Thơ Không Vần

Có ai nói rằng thầy giáo là người làm vườn chăm bón cây đời. Tôi nay đã là người làm vườn, cũng tại ngôi trường Quế Sơn này, tôi không quên cái ngày tôi hãy còn là một thứ trái xanh. Không chỉ là trái, hãy còn là hoa. Không chỉ là hoa, hãy còn là một nụ mầm. Có vui vẻ gì chăng khi tôi nhắc lại cái ngày lũ chúng tôi đói áo đói cơm cố níu ghì con chữ. Cái ngày lũ học trò chúng tôi chung đèn chung sách, chung mộng đẹp, chung quần áo đến trường, chung cả những đặc điểm lẽ ra là phải riêng: Chung hắc lào, ghẻ ngứa, chung cả bệnh phù chân. Ôi cái thời vinh quang và đói khổ. Đói khổ thuộc về chúng tôi. Vinh quang cũng thuộc về chúng tôi. Có nụ mầm xưa chỉ kịp se mình làm chiếc lá xanh, thành chiếc lá vàng, lá rụng. Song cũng có nụ mầm đã kịp cho đời quả ngọt, kịp rụng xuống để mọc lên thành kĩ sư, bác sĩ, công nhân… Và tôi, từ cây đời ấy, nay lại mọc lên thành người làm vườn. Một vụ mùa bội thu của thầy cô.

Tôi nhớ về những người làm vườn năm xưa ấy. Thầy Cao Thiệp, hiệu trưởng, rất hấp dẫn chúng tôi mỗi câu chuyện dưới cờ. Đôi tay tài hoa của thầy Thu dạy toán, nét chữ cứ đều như cấy, và vòng tròn tròn hơn cả com pa. Thầy Thuyết đến lớp và ra lớp làm chuẩn mực cho bác phu trường điểm từng tiếng trống. Thầy Quang dạy văn, và chúng tôi thực sự đã được học văn… Và còn nhiều,nhiều những thầy những cô, trực tiếp hoặc chưa trực tiếp dạy chúng tôi con chữ, song mỗi ánh mắt, mỗi dáng đi cũng là một chấm, một nét vẽ nên cuộc đời chúng tôi hôm nay.

Tôi trở về trường Quế Sơn không vì trôi theo dòng khẩu hiệu “ tiếp tục sự nghiệp trồng người”. Mà tôi đã về, tự nguyện, có thể buồn, có thể vui, mà không thể dửng dưng. Nay đã hai mươi năm rồi tôi sống trong giấc mơ xưa, giấc mơ làm thầy giáo. Mộng đời thật đẹp, mà đời cũng thật gian nan. Có lúc vỗ cánh bay, có lúc đi khập khiễng. Có lúc làm người hào phóng. Cũng có lúc xót xa nhìn ánh mắt vợ con.

Ngày ấy tôi chỉ gặp thầy cô tôi vào những giờ lên lớp, những bữa cơm tập thể của thầy tôi chưa hề biết đến. Chúng tôi tưởng thầy giáo thì khỏi phải ăn. Khu tập thể giáo viên chỉ dành riêng cho những người độc thân, chúng tôi nghĩ thầy giáo thì chẳng cần có vợ. Và tôi đã chiêm ngưỡng ánh hào quang đơn độc và tinh khiết của thầy cô mình như trẻ em thích thú ngắm nhìn các vì sao xa.

Nay tôi đã về lại trường xưa mà khắc khoải làm thầy, nhớ oặn lòng về thầy cô , bè bạn. Thương và nợ những thầy, những cô, những đời thường đã cố hóa thân thành những vì sao xa xcho chúng tôi chiêm ngưỡng. Tôi thực sự hiểu cái giá để được làm thầy. Tôi hiểu, nhà văn thì có quyền chọn cửa để hóa thân- hiện thực hay lãng mạn. Nhà giáo chỉ duy nhất một độc chiêu chân truyền của bổn môn: Làm kiểu người lí tưởng.

Tôi về lại trường xưa làm một người thầy. Giữa bài giảng văn chợt nao nao nhớ về thằng bạn, thằng ấy giờ phiêu bạt phương trời để lại trong lòng tôi câu thơ nhoi nhói:

Cây phượng tương tư nối những hiên trường
Cho bên nớ bên ni cùng tâm sự


Cây phượng già năm xưa vẫn còn đó, khó nhọc với thời gian nhắc tôi nhớ lời thầy tôi thủ thỉ “chỉ cây phượng già hiểu người năm cũ, cứ âm thầm trút nhỏ một mùa thu.”

Tôi lại về trường Quế Sơn gắng gỏi làm thầy, qua đèo Le nhớ mùa sim chín muộn, nhớ con bé miệt mài cắm cúi để lưng đèo còn đọng giọt mồ hôi.

Nhớ ơi là nhớ! Thương ơi là thương!

Cậu học trò năm xưa lại về trên bục giảng. Chập chững làm thầy, khó nhọc làm thầy. Tôi đã dạy các em tôi những điều tôi chưa làm được. Tôi mời các em cùng tôi theo đuổi lí tưởng làm người. Lắm lúc rạng rỡ vui khi có những học trò vượt qua mình mà vươn vai hóa thành Phù Đổng. Thi thoảng buồn khi bạn bè xưa lối hẹn, bỏ cuộc, hoặc đành lòng làm một thứ hoa ôi!

…Rồi sau tôi , còn có cả một thế hệ học trò. Các em sẽ viết tiếp về thầy cô mình ngày ấy. Yêu toán, yêu luôn mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Yêu văn, cố nhịn ăn để có vóc dáng hao gầy. Yêu lí, yêu cả những ai thật thà gan góc… Còn yêu, sẽ yêu hơn những thầy, những cô đã khiêm nhường hóa thân cho các em có một ngày mai.

Hai mươi năm kỉ niệm, hai mươi năm làm thầy, với tôi, trường lớp đã là một thứ của riêng, vừa muốn phô phang, vừa muốn âm thầm cất giấu. Nói ra và im lặng. Một thứ ngôn ngữ dở dang. Nhưng tôi vẫn chưa đi hết một đời nhà giáo. Hãy để thời gian viết tiếp những dòng xanh về chốn sinh thành. Và những dòng tâm sự của tôi, ước ao sao hãy cứ là tiếng nói của trẻ thơ vừa rời khỏi vòng nôi- bập bẹ khuyết mòn ý tưởng. Song rất mực chân thành. Như một bài thơ không vần. Mùa tặng mình. Tôi khe khẽ xướng ngâm.


Quế Sơn, Nguyễn Tấn Ái.

12 thoughts on “Thơ Không Vần”

  1. Chú Tấn Ái ơi!
    Đọc bài của chú mà cháu xúc động, nghẹn ngào không thể kìm được nước mắt!
    Chú cho phép cháu gọi chú hai tiếng:
    Thầy ơi!…

    Like

  2. Chúc mừng thầy Ái một ngày đầy hoa và những lời yêu thương từ học trò nhé.

    Xưa ở nhà em vẫn một mực không theo nghề sư phạm vì chê “nghèo” đó anh ạ. Nói thế anh đừng nghĩ gì hen, giờ thì thấy mẹ em sắp nghỉ hưu, nhìn lại cuộc đời giảng dạy cấp 1 của mẹ, em nghĩ có thể vì thế mà mẹ có được sự cân bằng trong cuộc sống nhiều khó khăn khi có lũ trẻ vây quanh và thấy cuộc đời còn nhiều điều tươi đẹp như những mầm non mới nhú kia.

    Bây giờ em có thêm một ước mơ là một ngày nào đó em cũng sẽ làm giảng viên đại học ở VN, và trò chuyện với sinh viên của mình vào những ngày này như mẹ em :).

    Không ở đâu mà tình nghĩa người thầy và học trò lại sâu nặng như Việt Nam anh nhỉ. Thật tự hào :).

    E. Hòa

    Like

  3. Bài viết của thầy giáo Ái đúng là thơ không vần. Thật biểu cảm và hay!

    Cho chị được chia sẻ những nỗi niềm tâm sự này, Ái ơi.

    Có tình yêu nào mênh mông hơn thế?
    Yêu trọn kiếp người, hai tiếng học trò ơi!
    Bục giảng là nơi cho đi những nụ cười
    Dẫu cuộc sống còn bao điều trăn trở
    Ta cho đi một tấm lòng rộng mở
    Gieo hạt cho đời rạng rỡ những mùa vui…..

    Chúc thầy giáo Tấn Ái trọn niềm vui 20/11, tiếp tục ươm nhiều hạt giống cho cây đời mãi xanh tươi!

    😛 😀 😛

    Like

  4. Thầy!
    mấy ai theo kịp ước mơ
    mấy ai đủ can đảm để trồng người bằng cả tấm lòng
    mấy ai gạt được nỗi lo vợ con mà vui vẻ với nghề nghiệp
    rồi mấy ai quyết định thành sv Sư Phạm chứ không phải Tổng hợp.
    Thầy ơi!
    Con nể phục thầy nhiều và cũng thấy xấu hổ với bản thân nhiều.
    Bọn con chưa bao giờ có đủ can đảm để theo kịp ước mơ, con Thũy cũng thế, ước mơ làm cô giáo đó chắc hẹn lần sau. Bởi bọn con không muốn là những con người trong chật vật cơn áo mà mất đi thiên lương. Bọn con đâu đc như thầy
    Chúc thầy hạnh phúc!

    Like

  5. Chào Ái,
    Bài Thơ không vần của Ái xúc động lắm, Ái ạ.
    Ái đã đến với nghề bằng chữ Tâm, bằng trách nhiệm chân truyền: Làm kiểu người lý tưởng!
    Còn gì cao quý hơn thế đâu Ái?
    Chúc Ái vui nhiều cùng những quả xanh và hi vọng một mùa bội thu, để hạnh phúc và hãnh diện với những giọt mồ hôi hôm nay, Ái nhé 😆

    Like

  6. Ôi, Bác làm vườn ơi,

    Bác cứ trồng thật nhiều phượng vĩ để “bên nớ bên ni cùng tâm sự”.

    Bài của Bác hết rồi, chứ nếu còn thì Thảo sẽ đọc tiếp.
    Giờ thì đọc lại.

    Thảo thật sự xúc động khi cùng anh nghĩ về những người xưa và những người thân của mình hiện nay.

    Phương Thảo.

    Like

  7. Xin Chào Thầy Ái ! tiếng gọi thân thương của các học trò dành cho người thầy yêu quý của mình .HP phúc trân trọng gọi bạn là thầy vì bạn là nhà giáo .Đọc câu chuyện Thầy Ái viết thật cảm động ,Từ một HS gắn bó nơi mái trường ,giờ thành thầy giáo trở về mái trường xưa thật là hiếm Ái ạ .Cái đáng nói ở đây là Ái trở về và còn thành đạt ở mái trường 20 năm qua thật là độc đáo .Thân chúc Bạn luôn luôn là người thầy gương mẫu đem nhiệt huyết ươm mầm trí thức cho quê hương mình .

    Tôi lại trở về nơi chốn xưa
    Mái trường yêu dấu gió khẻ đưa
    Phượng xanh ngày ấy nay còn đó
    Giữa nắng thu vàng bổng đổ mưa.

    Bài giảng đầu đời sao khó ghê
    Con tim loạn nhịp rộn tư bề
    Mắt tròn viên đạn như dò xét
    Buổi học tan rồi ta mải mê .

    Hai chục năm rồi thoáng vụt qua
    Mái đầu bụi phấn nhuộm màu pha
    Thầy trò Chăm chỉ dạy và học
    Bao lớp qua rồi tung cánh xa .

    Tôi với con đò tiễn khách đi
    Bao mùa thu đến vẫn còn ghi
    Vui trò đỗ đạt thầy hạnh phúc
    Suy gẫm cuộc đời ôn cố tri .
    HP
    Tấn Ái mình mượn tâm tình của bạn để viết bài thơ .Có gì không phải xin cảm thông nhé .Với tinh thần chúc mừng bạn ngày nhà giáo bạn nhé .Thân chào HP

    Like

  8. Thầy Ái, em chúc thầy một ngày lễ thật vui bên đồng nghiệp và các học trò của mình nghen.

    Like

  9. Ái cảm nhận thật đầy đủ tình yêu của gia đình giành cho những người giáo viên!
    ÁI xin lỗi vì muộn trong lời tâm tình.
    Ngày nay Ái cũng có nhiều hạnh phúc được làm học trò!
    Chúc cả nhà ngon giấc!

    Like

  10. Anh Hoành, chị Huệ, chị Yến!
    Anh chị tặng luôn cho em tấm hình trường Quế Sơn trên ĐCN, em cảm ơn anh chị của mình nhiều lắm!

    Like

  11. Chào anh Tấn Ái!
    – Cảm ơn anh rất nhiều về bài viết, thật ấm áp khi được là học trò của những người thầy cao cả và thật hạnh phúc khi được làm một người thầy anh Tấn Ái ha!
    (Cây phượng già năm xưa vẫn còn đó, khó nhọc với thời gian nhắc tôi nhớ lời thầy tôi thủ thỉ “chỉ cây phượng già hiểu người năm cũ, cứ âm thầm trút nhỏ một mùa thu.”) Tâm rất thích đoạn này. Cảm ơn anh! Chúc anh một mùa Hiến Chương Nhà giáo thật ý nghĩa và hạnh phúc, Tâm xin lỗi lời chúc hơi muộn.

    Like

Leave a comment