Các Diễn Văn Làm Thay Đổi Thế Giới – “Hai tội ác lớn: Hận thù và ngu dốt” – Chaim Herzog 1975

 

Các bạn thân mến,

Tuần này chúng ta tiếp tục tìm hiểu vấn đề xung đột tại Trung Đông qua bài diễn văn của Herzog, Đại Sứ Israel trước Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Chủ nghĩa Do Thái (Zionism, hay Phòng trào Zion, hay Chủ Nghĩa Phục Quốc Do Thái).

Nguyên nhân sâu xa của cuộc xung đột Trung Đông đã được đề cập trong bài giới thiệu trước đây về Golda Meir – với diễn văn “Hãy ngừng giết chóc! Để có được hòa bình”. Nên trong phần này, chúng ta chỉ tập trung tìm hiểu về phong trào Zion và các sự kiện diễn ra khoảng từ năm 1939-1975 để rõ hơn về hoàn cảnh ra đời của bài diễn văn của Herzog.

Phong trào Zion được Theodor Herzl (1860–1904), một người Do Thái đến từ Áo, khởi xướng năm 1881 với mục tiêu kêu gọi thành lập “một căn nhà chung cho Do Thái”, tức là 1 quốc gia của người Do Thái tại Jerusalem. Zion theo Thánh Kinh nghĩa là Jerusalem. Mục tiêu của phong trào này là kêu gọi người dân Do Thái di cư về Jerusalem và thành lập các khu định cư, tiến đến thành lập quốc gia bằng các biện pháp hoà bình và hợp pháp.

Khi ở quy mô nhỏ, phong trào này không bị các nước phản đối, nhưng khi phong trào Zion phát triển mạnh mẽ đã gây xáo trộn cho khu vực Jerusalem và ngày càng gặp nhiều phản đối. Người dân Do Thái ồ ạt di cư về Jerusalem. Họ liên tục “cứu rỗi đất đai” bằng cách mua đất đai từ Ottoman và người Ả Rập lập nên các khu định cư. Người Ả Rập dần dần cảm thấy bức bối khi xuất hiện ngày càng nhiều “dân nhập cư”, người nông dân Ả Rập bị đẩy ra khỏi đất đai của mình ngày một nhiều, các doanh nghiệp Do Thái không tuyển người Ả Rập vì phải ưu tiên tuyển dụng công nhân Do Thái từ nước khác về…

Ngày càng có nhiều tổ chức Ả Rập được thành lập nhằm mục tiêu chống lại Zion, như Hiệp Hội Thanh Niên Hồi Giáo (Young Men’s Muslim Association) kích động xua đuổi người Do Thái bằng vũ trang, Đảng Thanh Niên (Youth Congress Party) nêu cao sự tự hào dân tộc của Ả Rập. Dần dần, xuất hiện thêm các đảng phái đi theo hướng vũ trang cực đoan và chống lại cả nhà cầm quyền (là nước Anh). Năm 1936-1939 nổ ra cuộc nổi dậy của người Ả rập chống lại chính quyền đô hộ Anh và người Do Thái.

Lo lắng trước tình hình xã hội bất ổn tại khu vực này, năm 1939, chính quyền Anh bắt đầu tìm cách hạn chế phong trào nhập cư của người Do Thái bằng cách áp dụng hạn mức nhập cư cho người Do Thái, và người Do Thái chỉ được di cư đến Jerusalem đến hết năm 1944 thì phải dừng hẳn (việc nhập cư sau năm 1944 phải được đồng ý của chính quyền Ả Rập). Ngoài ra chính phủ Anh cũng có các chính sách hạn chế người Do Thái mua đất…

Nhu cầu nhập cư vẫn còn rất cao, rất nhiều dân Do Thái bắt đầu tìm cách nhập cư bất hợp pháp. Từ năm 1938, dưới áp lực và nguy hiểm ngày càng tăng lên người Do Thái tại Châu Âu, Zion cũng bắt đầu đứng ra tổ chức các cuộc nhập cư bất hợp pháp. Vì quyền lợi của dân Do Thái, Zion bắt đầu phải đi ra khỏi định hướng ban đầu của mình.

Năm 1942, 600 nhà lãnh đạo Do Thái gặp nhau tại khách sạn Biltmore New York và thống nhất sẽ bằng mọi cách để thành lập một nhà nước Do Thái sau chiến tranh thế giới 2, và tất cả các tổ chức Do Thái sẽ chiến đấu để đảm bảo sự di cư của người Do Thái vào Jerusalem.

Năm 1947, Liên Hiệp Quốc chia vùng Jerusalem thành 2 phần cho người Ả Rập và Do Thái. Ban đầu phía Do Thái chấp thuận, tuy nhiên các nước Ả Rập tuyên bố bác bỏ sự sắp xếp này và xung đột 2 bên trở nên gay gắt.

Năm 1948, nhà nước Do Thái Israel thành lập, nhiều tổ chức của Zion trở thành tổ chức chính phủ. Zion trở thành 1 trong những tư tưởng nền của nhà nước Israel. Phong trào Zion tiếp tục tìm đủ mọi cách hỗ trợ và đẩy mạnh phong trào nhập cư, do đó, cũng góp phần làm xung đột của Ả Rập và Israel ngày càng cao. Năm 1967, cuộc Chiến Tranh 6 Ngày nổ ra, Israel chiến thắng và chiếm giữ toàn bộ phía Đông của Jerusalem (nghĩa là chiếm toàn bộ Jerusalem – vùng đất Zion theo Kinh Thánh dành của họ). Một cuộc chiến dữ dội nữa vào năm 1973 của liên quân Ả rập nhằm chiếm lại vùng lãnh thổ đã bị mất (nhưng Israel vẫn giữ được vùng đất này). Bất ổn kéo dài trong khu vực này.

Do phần bờ Đông của Jerusalem được Liên Hiệp Quốc chia cho Palestine (Ả rập) năm 1947, đã bị Israel chiếm, nên Liên Hiệp Quốc liên tục kêu gọi Israel trả lại cho phía Ả Rập, nhằm vãn hồi hoà bình của khu vực. Nhưng phía Israel coi toàn vẹn Jerusalem là hiển nhiên của họ, vì điều này đã nói rõ trong Kinh Thánh của họ. Nên họ nhất quyết không trả.

Ngày 10 tháng 11 năm 1975, Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu cho nghị quyết “xem Zion là phong trào phát xít và phân biệt đối xử về chủng tộc (Racism and Racial Discrimination). Có 72 phiếu thuận (chủ yếu là Liên Xô và các nước XHCN, một số nước miền trung châu Phi), 35 phiếu chống (chủ yếu là Mỹ và các nước Tây Âu, Bắc Âu) và 32 phiếu trắng (chủ yếu là Nam Mỹ, các nước phía Nam châu Phi). Nghị quyết 3379 (United Nations General Assembly Resolution 3379) được thông qua.

Bài diễn văn này của Herzog, Đại Sứ Israel tại Liên Hiệp Quốc đọc để phản đối nghị quyết này, ông khẳng định phong trào Zion là phong trào vì tự do của người Do Thái và là một phong trào dân tộc. và bất cứ quốc gia nào gọi phong trào này là phát xít thì thật là ngu dốt. Tuy nhiên, ông cũng không đề cập đến việc Zion, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ của mình, cũng có phân biệt chủng tộc và Israel hiện vẫn đang chiếm phía Đông Jerusalem (vì theo Zion thì việc này là hiển nhiên vì phần đất này đã được đề cập trong Kinh Thánh).

Ngay sau khi đọc bài diễn văn tuyên bố về sự vô giá trị của nghị quyết này, ông đã xé đôi tờ nghị quyết ngay trước Hội Đồng Hoa Kỳ cũng tuyên bố không công nhận nghị quyết này.

Sau bài diễn văn này,

Năm 1991, Hội Nghị nhằm tìm kiếm tiến trình hoà bình cho khu vực Trung Đông tổ chức tại Madrid dưới sự thúc đẩy của Mỹ và Liên Xô. Israel yêu cầu việc huỷ bỏ nghị quyết 3379 như là 1 điều kiện để tham gia hội nghị này. Liên Hiệp Quốc chấp nhận và ra nghị quyết 4686 huỷ bỏ nghị quyết 3379 (111 phiếu thuận, 25 phiếu chống, 13 phiếu trắng).

Về tác giả

Chaim Herzog (1918-1997) sinh ra ở Ai-len. Cha ông là Rabbi. Yitzhak HaLevi Herzog.Ông di cư đến Palestine vào năm 1935, tốt nghiệp đại học luật và phục vụ trong quân đội Anh trong Thế chiến II, lãnh đạo tổ chức tình báo ở miền Bắc nước Đức và tham gia giải phóng các trại tập trung .

Trong chiến tranh giành độc lập của Israel (1948), ông là sĩ quan tham gia các trận đánh Latrun.
Herzog đứng đầu Cơ quan tình báo quân đội Israel từ 1948-50, và 1959-1962. Từ 1950-1954, ông làm tùy viên quốc phòng tại Washington. Ông nghỉ hưu từ quân đội vào năm 1962 với cấp bậc Thiếu tướng.

Trong năm 1967 cuộc Chiến tranh Sáu ngày , Herzog là lãnh đạo các phát ngôn viên trên đài phát thanh Israel, và sau đó trở thành thống đốc quân sự đầu tiên của Bờ Tây.

Chaim Herzog là Đại sứ Israel tại Liên Hợp Quốc từ 1975-1978.

Chaim Herzog trở thành tổng thống Israel năm 1983 và phục vụ hai nhiệm kỳ, cho đến năm 1993.

(Nguyễn Mai Anh Kiệt giới thiệu)

 

THE TWO GREAT EVILS: HATRED AND IGNORANCE – CHAIM HERZOG 1975
Address to the U.N. General Assembly
delivered at New York, NY – November 10, 1975.

HAI TỘI ÁC LỚN: SỰ HẬN THÙ VÀ LÒNG NGU DỐT
Trình bày trước Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc
tại New York ngày 10 tháng 11 năm 1975.

Mr. President,

It is symbolic that this debate which may well prove to be a turning point in the fortunes of the United Nations and a decisive factor as to the possible continued existence of this Organization, should take place on 10 November. This night, 37 years ago, has gone down in history as the Kristallnacht, or the Night of the Crystals. This was the night of 10 November 1938 when Hitler’s nazi stormtroopers launched a coordinated attack on the Jewish community in Germany, burnt the synagogues in all the cities and made bonfires in the streets, of the Holy Books and the Scrolls of the Holy Laws and the Bible. It was the night when Jewish homes were attacked and heads of families were taken away, many of them never to return. It was the night when the windows of all Jewish businesses and stores were smashed, covering the streets in the cities of Germany with a film of broken glass which dissolved into millions of crystals, giving that night the name of Kristallnacht, the Night of the Crystals. It was the night which led eventually to the crematoria and the gas chambers, to Auschwitz, Birkenau, Dachau, Buchenwald, Theresienstadt, and others. It was the night which led to the most terrifying holocaust in the history of man.

Kính thưa Ngài Chủ tịch,

Thật là một biểu tượng lớn khi cuộc tranh luận này, với khả năng rất lớn sẽ trở thành một bước ngoặc đối với vận mệnh của Liên Hiệp Quốc và là nhân tố then chốt cho khả năng tồn tại tiếp tục của Tổ chức này, lại xảy ra hôm nay ngày 10 Tháng 11. Chính ngày này đêm nay, cách đây 37 năm, đã đi vào lịch sử với tên gọi Kristallnacht hay là Đêm Thủy Tinh. Chính buổi tối ngày 10 tháng 11 năm 1938, bộ đội bão táp Đức Quốc Xã (SA – Sturmabteilung hay stormtroopers) của Hitler đã tổ chức một cuộc phối hợp tấn công vào cộng đồng Do Thái ở Đức, thiêu đốt hàng loạt giáo đường Do Thái ở tất cả các thành phố và đốt nhiều đống lửa trên đường phố với những Quyển và Cuộn Thánh Kinh và Kinh Luật Do Thái. Đây là đêm nhà của người Do Thái bị tấn công và nhiều người chủ gia đình bị bắt đi, rất nhiều người trong số đó không bao giờ quay trở về. Đây là đêm cửa kính ở rất nhiều hãng xưởng và cửa hàng của người Do Thái bị đập nát rơi phủ đầy trên các đường phố trong các thành phố của Đức thành một lớp kính vỡ tan tành thành hàng triệu mảnh thủy tinh, khiến mang đến cái tên cho đêm đó là Kristallnacht hay là Đêm Thủy Tinh. Đây là đêm khởi đầu để cuối cùng dẫn đến những phòng hơi ngạt và lò hỏa thiêu, dẫn đến những Auschwitz, Birkenau, Dachau, Buchenwald, Theresienstadt và rất nhiều trại tập trung khác. Đây là đêm khởi đầu của tội ác diệt chủng kinh khiếp nhất trong lịch sử loài người.

It is indeed fitting, that this draft, conceived in the desire to deflect the Middle East from its moves towards peace, and born of a deep, pervading feeling of anti-Semitism, should come up for debate on this day which recalls one of the tragic days in one of the darkest periods of history. It is indeed fitting that the United Nations, which began its life as an anti-Nazi Alliance, should, 30 years later, find itself on its way to becoming the world centre of anti-Semitism. Hitler would have felt at home on a number of occasions during the past year, listening to the proceedings in this form and, above all, to the proceedings during the debate on Zionism.

Thực sự quá hợp khi bản thảo này được đem ra tranh luận hôm nay cũng được thai nghén bởi ước muốn lèo lái Trung Đông ra khỏi hướng đi hướng về hòa bình, và được sinh ra bởi cảm giác chống Do Thái thật sâu rộng, và lại được đưa tranh luận vào đúng cái ngày nhắc nhớ một trong những ngày bi thảm của một trong những thời khắc đen tối nhất lịch sử. Thực sự quá hợp khi Liên Hiệp Quốc khởi đầu hoạt động của nó là một hội Đồng Minh chống lại Đức Quốc Xã, mà 30 năm sau lại tự nhiên trở thành trung tâm bài bác Do Thái của cả thế giới. Hitler chắc hẳn phải cảm thấy thoải mái như ở nhà vào nhiều dịp trong năm qua, khi nghe các cuộc họp trong hình thức chống Do Thái thế này, và trên hết là, những cuộc họp tranh luận về Chủ nghĩa Do Thái.

It is a sobering reflection indeed to consider to what this body has been dragged down, if we are obliged today to contemplate an attack on Zionism. For this attack constitutes not only an anti-Semitic attack of the foulest type, but also an attack in this world body on Judaism, one of the oldest-established religions in the world, a religion which has given the world the human values of the Bible, a religion, from which two other great religions, Christianity and Islam, sprang – a great and established religion that has given to the world the Bible with its Ten Commandments; the great prophets of old, Moses, Isaiah, Amos; the great thinkers of history, Maimonides, Spinoza, Marx, Einstein; many of the masters of the arts; and as high a percentage of Nobel Prize winners in the world, in the sciences, the arts and the humanities, as has been achieved by any other people on earth.

Thật là một suy tư làm ta tỉnh thức để cân nhắc việc tổ chức này đã bị xuống cấp đến đâu, nếu hôm nay chúng ta bị buộc phải suy nghĩ về một cuộc tấn công vào Chủ nghĩa Do Thái. Vì cuộc tấn công này không chỉ là chống Do Thái một cách bẩn thỉu nhất mà còn là cuộc tấn công, ngay trong Liên Hợp Quốc, vào Do Thái Giáo, một trong những tôn giáo lâu đời nhất trên thế giới, một tôn giáo đã mang đến cho thế giới những giá trị nhân văn của Thánh Kinh, một tôn giáo mà từ đó là nguồn gốc ra đời hai tôn giáo khác, Ki Tô Giáo và Hồi Giáo – một tôn giáo vĩ đại và lâu đời đã mang đến thế giới Quyển Thánh Kinh với 10 Điều Răn; những nhà tiên tri vĩ đại thời cổ đại, Moses, Isaiah, Amos; những nhà tư tưởng vĩ đại trong lịch sử, Maimonides, Spinoxa, Marx, Einstein; rất nhiều tài năng nghệ thuật; và một tỉ lệ các cá nhân thắng giải Nobel trên thế giới về các lĩnh vực khoa học, nghệ thuật và xã hội, cao như thành tích của bất kỳ dân tộc nào khác trên thế giới.

One can but ponder and wonder at the prospect of countries, which consider themselves to be part of the civilized world, joining in this first organized attack on an established religion since the Middle Ages. Yes, to these depths are we being dragged by those who propose this draft resolution to the Middle Ages.

Người ta chỉ có thể suy nghĩ và kinh ngạc về khả năng có thể của các nước – tự xem họ thuộc về thế giới văn minh –tham gia vào cuộc tấn công có tổ chức đầu tiên, kể từ thời Trung Cổ, vào một tôn giáo có đã lâu đời. Vâng, đến mức sâu như thế này, chúng ta đã bị những người đề nghị ra bản thảo nghị quyết này kéo chúng ngược về thời Trung Cổ.

The draft resolution before the Third Committee was originally a resolution condemning racism and colonialism, a subject on which consensus could have been achieved, a consensus which is of great importance to all of us and to our African colleagues in particular. However, instead of this being permitted to happen, a group of countries, drunk with the feeling of power inherent in the automatic majority, and without regard to the importance of achieving a consensus on this issue, railroaded the Committee in a contemptuous manner by the use of the automatic majority, into bracketing Zionism with the subject under discussion. Indeed, it is difficult to speak of this base move with any measure of restraint.

Bản thảo nghị quyết được đưa ra trước Ủy Ban Thứ Ba đầu tiên bắt nguồn từ bản nghị quyết lên án chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc và chủ nghĩa thuộc địa, vấn đề mà lẽ ra đã có thể đạt được đồng thuậnmột đồng thuận rất quan trọng đối với tất cả chúng ta, nhất là đối với các bạn châu Phi. Tuy nhiên thay vì cho phép việc này xảy ra, một nhóm quốc gia, say sưa với cảm giác quyền lực mặc nhiên từ số đông, và bất kể tầm quan trọng của việc phải đạt được đồng thuận về vấn đề này, đã sử dụng quyền lực số đông để đẩy Ủy Ban Thứ Ba một cách kiêu căng vào gẵn Chủ nghĩa Do Thái vào với vấn đề cần thảo luận. Thực sự là khó mà nói đến hành vi thấp hèn này một cách lễ độ dù ta nhẫn nhịn đến thế nào.

I do not come to this rostrum to defend the moral and historical values of the Jewish people. They do not need to be defended. They speak for themselves. They have given to mankind much of what is great and eternal. They -have done for the spirit of man more than can readily be appreciated in a forum such as this one.

Tôi bước đến bục diễn đàn này không phải để bênh vực cho giá trị đạo đức và lịch sử của người Do Thái. Các điều đó không cần được bênh vực. Chúng tự nói cho chính chúng. Chúng đã mang đến cho loài người nhiều điều vĩ đại và bất tử. Chúng đã đạt được nhiều giá trị tinh thần cho nhân loại, nhiều hơn chúng ta có thể tỏ lòng biết ơn trong một diễn đàn như thế này.

I come here to denounce the two great evils which menace society in general and a society of nations in particular. These two evils are hatred and ignorance. These two evils are the motivating force behind the proponents of this draft resolution and their supporters. These two evils characterize those who would drag this world organization, the idea of which was first conceived by the prophets of Israel, to the depths to which it has been dragged today.

Tôi đến đây để lên án hai tội ác rất lớn đang đe dọa xã hội nói chung và một hội đoàn của các quốc gia nói riêng. Đó là hận thù và ngu dốt. Hai tội ác đó chính là động lực phía sau những người thúc đẩy bản thảo nghị quyết này và những người ủng hộ họ. Hai đặc tính này thể hiện tính chất của những người đang hạ thấp tổ chức quốc tế này, tổ chức mà các ý tưởng hình thành đã được thai nghén đầu tiên bởi các nhà tiên tri của Israel, hạ thấp xuống tới mức như ngày hôm nay.

The key to understanding Zionism lies in its name. In the Bible, the westernmost of the two hills of ancient Jerusalem was called Zion. The period was the tenth century B.C. In fact, the name “Zion” appears 152 times in the Old Testament referring to Jerusalem. The name is overwhelmingly a poetic and prophetic designation. The religious and emotional qualities of the name arise from the importance of Jerusalem as the Royal City and the City of the Temple. “Mount Zion” is the place where God dwells according to the Bible. Jerusalem or Zion, is a place where the Lord is King according to Isaiah, and where he has installed his King David, as quoted in the Psalms.

Điểm chính yếu để hiểu Chủ nghĩa Do Thái nằm trong cái tên “Zionism” của nó. Trong Thánh Kinh, đầu cực Tây của hai ngọn đồi của thành cổ Jerusalem có tên là “Zion”. Lúc đó vào khoảng thế kỷ thứ 10 trước Công nguyên. Thực tế, tên “Zion” xuất hiện 152 lần trong Cựu Ước để chỉ thành phố Jerusalem. Tên này tràn ngập là một tên gọi thi ca và tiên tri. Giá trị tôn giáo và tình cảm của tên “Zion” xuất phát từ tầm quan trọng của Jerusalem – Thành phố Hoàng Gia và Thành Phố Của Đền Thờ Chúa. Theo Thánh Kinh, “Núi Zion” là nơi Thượng Đế ở. Jerusalem hay “Zion” là nơi Thượng Đế là Vua theo Isaiah, và trích từ sách Thi Thiên, là nơi Thượng Đế đã đặt Vua David lên làm vua.

King David made Jerusalem the capital of Israel almost 3,000 years ago, and Jerusalem has remained the capital ever since. During the centuries the term “Zion” grew and expanded to mean the whole of Israel. The Israelites in exile could not forget Zion.

Vua David đã biến Jerusalem thành thủ đô của Israel cách đây gần 3000 năm và Jerusalem đã luôn luôn là thủ đô của Do Thái từ ngày đó. Hàng thế kỷ đã trôi qua, thuật ngữ “Zion” đã ngày càng phát triển và rộng lớn để mang ý nghĩa đại diện cho toàn thể Do Thái. Người Israel tha hương không bao giờ có thể quên “Zion”.

The Hebrew psalmist sat by the waters of Babylon and swore “If I forget thee, 0 Jerusalem, let my right hand forget her cunning”. This oath has been repeated for thousands of years by Jews throughout the world. It is an oath which was made over 700 years before the advent of Christianity, and over 1,200 years before the advent of Islam.

Người viết Thi Thiên Do Thái đã ngồi bên cạnh các dòng sông của Babylon và thề nguyện: “Nếu ta mà quên người, hỡi Jerusalem, thì hãy để tay phải quên mất sự khôn ngoan của nó”. Lời thề nguyền này đã được người Do Thái lặp đi lặp lại hàng ngàn năm qua ở khắp nơi trên thế giới. Đây là lời thề nguyền đã có từ 700 năm trước khi Ki Tô Giáo ra đời và hơn 1200 năm trước khi Hồi Giáo có mặt.

In view of all these connotations, Zion came to mean the Jewish homeland, symbolic of Judaism, of Jewish national aspirations.

Với tất cả những ý nghĩa này, “Zion” có nghĩa là quê nhà của người Do Thái, biểu tượng của Do Thái Giáo, của các khát vọng dân tộc của người Do Thái.

Every Jew, while praying to his God, wherever he is in the world, faces towards Jerusalem. These prayers have expressed for over 2,000 years of exile the yearning of the Jewish people to return to its ancient homeland, Israel. In fact, a continuous Jewish presence, in larger or smaller numbers, has been maintained in the country over the centuries.

Mọi người Do Thái, khi cầu nguyện với Thượng Đế, dù ở bất cứ nơi đâu trên thế giới, đều hướng mặt về Jerusalem. Họ đã cầu nguyện như thế hơn 2000 năm tha hương với khát khao được trở về mảnh đất quê hương xa xưa, Israel. Trên thực tế, người Do Thái, dù ít hay nhiều, vẫn luôn hiện diện trên mảnh đất này hàng thế kỷ qua.

Zionism is the name of the national movement of the Jewish people and is the modern expression of the ancient Jewish heritage. The Zionist ideal, as set out in the Bible, has been, and is, an integral part of the Jewish religion.

“Zionism” – Chủ nghĩa Do Thái là tên gọi cho phong trào quốc gia của người Do Thái và là tiếng nói ngày nay của di sản Do Thái từ ngàn xưa. Lý tưởng của Chủ nghĩa Do Thái, như đã được nói lên trong Thánh Kinh, đã là và sẽ luôn là, một phần cốt lõi của Do Thái Giáo.

Zionism is to the Jewish people what the liberation movement of Africa and Asia have been to their peoples. Zionism is one of the most stirring and constructive national movements in human history. Historically, it is based on a unique and unbroken connection, extending some 4,000 years, between the People of the Book and the Land of the Bible.

Chủ nghĩa Do Thái đối với người Do Thái chẳng khác nào phong trào giải phóng của Phi Châu và Á Châu. Chủ nghĩa Do Thái là một trong những phong trào quốc gia sôi nổi và mang tính xây dựng nhất trong lịch sử loài người. Về mặt lịch sử, chủ nghĩa này đặt nền tảng trên liên hệ đặc biệt và liên tục, kéo dài suốt 4000 năm, giữa Dân Tộc Của Thánh Kinh và Vùng Đất Của Thánh Kinh.

In modern times, in the late 19th century, spurred by the twin forces of anti-Semitic persecution and nationalism, the Jewish people organized the Zionist movement in order to transform its dream into reality. Zionism, as a political movement, was the revolt of an oppressed nation against the depredations and wicked discrimination and oppression of the countries in which anti-Semitism flourished. It is indeed no coincidence at all, and not surprising, that the sponsors and supporters of this draft resolution include countries which are guilty of the horrible crime of anti-Semitism and discrimination to this very day.

Trong thời hiện đại, từ cuối thế kỷ 19, được khuyến khích bởi 2 động lực đi đôi với nhau: sự ngược đãi người Do Thái và chủ nghĩa quốc gia, người Do Thái đã tổ chức phong trào Do Thái nhằm biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Là một phong trào chính trị, Chủ nghĩa Do Thái là cuộc nổi dậy của một dân tộc bị đàn áp chống lại những áp bức và kỳ thị chủng tộc tàn nhẫn ở các quốc gia tràn ngập tư tưởng bài Do Thái. Đây thực sự không phải là ngẫu nhiên, mà cũng không có gì ngạc nhiên, khi các quốc gia đỡ đầu và ủng hộ cho bản thảo nghị quyết này gồm có các quốc gia có tội vi phạm tội ác dã man chống lại và kỳ thị người Do Thái cho đến tận ngày nay.

Support for the aim of Zionism was written into the League of Nations Mandate for Palestine, and was again endorsed by the United Nations in 1947, when the General Assembly voted by an overwhelming majority for the restoration of Jewish independence in our ancient land.

Ủng hộ mục tiêu của Chủ nghĩa Do Thái đã được viết trong bản Đặc Mệnh của Hội Quốc Liên cho Palestine, và một lần nữa được ủng hộ bởi Liên Hiệp Quốc năm 1947, khi Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, với đại đa số phiếu thuận, ủng hộ sự hồi phục độc lập của người Do Thái trên mảnh đất xa xưa của chúng tôi.

The re-establishment of Jewish independence in Israel, after centuries of struggle to overcome foreign conquest and exile, is a vindication of the fundamental concepts of the equality of nations and of self-determination. To question the Jewish people’s right to national existence and freedom, is not only to deny to the Jewish people the right accorded to every other people on this globe but is also to deny the central precepts of the United Nations.

Việc tái thiết lập sự độc lập của người Do Thái tại Israel, sau nhiều thế kỷ đấu tranh chống ngoại xâm và lưu đày, là minh chứng cho các khái niệm cơ bản về sự bình đẳng giữa các quốc gia và của quyền tự quyết. Nghi ngờ quyền của người Do Thái đối với sự tồn vong và tự do của dân tộc không chỉ là từ chối cho người Do Thái quyền lợi mà mọi dân tộc khác trên thế giới đều có mà còn là phủ định những nguyên tắc trọng tâm của Liên Hiệp Quốc.

For Zionism is nothing more – and nothing less – than the Jewish people’s sense of origin and destination in the land, linked eternally with its name. It is also the instrument whereby the Jewish nation seeks an authentic fulfillment of itself. And the drama is enacted in the region in which the Arab nation has realized its sovereignty in 20 States, comprising a hundred million people in four and a half million square miles, with vast resources. The issue therefore is not whether the world will come to terms with Arab nationalism. The question is, at what point Arab nationalism, with its prodigious glut of advantage, wealth and opportunity, will come to terms with the modest but equal rights of another Middle Eastern nation to pursue its life in security and peace.

Bởi vì Chủ nghĩa Do Thái không phải gì hơn là ý niệm của người Do Thái về nguồn gốc và đích đến của họ trên mảnh đất, kết nối vĩnh viễn với cái tên của mảnh đất. Chủ nghĩa Do Thái cũng là phương tiện để dân tộc Do Thái tìm sự tròn đầy chân thực cho chính quốc gia của mình. Và bi kịch đã diễn ra ở khu vực dân tộc Ả Rập có được chủ quyền trong 20 quốc gia, bao gồm cả một trăm triệu người trên một diện tích bốn triệu rưỡi dặm vuông, với tài nguyên phong phú. Do đó, vấn đề không nằm ở chỗ thế giới có đồng thuận với chủ nghĩa quốc gia của Ả Rập hay không. Mà vấn đề là chủ nghĩa quốc gia của Ả rập, với thừa thãi bao la của họ về thuận lợi, giàu có và cơ hội, sẽ chừng nào họ mới chịu đồng thuận với các quyền rất khiêm tốn nhưng bình đẳng của một quốc gia Trung Đông khác để được tiếp tục cuộc sống trong yên ổn và hòa bình.

The vicious diatribes on Zionism voiced here by Arab representatives, may give this Assembly the wrong impression, that while the rest of the world supported the Jewish national liberation movement, the Arab world was always hostile to Zionism. That is not the case. Arab leaders, cognizant of the rights of the Jewish people, fully endorsed the virtues of Zionism. Sheriff Hussein, the leader of the Arab world during the First World War, welcomed the return of the Jews to Palestine. His son, Emir Feisal, who represented the Arab world in the Paris Peace Conference had this to say about Zionism on 3 March 1919:

“We Arabs, especially the educated among us, look with deepest sympathy on the Zionist movement… We will wish the Jews a hearty welcome home… We are working together for a reformed and revised Near East, and our two movements complement one another. The movement is national and not imperialistic. There is room in Syria for us both. Indeed, I think that neither can be a success without the other.”

Lời chỉ trích kịch liệt Chủ nghĩa Do Thái được đại diện của Ả Rập lên tiếng ở đây có thể gây ra ấn tượng sai lầm cho Hội đồng, rằng trong khi phần còn lại của thế giới ủng hộ phong trào độc lập dân tộc cho người Do Thái, thế giới Ả Rập luôn luôn thù địch với Chủ nghĩa Do Thái. Điều đó không đúng. Các vị lãnh đạo của Ả Rập, nhận thức quyền của dân tộc Do Thái, hoàn toàn ủng hộ đạo đức của Chủ nghĩa Do Thái. Ngài Sheriff Hussein, lãnh đạo của thế giới Ả Rập trong suốt thời kỷ Chiến tranh Thế giới Thứ nhất, đã chào mừng những người Do Thái trở về Palestine. Con của ông, Emir Feisal, là người đại diện cho thế giới Ả Rập ở Hội Nghị Hòa Bình tại Paris đã phát biểu như sau về Chủ nghĩa Do Thái vào ngày 3 Tháng 3 Năm 1919:

“Chúng tôi những người Ả Rập, đặc biệt là những người Ả Rập có giáo dục, nhìn với cảm thông sâu sắc phong trào Phục Quốc của người Do Thái… Chúng tôi sẽ thật tâm cầu chúc họ được chào mừng nồng nhiệt trở về nhà… Chúng ta đang cùng hợp tác với nhau để tái thiết và xem xét lại Vùng Cận Đông, và cả hai cuộc phong trào của chúng ta sẽ bổ sung cho nhau. Pong trào này là phong trào dân tộc chứ không phải phong trào đế quốc. Và ở Syria có đủ chỗ cho cả hai. Thật lòng, tôi nghĩ rằng, nếu thiếu 1 trong 2 phong trào, không có phong trào nào thành công.”

It is perhaps pertinent at this point to recall, that in 1947, when the question of Palestine was being debated in the United Nations, the Soviet Union strongly supported the Jewish independence struggle. It is particularly relevant to recall some of Mr. Andrei Gromyko’s remarks on 14 May 1947, one year before our independence:

“As we know, the aspirations of a considerable part of the Jewish people are linked with the problem of Palestine and of its future administration. This fact scarcely required proof.. During the last war, the Jewish people underwent exceptional sorrow and suffering. Without any exaggeration, this sorrow and suffering are indescribable. It is difficult to express them in dry statistics on the Jewish victims of the fascist aggressors. The Jews in the territories where the Hitlerites held sway, were subjected to almost complete physical annihilation. The total number of Jews who perished at the hands of the Nazi executioners is estimated at approximately six million …”.

“The United Nations cannot and must not regard this situation with indifference, since this would be incompatible with the high principles proclaimed in its Charter, which provides for the defense of human rights, irrespective of race, religion or sex…”

Thời điểm này có lẽ rất thích hợp để nhắc lại rằng vào năm 1947, khi vấn đề Palestin được mang ra tranh luận tại Liên Hiệp Quốc, Liên Bang Sô Viết đã ủng hộ mạnh mẽ cuộc đấu tranh giành độc lập của Người Do Thái. Và đặc biệt liên quan để nhắc lại một số lời nhận xét của Ông Andrei Gromyko vào ngày 14 tháng 05 năm 1947, một năm trước khi chúng tôi độc lập:

“Như tất cả chúng ta đều biết, nguyện vọng của phần lớn người Do Thái gắn liền với vấn đề Palestine và tương lai của chính quyền Palestine. Sự thật này không nhất thiết phải đòi hỏi có bằng chứng… Trong suốt cuộc chiến tranh vừa qua, người Do Thái đã trải qua buồn rầu và đau khổ tận cùng. Không cần phải phóng đại thêm nữa. nỗi buồn rầu và đau khổ này không thể nào tả xiết. Thật khó để diễn tả chỉ với những con số thống kê khô khan về số lượng nạn nhân Do Thái bị phát xít tấn công. Người Do Thái ờ những vùng đất bị những kẻ đi theo chủ nghĩa Hitler thống trị đã bị gần như hoàn toàn tận diệt. Tổng con số người Do Thái bị hủy diệt trong bàn tay của những đồ tể Đức Quốc Xã được ước tính xấp xỉ 6 triệu…”.

“Liên Hiệp Quốc không thể và không được nhìn tình huống một cách lạnh lùng, bởi vì đó là không phù hợo với những nguyên tắc tối cao đã được tuyên bố trong Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, văn bản tuyên bố các quy định bảo vệ quyền con người, không phân biệt chủng tộc, tôn giáo hoặc giới tính…”

The fact that no Western European State has been able to ensure the defense of the elementary rights of the Jewish people and to safeguard it against the violence of the fascist executioners, explains the aspirations of the Jews to establish their own State. It would be unjust not to take this into consideration and to deny the right of the Jewish people to realize this aspiration. Those were the words of Mr. Andrei Gromyko at the General Assembly session on 14 May 1947.

Sự thật là không một Quốc Gia Tây Âu nào có thể đảm bảo việc bảo vệ các quyền cơ bản của dân tộc Do Thái và canh chừng dân tộc Do Thái không bị tấn công bởi những đồ tể phát xít, điều này đã giải thích nguyện vọng của người Do Thái mong muốn được thành lập đất nước của riêng mình. Và sẽ là bất công nếu như không cân nhắc điều này khi xem xét Chủ nghĩa Do Thái và phủ nhận quyền của dân tộc Do Thái được thực hiện nguyện vọng của họ. Đó là lời của Ông Andrei Gromkyo trước phiên họp của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ngày 14 tháng 5 năm 1947.

How sad it is, to see here a group of nations, many of whom have but recently freed themselves from colonial rule, deriding one of the most noble liberation movements of this century, a movement which not only gave an example of encouragement and determination to the people struggling for independence, but also actively aided many of them during the period of preparation for their independence or immediately thereafter.

Thật đáng buồn khi nhìn thấy ở đây một nhóm các quốc gia, trong đó có nhiều nước chỉ vừa mới giải phóng chính mình khỏi chế độ thuộc địa, đã cười chế giễu một trong những phong trào giải phóng đáng khâm phục nhất của thế kỷ này, cuộc phong trào không chỉ mang đến một ví dụ về lòng dũng cảm và quyết tâm của một dân tộc đấu tranh vì độc lập, mà còn tích cực giúp đỡ rất nhiều các quốc gia này trong quá trình chuẩn bị cho độc lập hoặc ngay sau khi họ đã giành được độc lập.

Here you have a movement, which is the embodiment of a unique pioneering spirit, of the dignity of labor, and of enduring human values, a movement which has presented to the world an example of social equality and open democracy, being associated in this resolution with abhorrent political concepts.

Ở đây quý vị nhìn thấy một phong trào vốn là hiện thân của một tinh thần tiên phong độc nhất vô nhị, của tính cao quý của lao động, và của những giá trị nhân văn bền vững, một phong trào phô diễn trước cả thế giới một ví dụ của công bằng xã hội và dân chủ cởi mở, đã bị lôi kéo vào nghị quyết này với những quan niệm chính trị ghê tởm.

We, in Israel, have endeavored to create a society which strives to implement the highest ideals of society – political, social and cultural – for all the inhabitants of Israel, irrespective of religious belief, race or sex. Show me another pluralistic society in this world in which, despite all the difficult problems among which we live, Jew and Arab live together with such a degree of harmony, in which the dignity and rights of man are observed before the law, in which no death sentence is applied, in which freedom of speech, of movement, of thought, of expression are guaranteed, in which even movements, which are opposed to our national aims, are represented in our Parliament.

Chúng tôi, ở Israel, đã cố gắng sáng tạo ra một xã hội phấn đấu thực hiện những lý tưởng cao nhất trong xã hội – chính trị, văn hóa và xã hội – cho tất cả những cư dân Israel, bất kể niềm tin tôn giáo, chủng tộc hoặc giới tính. Hãy chỉ ra cho tôi một xã hội đa dạng giống như vậy trong thế giới này, mà ở đó bất chất tất cả những vấn đề khó khăn trong cuộc sống mà chúng ta đang sống, người Do Thái và người Ả Rập có thể chung sống hòa bình với nhau ở một mức độ hòa hợp mà tại đó phẩm cách và quyền con người được tôn trọng trước pháp luật, tại đó không có án tử hình, tại đó tự do ngôn luận, tự do đi lại, tự do tư tưởng, tự do biểu lộ đều được đảm bảo, tại đó các phong trào, thậm chí đi ngược lại mục tiêu của quốc gia, cũng được có đại diện trong Quốc Hội.

The Arab delegates talk of racism. It lies not in their mouths. What has happened to the 800,000 Jews who lived for over 2,000 years in the Arab lands, who formed some of the most ancient communities long before the advent of Islam? Where are those communities? What happened to the people, what happened to their property?

Những người đại diện của Ả Rập nói về phân biệt chủng tộc. Sự thật không nằm trong miệng họ. Điều gì đã xảy ra cho 800 000 người Do Thái sống hơn 2000 năm trên các mảnh đất Ả Rập, những người tạo nên một số cộng đồng cổ xưa nhất rất lâu trước khi Hồi Giáo ra đời? Những cộng đồng đó bây giờ họ ở đâu? Điều gì đã xảy ra với họ, điiều gì đã xảy ra với tài sản của họ?

The Jews were once one of the important communities in the countries of the Middle East, the leaders of thought, of commerce, of medical science. Where are they in Arab society today? You dare talk of racism when I can point with pride to the Arab Ministers who have served in my Government; to the Arab deputy speaker of my Parliament; to Arab officers and men serving of their own volition in our defense, border and police forces, frequently commanding Jewish troops; to the hundreds of thousands of Arabs from all over the Middle East crowding the cities of Israel every year; to the thousands of Arabs from all over the Middle East coming for medical treatment to Israel; to the peaceful coexistence which has developed; to the fact that Arabic is an official language in Israel on a par with Hebrew; to the fact that it is as natural for an Arab to serve in public office in Israel as it is incongruous to think of a Jew serving in any public office in any Arab country, indeed being admitted to many of them. Is that racism? It is not. That is Zionism.

Người Do Thái đã từng là một trong những cộng đồng quan trọng trong các quốc gia ở Trung Đông, những người lãnh đạo tư tưởng, thương mại và y học. Họ ở đâu trong xã hội Ả Rập ngày nay? Quý vị dám nói về phân biệt chủng tộc khi tôi có thể chỉ ra một cách tự hào các Bộ Trưởng Ả Rập đã phục vụ trong nội các của tôi; phó chủ tịch Quốc Hội của tôi; các sĩ quan và cá nhân Ả Rập tình nguyện phục vụ trong các lực lượng quốc phòng, biên phòng và cảnh sát, thường chỉ huy của binh lính Do Thái; hàng trăm ngàn người Ả Rập từ tất cả các nơi ở Trung Đông tụ tập lại ở các thành phố Israel mỗi năm; hàng ngàn người Ả Rập từ tất cả các nơi ở Trung Đông đến Israel để trị bệnh mỗi năm; sự sống chung hòa bình đã phát triển; sự thật là tiếng Ả Rập là một ngôn ngữ chính thức ở Israel ngang hàng với tiếng Do Thái; sự thật là ở Israel một người Ả Rập phục vụ trong các chức vụ nhà nước là chuyện rất tự nhiên, trong khi thật là kỳ dị để nghĩ đến chuyện một người Do Thái phục vụ trong một văn phòng nhà nước tại bất kỳ nước Ả Rập nào, sự thật được thú nhận với nhiều người. Vậy đó là phân biệt chủng tộc? Không. Đó là Chủ nghĩa Do Thái.

It is our attempt to build a society, imperfect though it may be – and what society is perfect? – in which the visions of the prophets of Israel will be realized. I know that we have problems. I know that many disagree with our Government’s policies. Many in Israel, too, disagree from time to time with the Government’s policies, and are free to do so, because Zionism has created the first and only real democratic State in a part of the world that never really knew democracy and freedom of speech.

Đó là nỗ lực của chúng tôi để xây dựng một xã hội, dù là không toàn hảo – và xã hội nào mà hoàn hảo? – nơi tầm nhỉn của các nhà tiên tri Do Thái sẽ được hiện thực hóa. Tôi biết rằng chúng tôi có nhiều vấn đề. Tôi biết rằng nhiều người bất đồng với chính sách của Nhà nước. Và nhiều người ở Israel thỉnh thoảng cũng bất đồng với chính sách của nhà nước, và họ được tự do bất đồng ý, bởi vì Chủ nghĩa Do Thái đã tạo ra nhà nước dân chủ thực sự đầu tiên và duy nhất tại một vùng của thế giới vốn chưa bao giờ biết đến dân chủ và tự do ngôn luận thực sự.

This malicious resolution, designed to divert us from its true purpose, is part of a dangerous anti-Semitic idiom which is being insinuated into every public debate by those who have sworn to block the current move towards accommodation and ultimately towards peace in the Middle East. This, together with similar moves, is designed to sabotage the efforts of the Geneva Conference for peace in the Middle East.

Bản nghị quyết có dã tâm này, được thiết kế để lái chúng ta ra khỏi mục đích thật sự của nó, là một phần của thành ngữ bài Do Thái nguy hiểm được mang ra ám chỉ trong tất cả các cuộc tranh luận công khai bởi những người đã thề ngăn chặn bước chuyển giúp hướng đến những nhường nhịn và cuối cùng là hướng về hòa bình ở Trung Đông. Hành động này, cùng với những hành động khác, được gây ra để hủy hoại những nỗ lực của Hội Nghị Geneva về hòa bình ở Trung Đông.

We are seeing here today but another manifestation of the bitter anti-Semitic, anti-Jewish hatred which animates Arab society. Who would have believed that in the year of 1975 the malicious falsehoods of the Elders of Zion would be distributed officially by Arab Governments? Who would have believed that we would today contemplate an Arab society which teaches the vilest anti-Jewish hate in the kindergartens? Who would have believed that an Arab Head of State would feel obliged to indulge publicly in anti-Semitism of the cheapest nature when visiting a friendly nation? We are being attacked by a society which is motivated by the most extreme form of racism known in the world today. This is the racism which was expressed so succinctly in the words of the leader of the Palestine Liberation Organization (PLO), Yasser Arafat, in his opening address at a symposium in Tripoli, Libya, and I quote:

“There will be no presence in the region except for the Arab presence”.

Chúng ta nhìn thấy ở đây hôm nay không gì ngoài một biểu hiện khác của hàn thù cay đắng chông Do Thái và chống người Do Thái vốn kích động cả xã hội Ả Rập. Ai có thể tin rằng vào năm 1975 chính Nhà Nước các nước Ả Rập đã chính thức tung ra những dối trá gian ác của “Elders of Zion”? Ai có thể tin rằng chúng ta hôm nay nhìn thấy một xã hội Ả Rập dạy dỗ lòng thù hận chống Do Thái hèn hạ nhất trong cả các lớp mẫu giáo? Ai có thể tin rằng Người Đứng Đầu Nhà Nước Ả Rập sẽ cảm thấy có trách nhiệm phải nuông chiều một cách công khai chủ nghĩa chống Do Thái rẻ tiền nhất khi thăm viếng một quốc gia bạn? Chúng tôi đang bị tấn công bởi một xã hội kích động bởi hình thức của chủ nghĩa kỳ thị cực đoan nhất trên thế giới ngày nay. Đây là chủ nghĩa kỳ thị được thể hiện cô đọng trong mấy chữ của lãnh đạo Tổ Chức Giải Phóng Palestine (Palestine Liberation Organization – PLO), Yasser Arafat, trong bài diễn văn khai mạc tại hội nghị tại Tripoli, Libya, và tôi trích dẫn dưới đây:

“Sẽ không có sự hiện diện nào khác trong khu vực ngoại trừ sự hiện diện của Ả Rập”.

In other words, in the Middle East, from the Atlantic Ocean to the Persian Gulf, only one presence is allowed, and that is the Arab presence. No other people, regardless of how deep are its roots in the region, is to be permitted to enjoy its right of self-determination.

Nói cách khác, ở Trung Đông, từ Đại Tây Dương đến Vịnh Ba Tư, chỉ có một sự hiện diện được cho phép, và đó là sự hiện diện của Ả Rập. Không một dân tộc nào khác, bất chấp nguồn gốc của họ trong khu vực sâu xa đến đâu đi nữa, được phép tận hưởng quyền tự quyết của mình.

Look at the tragic fate of the Kurds of Iraq. Look at what happened to the black population in southern Sudan. Look at the dire peril in which an entire community of Christians finds itself in Lebanon. Look at the avowed policy of the PLO, which calls, in its Palestine Covenant, for the destruction of the State of Israel, which denies any form of compromise on the Palestine issue, and which, in the words of its representative only the other day in this building, considers Tel Aviv to be occupied territory. Look at all this and you see before you the root cause of the pernicious resolution brought before this Assembly. You see the twin evils of this world at work: the blind hatred of the Arab proponents of this resolution, and the abysmal ignorance and wickedness of those who support them.

Hãy nhìn số phận bi thảm của người Kurds ở Iraq. Hãy nhìn những gì đã xảy ra với cộng đồng người da đen ở miền nam Sudan. Hãy nhìn hoàn cảnh nguy hiểm tàn khốc mà toàn thể cộng đồng Tin Lành ở Lebanon rơi vào. Hãy nhìn vào chính sách đã được tuyên thệ của PLO, trong Lời Hứa Palestine của họ, đã kêu gọi tiêu diệt Nhà nước Israel, phủ nhận bất cứ hình thức thỏa hiệp nào đối với vấn đề Palestine, và, theo như lời của người đại diện Palestine phát biểu ngày hôm kia tại nơi đây, xem Tel Aviv như phần đất của họ đang bị chiếm đóng. Hãy nhìn lại tất cả mọi thứ này và quý vị và các bạn sẽ thấy trước mắt mình cái gốc rễ nguyên nhân của bản nghị quyết đầy ác ý đang được mang ra trước Hội đồng. Quý vị các bạn sẽ thấy 2 tội ác song sinh của thế giới này đang làm việc: sự hằn thù mù quáng của các thành viên Ả Rập ủng hộ bản nghị quyết này, và sự ngu dốt và dữ dằn vô đáy của những người ủng hộ họ.

The issue before this Assembly is not Israel and is not Zionism. The issue is the fate of this Organization. Conceived in the spirit of the prophets of Israel, born out of an anti-Nazi alliance after the tragedy of the Second World War, it has degenerated into a forum which was this last week described by one of the leading writers in a foremost organ of social and liberal thought in the West as, and I quote:

“rapidly becoming one of the most corrupt and corrupting creations in the whole history of human institutions… almost without exception those in the majority come from States notable for racist oppression of every conceivable hue…”

“Israel is a social democracy,…

… its people and Government have a profound respect for human life, so passionate indeed that, despite every conceivable provocation, they have refused for a quarter of a century to execute a single captured terrorist. They also have an ancient but vigorous culture, and a flourishing technology. The combination of national qualities they have assembled in their brief existence as a State is a perpetual and embittering reproach to most of the new countries whose representatives swagger about the United Nations building. So Israel is envied and hated, and efforts are made to destroy her. The extermination of the Israelis has long been the prime objective of the Terrorist international; they calculate that if they can break Israel, then all the rest of civilization is vulnerable to their assaults”.

Vấn đề đặt ra trước Đại Hội Đồng không phải là nước Do Thái và không phải là Chủ nghĩa Do Thái. Vấn đề là số phận của Tổ chức này. Thai nghén từ tinh thần của những nhà tiên tri Do Thái, sinh ra từ liên minh chống lại Đức Quốc Xã sau bi kịch của Thế Chiến thứ 2, Tổ Chức này đã ngày càng thoái hóa thành một diễn đàn mà mới tuần rồi đã được miêu tả bởi một trong những tác giả hàng đầu trong một cơ quan tối cao của luồng tư tưởng cấp tiến và xã hội phương Tây, và tôi trích dẫn dưới đây:
“nhanh chóng trở thành một trong những tạo vật thối nát và tạo thối nát nhất trong toàn bộ lịch sử các tổ chức của loài người… hầu như luôn luôn là những người đa số đến từ những quốc gia nổi tiếng về áp bức chủng tộc dưới đủ mọi màu sắc mà người ta có thể tưởng tượng…”

“Israel là một nước dân chủ xã hội,…

… dân tộc và nhà nước Israel cực kỳ tôn trọng đời sống của con người, tha thiết đến mức mặc dù nhận thức được rất nhiều khiêu khích vẫn từ chối trong cả phần tư thế kỷ không tiến hành cho dù chỉ một cuộc tử hình một kẻ khủng bố. Họ còn sở hữu một nền văn hóa cổ xưa nhưng mạnh mẽ và một nền công nghệ thịnh vượng. Sự kết hợp các đặc tính dân tộc họ đã thu thập được trong thời gian ngắn tồn tại như một quốc gia độc lập là sự hổ thẹn cay đắng và vĩnh viễn đối với phần lớn các quốc gia mới thành lập mà đại diện của họ vênh váo lòng vòng trong tòa nhà Liên Hiệp Quốc. Vì vậy Israel bị đố kỵ và thù ghét, và nhiều cố gắng đã được thực hiện để tiêu diệt Israel. Sự triệt tiêu Israel đã từ lâu là mục tiêu cơ bản của khủng bố quốc tế; họ tính toán rằng nếu họ hạ gục Israel thì toàn bộ nền văn minh còn lại sẽ dễ dàng bị họ tấn công.

And then he goes on to conclude:

“The melancholy truth, I fear, is that the candles of civilization are burning low. The world is increasingly governed not so much by capitalism, or communism, or social democracy, or even tribal barbarism, as by a false lexicon of political cliches, accumulated over half a century and now assuming a kind of degenerate sacerdotal authority… We all know what they are…”

Và rồi tác giả đi đến kết luận:

“Sự thật đau buồn, tôi lo sợ, là ngọn nến văn minh đang cháy cạn dần. Thế giới ngày càng bị cai trị, không hẳn là bởi chủ nghĩa tư bản, hay chủ nghĩa cộng sản, hay dân chủ xã hội, hay ngay cả bởi chủ nghĩa man rợ của bộ lạc thiểu số, mà bởi sáo ngữ chính trị giả dối, tích tụ hơn nửa thế kỷ và hiện đang mang một hình thức thần quyền hư nát… Chúng ta đều biết chúng là gì…

Over the centuries it has fallen to the lot of my people to be the testing agent of human decency, the touchstone of civilization, the crucible in which enduring human values are to be tested. A nation’s level of humanity could invariably be judged by its behavior towards its Jewish population. It always began with the Jews but never ended with them.

Qua bao thế kỷ, số phận của dân tộc tôi đã là thành tố kiểm tra cho nhân tính, nền móng của văn minh nhân loại, lò rèn thử thách những giá trị tồn tại bền vững của con người. Mức độ nhân văn của một quốc gia luôn luôn có thể được đánh giá qua tác phong của quốc gia đó đối với kiều dân Do Thái trong quốc gia đó. Lúc nào cũng bắt đầu với người Do Thái nhưng không bao giờ kết thúc với Do Thái.

The anti-Jewish pogroms in Czarist Russia were but the tip of the iceberg which revealed the inherent rottenness of the regime which was soon to disappear in the storm of revolution. The anti-Semitic excesses of the Nazis merely foreshadowed the catastrophe which was to befall mankind in Europe.

Các cuộc tàn sát Do Thái dưới thời Sa hoàng Nga chỉ là phần nổi của tảng băng cho thấy sự thối rửa vốn có của một chế độ nhanh chóng biến mất trong bão táp cách mạng. Sự bài bác Do Thái quá đáng của Đức Quôc xã chỉ là điềm báo trước thảm họa sẽ xảy ra đối với tất cả nhân loại ở châu Âu.

This wicked resolution must sound the alarm for all decent people in the world. The Jewish people, as a testing agent, has unfortunately never erred. The implications inherent in this shameful move are terrifying indeed.

Bản nghị quyết tinh vi này phải gióng lên tiếng còi báo động đối với mọi người tử tế trên thế giới. Dân tộc Do Thái, với vai trò là nhân tố thử nghiệm, tiếc thay đã không bao giờ sai. Những điều hiểu ngầm có sẵn trong nước cờ đáng xấu hổ này thật là kinh khủng.

On this issue, the world as represented in this hall has divided itself into good and bad, decent and evil, human and debased. We, the Jewish people, will recall in history our gratitude to those nations, who stood up and were counted, and who refused to support this wicked proposition. I know that this episode will have strengthened the forces of freedom and decency in this world and will have fortified them in their resolve to strengthen the ideals they so value. I know that this episode will have strengthened Zionism as it has weakened the United Nations.

Về vấn đề đã nêu, thế giới với các đại diện các quốc gia trong khán phòng này đã tự phân chia thành hai nửa, nửa tốt nửa xấu, nửa tử tế nửa độc ác, nữa đầy tính nhân văn nửa đê hèn. Chúng tôi, dân tộc Do Thái, sẽ nhớ lại sự biết ơn của chúng tôi đối với các quốc gia đã đứng lên và được biết đến, và từ chối cho bản nghị quyết tồi tệ này. Tôi biết rằng giai đoạn này sẽ củng cố các lực lượng của tự do và đứng đắn trên thế giới và sẽ làm họ mạnh mẽ hơn trong quyết tâm củng cố những lý tưởng mà họ yêu quý. Tôi biết rằng giai đoạn này sẽ cùng cố Chủ Nghĩa Do Thái cũng như nó đã làm suy yếu Liên Hiệp Quốc.

As I stand on this rostrum, the long and proud history of my people unravels itself before my inward eye, I see the oppressors of our people over the ages as they pass one after another in evil procession into oblivion. I stand here before you as the representative of a strong and flourishing people which has survived them all and which will survive this shameful exhibition and the proponents of this resolution. I stand here as the representative of a people one of whose prophets gave to this world the sublime prophecy which animated the founders of this world Organization and which graces the entrance to this building:

“…nation shall not lift up sword against nation, neither shall they learn war any more.” (Isaiah ii, 4)

Khi tôi đứng trên bục diễn thuyết này, lịch sử lâu dài và đáng tự hào của dân tộc tôi trải ra trước con mắt nội tâm tôi, tôi nhìn thấy những kẻ đàn áp dân tộc tôi qua bao niên đại tiếp nối nhau trong đoàn rước ác ôn đi vào quên lãng. Tôi đứng đây trước quý vị là người đại diện của một dân tộc mạnh mẽ và thịnh vượng đã sống sót qua tất cả và sẽ sống sót qua khỏi cuộc triển lãm đáng xấu hổ này cũng như những thành viên của bản nghị quyết này. Tôi đứng đây là đại diện của một dân tộc mà một trong những nhà tiên tri của chúng tôi đã mang đến cho thế giới này lời tiên tri hùng vĩ đã kích động những người sáng lập ra tổ chức thế giới này và làm duyên cho cổng ra vào của tòa nhà này:

“… nước này không được nâng cao lưỡi gươm chống đối lại nước kia, cũng như không được học chiến tranh nữa.” )Isaiah ii, 4)

Three verses before that, the Prophet Isaiah proclaimed,

“And it shall come to pass in the last days… for out of Zion shall go forth the law, and the word of the Lord from Jerusalem.” (Isaiah, ii, 2 and 3)

Ba câu trước đó, Nhà Tiên Tri Isaiah đã tuyên phán,

“Và trong những ngày cuối cùng … từ Zion luật sẽ tiến ra, và từ Jerusalem lời của Thượng Đế sẽ tiến ra.” (Isaiah, ii, 2 và 3”

As I stand on this rostrum, the great moments of Jewish history come to mind as I face you, once again outnumbered and the would-be victim of hate, ignorance and evil. I look back on those great moments. I recall the greatness of a nation which I have the honor to represent in this forum. I am mindful at this moment of the Jewish people throughout the world wherever they may be, be it in freedom or in slavery, whose prayers and thoughts are with me at this moment.

Khi tôi đứng trên bục diễn thuyết này, những giây phút vĩ đại của lịch sử Do Thái đã xuất hiện trong đầu tôi khi tôi đối diện với quý vị, một lần nữa là thiểu số đối với quý vị và có thể là nạn nhân của thù hận, ngu dốt và tội ác. Tôi nhìn lại những giây phút vĩ đại đó. Tôi nhớ lại sự vĩ đại của đất nước mà tôi có vinh dự được đại diện trong diễn đàn này. Tôi nghĩ đến, tại giây phút này, tất cả mọi người Do Thái trên khắp thế giới, dù họ có thể ở nơi nào, tự do hay nô lệ, với những lời cầu nguyện và suy nghĩ của họ ở với tôi trong giây phút này.

I stand here not as a, supplicant. Vote as your moral conscience dictates to you. For the issue is not Israel or Zionism. The issue is the continued existence of the Organization which has been dragged to its lowest point of discredit by a coalition of despotisms and racists.

Tôi đứng đây không phải là một người đang van xin quý vị. Hãy bỏ phiếu theo đúng lương tâm quý vị đòi hỏi quý vị. Vì vấn đề không phải là nước Do Thái và Chủ nghĩa Do Thái. Vấn đề là sự tồn tại tiếp tục của Tổ chức đã bị kéo xuống đến mức thấp nhất của uy tín, bởi một liên mình chuyên chế và kỳ thị chủng tộc.

The vote of each delegation will record in history its country’s stand on anti-Semitic racism and anti-Judaism. You yourselves bear the responsibility for your stand before history, for as such will you be viewed in history. But we, the Jewish people, will not forget.

Lá phiếu của mỗi quốc gia sẽ được ghi nhận trong lịch sử vị thế của quốc gia đó về chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc chống người và chống Đạo Do Thái. Chính quý vị chịu trách nhiệm cho vị thế của mình trước lịch sử, vì người ta sẽ nhìn vào quý vị trong lịch sử như thế. Nhưng chúng tôi, dân tộc Do Thái, sẽ không quên.

For us, the Jewish people, this is but a passing episode in a rich and an event-filled history. We put our trust in our Providence, in our faith and beliefs, in our time-hallowed tradition, in our striving for social advance and human values, and in our people wherever they may be. For us, the Jewish people, this resolution, based on hatred, falsehood and arrogance, is devoid of any moral or legal value. For us, the Jewish people, this is no more than a piece of paper, and we shall treat it as such.

Đối với chúng tôi, dân tộc Do Thái, đây chỉ một giai đoạn thoáng qua trong một lịch sử phong phú và tràn ngập sự kiện. Chúng tôi đặt lòng tin của mình vào Thượng Đế của chúng tôi, vào lòng tin và đức tin của mình, vào truyền thống thiêng liêng lâu đời của chúng tôi, vào nỗ lực của chúng tôi vì tiến bộ xã hội và các giá trị nhân văn, vào chính dân tộc mình cho dù họ ở đâu. Đối với chúng tôi, dân tộc Do Thái, bản nghị quyết này, dựa trên lòng thù hận, dối trá và kiêu căng, hoàn toàn không có một giá trị đạo đức hay pháp lý nào. Đối với chúng tôi, dân tộc Do Thái, đây chẳng là gì ngoài một miếng giấy lộn, và chúng tôi sẽ đối xử với nó đúng như thế.

Phạm Hồng Quyên dịch

One thought on “Các Diễn Văn Làm Thay Đổi Thế Giới – “Hai tội ác lớn: Hận thù và ngu dốt” – Chaim Herzog 1975”

  1. Bài diễn văn này rất tốt để hiểu được người Do Thái là tâm nguyện lập quốc sau 2000 năm tản mác khắp thế giới.

    2000 năm! Cho đến năm 1947 lập quốc trở lại!

    Thật là một sức mạnh văn hóa vô địch!

    Cảm ơn Hồng Quyên và Kiệt.

    Like

Leave a comment