Nuối tiếc điều gì nhất trong cuộc sống?

Chào các bạn,

Tối thứ Bảy mình gọi điện hẹn mẹ Thép sáng Chúa nhật chở em Thép ra nhà mình, rồi cùng đi Buôn Ma Thuột đến nhà bác cho em Thép ở lại vừa học nghề vừa ôn thi, đợi đến kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2015 em Thép thi lại. Nếu đậu, bác sẽ lo cho em Thép vào học Trung cấp theo ngành nghề nào em Thép thấy thích, vì bác mình có nhà Lưu trú ở Buôn Ma Thuột cho học sinh nam từ cấp I đến cấp III.

Đến giờ chuẩn bị đi, mẹ Thép gọi điện báo cho mình biết lúc đêm, bố Thép đau bụng dữ dội không chịu nổi phải đưa đi viện khám và siêu âm. Kết quả bố Thép viêm ruột thừa cấp nên đã mổ lúc hai giờ sáng Chúa nhật, bây giờ mẹ Thép đang nuôi bố Thép ở bệnh viện huyện. Mình nói mẹ Thép cứ yên tâm ở lại chăm sóc cho bố Thép thật tốt, còn chuyện của em Thép mình đã nói với bác xong xuôi rồi, khi nào bố Thép khỏe, sinh hoạt bình thường lúc đó mình đưa em Thép đi cũng được.

Sáng thứ Hai mình ra Lưu trú và đến chiều mình cùng với em Phila con của bố mẹ Thép, đang học lớp Mười hai ở nhà Lưu trú đến bệnh viện huyện thăm bố Thép. Từ nhà Lưu trú của mình đến bệnh viện huyện khoảng mười cây số. Cho xe vào nhà giữ xe của bệnh viện, mình gọi điện và mẹ Thép ra đón. Mẹ Thép đến mình hỏi thăm được biết bố Thép vẫn còn nằm ở phòng hậu phẫu. Mình thấy ngại vì nguyên tắc khi bệnh nhân còn nằm ở phòng hậu phẫu rất hạn chế người nhà đến thăm bệnh, tốt nhất không thăm để giữ tốt khâu triệt trùng cho bệnh nhân.

Theo mẹ Thép lên cầu thang và thật ngạc nhiên vì không có nhân viên y tế canh gác giống như ở bệnh viện tỉnh, trong phòng bố Thép lúc đó cũng có hai bố trong Buôn Làng đến thăm nói cười rôm rả. Mình biết một trong hai người là bố Phung công an xã còn người kia chắc là anh em họ hàng của bố Thép.

Tuy mới mổ nhưng thể trạng bố Thép tươi tắn rất khỏe, đang được truyền chai Ringer Lactate nhỏ giọt. Mẹ Thép nói bố Thép không chịu truyền dịch nữa cứ đòi về, nhưng mẹ Thép nói nằm viện phải vâng lời bác sĩ.

Bản chất bố Thép rất ít nói vì vậy bây giờ nằm viện có người đến thăm, bố Thép cũng chỉ nhìn cười cười chứ không nói. Biết như vậy mình hỏi bố Thép:

– “Khi tỉnh dậy bố Thép nhớ ai đầu tiên?”

Bố Thép lấy tay vuốt ngược mái tóc lên cười không nói gì. Mẹ Thép cười nói:

– “Vừa tỉnh dậy, câu đầu tiên bố Thép nói là xin hút thuốc, nhưng mẹ Thép không cho và bố Thép cũng phải chịu vì không tự lấy được!”

Nghe mẹ Thép nói bố Thép cũng chỉ cười. Mình lại hỏi:

– “Trong khi chuẩn bị mê, bố Thép nuối tiếc điều gì nhất trong cuộc sống?”

Sau một chút im lặng, bố Thép nói:

– “Mình nuối tiếc đã không bao giờ nói lời yêu thương với các con, nên các con cũng không biết nói lời yêu thương với bố mẹ cũng như với mọi người. Mình đã nghĩ kỹ rồi, sau lần này về mình sẽ thực hiện để sau này không còn phải hối tiếc.”

Matta Xuân Lành

Leave a comment