Truyện đời Shunkai – The Story of Shunkai

Chào anh chị em,

Giai nhân tuyệt sắc Shunkai, còn có tên là Suzu, bị bắt phải lấy chồng khi còn rất trẻ. Sau đó, khi cuộc hôn nhân chấm dứt, nàng đi học đại học, và học triết.

Thấy Shunkai là phải yêu nàng. Hơn nữa, đi đâu nàng cũng yêu. Tình yêu đến với nàng ở đại học, sau đó, khi triết lý không thỏa mãn nàng, nàng vào thăm một ngôi chùa để học Thiền, và thiền sinh si mê nàng. Cả đời nàng thấm ướt tình yêu.

Cuối cùng, ở Kyoto nàng trở thành một thiền sinh thật sự. Các bạn thiền sinh nam ở chùa Kennin đều ca ngợi sự thành tâm của nàng. Một người trong số thiền sinh nam có tâm ý tốt và giúp nàng trong việc thực tập thiền.

Vị thầy trụ trì chùa Kennin là Mokurai, có nghĩa là Sấm Lặng, rất khó khăn. Thầy giữ gìn lề luật nghiêm nghặt và muốn các học trò cũng như thế. Trong nước Nhật của thời đại mới, nhiệt tâm nào các vị sư đã mất về Phật học các vị hình như tìm lại được về các bà vợ. Thầy Mokurai phải lấy chổi đuổi các bà đi khi thấy bà nào trong chùa. Nhưng thầy đuổi nhiều chừng nào, các bà ùa vào lại nhiều chừng nấy.

Trong chùa này, bà vợ của sư trưởng tràng ghen với cố gắng và sắc đẹp của Shunkai. Nghe các học trò ca ngợi sự tập Thiền nghiêm chỉnh của Shunkai, bà khó chịu không yên. Cuối cùng bà phao tin đồn về Shunkai và người thiền sinh đang giúp đỡ cô. Hậu quả là anh ta và Shunkai bị đuổi ra khỏi chùa.

“Tôi có thể là đã lầm lỗi trong tình yêu,” Shunkai nghĩ, “nhưng bà này cũng không thể ở trong chùa nếu bạn của tôi bị đối xử bất công.”

Đêm đó, Shunkai mang một thùng dầu lửa, đốt rụi ngôi chùa 500 tuổi. Sáng ra cảnh sát bắt nàng.

Một luật sư trẻ thích nàng và cố để giảm án cho nàng. “Đừng giúp tôi,” nàng bảo anh ta. “Có thể là tôi sẽ quyết định làm cái gì đó, lại mang tôi vào tù nữa.”

Cuối cùng, sau khi ở đầy đủ bản án 7 năm , Shunkai được thả khỏi nhà tù, nơi một vị quản giáo 60 tuổi đã yêu cô.

Nhưng bây giờ mọi người nhìn nàng là “tội phạm”. Chẳng ai muốn liên hệ với nàng. Ngay cả các thiền nhân, những người đáng lý ra là tin vào sự giác ngộ ở đời này với thân thể này, cũng tránh xa nàng. Thiền, Shunkai khám phá ra, là một chuyện nhưng các thiền nhân lại là một chuyện khác. Thân nhân nàng cũng không dính dấp với nàng. Nàng lâm bệnh, nghèo, và yếu.

Nàng gặp một vị sư vị sư Tịnh độ tông dạy nàng hồng danh Đức Phật Di Lặc, và nhờ đó nàng tìm được an ủi và bình an trong tâm. Nàng qua đời khi còn rất đẹp và chưa đến 30 tuổi.

Nàng viết câu chuyện về đời nàng trong một nỗ lực hoài công để kiếm sống, và kể lại một phần cho một nhà văn nữ. Vì vậy câu chuyện đời nàng đến với độc giả Nhật. Những người đã xua đuổi nàng, mạ lị nàng, ghét bỏ nàng, giờ đây đọc về cuộc đời nàng với những dòng nước mắt ăn năn.

Bình: 

Thiền sư Takeda Mokurai (1854-1930) còn gọi là 黙雷宗淵 Mokurai Sōen, 左辺亭 Sahen-tei

Mokurai là một thiền sư được kính trọng. Ngài sinh ra trong một gia đình đông con sống trên một hòn đảo nhỏ ngoài khơi đảo Kyushu, miền Nam Nhật Bản, và xuất gia năm mười tuổi.
Mokurai đã theo học với nhiều thiền sư trước khi gặp Yuzen (1842–1918). Sau bảy năm học với Yuzen, Mokurai đã nhận được chứng chỉ giác ngộ từ vị thầy này.
Trong phần lớn cuộc đời, Mokurai gắn bó với ngôi chùa lớn Kennin-ji ở Kyoto. Ông trở thành trụ trì của ngôi chùa này vào năm 1892 khi ông ba mươi chín tuổi và giữ chức vụ trụ trì ở đó trong gần ba mươi năm. Ông có nhiều bạn bè và học trò Thiền  trong cộng đồng nghệ thuật năng động và rộng lớn ở Kyoto.

Mokurai, Sấm Lặng, là tác giả của công án nổi tiếng Tiếng vỗ của một bàn tay.

Mokurai, giống như Hakuin, nhấn mạnh rằng việc giác ngộ Thiền  không thể vội vàng – học trò cần phải phát triển tính kiên nhẫn và kỷ luật để vượt qua.

Mặc dù sức khỏe của Mokurai yếu ớt trong phần lớn cuộc đời, ông vẫn sống đến tuổi bảy mươi bảy.

• Thời kỳ Edo (Mạc phủ Tokugawar) kết thúc vào năm 1868. Năm 1853, Nhật Bản bị cưỡng chế mở cửa cho thương mại phương Tây bởi Chuẩn đô đốc Hoa Kỳ Matthew C. Perry, bắt đầu Bakumatsu (thời Mạc mạt). Thời kỳ Edo kết thúc vào năm 1868 với Minh Trị Duy Tân và Chiến tranh Boshin, cuộc chiến đã khôi phục quyền cai trị của Thiên hoàng. (Source)

Vì vậy, cả Mukorai và Shunkai đều sống vào thời điểm Mạc phủ Tokugawar bị Hải quân Hoa Kỳ làm nhục và sụp đổ. Đó là một thời kỳ vô cùng khó khăn đối với Nhật Bản. Chẳng trách “Ở Nhật Bản hiện đại, bất cứ lòng nhiệt thành nào mà các nhà sư này đã đánh mất đối với Phật giáo, dường như họ lại dành cho vợ mình. Mokurai thường lấy chổi đuổi phụ nữ đi khi ông thấy họ trong bất kỳ ngôi chùa nào của mình, nhưng ông càng đuổi nhiều vợ đi, thì dường như càng có nhiều người quay trở lại.”

Rõ ràng, những khó khăn của Nhật Bản đã dẫn đến sự suy thoái đạo đức của các ngôi chùa, những khó khăn của Thiền sư Mokurai, và bi kịch của Shunkai.

• Có lẽ sắc đẹp và điếm yếu lòng về tình yêu của Shunkai làm cho nàng khổ: “Thấy Shunkai là phải yêu nàng. Hơn nữa, đi đâu nàng cũng yêu.” Ái là một mắt xích trong 12 mắc xích Thập Nhị Nhân Duyên (từ Vô Minh đến Lão, Bệnh, Tử) giữ con người mãi lẩn quẩn trong vòng Luân hồi và Khổ.

• Nhưng điều gì làm cho Shunkai khủng hoảng tinh thần và xuống cấp đến như vậy. Có lẽ cô ấy thất vọng là đã không thể tìm được bình an trong tâm hồn dù mình đã tìm kiếm bằng mọi cách? Rất tiếc, rất tiếc. Bình an ở trong tâm trí mình, chẳng tìm đâu bên ngoài được.

• “Buddha of love” ở đây là Bồ tát Di Lặc. Di Lặc là một Bồ tát sẽ chứng ngộ thành Phật trong tương lai. Trong một số kinh điển Phật giáo như A-di-đà kinh và Pháp hoa kinh, Di Lặc cũng được gọi là Vô Năng Thắng (tiếng Trung: 無能勝, sa. ajita, phiên âm Hán-Việt là A-dật-đa), Trong Phật giáo Tây Tạng, Di Lặc được gọi là Pakpa Jampa.

Các trường phái Phật giáo xem Di Lặc là vị Phật kế thừa Phật Thích Ca Mâu Ni. Là vị Phật thứ năm và cuối cùng của kiếp hiện tại, Di Lặc sẽ thuyết lại pháp cho chúng sinh, tương tự như Thích Ca Mâu Ni. Sự kiện Di Lặc chứng ngộ thành Phật sẽ diễn ra trong thời kỳ mạt pháp khi Phật pháp đã bị lãng quên.

Ở Á châu, Bồ tát Di Lặc có nhiều diện mạo khác nhau tùy theo mỗi nền văn hóa (Xem các hình ảnh khác nhau ở đây). Ở Việt Nam Di Lặc thường được mô tả như một ông mập bụng phệ cười vui vẻ, với từ 2 đến 6 sáu đứa bé (nhị tặc, tam tặc, ngũ tặc, lục tặc) bò trên người ông, đại diện cho lục căn – mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý – đã được ông thuần hóa.

• Hồng nhan đa truân.

Nghiệp duyên…
Hay luật công bằng? “Càng nhiều sắc đẹp càng nhiều gian truân. Chữ tài liền với chữ tai một vần”?

• Nhưng…

Chuyện này nói về Shunkai, hay thực ra là nói về chúng ta, những người đang sống?

Chúng ta hay ghen ghét với người có sắc, có tài, có cái gì đó hơn ta. Cho nên người đẹp, người tài, người hấp dẫn, thì đi đâu cũng thường có kẻ thù… Và những người này khi gặp hoạn nạn, dù là oan ức, thì cũng không ai muốn đỡ cho họ, vì tính ghen ghét nói: “Cho đáng đời!”

kỳ thị, cư xử với nhau bằng nhãn hiệu. Thấy người đã có tiền án thì lánh xa, ruồng bỏ (dù họ đã trả hết tội trong tù rồi).

đạo đức giả. Người sống thì ruồng bỏ, người đã chết thì mới nhỏ nước mắt. Tại sao? Vì người đã chết thì không còn gì để ghen, cho nên bây giờ mới khóc được.

Vậy thì…

Yêu người thì hãy yêu người sống. Yêu bằng hành động thật sự, nhất là khi người ta gặp hoạn nạn. Và yêu không lệ thuộc vào nhãn hiệu.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)

Với yêu thương,

Hoành

o0o

Truyện đời của Shunkai -The Story of Shunkai

Dear Brothers and Sisters,

The exquisite Shunkai whose other name was Suzu was compelled to marry against her wishes when she was quite young. Later, after this marriage had ended, she attended the university, where she studied philosophy.

To see Shunkai was to fall in love with her. Moreover, wherever she went, she herself fell in love with others. Love was with her at the university, and afterwards, when philosophy did not satisfy her and she visited a temple to learn about Zen, the Zen students fell in love with her. Shunkai’s whole life was saturated with love.

At last in Kyoto she became a real student of Zen. Her brothers in the sub-temple of Kennin praised her sincerity. One of them proved to be a congenial spirit and assisted her in the mastery of Zen.

The abbot of Kennin, Mokurai, Silent Thunder, was severe. He kept the precepts himself and expected his priests to do so. In modern Japan whatever zeal these priests have lost of Buddhism they seem to have gained for their wives. Mokurai used to take a broom and chase the women away when he found them in any of his temples, but the more wives he swept out, the more seemed to come back.

In this particular temple the wife of the head priest became jealous of Shunkai’s earnestness and beauty. Hearing the students praise her serious Zen made this wife squirm and itch. Finally she spread a rumor about Shunkai and the young man who was her friend. As a consequence he was expelled and Shunkai was removed from the temple.

“I may have made the mistake of love,” thought Shunkai, “but the priest’s wife shall not remain in the temple either if my friend is to be treated so unjustly.”

Shunkai the same night with a can of kerosene set fire to the five-hundred-year-old temple and burned it to the ground. In the morning she found herself in the hands of the police.

A young lawyer became interested in her and endeavored to make her sentence lighter. “Do not help me,” she told him. “I might decide to do something else which would only imprison me again.”

At last a sentence of seven years was completed, and Shunkai was released from the prison, where the sixty-year-old warden had become enamored of her.

But now everyone looked upon her as a “jailbird.” No one would associate with her. Even the Zen people, who are supposed to believe in enlightenment in this life and with this body, shunned her. Zen, Shunkai found, was one thing and the followers of Zen quite another. Her relatives would have nothing to do with her. She grew sick, poor, and weak.

She met a Shinshu priest who taught her the name of the Buddha of Love, and in this Shunkai found some solace and peace of mind. She passed away when she was still exquisitely beautiful and hardly thirty years old.

She wrote her own story in a futile endeavor to support herself and some of it she told to a woman writer. So it reached the Japanese people. Those who rejected Shunkai, those who slandered and hated her, now read of her live with tears of remorse.

Annotation:

竹田黙雷 Takeda Mokurai (1854-1930) aka 黙雷宗淵 Mokurai Sōen, 左辺亭 Sahen-tei

Mokurai was a greatly respected Zen teacher. He was born into a large family who lived on a small island off the southern Japanese island of Kyushu, and became a monk at the age of ten.
Mokurai studied under several Zen masters before meeting Yuzen (1842–1918). After seven years of studying with Yuzen, Mokurai received the certificate of enlightenment from this teacher.
For much of his life, Mokurai was associated with the major Kyoto temple Kennin-ji. He became the abbot of this temple at the age of thirty-nine, in 1892, and remained abbot there for almost thirty years. He had many friends and Zen students in the active and extensive artistic community of Kyoto.

Mokurai, Silent Thunder, is the author of the famous koan The Sound of One Hand.

Mokurai, like Hakuin, stressed that Zen realization cannot be rushed—that students need to develop patience and discipline in order to transcend.

Although Mokurai suffered from delicate health for most of his life, he lived to the age of seventy-seven.

• The Edo period (Tokugawar Shogunate) ended 1868.  In 1853, Japan was forcibly opened to Western trade by United States Commodore Matthew C. Perry, beginning the Bakumatsu (“end of the bakufu“) era. The Edo period came to an end in 1868 with the Meiji Restoration and the Boshin War, which restored imperial rule to Japan. (Source).

So, both Mukorai and Shunkai lived at the time Tokugawar Shogunate was put to shame by the US Navy and collapsed. That was a very difficult time for Japan. No wonder “In modern Japan whatever zeal these priests have lost of Buddhism they seem to have gained for their wives. Mokurai used to take a broom and chase the women away when he found them in any of his temples, but the more wives he swept out, the more seemed to come back.”

Obviously, the difficulties of Japan generated the moral collapses  of the temples, the difficulties for  Master Mokurai, and the tragedy for Shunkai.

• Perhaps Shunkai’s beauty and weakness for love made her suffer: “To see Shunkai was to fall in love with her. Moreover, wherever she went, she herself fell in love with others.” Love is a link in the Twelve Links of Dependent Origination (from Ignorance to Old Age, Sickness, Death), which keep people stuck in the cycle of Samsara and Suffering.

• But what made Shunkai suffer such a mental breakdown and degradation? Perhaps she was disappointed that she could not find peace even though she had searched for it in every way? Pity, pity. Peace is in your mind, it cannot be found anywhere else outside.

• The “Buddha of love” here is Maitreya Bodhisattva. Maitreya is a Bodhisattva who will attain Buddhahood in the future. In some Buddhist scriptures such as the Amitabha Sutra and the Lotus Sutra, Maitreya is also called The Invincible (Chinese: 無能勝, sa. ajita). In Tibetan Buddhism, Maitreya is called Pakpa Jampa.

Buddhist schools consider Maitreya to be the Buddha who succeeds Shakyamuni Buddha. As the fifth and final Buddha of the present kalpa, Maitreya will preach the Dharma to sentient beings, similar to Shakyamuni. The event of Maitreya attaining Buddhahood will take place in the Dharma-ending Age when the Dharma has been forgotten.

In Asia, Maitreya Bodhisattva has many different appearances depending on each culture (See different images here). In Vietnam, Maitreya is often depicted as a fat man with a big belly and a happy smile, with two to six children (two thieves, three thieves, five thieves, and six thieves) crawling on his body, representing the six senses – eyes, ears, nose, tongue, body, and mind – that he has tamed.

  • Beauty and suffering.

Karma…

Or the rule of compensation?  “More beauty, more suffering. Gain rhymes well with pain”?

  • But…

This story is about Shunkai, or is it indeed about us, the living?

We are jealous of people with talents, beauty, or something better than ours.  Hence, beautiful people, talented people and attractive people have enemies every where they go.  When these people are met with misfortune, even unfairly, no one wants to help them.   Jealousy likes to say:  “They deserve it!”

And we discriminate, treating each other with labelism.  Seeing an ex-convict, we stay away from her, even denying her (though she already paid her dues in jail).

And our hypocracy!  We have shooed away the living and now she is dead, we shed tears for her.  Why?  Because, the dead has nothing to be  jealous of?

So…

If we love people, then let’s love the living.  Let’s love by action, especially when they are in distress. And let’s love without depending on the labelism.

(Trần Đình Hoành translated & annotated)

With compassion,

Hoành

o0o

© copyright 2025
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
http://www.dotchuoinon.com

#11

2 thoughts on “Truyện đời Shunkai – The Story of Shunkai”

Leave a comment