền lời bằng số đông. Họ bán 1 ly nước và lời 1 đồng, nhưng vì họ bán cho 1.000 người, họ lời nhiều hơn những người bán 1 ly nước và lời 9 đồng, nhưng chỉ bán được cho 10 người.

Mình uống ly nước vừa ngon vừa rẻ, vừa enjoy không khí ở quán với lòng hạnh phúc và sướng vui.

Được uống nước ngon tuyệt vời trong buổi trưa đầy nắng và gió, được nghe tiếng gà gáy râm ran, thấy chó chạy lăng xăng, thấy mấy gốc cây cổ thụ râm mát, thấy quầy bánh tráng thân thương, thấy mấy chị mấy anh đạp xe đạp chở hàng hóa (chở đồ bình thường, không cồng kềnh) trên con đường trước mặt, thấy đường hơi bụi bụi, thấy mấy quầy bán hàng hóa bên kia đường có nhiều người mua…, tất cả làm cho mình cảm giác rất sướng vui vì được gần gũi với cuộc sống người dân lao động bình thường ở ngoài đường.

Uống nước no no xong, mình đứng dậy trả tiền và tip 10%. Bà chủ chỉ lấy tiền nước, mình nghĩ bà chủ không biết tiền bên cạnh là tiền tip nên yên lặng, rồi mình chỉ quán bán bánh tráng trước mặt quán, nói, bánh tráng ngon quá cô hen. Bà vui vui dẫn mình ra phía trước để mình nhìn ngắm bánh và giới thiệu vài loại bánh.

Lúc này mình mới biết quầy bánh này thuộc bà chủ bán nước. Lúc nãy mình cũng thèm thèm ăn bánh nhưng ngại mua vì thấy bánh to quá và nhiều bánh bên trong một bao bánh quá, nếu mình mua một vài cái thì ngại người ta không bán. Nhưng bây giờ đứng gần quầy bánh, mình mới thấy rõ mỗi bao nilong to là một bánh, không phải một bao nhiều bánh, nên mình vui vẻ lấy hai cái.

Lần trả tiền này mình thêm tiền tip 10% lúc nãy và nói với bà chủ, “Trà tắc ngon quá cô ạ. Lần đầu con uống trà tắc đó. Trà tắc cô làm ngon quá.” Bà chủ mỉm cười vui vẻ, vừa gật đầu vừa nói ừ và lại từ chối lấy tiền tip. Đây là người đầu tiên mình gửi tiền tip mà không nhận.

Vừa ngạc nhiên, vừa vui vui, mình ngồi lại ghế và lấy bánh tráng ra ăn. Wow, bánh tráng tôm ăn thật đã. Vừa ăn bánh tráng vừa uống trà tắc trong không khí vừa thôn quê vừa thành phố, vừa quá khứ vừa hiện tại, mình happy quá đỗi.

Với cái bụng no căng và với tâm trí rất happy, mình đi bộ từ khu vực Bến xe Chợ Lớn, quận 5 về Bến xe Bến Thành, quận 1.

Trên đoạn đường đi mình ghé thăm chợ Kim Biên và đi một vòng quanh chợ, còn các chợ khác mình chỉ đi ngang qua. Vô chợ Kim Biên, điều làm mình ngạc nhiên là những người bán hàng không rôm rả mời chào mình như ở chợ Bến Thành hay các chợ khác.

Sáng nay, trước khi ghé Chợ Lớn, mình đi thăm chợ Bến Thành và chợ Cũ (chợ Bến Thành cũ). Chợ Cũ nằm gần chợ Bến Thành ngày nay, đa số người buôn bán trong chợ Cũ là người Hoa. Mình vô thăm chợ Cũ, thấy những người bán hàng không mời chào mình như ở chợ Bến Thành, họ chỉ yên lặng nhìn mình, kể cả khi mình dừng lại và nhìn ngắm quầy của họ. Nếu mình đưa mắt nhìn người chủ quầy, họ hoặc nhìn mình bình thường hoặc quay đầu nhìn sang hướng khác. Họ như muốn nói, cô cứ xem hàng tự nhiên, tui đứng ngay cạnh đây và sẵn sàng phục vụ cô. Cả khu chợ trông có vẻ rất yên ắng nhưng không khí buôn bán rất nhộn nhịp và đầy sức sống.

Hơn thế nữa, những người bán hàng trông có vẻ rất thoải mái. Dù không có khách xem hàng hay mua hàng, họ cũng không căng, không lo lắng. Lúc đi ngang qua khu hàng thịt chợ Cũ, mình thấy một chị bán thịt cười rộng miệng với chị bán hàng thịt bên cạnh, dù quầy của chị chẳng có khách và còn đầy thịt. Điều đó chứng tỏ chị dường như chẳng lo lắng gì về chuyện bán hàng. Có vẻ chị rất vững tin rằng chị sẽ bán được hàng. Có thể lúc này quầy không có khách, nghĩa là không có tiền để sinh sống, nhưng chẳng sao cả, thể nào Trời cũng cho chị bán hết hàng, nên chị thoải mái vui vẻ với khách, không chèo kéo khách, không tranh giành khách với các bạn hàng, không hét giá cắt cổ với khách, không làm khách căng và bực, bán cho khách món ngon với giá rẻ nhất có thể, lễ độ với tất cả các khách, thành thật với tất cả các khách…

Dường như mọi người Hoa thấm nhuần cách làm ăn buôn bán này, từ chị bán thịt trong chợ Cũ, đến những người bán hàng trong chợ Cũ, đến những người bán hàng trong chợ Kim Biên, trong khu chợ Lớn, trong những quầy bán hàng nhỏ lẻ dọc đường khu quận 5… Điều đó làm mình vừa ngạc nhiên vừa mến phục tài buôn bán của cộng đồng người Hoa. Người Hoa quả là những người giỏi làm ăn buôn bán. Đi đến đâu, họ cũng buôn bán thành công.

Họ buôn bán giỏi, một phần vì họ giỏi buôn bán, một phần vì họ giỏi sống chung với nhau. Chỉ có giỏi sống chung với nhau, sống chung với người Hoa với nhau, sống chung với người Việt và với những dân tộc khác – sống chung với nhau, không chỉ là kinh doanh – đó mới là bí quyết thành công của người Hoa.

Người Việt ta buôn bán chưa bằng người Hoa, một phần vì ta chưa giỏi buôn bán, một phần vì ta chưa giỏi sống chung với nhau. Dù người Việt sống cạnh người Hoa cả mấy ngàn năm nay, và dù một số người Hoa trở thành người Việt, người Việt vẫn chưa học được cách làm ăn buôn bán và cách sống chung với nhau của người Hoa.

Chẳng phải ta không có thầy dạy ta nên ta dốt. Ta dốt vì ta không chịu học. Thầy ở ngay sát bên ta, và thầy luôn sẵn sàng dạy ta, nhưng khi trái tim ta đóng kín, ta chẳng thể thấy thầy và chẳng thể học được. Nhìn cách người Việt kinh doanh và sống chung với nhau, chúng ta tranh giành, chụp giật, đấu đá và tìm cách đè bẹp nhau, hơn là yêu thương, đoàn kết, hỗ trợ và cùng nhau nâng nhau lên.

Có lẽ vấn đề Biển Đông giữa hai chính phủ làm cho chúng ta có thành kiến không tốt về người Hoa. Nhưng những quan sát của mình về cách sống của người Hoa, cũng như lời kể lại của những người thuộc lớp đàn anh của mình thì người Hoa sống rất hòa bình, cần cù, thành thật, đoàn kết và luôn trọng chữ tín và lễ nghĩa. Những điều này giúp người Hoa thành công ở bất cứ nơi nào họ sống trên thế giới. Có lẽ chúng ta nên bình tâm và thành thật quan sát cách sống của người Hoa để mà học, hơn là chỉ biết thành kiến tiêu cực chỉ do một việc chính trị tạm thời.

Chúc mọi chúng ta biết sống chung tốt.

Phạm Thu Hương

***

Phía sau sự thành công trong kinh doanh của người Hoa

 ~ Phạm Thu Hương 

baodantoc.vn – 10:49, 05/02/2021

Cộng đồng người Hoa có mặt tại Việt Nam từ lâu đời. Nơi nào có người Hoa sinh sống là nơi ấy hoạt động kinh doanh, buôn bán nhộn nhịp, sầm uất. Nhiều người Hoa đã thành công, trở thành những doanh nhân lừng danh. Ngoài tư duy sáng tạo trong kinh doanh, tinh thần đoàn kết, tương trợ nhau, cộng đồng doanh nhân người Hoa luôn có những… bí quyết gia truyền.

Hội quán Tuệ Thành, một Hội quán lâu đời trên đường Nguyễn Trãi, quận 5, TP. Hồ Chí Minh.
Hội quán Tuệ Thành, một Hội quán lâu đời trên đường Nguyễn Trãi, quận 5, TP. Hồ Chí Minh.

Bí quyết lấy chữ tín làm đầu

Trong kinh doanh, người Hoa thường thành lập các bang hội tương tế để nâng đỡ, tạo cơ hội cho mọi người gây dựng cơ nghiệp. Người Hoa quan niệm, không thể thành công nếu đơn thương độc mã. Chính vì thế yếu tố đoàn kết cộng đồng nhằm giúp đỡ tương trợ nhau được đặc biệt chú trọng.

Tư tưởng “Buôn có bạn, bán có phường” là truyền thống kinh doanh của người Hoa. Bạn có thể thấy cả một dãy phố toàn bán hủ tiếu, hay văn phòng phẩm, thuốc Đông y… Thông thường, mọi người nghĩ rằng, càng đông người bán một mặt hàng, thì tỷ lệ cạnh tranh càng cao, nhưng người Hoa thì nghĩ ngược lại: Khi tập trung buôn bán cùng một mặt hàng tại một khu vực nhộn nhịp, thì tạo sức hút khách hàng cao hơn, khả năng lan truyền nhanh hơn.

Trong kinh doanh, người Hoa tâm niệm, có uy tín thì có tất cả. Đây là quy ước bất thành văn, người nào cố ý phá vỡ quy ước này thì mất tất cả. Trước khi có tín dụng ngân hàng, người Hoa triển khai tín dụng cho người mới muốn ra lập nghiệp. Sau khi giúp vốn, người Hoa còn tích cực ủng hộ mua sản phẩm cho người mới khởi nghiệp. Nếu là hàng ăn thì họ kéo nhau đến ăn, nếu sản xuất giày dép thì đến mua giày dép…

Một số đại gia có thương hiệu lớn mạnh cũng từng được những doanh nhân người Hoa giúp đỡ, tương trợ như, giày dép Bình Tiên, bánh ngọt Đức Phát, Kinh Đô, gấm Thái Tuấn…

Nhiều người thuộc thế hệ trước vẫn còn lưu giữ ký ức về câu chuyện một chủ ngân hàng lớn ở Chợ Lớn hay cấp tín dụng cho những người có uy tín, để họ có vốn làm ăn. Giao dịch tín dụng trị giá mấy chục tỷ đồng mà không cần ký kết hợp đồng. Các khoản cho vay lớn không cần thế chấp tài sản mà căn cứ tín chấp ghi chi chít trong một quyển vở mà không mất đồng nào.

Chữ tín chính là cách họ xác lập niềm tin với nhau, bảo lãnh bằng hành động sau lời hứa. Quan niệm “một lần thất tín vạn lần bất tin”, nên ít có những vụ kiện tụng, tranh chấp khi kinh doanh trong tập thể người Hoa. Họ cũng mạnh dạn đơn giản hóa các thủ tục giấy tờ về hợp đồng, giao kèo dựa trên nền tảng là lòng tin.

Các chủ doanh nghiệp người Hoa thường mang hàng ra chợ sỉ Bình Tây, Kim Biên, Soái Kình Lâm, An Đông bỏ gối đầu từng lô hàng cho tiểu thương. Nhận thanh toán lô hàng cũ rồi bỏ tiếp lô hàng mới. Thương lái được tiểu thương bán lại hàng gối đầu từng lô hàng nguyên phụ liệu để chào hàng.

Tập quán buôn bán gối đầu như những mắt xích liền mạch với nhau. Hàng hóa giao dịch trị giá bạc tỷ mà chỉ bảo đảm bằng những cuốn sổ bỏ hàng, bán hàng cầm tay. Một khi bị thất tín, thông tin lan rất nhanh. Kẻ thất tín bị cộng đồng tẩy chay.

Gần Tết âm lịch, các chủ doanh nghiệp người Hoa giữ thông lệ thu hết nợ trong năm cũ, ra Tết sẽ giao dịch mới. Tiểu thương phải thanh toán sạch nợ để năm mới làm ăn suôn sẻ. Thương lái cũng trả hết nợ. Ai không giữ uy tín hoặc dây dưa trả nợ sẽ khó bề làm ăn trong năm mới.

Chợ Bình Tây, nơi tập trung đông đảo người Hoa buôn bán ở TP. Hồ Chí Minh.
Chợ Bình Tây, nơi tập trung đông đảo người Hoa buôn bán ở TP. Hồ Chí Minh.

Tạo nên tiếng vang lớn

Ông Trần Kim Thành, Tổng Giám đốc Công ty CP Kinh Đô chia sẻ: Người Hoa có tầm nhìn kinh doanh rộng và dài. Các sản phẩm thu hút khách hàng, chủ doanh nghiệp càng giữ chất lượng nhằm bảo vệ uy tín thương hiệu trên thị thường. Chất lượng sản phẩm là sự sống còn của doanh nghiệp. Một khi chủ hàng chịu giá bán cho ai rồi thì dù giá cả biến động mạnh cỡ nào cũng không thay đổi.

Nhiều nhà nghiên cứu lý giải việc kinh doanh thành công của người Hoa là vì họ rất coi trọng chữ tín. Trong làm ăn họ luôn đặt chữ tín lên hàng đầu. Theo TS. Trần Khánh, Viện Nghiên cứu Đông Nam Á, những nét đặc trưng về văn hóa kinh doanh người Hoa là: Chữ “tín”- báu vật để phát triển trong cộng đồng người Hoa. Họ đề cao vai trò của nghiệp đoàn, hội tương tế giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh, để cộng đồng ngày càng phát triển giàu mạnh…

Ông Cổ Gia Thọ, Chủ tịch Công ty Thiên Long nhớ lại những ân tình mà ông Vưu Khải Thành giúp đỡ khi khởi nghiệp trong cộng đồng doanh nghiệp người Hoa là sự bao bọc, hướng dẫn làm ăn và chia sẻ những khó khăn. Cũng theo ông Cổ Gia Thọ, một trong những bí quyết thành công trong kinh doanh của người Hoa là: Phải biết yêu nghề kính nghiệp, dốc trọn cuộc đời cho một công việc mà mình đã chọn, từ đó mới tạo ra những đế chế vững vàng có thể gọi là vua của một nghề. Và hiện nay, đã lấp lánh những ông vua của từng ngành, mà đa phần đều là người gốc Hoa: “Vua” gốm sứ Lý Ngọc Minh, “Vua” giày dép Vưu Khải Thành, “Vua” bánh Kao Siêu Lực, “Vua” nước rửa chén Lương Vạn Vinh, “Vua” nhựa Trần Duy Hy, “Vua” vải Thái Tuấn Chí, vua bánh kẹo Kinh Đô…

Theo Lê Hoàng

Leave a comment