Category Archives: Thơ

Mùa Đông

Em gửi cho anh mùa đông

Băng giá thỏa lòng anh thèm tuyết

Cành cây trắng lung linh ánh biếc

Vương quốc cổ tích nào mẹ kể ngày xưa

Em gửi cho anh ánh nắng trưa

Bừng sáng trong trời đông lạnh giá

Giữa tuyết trắng trái tim mùa hạ

Giữa giá băng em vẫn có anh.

Phan Bích Thiện
Hungary

Giao Thừa

Bút rón rén lướt trên thềm giấy mới
Tĩnh lặng đêm tràn ngập đến vô cùng
Tim xao động như không, không thể đợi
Ôi xuân về, tươi thắm, bao dung

Đã chất ngất những mùa đông buốt giá
Đã vùi say quên ly biệt, rụng rơi
Đã tự nhủ chỉ trụi trần sỏi đá
Chợt cháy tan trong hơi thở lạ người

Bút hãy rắc một hạt yêu lên giấy
Sớm xuân kia hạt qúy giá nảy mầm
Ta ủ kín chờ nắng lên, khẽ cấy
Vào tim anh đôi lá biếc, âm thầm

Chúa xuân hỡi! Xin nguyện cầu hạnh phúc
Cõi nhân gian ai cũng ấm ân tình
Dường như tiếng thì thầm bên cửa
Gió đầu mùa, hay tia nắng bình minh…

Hoàng Thiên Nga

Thở hơi ấm giữa trời đông

Thở hơi ấm
Giữa trời đông
Cuối năm
Bên cạnh dòng sông
Băng giá
Và những rừng cây trụi lá
Những dãy đèn Giáng Sinh
Còn sáng trên những nóc nhà
Những bầy em nhỏ
Còn trượt băng trên mặt dòng sông

Một năm lại sắp qua
Chuông giao thừa sẽ điểm
Và ta sẽ rủ bỏ những muộn phiền
Những dại khờ
Lầm lỡ
Viết lại trang sách mới
Trinh nguyên

Tạ ơn mùa đông
Đã làm sạch đất trời
Đã tuốt hết lá vàng lá chết
Để cuộc đời có thể vào xuân

Tạ ơn Trời đã cho ta những ngày lạnh giá
Để tuốt sạch những gai góc hồn ta
Để ta có thể tái sinh
Trong ánh bình minh mới

Tạ ơn mọi người
Đã cho mùa đông muộn phiền rơi rụng
Để cùng nhau
Ta có thể vào xuân
Với nụ non và những sắc màu

Vạn mùa đông đã qua
Vạn lần ta đã chết
Và vạn lần ta đã tái sinh
Trong những tháng năm lang thang trần thế

Tạ ơn Trời
Đã giữ ta trong vô lượng luân hồi
Để ta mãi sinh ra
Vào tâm thức mới
Vào những cõi trời
Gần hơi thở
Của Tình-yêu

Thở hơi ấm
Giữa trời đông
Bên cạnh dòng sông vô lượng

TĐH
4:32 pm, Wednesday, Dec. 30, 2009
Lake of the Woods, Virginia,  USA

Mùa Đông

Ở bên này trời đã vào đông
Gió lạnh se se má thêm hồng
Tuyết nhẹ bay bay ngoài cửa sổ
Nơi quê nhà có thoáng lạnh không?

Con đường dài lạnh cóng bàn tay
Mùa đông băng giá nơi chốn này,
Bỗng thèm ánh nắng hanh nhè nhẹ
Cùng gió heo may lá bàng bay.

Mùa đông bên này cây chẳng xanh
Trên nền tuyết trắng trơ trụi cành
Bỗng nhớ quê hương mình nơi ấy
Bốn mùa đất nước ngát màu xanh.

Lại bước đến ngày lễ Giáng sinh
Tấp nập ấm cúng mỗi gia đình
Nhộn nhịp, quây quần vui đoàn tụ
Trào nhớ người thân chốn quê mình.

Tuyết vương mái tóc trắng lung linh
Nghẹn ngào nhịp đập trái tim mình,
Muốn nhắn gửi nơi quê xa ấy
Người con viễn xứ vẫn trọn tình.

Phan Bích Thiện
Hungary

Sợi Tóc


Mỗi lần anh về muôn
Em thường hay buồn phiền
Nghĩ thầm chắc anh chán
Căn phòng nhỏ thông thênh

Mỗi lần anh trầm ngâm
Em thường hay tức tối
Mỗi lần anh sôi nổi
Em tràn đầy nghi ngờ

Khi anh đi đâu xa
Aó giày như ngày hội
Giọng nghe chừng hát ca
Trái tim em nghẹn rối

Bên anh giữa ban mai
Cùng anh trong chiều tối
Luôn âm thầm câu hỏi
Muôn thuở của riêng mình

Bao nhiêu nỗi ghen hờn
Đốt em chừng khô héo
Bên anh em khác nào
Một tinh cầu xa ngái

Bỗng sáng nay em thấy
Trên mái đầu anh nghiêng
Những sợi trắng đan xen
Những sợi trắng ngời lên

Màu tóc như chớp lửa
Hóa thân em bất ngờ
Trong thoát thai đau đớn
Nhận ra mình dại khờ.

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Quê Hương trường ca – Đoạn 2

Đêm xa quê hương đầu tiên đêm lạnh trắng phận người
Hơn cả đêm xa xưa em rời lòng mẹ
Đêm xám hoang tương lai, đục mờ quá khứ
Đêm phập phềnh trong nhịp đập con tim
Đêm bập bềnh giữa biên giới trắng – đen
Đêm xô bước người lạc miền hoang tưởng
Em như con ma hỏng chân – chập chờn, nhẹ bổng
Trôi dần khỏi quê hương như bước giữa đất mê
Rồi đi
rồi đi
rồi đi
Xa con mương xanh, bỏ cuộc tình xanh – đi biệt
Mất hút sau lưng ngả đường mòn quen thuộc
Mái tranh ngầu, cánh diều nắng, bụi ớt khan
Mẹ già coi như em đi hoang
Cha già coi như em đã chết
Bạn bè bên khung cửi hững hờ nhắc tên em rồi tiếp tục công việc
Lúc
Trên xa lạ bước đường
Em đi và đi mãi trong cô đơn
Không một lần ngoái nhìn lại xóm thôn
Riêng mang nỗi nhớ lớn lao nơi đáy mắt
Một miền đất giấu mình nơi thẳm sâu kí ức
Tự xưa.
Trong rừng già nhiệt đới Campuchia em gọi quê hương
Giữa xôn xao phố xá
Trên ngọn đồi xứ lạ
Dưới mưa tầm tã miền Pnông-Pênh hay tuyết trắng xứ Laval
Trong bao la dọa nạt của đại dương
Giữa đồng không bát ngát
Dưới mái tranh tồi tàn hay trên cao sang lầu các
Trong đám đông và trong cô đơn
Khi giữa cuộc đi mất hướng hay tìm lại con đường
Khi còn tiếng nói hay cả không còn tiếng nói
Em vẫn gọi
– Quê hương.
Ôi quê hương
Quê hương xa xôi nhưng quê hương rất gần
Quê hương mãi sống trong em dù đêm nay tối mò thời vận
Dù lạc lối giữa rừng hoang không còn hạt cơm, củ sắn
Dù đất phương Tây gió ôn đới lạnh lùng
Dù trong hất hủi chua xanh hay săn đón chín hồng
Dù khi cái chết lù lù trước mặt
Cái chết đến và đi, đứng nhìn trừng em rồi đi khuất
Ôi cái chết nhiệm mầu!
Cái chết đắng cay, cái chết ngọt ngào
Cái chết thoắt đánh mất em, cái chết chợt đưa em vào cuộc tình huyền diệu
Đưa em đến đỉnh cao tuyệt diệu
Của con đường
Đưa em về gần gũi quê hương.
Quê hương
Quê hương xa nhưng quê hương gần hơn bao giờ
Quê hương có mẹ, có cha, có hàng xóm, bạn bè
Quê hương có những vú đồi khô khốc
Quê hương không có cụm mây che mát trẻ em đầu húi trọc
Không có giọt mưa cho khát lũ trâu gầy
Quê hương ôm sầu to lớn khôn khuây
Quê hương đợi em về mang theo niềm vui nho nhỏ
Ôi ! Phải chăng chỉ kẻ bỏ xa quê hương quê hương mới ban cho nỗi nhớ
Nỗi nhớ quê hương?

Inrasara

Xương Rồng Trên Cát

Sa mạc khô cỏ cháy
Chắt chiu giọt sương đêm
Xương rồng trên cát mềm
Nhè nhẹ lay theo gió.

Trổ ngàn hoa rực đỏ
Giữa bầu trời mênh mông
Tỏa hương thơm thắm nồng
Thân vương đầy gai chông.

Tỉnh hồn em biết không
Bình minh ánh nắng hồng
Xóa sương đêm mờ mịt
Tạo đời sáng xanh trong

Xương rồng trên cát nóng
Hiên ngang sống giữa trời
Mót từng giọt sương rơi
Thầm vươn mình vô tận.

Hồng Phúc

To Anne – Gửi Anne

Anne,

Some day
I will be ashes
And I wish
I can rest in peace
at Lido Marina Village with you

Yes. Why not?
I know you will say like this
We were best friends,
and shared what we could

So lonely I see the ocean right now
My tears move
But my heart feels peaceful and generous
Crying is not bad, if we need
You think so, don’t you?

Anne,
Please, don’t complain any thing
I am fine, really fine

This year nearly ends
The another will come

Life is short,
but it is precious
I do live and live happily
It does not matter
the risk is incident to life

Anne,
Please, don’t worry about me
I can handle my sadness
I see you in my prayers forever and ever

Vivian

Bản dịch Việt ngữ

GỬI ANNE

Một ngày nào đó
mình sẽ trở thành tro bụi
Và mình ước mơ
mình sẽ được an nghỉ
tại Lido Marina Village cùng với Anne

Vâng. Tại sao lại không như vậy, nhỉ?
Mình biết Anne sẽ nói thế
Chúng mình là bạn thiết,
đã chung chia những gì có thể chia xẻ với nhau

Thật đơn độc mình đang nhìn biển
Nước mắt tuôn chảy
Nhưng trái tim của mình thật bình an và sảng khoái
Khóc không tệ, khi chúng ta cần khóc
Anne có nghĩ như vậy không?

Anne,
Xin đừng trách bất cứ điều gì
Mình rất bình an, thật đấy

Năm sắp hết
Ngày tháng mới sẽ đến

Đời sống ngắn ngủi
nhưng quí giá
Mình sống và vui sống
Mặc kệ hiểm hoạ luôn gắn liền với cõi đời

Anne,
Xin đừng lo lắng cho mình
Mình chịu đựng được những nỗi buồn của tự thân
Mình mãi mãi nhớ đến bạn trong lời cầu nguyện

Vivian
11:05am Saturday 26 December, 2009

Sao xuân đã về giữa mùa đông

Sáng nay mặt trời thức dậy
Rất trong và rất sáng
Cánh đồng tuyết
Lấp loáng như gương

Những cánh tay mặt trời
Mềm ấm
Ôm anh rất chặt
Những vòng lụa nắng
Quấn quanh

Cà phê đen sóng sánh
Đôi mắt sóc
Long lanh
Trên cành nặng tuyết
Nghiêng nhìn cánh đồng

Hay nhìn những đồi thông?

Hoa tuyết
Chơi vơi
Giữa lưng trời
Tan trên những vạt nắng xiên
Từ những vòm mây trắng

Như là nắng xuân
Xuân nắng

Ồ!
Sao xuân đã về
Giữa mùa đông?

TĐH
12:10 pm Monday Dec. 28, 2009
Lake of the Woods, VA

Thảo thơm đâu cần phải nhiều lời

(Về bài thơ IM LẶNG của Nguyễn Hữu Quý)

IM LẶNG

Sinh ra kề mắt bão
mẹ bọc tôi trong vạt phù sa
cái cuống rốn người vùi nơi gốc rạ
im lặng rễ đồng nhập vía hồn tôi

Tôi lớn lên với cây lúa ít lời
sau giông gió chỉ nói bằng hạt chín
hạt lép tập bay, hạt đầy học nhịn
lúa dạy tôi ngôn ngữ chiêm mùa

Tôi học ướt từ mưa
học khô từ nắng
học lội từ bùn
học hát từ trăng
học chắt chiu từ chua mặn đồng làng
và, sau nữa tôi học về im lặng

Im lặng rễ, im lặng cành, im lặng…
ừ nhỉ, thảo thơm đâu cần phải nhiều lời
sau vỏ trấu là trắng ngà hạt ngọc
chứa những điều ân nghĩa chẳng xa xôi

Biết im lặng khó hơn mười lần nói
lặng lẽ đi cũng chẳng phải dễ dàng
tôi nín lại tiếng reo mùa ló rạng
để ra đồng cúi mặt cấy mạ non!

(Nguyễn Hữu Quý)

Cảm nhận về tập thơ Im lặng trên cao của Nguyễn Hữu Quý, Nguyễn Đào Nguyên đã viết Đó là cái im lặng hướng thiện, siêu việt thế gian. Đó cũng là một cách tồn tại của con người. Một cách thế nghiêng nhiều hơn về minh triết Á đông. Bởi lên cao là nối với đại không, với vũ trụ, nơi hóa giải vui buôn đắc thất của đời người
Nếu Im lặng trên cao là im lặng của con người đã có nhiều trải nghiệm, của hồn thơ đang chín, là hệ quả của những gì làm nên người thơ Nguyễn Hữu Quý thì Im lặng là một tự sự chân thành nhưng không kém phần sâu lắng khiến người đọc dễ cảm. Nói cách khác để có được im lặng, ngoài sự vượt lên những va đập của sóng đời trước hết anh có hạnh phúc được hưởng nâng niu từ những nguồn thương vô hạn , đã học với những bậc thầy gần gũi nhưng thông tuệ và các bài học mà anh tích góp ấy được nhà thơ thổ lộ trong tác phẩm này.

Hãy nghe anh khai báo: Sinh ra kề mắt bão / mẹ bọc tôi trong vạt phù sa / cái cuống rốn người vùi nơi gốc rạ / im lặng rễ đồng nhập vía hồn tôi .

Là vậy. Người mẹ sinh ra anh đã nhận từ quê hương quà tặng quí báu là vạt phù sa để bọc anh giờ sinh nở và gốc rạ để vùi cuống rốn. Bọc – Vùi – Mẹ – Gốc rạ. Gần gũi quá, thân thiết quá. Có nâng niu nào hơn, thương mến nào bằng. Chính trong khoảnh khắc chào đời ấy im lặng đã trở thành thuộc tính của anh.

Kề mắt bão là miền Trung, nơi lũ tràn qua mặt, bão giật ngang đầu nơi nhạy cảm đến từng tấc non nước ( Miền Trung- NHQ), nơi thử thách sức chịu đựng của con người cũng như cây cỏ đến nỗi ít lời trở thành phẩm chất sở hữu không chỉ riêng của người mà của luôn cỏ cây vùng đất này. Đại diện đặc trưng là cây lúa và anh đã lớn lên với lúa, học từ lúa bài học về sự khiêm tốn thanh cao: Tôi lớn lên với cây lúa ít lời / sau giông gió chỉ nói bằng hạt chín / hạt lép tập bay, hạt đầy học nhịn / lúa dạy tôi ngôn ngữ chiêm mùa

Ngôn ngữ của lúa là âm thanh lao xao, mượt mà khi gió ngang qua cánh đồng thì con gái, là tiếng rì rào trĩu nặng ân tình khi phù sa và mặt trời đã lặn đủ vào hạt. Ngôn ngữ của lúa là màu vàng tươi vui khi được mùa, cũng có thể là màu ủ ê thuở thất bát. Ngôn ngữ bình dị đó chỉ được nói lên bằng hạt chín, cũng là bằng thành quả của những ngày gom nhặt. Lúa học bay, học nhịn. Còn nhà thơ, ta hãy nghe anh tâm sự: Tôi học ướt từ mưa / học khô từ nắng / học lội từ bùn / học hát từ trăng / học chắt chiu từ chua mặn đồng làng

Phải chăng anh đã học thích nghi; rèn giũa kỷ năng sống; kết tinh vẻ đẹp tâm hồn mình từ thiên nhiên của chính quê hương anh để rồi:Và, sau nữa tôi học về im lặng / im lặng rễ, im lặng cành, im lặng…

Dù im lặng rễ đồng nhập vía hồn tôi hay nói cách khác dù im lặng là bẩm tính, anh vẫn chưa bằng lòng bởi cái tự nhiên nhi nhiên đó chưa phải là tinh hoa, chưa làm nên con người đích thực. Vì anh nghiệm ra: ừ nhỉ, thảo thơm đâu cần phải nhiều lời / sau vỏ trấu là trắng ngà hạt ngọc / chứa những điều ân nghĩa chẳng xa xôi

Đọc đến đây có lẽ không ai không thốt lên “Ồ! Giản dị quá. Tinh tế quá. Như ca dao, tục ngữ”. Thật vậy, nhà thơ nói lên điều rất thực sau vỏ trấu là trắng ngà hạt ngọc nhưng tầng tầng ý nghĩa sau cái rất thực đó mới hàm súc, thuyết phục làm sao thảo thơm đâu cần phải nhiều lời”.

Lưu Đại Khôi (đời Thanh) đã kết luận “ giản dị là cảnh giới tận cùng của văn chương”, phải chăng trong khổ thơ này Nguyễn Hữu Qúy đã chạm đến cảnh giới rồi? Người đọc cũng đồng ý rằng một lần nữa lúa lại là người thầy gần gũi, uyên bác nhưng hết sức thầm lặng của anh, giúp anh nhận chân được giá trị của một phẩm chất phải có của kẻ làm người đúng nghĩa nhất mà không cần sách vở hay triết thuyết: Biết im lặng khó hơn mười lần nói / lặng lẽ đi cũng chẳng phải dễ dàng

Người xưa dạy “ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”. Điều đó cho hay NÓI khó biết nhường nào. Vậy mà ở khổ thơ cuối này, anh đã đưa ra kết quả bài toán so sánh độ khó của BIẾT IM LẶNG và NÓI khiến ta thảng thốt: mười lần. Không dễ gì biết im lặng khi quanh ta chất ngất những thứ đầu độc tâm hồn tình cảm trí tuệ khiến ta phải nói dù là hằn học nanh nọc hay bông lơn giễu nhại. Không dễ gì biết im lặng khi ta còn mải mê bơi lặn trong bể si ái. Biết im lặng là chuẩn mực của sự NGỘ, mà mấy ai…?

Có lẽ nhiều người không đồng ý với con số chính xác trong câu thơ này. Sao không phải là năm , bảy, thậm chí một trăm mà lại là mười. Theo tôi số mười ở đây chỉ là cách nói chứ không phải là con số thực. Số mười chỉ sự vẹn toàn; sự khó đạt tới ( !). Điều đó có nghĩa là “ cực kỳ khó, vô cùng khó”.

Bài thơ kết thúc bằng một sự kìm nén : kìm nén niềm vui của người thấy được thành quả nhưng không phải để tự mãn, phỉnh nịnh mình mà để gieo mùa vui mới: Tôi nín lại tiếng reo mùa ló rạng / để ra đồng cúi mặt cấy mạ non

Đọc bài thơ Im lặng cùng lúc ta có thể nhất quán thơ với tính cách, tâm hồn nhà thơ và cảm nhận được sự lớn lao trong từng hoạt động nhỏ của con người miền Trung nói riêng -Việt Nam nói chung – mà cây lúa là biểu tượng gần gũi – là ẩn dụ chủ ý, đồng thời ta vừa tận hưởng cái thú nhẩn nha với câu chữ giản dị vừa thấm thía ý nghĩa sâu xa của sự khiêm tốn thấm đậm triết lý – một phẩm chất ngày càng trở nên thiếu từ trong cả ý nghĩ và cách hành xử của nhiều người giữa cuộc sống đang nhiều thêm bao bộn bề lo toan nhưng ít dần những giờ khắc lắng đọng để mỗi người có thể nhìn lại mình nhằm tự rèn giũa phần NGƯỜI.

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Ban Mê Thuột em

Ban Mê Thuột em
Mưa trôi dấu chân mềm
Anh ngồi ngoài Ngả Sáu
Đợi em buồn đêm đêm
Ban Mê Thuột em
Thêm một ngôi sao nữa
Như một đôi mắt lửa
Mông mênh cháy một mình
Em có còn
Mái tóc dài bồ kết
Mùa đông
Lếch lê tìm về ngày xưa
Ban Mê Thuột ơi
Nhạt rượu cần rồi
Môi mềm môi rủ rượi
Ngậm giọt cà phê buồn chát đắng xa xôi
Ơi em có khi nào
Thao thức như ngàn sao
Đợi trái tim khô máu
Hát khúc hát ngày nào
Ban Mê Thuột em
Đợi em buồn đêm đêm.

Bùiminhvũ 10-2009

You leave and you will be back – Anh đi rồi anh lại về

YOU LEAVE
AND YOU WILL BE BACK

You leave
And you will be back

Yes. I do believe so

Because you live any where
or you do any thing
You always see the same sky,
the same sun,
the same moon,
and enough the stars.
And all above are me.

You know that
So quiet and delicate is my room
I keep my mood silent and pure
Let I can do what I promise
with my best friend Anne

Also let I can write to you
Even though you read or not

I do not ask why
Just thinking and thinking of you
You have your own reason
to show your weird behaviors like this

This is not a big deal
You completely know that
I do not change my mind

As I take my oath to be your intimate soul
Neither contract nor request like this or like that,
I, silently, stay in your life by my generous heart

And I do believe the only thing
You leave
And you will be back

For I know that
Any where you live
Any thing you do
You always see the same sky,
the same sun,
the same moon,
and enough the stars.

And the most special and important thing is:
All above are me

Vivian


(Bản dịch Việt ngữ)

ANH ĐI
RỒI ANH LẠI VỀ

Anh đi
Rồi anh lại về

Vâng. Em thật tin như vậy

Vì anh sống ở nơi đâu
hay làm bất cứ điều gì
Anh luôn nhìn thấy cũng một không gian
cũng một mặt trời
cũng một ánh trăng
cũng bấy nhiêu tinh tú
Và tất cả những điều ấy chính là em

Anh đã biết
Thư phòng của em tĩnh lặng và tao nhã
Em giữ tâm thái an tịnh, trong sáng
Để em có thể làm những điều đã hứa
với Anne, bạn thân của em

Cũng là để em viết cho anh
Dù anh đọc hay không đọc cũng vậy

Em không hỏi tại sao
Chỉ thinh lặng nghĩ và nghĩ đến anh
Anh có lý do riêng
Để tỏ thái độ khác thường như vậy

Chuyện cũng không có gì trầm trọng
Anh tất nhiên rất hiểu
Lòng em không thay đổi

Một khi em tuyên hứa là bạn lòng của anh
Không khế ước cũng không đòi hỏi bất cứ điều gì
Rất lặng thầm, em đi bên cạnh cuộc đời anh bằng trái tim độ lượng

Em xác tín một điều duy nhất
Anh đi
Rồi anh lại về

Vì em biết
Sống ở đâu
Làm việc gì
Anh luôn nhìn thấy cũng một không gian
cũng một mặt trời
cũng một ánh trăng
cũng bấy nhiêu tinh tú

Và điều đặc biệt thiết thực nhất:
Tất cả những điều ấy chính là em

Vivian
8:19am Sunday 27 December, 2009

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ

Chào các bạn,

“Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ”. Đây là một trong những bài hát rất nổi tiếng được viết dành tặng cho những em bé của trường tiểu học Xinjiang tại Tứ Xuyên trong vụ động đất 12-5-2008, với con số người thiệt mạng lên trên 70 ngàn và 18 ngàn người mất tích.

Uyên đã dịch bài này sang tiếng Việt.

Hai links video sau đây, một link là lời thơ nguyên thuỷ, một link bài nhạc.

1. http://v.youku.com/v_show/id_XNTE1NjIzNDA=.html

2. http://v.youku.com/v_show/id_XMzA4NDk5OTY=.html

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ

Con gái bé bỏng
Con hãy nắm lấy bàn tay của mẹ
Đường lên thiên đường tối lắm phải không con.
Mẹ sợ con của mẹ bị vấp
Hãy nhanh nắm lấy tay mẹ
Hãy để mẹ được đi cùng với con.
  
Mẹ ơi,
Đường lên thiên đường sao tối vậy mẹ.
Con không thể nào nhìn thấy tay của mẹ.
Từ khi bức tường đó đổ xuống.
Ánh sáng đã không còn ở nơi đây.
Và con không thể nào nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của mẹ.
 
Ôi, con yêu bé bỏng của mẹ.
Mẹ mong con được yên lòng.
Mong cho đoạn đường trước mặt con sẽ không còn ưu sầu.
Xin con hãy ngoắc tay cùng bố mẹ.
Hãy nhớ đến hình dáng của bố mẹ.
Để kiếp sau ba chúng ta được đoàn tụ bên nhau.
  
Mẹ ơi,
Con xin mẹ đừng quá đau lòng.
Đường lên thiên đường tuy tối.
Nhưng có rất nhiều bạn học cùng đi với con.
Chúng con đã dặn nhau là không được khóc.
Mẹ của một người cũng là mẹ của tất cả chúng con.
Và Mẹ ơi, mối chúng con cũng đều là con của các mẹ.
Những ngày không có chúng con bên cạnh.
Mẹ hãy giành tình thương yêu đó tặng lại cho các bạn còn được sống.
  
Mẹ ơi,
Con xin mẹ đừng khóc.
Vì nước mắt không làm sáng con đường chúng con đang đi.
Mẹ hãy để cho con được từ từ bước đi.
 
Mẹ ơi,
Con sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh của gia đình mình.
Sẽ ghi nhớ đến lời hẹn của chúng ta,
Kiếp sau nguyện được tụ họp bên nhau.

  
(Kiều Tố Uyên dịch từ Trung văn)

Youtube cũng có các video về bài thơ/hát này. Sau đây là 3 videos trên youtube. Video đầu tiên là bài hát và video thứ hai là bài thơ “Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ.” Video thứ ba là bài You Raise Me Up, tưởng niệm trận động đất.
.

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ – Nhạc

.

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ – Thơ

.

“You Raise Me Up” Tribute to China Quake Victims

Một Thoáng

Có lần đi hái lá dâu
Cuối xuân trời ấm một màu nắng hanh
Ngỡ như đang độ mùa xanh
Em vin cành. Anh đứng nhìn. Ngẩn ngơ…

Con chim trong lá bất ngờ
Vút lên .
Chơt nhớ ngây thơ qua rồi

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Người đàn bà bé nhỏ

Người đàn bà bé nhỏ
Băng mình ngang cơn giông
Lời thị phi ruồng rẫy
Mưa xóa nhòa sau lưng

Giữa rã rời thân thể
Quẫy từng đợt sóng thiêng
Dường như con gọi : Mẹ …
Từ sâu kín vô biên

Trái tim bừng lửa ấm
Giọt giọt tràn lên môi
Vuốt tay dài xuống ngực
Xanh xao một nét cười

Gió mưa còn tê tái
Lối về thăm thẳm xa
Người Đàn Bà Bé Nhỏ
Sông núi nào chẳng qua …

Hoàng Thiên Nga