| Chương 27
Thiện hành vô triệt tích; Thị dĩ Thánh nhân Cố, Thị vị yếu diệu. |
Chương 27
Đi khéo, không để dấu chân; Cho nên Thánh nhân, Nên chi, Yếu diệu là đó! |
PTH bình giải:
Đi khéo, không để dấu chân;
Nói khéo, không để lỗi lầm;
Tính khéo, không dùng bàn tính;
Đóng khéo, không then cửa mà không mở được;
Bó khéo, không buộc dây mà không tháo được.
Cho nên Thánh nhân,
Thường khéo cứu người, nên không ai bị bỏ;
Thường khéo cứu vật, nên không vật nào bị bỏ.
Đó gọi là “sáng gấp đôi.”
Vậy nên,
Người lành là thầy của người không lành.
Người không lành là dành riêng cho người lành.
Không quý thầy,
Không yêu người dành riêng cho mình,
Dù bậc trí cũng mê to.
Cốt lõi của huyền diệu là đó.
Phạm Thu Hương