Thế là cây bàng góc vườn đã không còn nữa. Sáng chủ nhật định rủ bạn tụ tập đâu đó cho vui, chị hàng xóm chạy sang báo người hạ cây đã đến (biết chị cần nên chị ấy đã tìm giúp). Hơi bất ngờ vì không được hẹn trước nhưng khó có dịp. Đành bỏ đi chơi, may chưa kịp gọi ai. Thỏa thuận xong hợp đồng miệng: “Chúng em hạ, chị dọn. Chỉ 3 xị, bảo đảm cây khác trong vườn cũng như hàng rào không hư”. Vội đốt ba cây nhang khấn vái. Mục đích:
1. Xin phép Lâm thần; Thổ thần. (Nghe đâu ở các nước văn minh, muốn hạ cây trong mình trồng ở vườn cũng phải xin phép, được OK mới tiến hành nếu không thì bị phạt. Nước mình chưa có luật đó nên xin các thần).
Chạm môi chén rượu Làng Vân
Say câu quan họ tần ngần bước ai
Giòn tan vỡ giữa tiếng cười
Bánh đa Kế khiến xui người gần nhau
Sông Thương trong nửa giòng sâu
Xui mắt ướt nói thay câu hẹn hò
Nhan Biền ẩn khuất mây mờ
Bâng khuâng hỏi Phượng hoàng xưa nơi nào Continue reading Một thoáng Bắc Giang→
Nếu không có con nhà sẽ rất buồn
Mỗi người âm thầm một góc
Nỗi nhọc nhằn sau một ngày lao lực
Sẽ đầy hơn nơi cha
Bao muộn phiền trước cuộc sống nhiêu khê
Sẽ nhân thêm nơi mẹ
Nếu không có con
Bao lỗi lầm đời mẹ đã từng
Cứ cào xé tim cha hằn nếp nhăn lên trán
Bao thói tật cha, mẹ âm thầm chịu đựng
Sẽ bùng lên đốt tình mẹ trao
Tiếng chí chát của bầy sẻ trong vòm hoa giấy đánh thức chú mèo ngủ trước hiên nhà. Vểnh tai. Hé mắt. Động đậy hàng ria. Gầm gừ đe dọa. Chú mèo lại mơ màng.
Bầy sẻ vẫn vô tư. Chúng líu ríu cãi nhau. Có lẽ đang tranh luận với nhau về trưa tháng sáu lạ lùng không nắng không mưa dìu dịu rủ rê. Nào hay chú mèo có thể bất thần lao vuốt.
Hà Nội ùa vào tôi vừa lạ vừa quen. Phố.Phố. Tên. Tên. Từ nhạc. Từ thơ. Từ những trang văn chạm hình vào mắt. Háo hức trẻ thơ.Hân hoan thiếu phụ. Tôi lang thang Hà Nội một ngày tháng bảy – Với người. Continue reading Một ngày Hà Nội→
Lớp háo hức theo dõi từng giòng lịch tổng kết năm học do lớp trưởng Hằng đang nắn nót ghi lên bảng.Gây xôn xao nhất là giòng cuối: “Thứ bảy : tổng kết phát thưởng” được viết bằng chữ to đậm. Nó đồng nghĩa với kỳ nghỉ hè thật sự đến,với rong chơi thỏa thích. Lớp nóng lên bàn tán. Có đứa hét toang: “Đã quá. Đã quá. Sắp được thoải mái rồi” khiến lớp trưởng Hằng phải cáu kỉnh gõ thước lập lại trật tự. Cả lớp thốt im phắc rồi lại như ong vỡ tổ. Vừa lúc trống tan trường giòn giã vang lên.Tíếng bàn ghế bị xô đẩy, tiếng í ới át cả tiếng lớp trưởng đang ra sức gào “ Khoan đã. Chờ tớ dặn tí đã.” Ai nấy ùa ra cửa. Linh, Ngọc, Nhàn,Trung và Y Nguyên nhanh chóng gặp nhau, vừa đi vừa rôm rả:
Tuổi thơ luôn gắn với những mơ ước. Mơ ước của chung của nhiều cô cậu học trò là đừng học mà vân có kiến thức, điểm vẫn cao.
Nơi tôi ở và dạy học gần nhiều buôn của đông bào Ê Đê . Lên cấp hai nhiều em đến học ở trường tôi công tác, mỗi lớp có chừng bốn hoặc năm em ( bây giờ thì nhiều hơn). Các em hiền ngoan nhưng phần nhiều có kết quả học tập lẹt đẹt, cá biệt mới có em đạt tiên tiến . Nhiều lần trong giờ học- nhất là sau mỗi lần phát bài hiểm tra, tôi đọc thấy trên nét mặt nhiều em đang nhìn tôi nét gì đó rất thương vẻ như là ân hận, như là khát khao . Những lúc ấy tôi nghĩ giá có phép màu tôi sẽ giúp các em tiếp thu nhanh, dễ thuộc bài để các em không còn vẻ khác thường ấy nữa. Và tôi viết truyện ngắn này.
***
LÁ THUỘC BÀI
“Này . Của cậu đây. Cất nhanh kẻo mấy đứa khác thấy”
“Sao ít thế này? Tớ không chịu đâu”
“Thì cậu chả bảo là không thể nào học thuộc bốn môn là gì . Vậy phần cậu bốn lá là phải rồi”
“Ai bảo bốn . Sử, Địa, Sinh học, Công nghệ, Anh văn cả môn Văn nữa mà”
“ Rõ lắm chuyện. Thôi. Cầm lấy.”
“Tớ chả thèm nữa đâu. Cậu tham lắm. Cầu cho phép thần không đến với cậu.”
Nhỏ Hải vùng vằng với nhỏ Hằng rồi hất tay nó đang cầm nắm lá gói trong giấy bóng khiến nó rơi xuống chân H’Rơm .
“Hải, Hằng. Hai em mất trật tự. Lên bảng ngay”
Tiếng thầy Tuấn giận dữ khiến hai đứa xanh mặt, đùn đẩy nhau rồi líu ríu theo nhau đi.
Từ nãy giờ H’Rơm không nén nỗi tò mò khi nghe hai đứa thầm thì với nhau về sự thần kỳ của một loại lá. Hai đứa hí hửng ra mặt với nhau rằng từ nay sẽ chơi thoả thích, không cần học mà vẫn thoát khỏi nạn “ chào cờ ” như bấy nay khi bị thầy cô kiểm tra bài trên lớp. H’Rơm vừa phải cố ngồi nghiêm nghe thầy giảng,vừa căng tai hết cỡ mới lỏm bỏm biết công dụng và cách thức sử dụng loại lá thần đó và không cưỡng được ý muốn thấy tận mắt. Nhưng đời nào hai nhỏ đó chịu cho xem Thật may, cơ hội đã đến. Nhân lúc thầy đang hỏi tội hai nhỏ xí xọn, H’Rơm cúi nhặt lên và sững sờ. Thì ra lá thần là đây. Lá này đầy ở hiên nhà cô Mai hôm cô ốm cả lớp đến thăm, Rơm cũng đi cùng. Mình sẽ xin cô. Chỉ cần ba lá thôi.Ba lá cho ba môn Văn học, Địa lý và Anh văn. Chẳng cần đến năm như nhỏ Hải. H’Rơm mong sao giờ học qua thật mau. Kìa ! Thầy Tuấn đã cho hai đứa về chỗ sau khi cho mỗi đứa hai thước kẻ vào tay. Phải làm như không hay biết gì kẻo hai cái miệng đó xúm lại la lối thì khốn. Chút nữa tan học, đợi lớp về hết mình sẽ ghé nhà cô Mai. Nhà cô ở gần trường,trên đường về thôi mà.
H’Rơm không ham chơi như hai nhỏ Hải và Hạnh. Nhưng thuộc hết các môn học thì quá khó đối với em. Sau buổi tới trường em còn phải chăm hai con bò nữa. Hai con này là con, cháu của con bò cái mà Ama H’Un – già làng khá giả và tốt bụng cho Amí, Ama em mượn nuôi xoá nghèo. Con bò hồi đó được trả lại sau khi đẻ cho nhà em một con bê cái và bây giờ con bê đó đã là mẹ. Chúng là tài sản lớn của gia đình. Em biết thế và ra sức chăm chút. Nhưng còn việc học nữa.Nhiều môn học quá. Mỗi cô giáo có giọng nói khác nhau, em tập trung hết sức mới hiểu phần nào những gì các cô giảng. Nhất là môn Toán do thầy Tuấn dạy .May có cô H’Phương cùng là người trong buôn nên em nghe hiểu dễ dàng. Tiếc là cô chỉ dạy thể dục, môn học không cần phải thuộc từng lời. Buổi chiều đưa bò đi ăn cỏ, H’Rơm luôn mang theo vở để học Nhưng hai mẹ con nhà bò maĩ chơi lắm. Nhiều khi vừa nhẩm đọc bài được vài giòng thì chúng đã biến đâu mất, báo hại em phải tìm hụt hơi. Sợ nhất là chúng vọt ra đi lơ ngơ trên đường nhựa, xe cán thì nguy. Có lần chính mẵt em thấy con bê nhà Y Zen bị xe máy của một người chẹt chết làm Y Zen khóc sưng cả mắt bên con bê bẹp dúm.Thật tội nghiệp.
*
Thập thò một lúc H’Rơm mới dám đẩy cổng nhà cô Mai. Em giật mình khi thấy mở cửa đi ra không phải là cô mà là một anh dáng người cao. Chắc là em trai cô.
“Có việc gì vậy em? Muốn gặp cô giáo hả? Cô đi thăm bà ngoại rồi” Vừa định thụt lùi thì anh ấy lên tiếng không có vẻ gì là đáng sợ ngược lại nghe cũng ấm áp như giọng cô Mai. Thêm can đảm, em bày tỏ ý định khi đến đây.
“ Tưởng gì khó mới phải chờ có cô. Việc ấy dễ ẹt”
Vừa vui vẻ trả lời, anh vừa với tay chọn bẻ cho H’Rơm mấy nhánh thật xanh.
“Chắc là sưu tầm lá phải không ?”
“ Dạ”
H’Rơm nhận lá, mừng thầm là cô sẽ không hay biết việc này. Ít nữa khi có giờ Văn, nếu mình được kiểm tra bài mà thuộc chắc cô sẽ khen mình chăm, có tiến bộ chứ hoàn toàn không hay biết gì về “ bí quyết ” em vừa học lóm ở hai nhỏ Hải và Hạnh. Như vậy đỡ xấu hổ. Cô không cho là mình lười nhác.
“Em cảm ơn anh. Em chào anh để về”
“Ừ. Về thôi kẻo trưa lắm rồi. Mí mong lắm đó” Bỏ cẩn thận nắm lá vào cặp, H’ Rơm nhón chân chạy. Em biết mình sẽ có mặt ở nhà muộn hơn thường lệ. Biết nói thế nào với Ama,Amí đây . Nhất là Amí vốn rất nghiêm khắc.
* *
Một tuần trôi qua nhẹ nhàng.
Thứ ba tuần sau. Giờ tiếng Anh.
“Hải. Em hãy đọc và viết từ số một đến hai mươi” Cô Vân cao giọng gọi khiến nhỏ Hải giật thốt. Nhưng khác mọi khi hôm nay nó lên bảng một cách tự tin, thậm chí còn kịp ngoái lui nguýt trả câu “ Nghiêm. Chào cờ. Chào” của thằng Kiên.
“One, two, three, four …..” Cả lớp sửng sốt khi nhỏ Hải đếm rành rọt, và càng kinh ngạc hơn khi thấy nó viết không sai một nét.
“ Khá lắm. Bạn Hải hôm nay rất tiến bộ. Cô ghi điểm mười. Cả lớp cố gắng như bạn Hải nhé!”
Hải đỏ mặt sung sướng nghe cô Vân khen, trên đường về chỗ nó nheo nheo mắt với bọn thằng Kiên ra điều tự đắc. H’Rơm thoáng thấy đầu lá thuộc bài nhú ra từ cuốn sách nó cầm theo. Nó không làm sao biết H’Rơm đang mừng thầm với phép màu chỉ nó và nhỏ Hằng nắm giữ.
*
Thứ bảy.
“Cả lớp lấy giấy làm bài 15 phút”
Cô Nga chưa kịp ngồi vào bàn đã ra lệnh. Lớp loạt xoạt tiếng xé vở. H’Rơm hồi hộp lắm. Chiều hôm qua khi đi chăn bò em cũng đã mang theo sách Địa lý học như thói quen dù trước đó đã thận trọng ép lá vào sách, lầm rầm câu thần chú được nghe lóm và để tăng phần linh ứng em còn con bắt chước Amí khấn cả Giàng với thần Cây nữa. Địa lý là môn em rất sợ. Cô Nga có giọng rin rít nói lại nhanh khiến em không sao kịp nghe hiểu, mà vì không kịp hiểu hết nên học rất khó thuộc.
“Hãy cho biết tại sao có hiện tượng ngày đêm kế tiếp nhau khắp nơi trên trái đất”
Vừa đi lại cô vừa đọc câu hỏi chứ không ghi lên bảng như nhiều thầy cô khác. Lớp yên ắng lạ lùng Tiếng ngòi bút rào rào trên mặt giấy. Khe khẽ có tiếng hỏi nhau. H’Rơm kịp kết thúc câu trả lời khi cô hạ lệnh thu bài .
“ Hạnh hãy trình bày lại câu trả lời của em” cô Nga cất tập bài vào túi xách,dỏng dạc.
Nhỏ Hạnh luống cuống rồi cũng hoàn thành. Cô Nga chăm chú nghe và thủng thẳng tuyên bố ai trả lời như nhỏ Hạnh là đúng và sẽ được điểm cao. Cả lớp được thể hò reo khiến cô Nga phải gõ thước xuống bàn vãn hồi trật tự. H’ Rơm mừng ghê.Bài làm của em y sì ý nhỏ Hạnh vừa nói. Như vậy lá thuộc bài rất linh nghiệm. Nhỏ Hải rồi nhỏ Hạnh và cả em nữa đều có kết quả học khác hẳn mấy tuần trước.
*
Lại một tuần nữa trôi qua.
Sáng nay có giờ Tiếng Việt. Cô Mai đến lớp với chiếc áo dài đỏ thắm nhưng không làm sao bớt “ lạnh” cho bốn mươi học trò của cô. Tiếng Việt là môn “ kinh hoàng” với những định nghĩa rối rắm, với các bài tập hóc búa. Không riêng gì H’Rơm mà cả đứa giỏi như Lan ,Tuyết, Đăng cũng mong giờ học qua mau hoặc không bị kiểm tra bài dù ai nấy đều quí mến cô Mai vì cô rất tận tâm mà lại hiền. Tay mở sổ điểm, mắt nhìn xuống lớp cô thông báo sẽ kiểm tra ba bạn với ba nội dung đã học tuần trước. H’Rơm không ngờ kẻ thứ ba lại là mình.
“Em hãy cho biết cụm danh từ là gì? Cho ví dụ”
“Thưa cô, cụm danh từ là ..là …”
“Em cứ bình tĩnh trả lời” Cô Mai nhìn em trấn an .
“Thưa cô . Cụm danh từ là …..”
Tiếng xì xào bắt đầu.Thằng Kiên thè lưỡi trêu. Nhỏ Hoà che miệng nhắc.Tất cả khiến H’Rơm rối tinh lên. Vừa lúc em kịp hiểu ra từ mở đầu của câu định nghĩa nhỏ Hoà vừa khẽ đọc thì cũng là lúc hình ảnh Ama Y Rôkin đáng ghét hiện ra. Tối qua sau khi ăn cơm cả nhà bắt tay vào việc. Amí, Ama tẻ bắp; anh Y Ngun và H’Rơm ngồi học bài thì Ama Y Rôkin, một người nát rượu xuất hiện. Sau khi rít nhiều hơi thuốc dài Ama Y Rôkin chép miệng đòi uống rượu. Nhà không sẵn. Ama Y Rokin nhìn sang H’Rơm ngụ ý bảo em đi mua. Đang đánh vật với bài Tiếng Việt khó nhớ lại bị giục đi mua rượu H’Rơm vờ không nghe, xếp vở đi ngủ bụng bảo dạ là đã có thần lá hộ mệnh cho bài học. Bây giờ, hình ảnh của Ama Y Rôkin tối qua mồn một trong đầu em nhưng bài Tiếng Việt thì mù mịt. H’Rơm nhìn cô Mai. Chả lẽ nói với cô điều này. Cô có tin không. Lá thuộc bàiMà cô tin thì mình cũng có lỗi. Anh mắt em khiến cô Mai mềm lòng. Cô nén tiếng thở dài thất vọng lật từng trang vở của em vừa để kiểm tra vừa tìm chỗ ký. Bỗng cô cầm lên nhánh lá mảnh như tơ vừa hiện ra giữa hai trang kín chữ. Cô nhìn H’Rơm. Cô săm soi nhành lá. Một chớp loé bừng trong mắt cô. H’Rơm run lên chờ đợi .
“Thôi được. Hôm nay cô cho H’Rơm nợ. Cô sẽ kiểm tra lần khác”
Giữ lại nhành lá , cô trả vở và đứng dậy tỏ ý kết thúc phần kiểm tra bài. H’Rơm nhẹ nhõm nhưng nỗi xấu hổ khiến em không dám ngẩng nhìn ai nhất là đám mấy đứa con trai hay đùa ác.
“Lá này có tên là thuộc bài. Đẹp quá phải không các em ?” Khác hẳn mấy giây trước đó, cô Mai sôi nỗi hẳn, giọng nói vốn đã trong càng thánh thót hơn .
“Ai biết lá có từ đâu ?” Cô bước khỏi bục, hỏi.
Cả lớp nhìn nhau ngơ ngác. Chả lẽ cô không biết lá có từ cây! Mà cây thì mọc trên đất. Hay cô định đố gì đây. Chỉ vào nhỏ Hương cô hỏi lại câu hỏi kỳ cục một lần nữa.
“Thưa cô, từ cây ạ!”
“Cây có từ đâu?” Chỉ vào thằng Tý đang lén che miệng cười, cô lại hỏi.
“Thưa cô … Từ ….đất ạ” Tý đứng dậy mặt đỏ vì nín cười, lúng búng trả lời. Chợt nhớ ra nó tiếp luôn một hơi như sợ quên.
“Thưa cô. Cây mọc từ đất. Cây sinh ra cành, nhánh. Từ cành nhánh sinh ra lá, hoa. Hoa sinh ra trái. Trái có hạt. Đem hạt gieo xuống đất ta lại có cây ạ! Ngoài ra cây cũng có thể sinh từ một ….”
Tý lúng túng, nó không biết phải gọi là gì khi nhớ ra cây khoai mì mọc từ một khúc cây mì khác, hoặc cây lá bỏng mọc từ một lá bỏng khác và càng hết sức lúng túng khi cả lớp cười rần rần trước kiến thức về môn sinh học mà thường ngày nó rất tệ được trình bày một cách ngon ơ .
“Bạn Tý nói rất đúng”
Cô Mai lên tiếng chặn bốn chục cái miệng đang lợi dụng cơ hội để ngoác hết cỡ mà cười rung lớp học không chừng sẽ bị ban giám hiệu phê bình .
“Vậy muốn cây có nhiều quả thì ta phải làm gì?”
“ Ô hay. Cô Mai của chúng em ơi!” Cả bốn chục cái đầu thầm nghĩ và chúng đồng thanh nói thầm bằng ánh mắt đắc chí. “ Phải chăm bón, tưới nước cho cây chứ còn sao nữa. Quanh đây nhà nào chẳng trồng cà phê. Cô không thấy sao “
“Cô biết các em định nói gì rồi. Vậy cô hỏi cả lớp, điểm học tập là cây hay quả?”
Cô Mai gây bất ngờ thêm . Ừ nhỉ. Bốn chuc bộ óc lại bị khuấy động. Cây hay quả? Quả hay cây? À. Phải rồi. Điểm được ghi vào mục kết quả học tập. Vậy điểm học tập là quả rồi chứ còn gì nữa. Vậy học trò cũng là cây luôn.
Bốn chục cái miệng, không – ba chín thôi vì H’Rơm bận há ra thích thú, đồng thanh reo:
“Quả. Quả.Quả.”
“Thế là các em đã hiểu. Điểm học tập của ai là thứ quả do ngươi đó quyết định. Ai thông minh chăm chỉ thì quả tròn đẹp. Ai chậm trí mà không cần cù hoặc mải chơi thì quả nhỏ, lép. Phải vậy không các em?”
Giơ cao cánh lá mỏng manh cô Mai tủm tỉm:
“Chiếc lá thuộc bài tự kể chuyện mình. Đó là đề bài làm thêm cho tiết tập làm văn tuần đến mà cả lớp cần chuẩn bị. Nghe chưa?”
Hướng về phía H’Rơm cô cười ý nhị. Em ngượng quá, cúi mặt chẳng dám nhìn cô nhưng bụng nói với cô rằng “Còn em. Em sẽ kể chuyện cô giáo dạy văn của em. Thưa cô”
Cô Mai không hề hay biết rằng nhỏ Hải và nhỏ Hạnh đang len lén thả ra khỏi mấy cuốn vở những nhành lá mỏng manh như lá cô đang cầm trên tay với vẻ nâng niu dường kia. Những lá thuộc bài chao nhẹ xuống gầm bàn đậu lại chân H’Rơm.
Em cúi nhặt, tự nhủ “ Mình sẽ giữ mãi, nhưng không phải để dễ thuộc bài”.
Nơi anh nằm lại xuân xưa
Mẹ trồng một cây phượng vĩ
Bông hoa anh hằng yêu thích
Thường ép đầy những trang thơTheo cùng tháng năm vần xoay
Cây dang tay ôm trời rộng
Đón gió cao nguyên lồng lộng
Tung vào nắng sắc ngời tươiĐàn trẻ hồn nhiên đùa chơi
Tiếng cười vô tư hồn hậu
Lớp lớp theo nhau lớn lên
Biết đâu cây chừng bao tuổiTừ lâu lắm rồi vẫn thế
Lá xanh đến tận cùng xanh
Như anh tan hòa lòng đất
Vẹn nguyên trẻ giấc vĩnh hằngTừ lâu lắm rồi vẫn thế
Cùng tiếng ve rộn phố phường
Khắp nơi cháy bùng hoa phượng
Sáng nhất cây tay mẹ trồngƠi màu hoa đỏ hết lòng
Phải em hóa thân rạng rỡ
Người trai ngày xưa nằm lại
Yêu thương dâng mẹ dâng đời
Lên Tam Đảo
Gặp những con đường xanh
Dắt nhau lên
Dìu nhau xuống
Ngắn thôi mà thành ma trận
Đi hoài không tới nơi
Gặp mây líu ríu mây
Quấn rừng cây
Phủ voan sườn núi
Buông rèm rủ rỉ
Gọi người chìm thấp tìm cao
Gặp chợ trong lòng tay
Bán bán mua mua
Tới lui không vội
Sắc trung du đậm trên rau trên quả
Mắt người nhìn hớn hở
Tuồng như bao ưu phiền đã thả chân dốc mờ sương
Gặp đêm cuối tuần ba phía núi rộn ràng
Sao trời nhường lung linh cho ánh đèn thêm đẹp
Vách đá vọng tiếng cười em ngọt
Nhịp sống quay
Cuốn thời gian vun vút
Trả tĩnh lặng thứ hai thứ ba…
Ngơ ngác cao tầng
Gặp linh thiêng đền miếu chon von
Lòng lắng lại trước uy linh tiên tổ
Bụi phàm trần rơi theo từng bậc đá
Chiêm nghiệm đời thắm đượm ý tiền nhân
Lên Tam Đảo một lần
Trong trẻo tâm
Nhẹ chân tục lụy
Mai xuôi phồn hoa trở về thực tại
Gởi lại người
Giọt giọt nhớ
Không rơi
.
Phượng Nhất héo úa hẳn. Vẻ phiền muộn lộ trên sắc lá nhợt nhạt, cành nhánh uể oải. Mọi năm vào thời điểm này việc chuẩn bị đón chào mùa hè thật hào hứng , ráo riết nhất bao giờ cũng là Phượng Nhất. Nhập cư sân trường này trước tiên, Phượng Nhất luôn tiên phong. Từ việc tỏa rễ sâu trong lòng đất tìm nguồn sống đến việc luyện thắm sắc đỏ được chúa Cây ban chờ ngày phô sắc đầy cành cùng với tiếng ve báo mùa hè đến khiến bao nhiêu học trò trầm trồ thích thú. Kể cả việc hóa thân những mảnh lá li ti xanh mướt thành những công phét ti vàng rực bay khắp sân trường khi mùa đông đến, Phượng Nhất luôn làm xúc động mọi người bằng vẻ đẹp của giống loài mình trước tiên. Vậy mà giờ đây…
Phượng Nhất nhắm mắt:
“Chúa Cây ơi! Thế là con không còn góp mặt với các Phượng Hai Phượng Ba chào đón mùa hè nữa rồi. Không còn được thấy những ánh mắt sáng rỡ niềm vui của đám học trò thân thương khi nhận ra ánh lửa đầu tiên con nhóm trên đầu cành bởi vì con báo cho chúng mùa hè đang đến, chúng sẽ thỏa thuê chơi đùa quên những giờ học luôn gấp rút trên lớp. Không còn nghe tiếng cười thích thú của các cô bé khi nhặt ánh lửa con thả xuống xếp thành hoa thành bướm ép vào trang vở. Ước chi con được đơm hoa một lần cuối trước khi từ biệt. Ước chi ước chi…”
* * *
Những biến đổi xấu trên săc diện Phượng Nhất khiến các Phượng Hai, Phượng Ba lo lắng. Họ không biết vì đâu. Vẫn nắng nầy mưa này sao họ mơn mởn mà Phượng Nhất ủ rũ. Họ đang háo hức dồn sức cho một cuộc phô diễn vẽ đẹp ngoạn mục sao chị cả của họ uể oải. Đành rằng chị cả ngụ một góc riêng chứ không quây quần trên sân như họ nhưng điều này không mới. Hằng bao nhiêu năm này vậy mà. Hay bọn nhóc nghịch ngợm khắc khoét thô bạo lên thân hoặc bẻ cành gây đau đớn? Nhưng gió bão còn hung bạo hơn nhiều, vặn cành bứt nhánh, trốc rễ nghiêng thân bao lần chị cả vẫn lẫm liệt tồn tại tươi hoa tốt lá khi hè đến thu sang. Các Phượng thì thầm với nhau chia sẽ nỗi băn khoăn. Gió khuếch âm tiếng thì thầm thành âm thanh lao xao khác thường khiến bọn nhóc ngơ ngác nghiêng tai tìm quên cả việc để tâm đến bài học cô giáo đang say sưa giảng.
* * *
“ Công trình 10 phòng học sẽ khởi công vào ngày ….tháng tư. Để có mặt bằng bàn giao cho bộ phận thi công chúng ta phải chặt bỏ cây phượng ở mé sân bên phải. Ai cần củi thì đăng ký và chịu trách nhiệm đốn hạ dọn dẹp” Tiếng sang sảng của thầy hiệu trưởng trong cuộc họp vọng đến Phượng Ba Một vốn ngụ trước sân gần phòng làm cô giật mình. Thì ra là vậy. Thì ra nguyên nhân ủ ê của chị Nhất là thế này đây. Phát hiện làm Ba Một rụng rời. Trời ơi! Chị Nhất phải lìa bỏ cuộc sống trong mùa chuẩn bị bung hoa ư? Chị Nhất phải xa cả bọn sao? Sao Chị Nhất phải xa đám học trò mỗi năm mỗi lớn mỗi năm mỗi ngoan? Ba Út truyền tín hiệu báo tin dữ đến các chị. Họ lại thì thầm …Học trò lại ngơ ngác nghiêng tai tìm
“Bây giờ ai cũng đã biết vì sao chị Nhất buồn. Thương chị quá. Làm sao đây”
“Chị ấy luôn là niêm kiêu hãnh của nhà ta. Lửa hoa chị bao giờ cũng rực rỡ nhất. Xanh của lá chị không ai trong chúng ta đẹp bằng. Khi non mởn như lụa, khi vàng lộng lẫy như thu. Tiếc quá”
“ Sắp đến Hội hoa mùa hề rồi, vắng chị Nhất liệu chị em nhợt nhạt chúng mình có làm cô Mùa hè vừa lòng không nhỉ”
“Có lẽ chúng ta nên đến gặp Chúa Cây may ra có cách nào giúp chị ấy không.
“Phải đấy. Phải đấy”
Các Phượng hồ hởi ủng hộ ý kiến của Hai Một vốn được coi là thông minh nhạy cảm nhất đám. Họ hối hả kéo nhau đi.
* * *
Giấc mơ của Trí
Một khu vườn mênh mông đầy cây đẹp và lạ, hoa đua nhau khoe sắc, chim chóc bay chuyền véo von bằng đủ giọng. Giữa vườn là ngôi nhà dáng dấp thanh thoát nhưng rất lộng lẫy bởi ánh sáng muôn màu phản chiếu từ các nhành lá và sắc hoa. Nhà gần như không có cửa bởi bôn bề là pha lê trong suốt. Trí nhìn thấy rõ từ xa một vật gì giống TV 36 inch màn hình phẳng nhà chú Hùng nhưng lớn gấp mấy lần. Ngồi trên cái ghế bành kết quanh bằng hoa hồng vàng đặt trước TV ( Trí tạm gọi thế vì chưa thấy rõ lắm ) là một phụ nữ xinh đẹp, hồn hậu. Cậu bé tự hỏi không biết người này là ai.
“Thưa Chúa Cây, chị em Phượng chúng con ở sân trường Tiểu Học Tình thương muốn gặp người ạ!”
Trí giật bắn mình ngoái lui và lẹ làng nép vào khóm bông trang đỏ thắm. Một tốp bảy tám cô gái áo voan xanh lá cây có độ đậm nhạt khác nhau đầu cài hoa phượng vĩ vừa ùa vào vừa đồng thanh lên tiếng. Thì ra đây là Chúa cây, người cai quản điều hành muôn loài thực vật.
“Lấy chỗ làm trường là đúng. Trẻ em cần có nơi học tập rộng rãi thoáng mát mới đủ điều kiện phát triển, trở thành người hữu ích sau nầy. Ta không trách con người khi muốn chặt bỏ Phượng Nhất. Chúng ta sinh cũng để giúp loài người bằng cách này hay cách khác. Chỉ thương cô ấy không còn khoe sắc trong hội hoa săp tới.”
“Dạ thưa. Chúng con cũng nghĩ vậy, hay là…”
“Con định nói gì hở Hai Một?”
“Hay là,, Chúa cho phép chị ấy dự hội hoa trước chúng con được không ạ!”
“Phải đấy. Phâi đấy.”
Các cô gái lại đồng thanh hưởng ứng.
Chúa Cây trầm ngâm khi nghe thỉnh cầu của các cô gái. Mới qua Tết không lâu. Sắc đỏ chưa ủ đúng độ. Thời gian còn lại của Phượng Nhất rất it. Cứ như lời thầy Hiệu trưởng thì nửa tháng nữa Phượng Nhất sẽ phải lìa sân lìa cuộc sống. Ý các Phượng thật tốt. Để xem… Phải rồi.
“Lại đây các con. Ta cũng thương Phượng Nhất như các con nhưng muốn đạt ý nguyện đã trình bày chỉ có cách này..”
“ Cách gì?Cách gì? Xin người cứ nói. Chúng con sẵn sàng theo” các Phượng háo hức.
Trí thấy Chúa Cây động đậy mấy ngón tay và một âm thanh quen thuộc vang lên . Gì vậy nhỉ? Trí bạo dạn rời chỗ nấp nhìn vào và tìm được câu trả lời khi thấy màn hình TV bật sáng với vô vàn ô xanh ô đỏ và những dòng chữ dày đặc . À, thì vậy. Đó là tín hiệu âm thanh báo máy tính đã sẵn sang hoạt động mà Trí thường nghe mỗi khi chị Nga con bác Trung mở máy. Màn hình lớn đó chính là màn hình máy tính của Chúa Cây chứ không phải TV như Trí đoán lúc đầu.
“Các con xem. Thông tin mới cập nhật cho biết lượng ĐỎ đang được ủ để phân phối cho từng Phượng chưa đủ. Nếu tất cả các Phượng đồng ý dồn phần mình cho Phượng Nhất thì may ra…Nghĩa là các con phải hi sinh.”
“ Chúng con sẵn sàng, sẵn sàng. Tất cả cho chị Nhất”
“Giỏi lắm. Các con thật biết sống”
Chúa Cây vừa nói vừa cầm lên vật gì nho nhỏ y như điện thoại di động của cô giáo và cất tiếng, giọng dứt khoát nhưng đầy tình cảm :
“A lô! Rút lượng ĐỎ chuẩn bị cấp cho các Phượng Hai, Phượng Ba thuộc sân trường tiểu học Tình thương cấp thêm cho Phượng Nhất càng nhanh càng tốt.. Thắc mắc sẽ được rõ sau.”
Trí mở to mắt ngạc nhiên, suýt bị lộ nếu không kịp ghìm tiếng A A .. thích thú . Đúng là điện thoại di động. Chúa Cây cũng dùng máy tính và điện thoại di động. Trí đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
* * *
Trí thực hiện lệnh phạt trong giờ chơi. Cậu ta vừa tha thẩn nhặt rác, mặc chúng bạn chơi đùa có đứa còn quay sang trêu tức Trí, vừa nhớ lại giấc mơ. Cũng may là chỉ lèo tèo mấy mẩu giấy kẹo -chắc của bọn con Lan, con Hiếu vốn hay ăn quà vặt lại thiếu ý thức giữ gìn vệ sinh chung. Xong việc cậu chạy lại bên cây phượng vẻ ngưỡng mộ không giấu diếm.
Dù bị phạt nhưng Trí không lấy làm xấu hổ, ngược lại cậu còn cảm thấy tự hào bởi chỉ mình cậu mới có giấc mơ đáng giá đó. Chỉ mình cậu biết sư thật về sự ra hoa khác thường của cây phượng. Chỉ mình cậu biết được rằng cây cối cũng có Chúa tể , có tâm hồn, biết chia sẻ buồn vui. Cậu chỉ tiếc không biết tường tận những gì diễn ra sau đó vì giấc mơ bị cắt đứt bởi tiếng mẹ gọi dậy ôn bài cho bài kiểm tra trong ngày.
“Đẹp lên nữa đi phượng nhé, ta không bao giờ quên Phượng.”
.
Có một lần
Bỗng dưng trên trái đất
Phái nữ biến mất không dấu vết
Nghe đâu người trời đón sang hành tinh khác
Khiến phái nam sung sướng xiết bao
Các ông vội tìm nhau chúc tụng
Mở liên hoan suốt bảy ngày đêm
Mừng từ nay tự do độc lập
Rượu chảy như sông say đến…. mềm
Trong cơn vui các ông ca và… hét
Từ nay tha hồ không ai kềm kẹp
Mặc sức vui chơi thuốc lá đốt liên hồi
Dẫu World Cup suốt năm xem bằng hết
Không ai kêu ca không ai trách móc
Rằng vô tâm… rằng ích kỷ… vân vân
Mô bai hót lung tung không ai tra vấn
Lương nhận về ta cất trọn…ung dung
Trong cơn vui các ông vung vít
Nam giới muôn năm…
Đàn ông bất diệt…
Người trời sáng suốt muôn lòng ghi ơn
(Duy điều này không biết thực hay mơ
Bốn biển năm châu có phần yên tĩnh hơn)
Các ông ngữa nghiêng trong hạnh phúc
Hưởng tự do độc lập thỏa thuê
Ba hôm sau bừng giấc say thảng thốt
Lãng tử đâu! Anh hào đâu !
Toàn thấy …gã ngẩn ngơ
Vội bàn nhau tìm phương cứu vãn
Làm cách sao soi thấu mọi thiên hà
Mong thấy lại bóng hồng yêu dấu
Và …kính thiên văn vi điện tử ra đời
Lại hăm hở lao vào sáng chế
Quên ngủ quên ăn quên thuốc lá
Dốc hết thời gian cùng bạc tiền
Họ làm ra… phi thuyền liên hành tinh
Cuối cùng giờ G đã đến
Sáng tinh mơ ngày tám tháng ba
Hàng triệu triệu phi thuyền vút vào không gian
Từ đó dến tháng ba ngày tám
Khắp địa cầu tưng bừng hội lớn
Muôn hoa vui đua nở đón chào
Mừng ngày phái nữ trở về cùng trái đất thân yêu.
Mãi mê những nhớ cùng thương
Quẩn quanh theo giận với hờn vu vơ
Nào hay rừng khác bao giờ
Nào hay cây đã chạm bờ xuân tươi
Sáng nay nhìn, thấy bồi hồi
Lá xòe tay kín khoảng trời không mây
Biếc xanh như thể giãi bày
Non tơ mà mượt là đây hỡi người
Là đây sức sống căng tươi
Là đây ấp ủ sinh sôi ngàn đời…
Choàng ôm đi sắc xanh ơi
Này đây nắng vui reo lời hoan ca
Này đây gió tự phương xa
Cho hoa lại nối mùa hoa hương đầy
Cho trưa tròn bóng đường dài
Ai về mát giọt mồ hôi nhọc nhằn
Này đây tôi của âm thầm
Cho câu thơ chắp lại vần phục sinh