Quan Thế Âm (Đạo Ca 4) – Phạm Thiên Thư

 

Nhà thơ Phạm Thiên Thư chính thức “phủi tóc” vào chùa từ năm 1964 đến năm 1973 với pháp danh Thích Tuệ Không. Ông sinh năm 1940 trong một gia đình hành nghề Đông y tại huyện Kiến Xương tỉnh Thái Bình, sau di cư vào Nam. Nhà thơ chân thành tiết lộ việc xuống tóc vào chùa của ông là nhờ duyên với đạo Phật.

Nhiều người đã cho rằng Phạm Thiên Thư đi tu mà lòng vẫn hướng về cõi tục. Ông chỉ cười: “Tôi tu theo cách của mình, tu để sống cuộc đời của mình, nuôi dưỡng lối tư duy và trí tuệ của mình”. Quả thực là từ cõi Phật, ông đã làm được những điều đáng nể: thi hóa kinh Phật, sáng tác những thi phẩm hay và đẹp thuộc diện hiếm hoi trong văn học Việt Nam…Thơ của ông được nhiều người có tên tuổi trong giới và rất nhiều bạn đọc mến mộ…

Ông được coi là “người thi hóa kinh Phật” (dịch kinh Phật ra thơ) và là tác giả của nhiều bài thơ phảng phất triết lý mà ông đã tin theo. Nhiều bài thơ của ông được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc, trong đó có mười bài Đạo ca.

Trong mười bài Đạo Ca có một bài viết về mẹ rất hay. Bài Đạo ca số 4 có tựa là Quán Thế Âm.

Danh xưng Quán Thế Âm là xuất phát từ một truyền thuyết của Phật giáo, tin rằng những người tu hành đạt tới chính quả, thì ngũ giác của họ có thể dùng chung được. Nghĩa là họ có thể dùng tai để “nhìn” thấy hình ảnh, dùng mắt để “nghe” thấy âm thanh, lưỡi có thể ngửi được v.v. Theo lòng tin này, thì danh xưng Quán Thế Âm Bồ Tát có nghĩa là: vị Bồ Tát luôn “nhìn thấy” tiếng ai oán, đau khổ trong bến mê của chúng sinh và sẵn sàng cứu giúp hay nói pháp khi cần.

Quan Âm Bồ Tát hiện thân trong mọi hình dạng để cứu độ chúng sinh, Tại Việt Nam, Quan Thế Âm hay được diễn tả dưới dạng người Mẹ, Mẹ của muôn loài…

Các bạn nghe bài hát “Quan Thế Âm”, tức Đạo Ca 4, một bài hát rất mênh mông vi diệu ca ngợi tình mẫu tử qua tiếng hát Khánh Ly:

Có bà mẹ đi tìm con
trên đỉnh đồi lan trắng
Có bà mẹ đi tìm con
trong động hoa lan vàng
Có bà mẹ đi tìm con
bên bờ sông lan tím
Có bà mẹ đi tìm con
trong thung lũng cỏ hoang.

Trên đỉnh mùa Xuân mẹ ta
thương cả rừng hoa lá
Trong mùa Hạ bên bờ lau
Mẹ yêu tiếng ve rầu rầu
Thu về nằm trong bụi cây
nhớ mây trời xanh ngát
Nuôi một đàn chim mồ côi
khi Đông tuyết lạnh rơi.

Bốn mùa hoa đua nở
bốn mùa Mẹ lang thang
Tìm con loà đôi mắt
gọi con lời đã khan
Khóc con lệ đã cạn
thương con lòng vắng hoang
Nhớ con, sầu đã ngất
đợi con, hồn đã tan.

Tay Mẹ đang quờ quạng,
như một cành khô khan
Nhớ con tìm khắp chốn
rời rã cả thời gian
Khi còn là thiếu phụ
thơm như nhành ngọc lan
Đến nay, già tóc trắng
tìm con đà mấy trăng.

Thế rồi một hôm Mẹ chết
hơi Mẹ trong trời chưa hết
Ôm cả trần gian đầy vơi
nhân loại đeo tang người
Tim Mẹ thành ra trùng dương
máu Mẹ thành sông thành nước
Ôi đời trầm luân Mẹ thương
chiếu ánh sáng từ quang.

Bây giờ Mẹ đã thành mơ
hơi Mẹ hoá thành hơi gió
Bốn mùa ngồi nghe mọi nơi
tiếng Mẹ ru bồi hồi
Xưa là Mẹ đi tìm con
tiếng Mẹ ru buồn khắp chốn
Bây giờ hiện thân Mẹ chung
tiếng Mẹ hát ru dịu dàng

 

Click vào ảnh dưới đây để nghe.

Một bình luận về “Quan Thế Âm (Đạo Ca 4) – Phạm Thiên Thư”

  1. Tin lành hay công giáo hay bất cứ tổ chức nào tự coi mình là số 1 và không chấp nhận sự khác biệt .kể cả các chế độ độc tài…đều sẽ tự đào thải dần dần..vì đi ngươc với sự tiến hóa…

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s