Em là ngọn lửa bình yên

 

NGÀY KHÔNG VẮNG EM

 
Em về nhà cửa sạch thơm
Lửa reo ấm bếp nồi cơm lại đầy.
Đông dài bớt gió heo may,
Vườn thu bớt mảnh trăng gầy đêm đêm.

Em về nắng mới dịu êm,
Ba gian nhà nhỏ chật nêm tiếng cười.
Đầu giường chiếc gối có đôi,
Nửa chăn đỡ lạnh, nửa người đỡ đau.

Em về tươi miếng trầu cau
Mẹ vui quên cả giãi dầu gió sương.
Dịu dàng cô Tấm thân thương,
Tóc thơm – thơm tỏa vành gương mỗi ngày.

Em về không rượu mà say,
Vần thơ có bạn trao tay gửi lời.
Nụ cười ánh mắt làn môi,
Hình như gặp được… cái thời ngày xưa.

Em về nắng hạn chờ mưa,
Chồi non lộc biếc như vừa nhú lên…
Em là ngọn lửa bình yên,
Suốt đời thắp sáng ngọn đèn trong anh.

10.11.2004
Đoàn Đức Bình (Hội VHNT Yên Bái)
(Rút trong tập: “Khoảng trời lặng gió”, NXB Hội nhà văn, năm 2011)

 

ĐÔI LỜI CỦA TRẦN VÂN HẠC:

 Điệp từ: “Em về” mở đầu cho năm khổ thơ nghe nồng ấm một sự mong đợi nhưng thực ra em đã ở trong anh với bao nhiêu vẻ đẹp lấp lánh đến lạ kỳ. “Em về” chỉ là cái cớ, là thủ pháp nghệ thuật để anh bày tỏ những tình cảm và những lời thơ đẹp thấm đẫm xúc cảm của tình yêu trong trái tim anh đang trào dâng với em, bởi:

Em là ngọn lửa bình yên.

Suốt đời thắp sáng ngọn đèn trong anh

Vâng! Hình ảnh “ngọn lửa bình yên” thật đẹp và giàu sức biểu cảm, luôn ấm áp tỏa sáng mãi một vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam dịu hiền, đảm đang nhân hậu. Cuộc đời này đã dành tặng em cho anh, để anh được hạnh phúc vô bờ bến khi có em và chính những ngày xa cách kia đã giúp anh nhận ra đầy đủ chân giá trị của báu vật mà mình đang có và anh phải “tự thú”: Anh làm sao sống thiếu em được? Em về thổi một luồng sinh khí vào cuộc sống gia đình, làm cho ngôi nhà “chật tiếng cười”, “chồi non lộc biếc như vừa nhú lên”, “nắng mới dịu êm”… và “đông dài bớt gió heo may/ Vườn thu  bớt mảnh trăng gầy đêm đêm”. Và thật thú vị “em về” làm cho tình yêu luôn tươi mới: “Hình như gặp được… cái thời ngày xưa”.  Những chi tiết đặc sắc làm cho những sinh hoạt đời thường trở nên đẹp và thơ mộng, ngập tràn hạnh phúc mà nếu thiếu nó, cuộc sống gia đình sẽ tẻ nhạt biết chừng nào. Từ mái tóc thơm tho mềm mại của em, từ nụ cười ánh mắt dịu dàng, từ đôi bàn tay vén khéo của em, từ trái tim tràn đầy tình yêu thương của em… Tất cả làm anh “không rượu mà say”. Em là người phụ nữ đẹp như thế anh không say mới lạ. Thế mới biết, sức cảm hóa mạnh mẽ từ những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam là vô hạn.

“Ngày không vắng em” được nhà thơ Đoàn Đức Bình viết theo thể lục bát truyền thống, khá nhuần nhị, giản dị và trong sáng, mỗi câu chữ đều tỏa ra sự  ngưỡng mộ và  sự đằm thắm  ngọt lành từ tâm hồn anh, đem lại những xúc cảm sâu lắng trong lòng người đọc.

Trần Vân Hạc

 

Một bình luận về “Em là ngọn lửa bình yên”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s