Chào các bạn,

Vấn đề lớn của chúng ta, nhất là các bạn trẻ, là chúng ta có quá nhiều thứ để muốn, và điều nào cũng có thể thành được—muốn làm bác sĩ, cũng muốn làm kỹ sư, cũng muốn thành doanh nhân, cũng muốn thành ca sĩ, cũng muốn thành võ sư, cũng muốn đẹp, cũng muốn nổi tiếng, cũng muốn nói năng lưu loát hấp dẫn, cũng muốn cô Như, cũng muốn cô Thảo, cũng muốn cô Liên… Và hàng trăm thứ này ta muốn là ta đã đạt được ngày hôm qua. Hôm nay là đã quá trễ rồi. Ngày mai là thiên thu bất tận.
Vấn đề có hai yếu tố. Thứ nhất là ta có rất nhiều thứ để muốn, và thứ hai là hầu như thứ nào ta cũng có khả năng đạt được. Muốn thành bác sĩ thì học một hồi là thành, hoặc hát mãi cũng thành ca sĩ, vô mấy chỗ đông người riết thì cũng phải nổi tiếng… Như là mình đi ăn tiệc kiểu buffet, cả trăm món ăn bày trên một quầy, mình chỉ cần đến quầy tự chọn thức ăn. Đang đói bụng mà thấy cả trăm món ăn trước mặt thì hoa cả mắt, chẳng biết chọn gì, bỏ gì.
Nhưng mà chạy theo cả trăm thứ thì cũng rất mệt, mà đôi khi bắt cá 100 tay lại chẳng được con nào. Thế thì làm sao đây khi cuộc đời có quá nhiều thứ để hấp dẫn mình? Ăn thì nhiều quá ăn không hết, bỏ thì tiếc! Ôi, ước chi mình có thể là Tề Thiên Đại Thánh, nhổ một nắm lông lên thổi, biến thành 50 Tề Thiên Đại Thánh, tha hồ làm 50 chuyện khác nhau.
Nhưng ta vẫn chỉ có thể là một ta, thì ta đành kế hoạch hóa đời sống một chút để có thể sử dụng thời gian của mình một cách tối ưu. Ta phải:
1. Thực tế một chút về thời gian. Dù là ta muốn đã nổi tiếng ngày hôm qua kìa, nhưng trung bình thì việc gì cũng cần chừng 10 năm mới đến đỉnh kha khá. Các bạn giữ con số 10 này ở trong đầu. Muốn đi hát, cần khoảng 10 năm kể từ lúc vào nghề để bạn nổi tiếng. Muốn làm bác sĩ, tốn chừng 10 năm kể từ lúc ra trường để thành bác sĩ kha khá. Kỹ sư, luật sư cũng thế… Một số rất ít người may mắn cắt ngắn khúc 10 năm này còn lại 5, 6 năm, có người phải tốn 20, 30 để đạt được một đỉnh đáng kể. Nhưng số 10 là số trung bình cho đa số chúng ta.
2. Tập trung vào một hai điều mình thích nhất: Như là vừa kiên tâm vào trường y khoa để thành bác sĩ, vừa chơi với ban nhạc giờ rảnh vì mê nhạc. Còn các ham muốn khác như thành luật sư, thành họa sĩ, thành nhà thiết kế thời tranh… thì phải tạm gác qua một bên, vì không đủ thời gian đâu mà ôm đồm.
3. Tập trung thêm vào một hai điều hữu ích nhất cho mình trong đời: Mình có hai điều khuyên các bạn. Thứ nhất là môn tư duy tich cực, và thứ hai là môn anh văn. Tư duy tích cực cho chúng ta sức mạnh và năng động để sống tốt và sống mạnh trong tất cả mọi tình huống của đời ta sau này. Tiếng Anh là để ta bị vất vào nơi nào trên thế giới ngày nay nó cũng hữu dụng.
4. Thỉnh thoảng làm quen với các môn học hay môn chơi khác một chút, để mở mang kiến thức. Như đi học một khóa vẽ để xem mình có mê không, đi học một khóa tiếng Tây Ban Nha cho biết, đi học yoga thử xem mình có khả năng thành yogi không…
Nguyên lý là tập trung vào một vài điều mình thích nhất và một vài điều rất cần thiết và hữu ích cho mình. Kiên trì tập trung lâu ngày. 10 năm là con số trung bình để đạt được một đích điểm tạm gọi là đáng kể. Các chuyện khác trên đời thì lâu lâu làm quen một chút để giải trí và mở mang kiến thức, không để chúng làm ta mất tập trung.
Và một ngày nào đó các bạn sẽ nhận ra một chân lý thú vị. Chúng ta mãi miết đi tìm cái gì chúng ta muốn, nhưng khi đạt nó được rồi thì ta thấy thực ra cái ta muốn chẳng phải là điều quan trọng. Điều quan trọng chính là cuộc hành trình đi đến cái ta muốn. Cuộc hành trình, không phải là điểm đến, là điều đáng kể. It is the journey, not the destination, that counts.
Chúc các bạn một ngày ý nghĩa.
Mến,
Hoành
© copyright 2011
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com
Tính cách của em cũng có chút ít giống bạn Bích Diệp . Nhưng em thấy , em cứ giúp đỡ được người khác cái gì là em vui , bất cứ ai và bất cứ điều gì anh ạ . Em thích tìm hiểu các vấn đề tâm linh lắm , say mê hơn luật rất nhiều . Em thích đang hát lắm , cứ động vào nó là em tràn đầy năng lượng và đàn hát cả ngày .
Đọc comment của anh em thấy em đang đi đúng đường rồi , tiếng nói trong em từ Chúa cũng bảo em vậy , vâng tiếng gọi từ bên trong .
Em đọc bài này hơi muộn nhưng thấm anh ạ , dù sao thì sau tất cả em vẫn thấy có sự sắp đặt vô hình và huyền diệu của Chúa để cho em lúc này và bây giờ được nói với anh những lời này .
Em cám ơn anh .
E, Thắng .
LikeLike
Em cảm ơn anh Hoành đã giải thích cho em rõ hơn về ngành luật!!! Em thật phục anh vì đã gắn bó với nó.
Em đã quyết định thi Đại học Hà Nội- trước đây là Đại học ngoại ngữ, năm sau( trường này sẽ dạy ngành quản trị kinh doanh bằng tiếng Anh, anh Hoành ạ, hihihiiii,,, hơn nữa em thi khối D mà tiếng Anh lại được nhân đôi, vui vui vui) Em cảm ơn anh một lần nữa vì những lời khuyên này. Việc còn lại dĩ nhiên là từ lời khuyên của anh thì em sẽ quyết định cho kế hoạch tương lai của mình. Mà tại sao anh Hoành lạ BỊ đi du học Mỹ nhỉ? Đáng lẽ ra anh Hoành phải sung sướng chứ nhỉ? ui, anh Hoành “hài hước” thật… Anh là người Sài Gòn mà. Không biết cái gì cả, thể mà đòi học hỏi anh Hoành. Hihihi… Em chúc anh Hoành luôn luôn yêu nghề hơn nữa.
Bích Diệp.Gr.
LikeLike
Hi Bích Diệp,
Học cử nhân về quản trị kinh doanh (hay các môn tương tự) rồi học tiếp MBA.
Học luật thì có nhiều ngành, sau này em sẽ lựa ngành, tùy theo trường có gì. Tuy nhiên luật thưởng có vài môn rất quan trọng về kiến thức nền tảng, thường là ở năm đầu và năm thứ hai, cho nên sinh viên thường không nắm được hết ý. Nhưng rất quan trọng: Luật học nhập môn: Luật là gì? Liên hệ giữa luật và triết lý, luân lý đạo đức. Nền tảng triết lý của luật. Cao hơn một chút thì có Hình luật và hình sự tố tụng. Luật hành chánh (administrative law) về liên hệ giữa hệ thống hành chánh nhà nước và hệ thống tư pháp quốc gia Luật chống độc quyền kinh tế — hành nghề luật này phải giỏi kinh tế như giỏi luật. International public law (các luật về liên hệ giữa các quốc gia và các định chế quốc tế như Liên Hợp Quốc, Tòa Án Quốc Tế).
Trước kia anh học luật ở Sài Gòn xong thì BỊ đi du học Mỹ. 🙂
LikeLike
Em cảm ơn anh Hoành vì những lời khuyên rất thật này. Nhưng anh cho em hỏi thêm ạ, nếu học MBA thì em nên học khoa đó trong trường Đại học xong, tiếp đó em sẽ học tiếp bằng MBA ạ? Em cũng rất lo lắng về điểm đỗ ạ và cả sức học của mình. Còn về ngành Luật theo như anh nói “có lẽ luật là hay nhất, vì nếu học luật sau này em có thể rẽ ra tất cả các môn kia dễ dàng”. Em đã thấy lợi ích của việc học Luật. Trong xã hội ngày này làm gì cũng cần phải có Luật pháp ạ. Theo một ngành như Luật, anh đã nói ở trên thật sự đúng với điều em mong cũng học được cả Anh văn. Mà Luật thì có nhiều ngành hả anh? Cả luật quốc tế ạ? Mà anh Hoành ơi, em cũng tham trong việc học tập hay làm việc hằng ngày, em thực sự muốn học và làm việc gì có thể Cover được nhiều cái khác. Như vậy mình sẽ dễ dàng để làm tốt mọi việc hơn ạ. Anh Hoành ơi trước kia anh học Đại học Luật xong anh đi du học để nâng cao trình độ ạ? Em thực sự mong lời khuyên hưu ích từ một luật sư dày dặn kinh nghiệm chuyên ngành và cả về lĩnh vực sống như anh. Hihihi…
LikeLike
Hi Bích Diệp,
Vậy thì có lẽ em nên học các môn về quản lí và lãnh đạo.
— Chính trị học, luật, kinh tế phát triển (development economics), xã hội học, MBA (master in business administration). Trong các ngành này có lẽ luật là hay nhất, vì nếu học luật sau này em có thể rẽ ra tất cả các môn kia dễ dàng. MBA cũng cho mình rất nhiều uyển chuyển.
– Đi tu làm ni cô, dì phước hay linh mục/mục sư.
Học ngoại ngữ chuyên ngành (anh văn) thì thường chỉ để dạy môn đó, nhưng kiến thức chuyên môn khác thì lại không có, cho nên sẽ phải dạy học hay dịch/viết sách anh văn cả đời. Khó đổi nghề. Theo một chuyên ngành như luật, rồi học thêm Anh văn thì hay hơn. (Đặc biệt là nếu em học và đọc các vấn đề luật bằng tiếng Anh, thì Anh văn em sẽ rất cao, vì ngôn ngữ trong luật rất chính xác, sai một li đi một dặm).
Em khỏe nhé.
LikeLiked by 1 person
Em xin chào mọi người và cả anh Hoành,
Em cũng đã đọc và xem thêm ý kiến của mọi người. Theo như anh Hoành nói ” đôi khi mình có cái thích nhất nhưng mình chưa nhận” em cũng thấy hơi băn khoăn??? Có thể bản thân mỗi người không nói ra nhưng mình sẽ là người hiểu rõ nhất chứ ạ? Nhưng em cũng thấy điều anh Hoành đưa ra là rất đúng rằng điều mình hay dành nhiều thời gian nói với bạn bè về điều đó có nghĩa là ít nhất mình cũng quan tâm và thích nó thì mình mới làm được vậy, phải không ạ? Dạ nhưng anh Hoành ơi, cho em hỏi một chút, nếu khi mà mình luôn luôn nghĩ và nói với bạn bè về việc chúng ta cần nghĩ cho người khác, hiểu và thông cảm cho họ một chút trong cuộc sống hằng ngày, thì mình thích cái gì ạ? Em cũng hay nói những điều cần phải suy nghĩ sâu một chút thì các bạn lại nói em giống như ‘người từng trải’ và nói em ‘triết lí’ lắm. ( Mà tất cả những điều đó em đều học từ Vườn Chuối của chúng ta và đa phần là bài viết của anh Hoành, hihihi). Em đang băn khoăn không biết chọn ngành học nào cho bản thân vì năm sau em thi Đại học rồi. Em nghĩ không chỉ mọi người đều mong được nhận lời khuyên hữu ích từ một người có thể nói là từng trải như anh mà cả em cũng muốn vậy nữa. Em băn khoăn có nên học thêm một ngoại ngữ chuyên ngành nữa, học tiếp Tiếng Anh ở Đại học hay theo một chuyên ngành khác ? Dạ em xin lỗi mọi người vì em đã bàn về vấn đề MANG TÍNH CÁ NHÂN ở Vườn chuối. Em vẫn là học sinh nên hơi thiếu sự chu toàn. Em mong mọi người có một ngày không để bụng ạ/ Em xin cảm ơn nhiều ạ!!!
LikeLike
Hi Long,
Câu hỏi của Long rất hay. Đôi khi mình biết rất ró cái gì mình thích nhất. Đây là trường hợp dễ nhất.
Đôi khi mình đã có cái thích nhất nhưng mình chưa nhận. Thường thường là cái gì mình (xung phong) tốn thời giờ cho nó nhiều nhất trong ngày. Như, nếu mình tối ngày gặp bạn bè là nói chuyện và tranh cãi chính trị, thì có lẽ là mình thích các chính trị hay luật nhất. Nếu tồi ngày gặp ai cũng nói chuyện kiếm tiền, thì có lẽ mình thích các môn thương mãi nhất. Tối ngày ngồi nói chuyện nhà đát, thì đó là thích địa ốc. Tối ngày ngồi thử các chương trình vi tính, thì đó là thích IT nhất.
Đôi khi minh mơ điều gì nhiều nhất. Tôi ngày ngồi mơ là phi công, hay bác sĩ chẳng hạn.
Nếu còn chưa ra, thì tìm cái gì mình ít ghét nhất. Rồi khi nào nhận ra cái gì mình thích nhất, sẽ chuyển ngành.
Long khỏe nhé.
LikeLike
Chào Bác Hoành,
Trước hết cháu rất đồng ý với 2 nguyên nhân mà bác đã nêu ra đó là: (1) ta có nhiều thứ để muốn và (2) hầu như thứ nào ta cũng có khả năng đạt được.
Tuy nhiên cháu vẫn hơi băn khoăn về nguyên lý giải quyết của bác: tập trung vào vài điểu mình thích nhất và một vài điều cần thiết và hữu ích cho mình.
Điều cháu băn khoăn là: làm thế nào để xác định được (vài) điều mình thích nhất (trong rất nhiều điều mà mình thích)?
Đây là câu hỏi mà cháu trăn trở từ rất lâu nhưng vẫn chưa có lời giải.
Cháu rất hi vọng nhận được trả lời của Bác. Cháu xin cảm ơn ạ.
LikeLike
thành công và hạnh phúc là một hành trình không phải là điểm đến.
bài viết thật hay và ý nghĩa, cảm ơn anh Hoành!
chúc anh luôn khỏe!
LikeLike
cám ơn anh Hoành lại cho em thêm một kỹ năng sống nữa, đúng là học ở Hoành hoài cũng chưa hết bài được nữa. Ủng hộ ý kiến của anh về hai môn học cần học là môn tư duy tích cực và môn Anh Văn.
LikeLike